Chương 143: Thành cổ Lâu Lan 16

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Cơn mưa tên rào rạt bắn không ngừng.

Bọn họ không chỉ phải tránh né những mũi tên nhọn hoặc ở trên đầu mà còn phải cẩn thận dưới chân có bẫy rập hay không, lỡ như không cẩn thận dẫm lên, ai biết được sẽ có gì đang đợi bọn họ.

Vết thương ở chân Cập Thời Vũ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hơn nữa cũng chưa nghỉ ngơi mà cứ tiếp tục đi về phía trước, căn bản không có cách nào hồi phục hoàn toàn, không bị nặng thêm đã là chuyện tốt.

Lúc này cô đang vội vàng né tránh cơn mưa mũi tên, né tránh những điểm yếu, nhưng vẫn không tránh khỏi bị những mũi tên sắc nhọn đâm vào cánh tay và những nơi khác, ngay lập tức máu tươi ồ ạt chảy ra.

Một lúc sau, xung quanh vết thương đã biến thành màu đen.

"Những mũi tên này có độc."

Nét mặt Cập Thời Vũ lập tức thay đổi, hét lớn.

Nghe vậy, tiểu Vĩ và Sâu Rượu cũng không kìm được thay đổi sắc mặt.

Bọn họ cũng bị mũi tên đâm vào cánh tay.

Cũng may, số lượng mũi tên sắc bén bắn ra số lượng có hạn, không lâu sau, cơn mưa mũi tên ngừng lại.

Điền Chính Quốc nằm trên cát một lúc mới chống cánh tay ngồi dậy, ngẩng đầu nói: "Tiểu Vĩ, cậu vừa rồi dẫm phải thứ gì thế? Tiểu Vĩ?"

Thấy tiểu Vĩ chỉ ngơ ngác đứng nhìn vết thương trên cánh tay, Điền Chính Quốc bắt buộc phải hét to một lần nữa.

Tiểu Vĩ hoàn hồn, vẻ mặt đưa đám nói:

"Không, không giẫm đến cái gì...... chỉ có cảm giác gạch lún xuống, không đứng vững, tôi liền té ngã, như, như thế nào làm, mũi tên kia có độc, tôi sẽ chết phải không."

Vẻ mặt của Cập Thời Vũ và Sâu Rượu đều không được tốt.

Đặc biệt là Sâu Rượu, gã nhất thời bất cẩn, không có né những mũi tên sắc bén bắn tới, lúc này vết thương ở giữa vai đã biến thành màu đen.

Gã cắn răng, lấy ra con dao găm, rạch vùng da xung quanh miệng vết thương, cố nặn ra máu độc.

Nhưng trong cả một thời gian dài làm cho gã đau đớn, màu máu không có thay đổi chút nào, máu độc thấm nhanh đến mức không thể nặn ra được.

"Chết tiệt, con mẹ nó." Sâu Rượu mắng chửi một tiếng, ném con dao găm xuống.

Lão Hiểu nhặt con dao găm lên, cắm vào vỏ đao, nhíu mày đưa cho Sâu Rượu và nói: "Cầm, có lẽ chất độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nếu trở lại, có khi sẽ tìm được thuốc giải."

Sâu Rượu chán nản cầm lấy con dao găm.

Phùng Cố vỗ bả tiểu Vĩ an ủi một lúc rồi nói: "Hiện tại đừng nhúc nhích, chúng ta cần tìm một con đường, dọn sạch cát rồi mới đi, nếu không thì còn lâu mới có thể đi ra ngoài, lỡ như lại giẫm đến bẫy rập, mọi người đều không xong."

Nhưng cho dù có quét sạch hạt cát thì những viên gạch bẫy rập bị giẫm lên, cũng không khác gì những viên gạch bình thường.

Nhìn bằng mắt thường hoặc là dùng tay đụng vào cũng không phát hiện được.

Trừ khi trọng lượng của con người đè lên nó mới có thể kích hoạt cơ quan.

Hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy đi, cứ một chân là một cái bẫy......

Điền Chính Quốc tự lẩm bẩm một mình, đi theo những viên gạch Kim Thái Hanh đã đi qua đằng trước, bọn họ bên này đi một hướng, lão Hiểu bên kia cầm đầu đi về hướng khác.

Khu vực ở sau cánh cửa đá quá rộng, lúc trước lại trải qua cơn mưa tên, cho nên lúc này mọi người trốn chạy tán loạn khắp nơi.

Dựa theo vị trí, Điền Chính Quốc, Phùng Cố và những người còn lại chia thành hai nhóm, nhưng vì đề phòng, bọn họ tiến gần hơn theo một phương hướng.

Lúc trước lão Hiểu vì né tránh mũi tên nên bây giờ dẫn đầu, cho nên anh ta có nhiệm vụ loại bỏ hạt cát trước khi giẫm lên tấm gạch.

Phía sau anh ta là Sâu Rượu.

Lại lần nữa đẩy ra đống cát, lão Hiểu nhìn hai viên gạch trước mặt, băn khoăn không biết nên giẫm chân nào trước, giẫm lên cái nào, lỡ như ......

Do dự một lúc, Nhiếp Túc ở phía sau không kiên nhẫn, dứt khoát nói thẳng:

"Chọn viên gạch bên trái đi, lúc trước chúng ta đều đã đi một đoạn xa cũng không giẫm lên tấm nào, hoặc là chỗ này cũng không có cơ quan, sợ cái gì."

Lão Hiểu quay đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Anh nói, tôi sẽ dẫm lên."

Nhiếp Túc: "Tôi đã nói rồi, cậu cứ dẫm lên đi."

Nghe vậy, lão Hiểu nhún vai, một chân giẫm lên tấm gạch bên trái.

Ngay sau đó, thân thể anh ta cứng đờ ở tại chỗ, khuôn mặt cũng cứng đờ lập tức, khóe miệng run rẩy chửi rủa: "Mẹ nó, nhà khoa học, miệng anh vừa mới ăn phân đúng hay không, thúi như vậy, nói cái gì tới cái đó."

Nhiếp Túc: "..... Fuck."

Anh ta nào biết mình chỉ tùy tiện nói mà thật sự lại dẫm trúng.

Một chân kia, mọi người đều nghe thấy tiếng động của tấm gạch di chuyển.

Cùng lúc đó, những tấm gạch trên vách tường lại lần nữa lui về phía sau, lần này bên trong không còn là cơn mưa tên, mà là một đống lưỡi dao xoay tròn.

Nếu chẳng may lần này không cẩn thận, không chỉ là bị trầy xước ở cánh tay, chỉ sợ toàn bộ cánh tay hoặc là đầu đều bị đứt lìa.

"Nằm sấp xuống, mau nằm sấp xuống!"

Cách Tang vội vàng hét to.

Không cần cậu ta nhắc nhở, mọi người vì trốn tránh lưỡi dao đều nằm sấp trên mặt đất.

Nhưng mà lúc này, thân thể đang nằm sấp xuống của A Dạ cứng đờ, nhanh chóng tránh sang một bên, ngay sau đó, những hạt cát bên dưới nhanh chóng xoay một vòng, chỗ ban đầu cậu ấy nằm xuống đột nhiên bắn lên những cây châm to bằng ngón tay.

Không cần phải nói, đây là lại kích hoạt một cơ quan khác.

Lần này, là từ khe hở dưới viên gạch bắn ra cây kim châm.

Đám người Điền Chính Quốc cuống quít trốn tránh, không chỉ cẩn thận những lưỡi dao hình tròn bay trên đầu, lại còn phải tránh né từ những cây châm bắn từ dưới những viên gạch.

Dù là lăn lộn dưới cát hay là nấp vào bên ven tường, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi chật vật, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Cũng may, bọn họ không có tiếp tục kích hoạt cơ quan thứ tư, bằng không thật sự sẽ đi vào ngõ cụt.

Lưỡi dao hình tròn bay qua bay lại mấy vòng rồi cắm toàn bộ vào đống cát, hạt cát văng tung toé, không lâu sau đó kim châm cũng an tĩnh lại.

Cho đến lúc này, Điền Chính Quốc mới có thời gian đi xem tình huống của những người khác.

Trùng hợp, Phùng Cố đột nhiên bật khóc thảm thiết.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn, hoá ra là lúc trước cấp dưới của Phùng Cố và tiểu Vĩ cùng nhau trốn tránh nhưng không kịp, bị kim châm xuyên vào cổ, hiện tại anh ta đang nằm trên cát, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ một mảnh hạt cát.

"Khụ...... Đội, đội trưởng." Người đàn ông lấy tay che cổ, cổ họng không ngừng sặc sụa, phun ra toàn là máu tươi, không lâu sau đã chết.

Phùng Cố hét lên một tiếng, gục đầu xuống, bàn tay run rẩy vuốt lại đôi mắt trợn to của cấp dưới.

Còn những người khác, nhiều ít cũng có trúng chiêu.

Phác Chí Mẫn "Tê" một tiếng, từ một bên đùi rút ra một châm, cây kim châm dính máu rơi xuống ở hạt cát, để lại trên đùi cậu ấy một lỗ máu nhỏ hơn đầu ngón tay.

Lộ Nam đi qua kiểm tra vết thương của Phác Chí Mẫn, nhẹ nhàng thở ra nói: "May mắn không bị thương đến động mạch chủ, nếu không sẽ rất nguy hiểm, nhanh cầm máu băng bó lại một chút"

Lộ Nam dù sao cũng là một bác sĩ khoa ngoại, giỏi những loại vết thương này.

Anh ra lấy băng gạc và thuốc từ trong ba lô, buộc chặt vào đùi Phác Chí Mẫn để cầm máu, sau đó nhanh chóng băng bó lại.

Sau khi kiểm tra cho Phác Chí Mẫn xong, anh ta đến xem cho tiểu Vĩ và A Kim, Phùng Cố ở bên cạnh hỏi thăm có cần giúp đỡ hay không.

Kim châm đâm vào cánh tay hoặc bụng của họ.

Nhà khoa học Nhiếp Túc tương đối may mắn hơn, cây kim châm chỉ lướt qua khuôn mặt anh ta, để lại một vết máu nhỏ.

Nhiếp Túc cười với lão Hiểu và nói: "Thiếu chút nữa, cây kim châm kia đã xuyên qua đôi mắt tôi."

Vết máu kia liền ở bên khóe mắt.

Lão Hiểu trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Sau này anh đừng bao giờ đi mua vé số."

Miệng quá thúi.

Nhiếp Túc chậc một tiếng.

"Tiếp tục đi thôi." Chờ băng bó xong, Phùng Cố đứng lên nói.

Có vẻ như những cơ quan đã bị kích hoạt xong rồi, hoặc là bọn họ xui xẻo đến cùng, tiếp theo liền may mắn hơn nhiều, cho đến đi khi bước vào trong lối đi, bọn họ cũng không dẫm vào tấm gạch có bẫy rập.

Cũng may mắn, trên cây kim châm không có chất độc.

Nhưng có một tin tức xấu khác, chính là chất độc mà Cập Thời Vũ, tiểu Vĩ và Sâu Rượu dính phải giống như chất độc của lũ quái vật thằn lằn.

Sau khi bước vào hành lang một lúc, Cập Thời Vũ cảm giác được trên mặt và trong thân thể có điều gì đó không ổn — khuôn mặt cô dường như đang dần cứng đờ, máu ở trong người như đang sôi lên.

Sau khi nhận ra điều này, Cập Thời Vũ vội vàng hỏi tình huống của tiểu Vĩ và Sâu Rượu.

Sau khi nhận được đáp án tương tự, khuôn mặt Cập Thời Vũ lúc này lúc trắng lúc xanh, hơi kém viết hai chữ hỏng mất lên mặt.

Sâu Rượu thầm mắng một tiếng, nói: "Ông đây thật xui xẻo....."

Tiểu Vĩ đã không muốn nghĩ bất kỳ điều gì, khuôn mặt viết rõ sụp đổ và tuyệt vọng.

Sau khi đi ra khỏi hành lang đen tối tăm này, trước mắt bọn họ rộng mở sáng ngời —— trước mặt thế nhưng là một hang động rất lớn, vô cùng rộng rãi, cao hơn 10 mét, chiều rộng không thể ước lượng được.

Tuy nhiên, trên vách núi đá được khoét thành lỗ như mắt động bên trong có ngọn lửa đang bùng cháy, có lẽ lại là xác chết linh tinh, cháy rất lâu.

Nhưng điều khiến Điền Chính Quốc và những người khác ngạc nhiên hơn cả, là một thành thị nhỏ trước mặt bọn họ.

Mặc dù tiểu Vĩ rất sợ hãi việc sau này có thể chết vì độc phát, nhưng cậu ấy vẫn bị chấn động với cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm nói: "Lúc trước tác phẩm điêu khắc thành thị Lâu Lan bằng cát còn chưa nói, nơi này cư nhiên còn có......"

Vừa rồi là tác phẩm điêu khắc thành thị Lâu Lan bằng cát trên sa mạc, ở đây có những ngôi nhà được xây cao đến thắt lưng con người, những con người làm bằng đất sét đi qua đi lại giữa phòng ốc và đường phố.

Ngoài ra, nơi bọn họ đang đứng là ở một bên hang động, phía đối diện là một tấm cửa đá chạm khắc hình mặt trời.

Nhìn từ xa, nó giống như một cung điện mặt trời lộng lẫy ở cuối thành thị.

Nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, bọn họ không thấy rõ cho lắm, chỉ có thể nhìn rõ mặt trời được trang trí bằng vàng và được chạm khắc trên cổng đá.

"Lúc trước nơi đó có cơ quan, có khi nơi này cũng có, mọi người cẩn thận hơn một chút." Phùng Cố nói.

Điền Chính Quốc nói: "Đây càng giống như một thành thị Lâu Lan thu nhỏ hơn. Trong thành thị, phòng ốc của dân chúng bình thường thấp bé, còn cung điện của Lâu Lan Vương lại cao lớn nguy nga."

"Nó phù hợp với quan niệm cổ xưa về giai cấp, Lâu Lan Vương chết đi cũng muốn thống trị tất cả."

"Đường phố trong thành thị thời cổ đại đều có hình vuông, việc xây dựng thành thị thu nhỏ trong hang động này cũng không ngoại lệ, ngoài con đường chính, còn có những con đường mòn khác."

"Tôi nghĩ, chúng ta phải lựa chọn một cái."

Sau khi Điền Chính Quốc nói xong, những người khác nhìn về thành thị Lâu Lan được thu nhỏ ở phía xa.

Phác Chí Mẫn nói: "Con đường chính là một đường thẳng tắp, đường thẳng có khoảng cách gần nhất, trong khi những con đường mòn khác cần phải đi vòng quanh mới có thể đến được cổng đá hình mặt trời."

"Cũng không biết con đường có nguy hiểm, hay tất cả đều có? Hừ, đùi tôi hiện tại vẫn còn đau."

Đó chính là đâm thành một lỗ máu, sâu bằng nửa ngón tay cái, cũng may Lộ Nam băng bó không tệ, nếu không băng gạc đã thấm đẫm máu trong thời gian cậu ấy đi xuyên suốt một đường.

Nhưng nếu tiếp theo lại gặp phải nguy hiểm, dưới động tác né tránh, Phác Chí Mẫn nghĩ, vết thương trên đùi cậu ấy sẽ phải rách ra.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro