Chương 136: Thành cổ Lâu Lan 9

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Nơi bọn họ vừa mới rơi xuống chính là ở trong miệng của một pho tượng quái thú, mà bọn họ lại từ miệng quái thú lại tiếp tục rơi xuống, đến khi tất cả đều ra ngoài, miệng của quái thú vang lên một tiếng máy móc, lối đi bên trong tất nhiên đã được đóng kín lại.

"Không cần lo lắng, chúng ta chắc chắn có thể thoát ra ngoài" Điền Chính Quốc nói.

Cậu đi đến bên một mặt tường, vừa sờ vào vách tường lạnh như băng, vừa gõ gõ lên thử, rất chắc chắn.

Trên vách tường của căn phòng đá này có rất nhiều điêu khắc, bốn hướng lại có hai các điêu khắc hình quái thú, bọn họ rơi xuống từ một cái, chính là cái miệng mở lớn của quái thú, còn có những cái răng nhọn cao thấp bất thường.

Kim Thái Hanh đi đến trước mặt bức tượng điêu khắc hình quái thủ, đây cũng chính là nơi bọn họ vừa rơi xuống, từ cơ thể sờ đến miệng, gần vị trí răng nanh, trong lòng anh có lẽ đã có suy đoán.

Anh nói: "Trước tiên đừng chạm bậy vào những điêu khắc bằng đá này, nếu như chạm trúng nhầm vào cơ quan, chúng ta sẽ bị tấn công từ nơi đó trước. Giờ cứ tạm nhìn xem những phù điêu trên vách tường này có manh mối gì không."

Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn nghe vậy liền gật đầu.

Ba người đi dạo một vòng quanh vách tường, tìm được một chút tin tức.

Nơi này là phòng tạm thời giam giữ tù nhân đặc biệt, những kiểu phòng như thế này, có lẽ là không hề ít.

Mà lý do vì sao lại nói là tù nhân đặc biệt, là bởi vì những người bị giam giữ ở đây đều là được lựa chọn, được chọn từ nô lệ, chọn từ tù nhân, cũng có từ tỳ nữ và người hầu lựa chọn ra.

Vậy như thế nào sẽ được chọn?

Điền Chính Quốc nhìn phù điêu được khắc họa lại, chính là mọi người đều quỳ rạp xuống một nơi trên sa mạc, phía xa có lẽ là vị vua của Thành Cổ Lâu Lan đang ngồi trên một cái kiệu hoa lệ, còn treo một tấm voan mỏng, tấm voan mỏng bị gió thổi bay lên một góc, khuôn mặt như ẩn như hiện không thể phân biệt rõ là nam hay nữ.

Mà hắn / nàng lại vươn một bàn tay chỉ ngón tay vào đám người đang quỳ.

Ở giữa những người này, có một con quái vật bốn chân với toàn thân đều đỏ ửng, vẻ ngoài có chút giống thằn lằn, nhưng trên lưng nó có một cái hình vẽ méo mó trông giống như mặt người.

Thằn lằn đi tới nơi đâu, nếu phun ra đầu lưỡi liếm vào khuôn mặt của người đang quỳ, người nọ sẽ được lựa chọn, sau đó, tất cả những người được lựa chọn đó sẽ bị đưa đến trong phòng đá tiến hành giam giữ cùng xử lý.

Đàn ông bị nhốt cùng một chỗ, đàn bà cũng sẽ nhốt cùng một chỗ, thay quần áo giống nhau, trên cơ thể đều đóng dấu hoa văn, đó là hình hai con cá đầu đuôi nối nhau thành một vòng tròn.

Chờ cho con dấu có hoa văn hình song ngư hoàn thành, từng nhóm người bị nhốt trong phòng đá sẽ được mang đi.

Tuy bức phù điêu không có chỉ ra cách nào để mở cửa phòng đá, nhưng nếu như đã có thể đem người ra ngoài, như vậy có nghĩa là phòng đá này có thể mở ra.

Nhìn đến nơi này, Điền Chính Quốc đã yên tâm một chút, tiếp tục nhìn xuống.

Có vẻ những người bị đưa đi, được đưa đến một căn phòng bí mật, tình hình ở căn phòng này không bị khắc rõ vào phù điêu, chỉ là cánh cửa bị mở ra một nửa, bên ngoài có thị vệ trông coi.

Mà trong nửa cánh cửa được khắc ở phù điêu, thấp thoáng thấy được bóng dáng của vị vua Thành Cổ Lâu Lan.

Hiển nhiên, vua của Thành Cổ Lâu Lan đã ở phòng này.

Lúc sau, giống như trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng một số nam nữ không thành công đã bị lôi đi.

Nữ thì trói chặt tay chân bị người kéo đến sa mạc, ở trên đó bị phơi nắng nóng nên đến mức làn da nứt ra, phồng rộp, hai mắt do phơi nắng mà trở nên mù lòa, cho đến khi chết đi, thi thể bị ném vào trong dòng cát chảy rồi biến mất không thấy.

Còn nam thì cả cơ thể bị quấn lại trong vải bố, treo lên ở giữa không trung phơi thành xác ướp.

"Woah, thật thảm." Phác Chí Mẫn chậc lưỡi thở dài.

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Đúng vậy, tôi nghĩ nữ quỷ mà chúng ta đã gặp được ở trên sa mạc, chính là những người phụ nữ đã chết được khắc trong phù điêu ở đây."

Kim Thái Hanh: "Con gái bên ngoài, con trai bên trong, ngoại trừ quái vật, còn có xác khô."

Không biết con thằn lằn bốn chân có mặt người kia là giống gì, nó lựa chọn những người này là muốn để làm gì?"

"Những người được lựa chọn sẽ được đưa vào trong một căn phòng, vị vua của Thành Cổ Lâu Lan đã ở trong đó, nhưng cuối cùng trong phòng đó đã xảy ra chuyện gì thì không có được ghi chép lại..."

Phác Chí Mẫn nhỏ giọng nói: "Tóm lại chính là không phải chuyện tốt."

"Khuôn mặt người ở trên lưng con thằn lằn này khiến tôi nhớ đến cá mặt người, chẳng lẽ nơi này cũng có một sinh vật đặc biệt? Chắc không phải là một con rồng đâu."

Chuyện này ai có thể biết.

Điền Chính Quốc lắc đầu, nói: "Trước tiên phải tìm đường đi ra, phòng đá này chỉ là nơi để giam giữ người, không có cơ quan để tấn công giết người."

Hơn nữa, lúc ban đầu ở phòng đá cũng không có nhiều bức tượng hình quái thú như vậy, Điền Chính Quốc đếm đếm, ở trên tổng cộng có bốn phù điêu, nhưng hiện tại bốn phương hướng mỗi hướng đều có hai cái, có thể thấy được là lúc sau cho điêu khắc thêm.

Như vậy, chỉ cần tìm kiếm những quái thú được điêu khắc ở lúc sau, thì đã có thể tìm được cơ quan.

Kim Thái Hanh đưa tay lần mò, chỉ chốc lát sau anh đã chuyển động răng nanh của một bức tượng hình quái thú, âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, một cánh cửa đá ở phía sau lưng bọn họ bật ra.

Có lối ra.

Bên ngoài là một hành lang tối đen, Kim Thái Hanh đi phía trước, Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn đi ở phía sau.

Sau khi đi vào trong đó, Phác Chí Mẫn hỏi: "Nếu dưới đây là tàn tích của vương quốc Thành Cổ Lâu Lan, nhưng tại sao nó lại như thế này? Không phải là những thành phố, hoàng cung hay linh tinh gì đó? Sao tôi lại cảm thấy nó giống như lăng mộ vậy."

Điền Chính Quốc: "Thành Thành Cổ Lâu Lan, là một quốc gia chỉ có kích thước bằng một thành thị, mà thành thị ở cổ đại cũng không lớn như chúng ta bây giờ, hơn nữa Lâu Lan còn nằm ở vị trí hẻo lánh và hoang vắng như vậy, giờ cậu đã có thể nghĩ ra được thành Lâu Lan rộng lớn bao nhiêu rồi."

"Có thể sử dụng những loại ngói làm bằng đá như thế này để xây dựng thành một cung điện ở nơi đây, ngoại trừ là hoàng cung ra thì cũng không có ai khác có, bởi vì quan chức và thường dân vốn dĩ là không mua nổi. Bọn họ chỉ dùng bùn cát dính với đất, rồi trộn với cây liễu gai đỏ để xây nhà."

"Nếu ở dưới sa mạc trăm năm hay ngàn năm, đã sớm bị ăn mòn từ lâu, chỉ có thể giữ lại cũng chỉ khoảng chừng rất ít."

"Mà nơi vẫn còn giữ được nguyên vẹn như thế này, tất nhiên đều là nơi mà vua Lâu Lan ở, hoặc là trước khi vua Lâu Lan chết đã sai người xây dựng, cho nên giống như là lăng mộ."

"Vậy nơi này có thi thể của vua Lâu Lan không?" Phác Chí Mẫn có hơi hưng phấn mở to đôi mắt màu xanh của mình.

"Cũng có thể." Điền Chính Quốc suy nghĩ một giây rồi gật đầu.

Kim Thái Hanh lúc này lại nói: "Đến đây nhìn nơi này"

Điền Chính Quốc nghe vậy vội đi qua, thuận theo đầu ngón tay của Kim Thái Hanh nhìn về một bên vách tường, nơi đó có khắc một dấu vết: "Tào, là của bác sĩ Tào."

Là một kiểu chữ "Tào".

Kim Thái Hanh: "Bác sĩ Tào đã đi qua nơi hành lang này.

Phác Chí Mẫn xoay đầu nhìn trái phải, nói: "Bác sĩ Tào cùng đám người kia cũng rơi vào trong phòng đá sao? Hay ở giữa hành lang này có một lối đi khác, nhưng cánh cửa đã bị che khuất nên chúng ta mới không phát hiện?"

"Đều có thể, nhưng mà giờ có thể xác định được bác sĩ Tào đã luôn để lại thông tin ở phía dưới này, chúng ta dựa theo ký hiệu này sẽ không khó xác định được đường mà bác sĩ Tào đã đi qua." Điền Chính Quốc nói.

Như vậy đối với việc bọn họ tìm bác sĩ Tào mà nói, thì đã có trợ giúp rất lớn.

Kim Thái Hanh chạm lên trên chữ "Tào", nói: "Đường ngang trên cùng nổi bật về phía bên phải, chúng ta đi về phía trước đi."

Chẳng lẽ bọn họ đã rơi vào phòng giam dành cho tử tù của thành Thành Cổ Lâu Lan rồi sao?

Sau khi bước vào một căn phòng đá đầy những dụng cụ tra tấn, Điền Chính Quốc thầm nghĩ, cuối cùng bọn họ đã từ trong đại điện màu đỏ trượt đến nơi nào rồi? Tại sao vừa mới ra khỏi phòng giam giữ người, lúc này đã vào tới một phòng tra tấn người rồi.

Các dụng cụ tra tấn nhuộm máu tối đen được treo trên các khung sắt hoặc trên tường, còn có một số xương người chết được đè vào trong tường, cách một khoảng, đã xây lên một bức tường ở giữa các khe hở bày ra các tư thế chịu cực hình, cảnh tượng kinh hoàng còn vô cùng thê thảm.

Từ giữa những tư thế này, có thể nhìn thấy luật hình ở thời cổ đại nặng nề và đáng sợ đến như thế nào.

Mà những phòng chịu hình như thế này không chỉ có một cái, qua cửa này lại là một cửa khác.

Lúc này, Điền Chính Quốc nhìn thấy một xác chết nằm trên mặt đất, đầu cùng nửa người trên được khoác một bộ quần áo.

Tất nhiên, đây là để khiến cho người chết được yên nghỉ, mà người chết đó chính là một trong những thuộc hạ của Phùng Cố đi theo bảo vệ bác sĩ Tào đến sa mạc.

Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống, cẩn thận vén một góc quần áo lên.

Thi thể dưới đây cùng những thi thể mà bọn họ đã gặp ở trong lối đi, có kiểu chết không giống nhau, toàn thân của thi thể này đỏ bừng, nhất là khuôn mặt, hình dạng sưng đỏ đến mức không nhìn rõ được, ở chỗ hai má giống như phồng ra, trên người có những vết màu đỏ, giống như là đã trúng một loại độc tố.

Sau đó, Điền Chính Quốc nhìn thấy bên huyệt thái dương của người này có vết bắn của súng.

Kim Thái Hanh liếc mắt một cái đã nhìn ra: "Anh ta đã dùng súng tự sát."

Điền Chính Quốc lẩm bẩm nói: "Vì sao chứ...Là bởi vì quá đau đớn sao?" Hay là bởi vì những vết sưng đỏ này? Mà những thứ này có phải là do độc tố gây ra hay không? Hoặc là một thứ gì khác?

Quan trọng nhất là anh ta đã gặp chuyện gì mà phải như thế này?

Không thể làm rõ được, bọn họ chỉ đành phải rời khỏi căn phòng treo đầy dụng cụ tra tấn này.

Di tích Thành Cổ Lâu Lan dưới sa mạc giống như một cái bàn mê cung lớn, bọn họ đi rồi dừng lại, đi qua các hành lang, gian phòng... May mắn còn có ký hiệu của bác sĩ Tào để lại chỉ dẫn.

Cuối cùng, ba người Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cùng Phác Chí Mẫn lại vượt qua một hành lang tối đen, đi vào một chỗ bên trong điện thờ hình tròn với ánh đèn dầu đang cháy.

Ngọn đèn dầu vòng quanh đại điện được làm từ mỡ của những xác ướp, từ dưới lên trên tổng cộng có ba vòng tròn, mỡ xác chết phủ kín dưới đáy, sợi dây đã bốc cháy có lẽ là do đám người của bác sĩ Tào trước đây đã châm lửa.

Mà ánh sáng của ngọn dầu đã khiến cho bọn họ còn chưa bước vào bên trong điện, đã nhìn thấy được mọi thứ rõ ràng bên trong, một đám xác ướp được treo lên, quấn trong những vải bố.

Đây chính là hình ảnh mà ban đầu bọn họ đã thấy trong phù điêu, bức tranh chỉ là trừu tượng, nhưng mà cảnh tượng ở trước mắt bọn họ còn kinh khủng, đáng sợ hơn.

Một số xác ướp bị treo ngang eo, tay chân buông thõng xuống, trong khi cổ thì bị buộc, mũi chân chạm đất, điều quan trọng chính là những xác ướp này thật sự có rất nhiều, nên khoảng trống không có bao nhiêu, nếu muốn đi qua, cần phải cẩn thận nghiêng người né tránh.

Mà điều khiến cho trái tim Điền Chính Quốc đập lệch nhịp một chút chính là, ở giữa điện cậu thấy được mấy cái xác chết mặc đồng phục quen thuộc, rõ ràng đây chính là người đi theo bảo vệ bác sĩ Tào, đã chết ở nơi này.

Khoảng cách xa hơn một chút, nên không thấy rõ được người kia chết vì nguyên nhân gì.

Kim Thái Hanh khẽ nói với Phác Chí Mẫn: "Giữ chặt lấy súng phun lửa"

Ở đây đều là xác ướp trên người còn quấn vải bố, nếu trong lúc bọn họ đi qua không cẩn thận mở súng phun lửa ra, ngọn lửa bùng cháy sẽ dễ lây lan đến trên người bọn họ, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Phác Chí Mẫn gật đầu dùng tay ra hiệu yên tâm.

Điền Chính Quốc còn lấy ra sáu lá bùa, phát cho Kim Thái Hanh cùng Phác Chí Mẫn mỗi người hai lá, nói: "Là đi chậm hay đi nhanh đây?"

"Đi chậm thôi." Kim Thái Hanh nhận lấy nói: "Đến chỗ xác chết kia rồi hãy chạy thật nhanh."

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro