Chương 172: Hiện thực ( Hoàn quyển 1)
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Sau khi trở về hiện thực, Điền Chính Quốc mở to hai mắt, ngay lập tức từ trên giường đứng dậy.
Dưới chân đi dép lê, thậm chí còn không đổi giày thường dùng khi ra ngoài, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, gõ vang cửa phòng Kim Thái Hanh.
Sau hai tiếng gõ cửa "Phanh" "Phanh", tiếng bước chân trong phòng truyền đến, sau đó cửa bị mở ra.
"Tiểu Quốc....."
Kim Thái Hanh còn chưa nói xong thì đã bị người nhào vào trong lòng, không, phải nói là Điền Chính Quốc muốn đẩy người đi vào trong phòng, đáng tiếc không có đẩy nổi.
Đôi tay của cậu đặt trước ngực Kim Thái Hanh, rướn người về phía trước như thể muốn nhào vào trong ngực, Kim Thái Hanh một tay ôm lấy vòng eo cậu mang vào phòng, một tay khác vẫn còn dư sức lực đóng cửa lại.
Cánh cửa được đóng chặt lại.
Điền Chính Quốc chẳng qua chỉ bị nhấc lên một đoạn giữa không trung, đổi chỗ với Kim Thái Hanh, đứng ở trong phòng đối phương, khi chân đạp đất, cậu ngẩng đầu, đôi tay muốn đẩy Kim Thái Hanh còn chưa kịp thu hồi."
Điền Chính Quốc mở to hai mắt, giống như một con mèo ngốc nghếch muốn nhảy xuống mặt đất nhưng lại bị người chặn giữa không trung.
Khi nghe được một tiếng cười khẽ, cậu mới hồi phục tinh thần lại, một bàn tay lập tức nắm chặt, đấm vào Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc hỏi: "Anh giao dịch với lão K chuyện gì thế?"
Kim Thái Hanh cầm lấy bàn tay nắm đấm của Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói:
"Không đói bụng sao? Ăn trước chút cơm nhé, khi ăn cơm anh lại nói với em, đừng vội."
Điền Chính Quốc: "Đi ra ngoài ăn sao?"
Kim Thái Hanh: "Không ra ngoài ăn, anh nấu cho em."
Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc nói: "Anh biết nấu cơm ư?"
"Đúng vậy, chờ chút nữa nếm thử tay nghề của anh, Tiểu Quốc."
Kim Thái Hanh cười nói, hơi cúi đầu, cái trán gần như chạm vào trán đối phương, khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn lại.
Anh nhẹ nhàng nói: "Ở phòng khách chờ anh nhé, hửm?"
Điền Chính Quốc vành tai bỗng nhiên nóng lên, cậu nói:
"Khụ..... Em về phòng sửa sang một chút, còn chưa có rửa mặt."
Tuy rằng trên người cũng không bẩn, nhưng Điền Chính Quốc luôn có thói quen thay đổi quần áo và sửa sang trên người một chút sau khi trở về từ phòng nghỉ Trùng Khải Hậu Xa.
"ĐƯỢC."
Kim Thái Hanh cười nói.
Điền Chính Quốc vừa mới bước vào phòng Kim Thái Hanh, trong nháy mắt đã đi ra ngoài.
Cửa vẫn để hờ, không đóng, sau khi cậu dọn dẹp đồ đạc và quay lại, Kim Thái Hanh cũng đã thay một bộ quần áo mới, hiện tại đang ở trong phòng bếp chuẩn bị.
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng bước tới, sau đó dựa vào cánh cửa phòng bếp nhìn vào bên trong —— Kim Thái Hanh mặc một bộ quần áo ở nhà, nửa người trên là loại vải cotton cổ thấp chữ T màu xám trắng, đường viền cổ áo lỏng lẻo, lộ ra nửa xương quai xanh, quần bên dưới cũng rộng thùng thình.
Điền Chính Quốc hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy dây rút màu trắng chưa được cột lại buông thống ở hai bên.
"Cần em giúp không?" Điền Chính Quốc di dời ánh mắt nói.
Kim Thái Hanh nghe xong liền xoay người lại, trên hai tay anh phân phân biệt cầm trứng gà và cái xẻng, duỗi thẳng hai tay nói với Điền Chính Quốc:
"Cần, phiền toái em giúp anh mang tạp dề, Tiểu Quốc."
Điền Chính Quốc: "..."
Chẳng lẽ trước khi anh nấu cơm không nghĩ đến việc mang tạp dề sao? Vì sao khi chờ cậu tới mới nhớ, hơn nữa, muốn mang tạp dề, rõ ràng còn có thể đặt đồ vật trong tay xuống.
Trong lòng Điền Chính Quốc lẩm bẩm, nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi và nụ cười của Kim Thái Hanh, cậu dừng lại một chút, sau đó vẫn là bước lên phía trước tìm tạp dề mang vào cho Kim Thái Hanh.
Chẳng qua, khi Điền Chính Quốc vừa mới đeo tạp dề lên cổ Kim Thái Hanh, liền thấy người đàn ông trước mặt hơi cúi đầu duỗi tay ôm lấy cậu, hai tay ôm chặt vòng eo, thì thầm vào bên tai cậu thở dài:
"Tiểu Quốc...... anh thích em."
"Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, cũng không biết vì sao, bản thân đã đặt em ở trong lòng mình, đuổi theo em đi đến ba cái Xa Hạ Thế Giới."
"Em thì sao, đối với anh..... Có chút nào động tâm không, là có phải không."
Điền Chính Quốc buông lỏng tay, tạp dề rơi khỏi tay, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Kim Thái Hanh sẽ đột nhiên nói ra những lời này.
Vành tai cậu đỏ bừng, sau đó lan dần đến đến khuôn mặt, cổ..... Cậu há miệng thở dốc, bối rối không biết nên nói cái gì.
"Anh, anh thả em ra trước."
Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói.
Nhưng đáp lại cậu lại là cánh tay thêm siết chặt của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc tránh cũng không tránh thoát.
Cảm nhận được Kim Thái Hanh không nhận được câu trả lời sẽ không buông ra, Điền Chính Quốc nghiêng đầu, cắn một cái trên vành tai của Kim Thái Hanh.
"Shh!"
Hàm răng của Điền Chính Quốc day day, cho dù không cần nhiều sức lực, cậu cũng có thể nghe thấy tiếng hít khẽ của Kim Thái Hanh, nhưng cánh tay lại không có một chút dấu hiệu buông lỏng.
Ngay sau đó, Kim Thái Hanh buồn cười lên tiếng nói:
"Tiểu Quốc, em cảm thấy anh sẽ đau rồi buông em ra sao?"
Sẽ không......
Điền Chính Quốc buông miệng ra, cảm thấy tiếng cười của anh có chút đáng ghét.
Vì vậy, khóe miệng Điền Chính Quốc cong lên, vẻ e thẹn ban đầu đã bớt đi, một ý tưởng dâng lên trong lòng, cậu thầm nghĩ, anh cho rằng em dễ bắt nạt sao?
Không đau đúng không, vậy đổi cách khác.
Khi Kim Thái Hanh đang muốn nói không đùa nữa, muốn buông ra cánh tay, anh đột nhiên cảm giác được vành tai bị cắn khi nãy truyền đến xúc cảm ấm áp và ẩm ướt.
"!"
Điền Chính Quốc rụt đầu lưỡi lại, cảm thấy cánh tay ôm lấy vòng eo cậu hơi nới lỏng, lập tức tránh thoát ra, tốc độ cực nhanh, đến khi Kim Thái Hanh hoàn hồn muốn ôm con thỏ nhỏ vào lòng ngực một lần nữa, nhưng lại phát hiện đối phương đã sớm bỏ chạy.
Trước khi chạy đi, còn để lại một câu
"Em đói bụng, nhanh nấu cơm đi, không phải muốn em nếm thử tay nghề của anh sao?"
Kim Thái Hanh dừng chân, đưa tay sờ vào vành tay bị hai lần "Thân cận", nhịn không được khẽ cười một tiếng, tiếng nói gần như không thể nghe thấy:
"Tạm thời tha cho em......"
Về phần Điền Chính Quốc, người chạy ra khỏi phòng bếp, chờ khi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cậu cầm lấy một cái gối ôm, sau đó vùi khuôn mặt đỏ bừng và ướt át của mình vào đó.
Trong khi ăn cơm, sắc mặt Điền Chính Quốc đã trở lại bình thường, tay nghề của Kim Thái Hanh không tệ, thức ăn rất ngon, điều này cũng khiến tâm tình Điền Chính Quốc thoải mái hơn.
Sau khi ăn gần hết, cậu hỏi: "A Hanh, anh vì em cho nên mới giao dịch với lão K à?"
Kim Thái Hanh nói trước: "Em đã giao dịch với Dã Mãng, hẳn là đã biết thân phận thật sự của Duke ở thế giới hiện thực, anh ta là ai?"
Điền Chính Quốc lập tức nhớ lại những lời nói của Dã Mãng khi ở phòng nghỉ ga tàu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bao gồm thân phận của Duke, tên, cùng với lý do muốn giết cậu, vv,...
Thức ăn trong miệng lập tức mất ngon, Điền Chính Quốc không nhịn được đặt chiếc đũa xuống, nói:
"Thân phận thật sự của Duke ở thế giới hiện thực ..... Anh ta là anh em cùng cha khác mẹ với em."
Lời này khiến Kim Thái Hanh không khỏi kinh ngạc.
Điền Chính Quốc tiếp tục nói: "Anh ta tên là Quý Tư Nghị, là người nhà họ Quý ở Bắc Kinh.
"Nhà họ Quý." Kim Thái Hanh nhướng mày.
Điền Chính Quốc chú ý tới biểu cảm trên mặt Kim Thái Hanh, cậu nói:
"A Hanh, anh biết nhà họ Quý à?"
Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừ, còn tính là hiểu biết.
Ngay sau đó Điền Chính Quốc nói những tin tức mình biết từ Dã Mãng cho Kim Thái Hanh.
Cậu nói: "Dã Mãng chỉ biết em và Quý Tư Nghị là anh em cùng cha khác mẹ, anh ta muốn giết em là bởi vì đạo cụ cấp S 'con thoi vận mệnh kia."
"Còn lại, vì sao em lại trở thành trẻ mồ côi, những người thân khác của em, vv,... Dã Mãng cũng không biết."
Kim Thái Hanh cầm tay Điền Chính Quốc nói:
"Nếu hiện tại đã có manh mối, về sau điều tra sẽ dễ hơn."
"Thế lực nhà họ Quý ở Bắc Kinh không nhỏ, cho dù là việc giết người phóng hỏa, nếu không tự mình ra tay, chỉ là thuê hung thủ giết người thì rất khó kết tội."
"Huống chi, kẻ bắt cóc giết em vẫn còn lẩn trốn, nội dung anh giao dịch với lão K là đổi lấy tin tức trong thế giới hiện thực của anh ta."
"Tên thật của anh ta là Khuông Tầm, có một số việc, cảnh sát không thể làm, nhưng hacker có thể."
Không khó để giết chết Duke ở Xa Hạ Thế Giới, nhưng Duke cũng có thể lợi dụng các sơ hở của quy tắc báo danh trong đoàn tàu luân hồi, ví dụ như dư lại một hành khách báo danh.
Như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp đi cùng Duke lên đoàn tàu luân hồi.
Và Duke là hành khách xếp thứ bốn trên bảng xếp hạng, thời gian sinh tồn của anh ta nhiều đến mức để có thể anh ta không vội tiến vào Xa Hạ Thế Giới để kéo dài mạng sống.
Nhưng ở hiện thực, Duke, cũng chính là Quý Tư Nghị lại có thể chạy đi đâu.
Vào buổi chiều, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng nhau đi ra ngoài, tới gặp mặt Khuông Tầm ở nơi đã hẹn.
Bắc Kinh, nhà họ Quý.
Quý Tư Nghị ngồi ở phòng làm việc, toàn bộ phòng làm việc đều bị anh ta kéo lại bức màn, căn phòng chìm vào bóng tối, hầu như không nhìn thấy một chút ánh sáng.
Hình bóng của Quý Tư Nghị dường như chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt.
Cách đây không lâu, anh ta nhận được tin tức của lão K trên máy tính, nói rằng nhiệm vụ thất bại, giao dịch bị huỷ bỏ.
Trừ việc này ra đã không còn thêm nội dung gì khác.
Vừa rồi, Bành Dã cũng gửi tới cho anh ta một tin tức, chỉ một câu —— quan hệ hợp tác giữa bọn họ chấm dứt hoàn toàn, sau này không cần liên lạc.
Toàn bộ câu chuyện, không rõ lý do muốn dừng lại quan hệ hợp tác.
Quý Tư Nghị muốn liên lạc với Bành Dã, nhưng sau khi gọi điện, anh ta phát hiện bên kia đã sớm không liên lạc được.
Rõ ràng Bành Dã đã chuẩn bị mọi chuyện từ sớm, để anh ta không thể tìm kiếm được người.
Hai tin tức lần lượt được gửi tới, thông tin được tiết lộ chắn chắn đang nói với Quý Tư Nghị —— có một số việc dường như đã không nằm trong sự khống chế của bản thân.
Chờ đến khi Quý Tư Nghị tìm cách kiểm tra đoàn tàu Dã Mãng đã lên, thế nhưng phát hiện anh ta cũng bước lên đoàn tàu được đánh dấu đỏ lúc trước.
Anh ta và Điền Chính Quốc cùng tiến vào chung một Xa Hạ Thế Giới.
Nhưng mà, nhiệm vụ của lão K thất bại, giao dịch bị huỷ bỏ, Bành Dã lại gửi tới một tin tức như vậy —— rốt cuộc hai người này đã gặp chuyện gì ở Xa Hạ Thế Giới?
Có liên quan tới Điền Chính Quốc hay không?
Những chuyện đó, Quý Tư Nghị tạm thời không biết.
Anh ta chỉ biết, Bành Dã sẽ không vô duyên vô cớ chấm dứt mối quan hệ hợp tác giữa hai bọn họ, trừ khi .....
Nghĩ đến đủ loại khả năng, Quý Tư Nghị mặt mày âm trầm, trong miệng thì thầm nói nhỏ: "..... Bành Dã, Dã Mãng."
Mày cho rằng đơn phương chấm dứt quan hệ hợp tác, tao sẽ chấp nhận sao, mày cũng quá mức ngạo mạn khinh thường tao, có một số việc, không phải mày muốn thế nào thì sẽ như thế......
Không cần lại liên lạc?
Quý Tư Nghị cười lạnh một tiếng, anh ta muốn tìm được Dã Mãng hỏi một chút —— rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở Xa Hạ Thế Giới.
Đến nỗi Điền Chính Quốc...
Ngay cả lão K cũng không hoàn thành nhiệm vụ, xem ra tạm thời muốn ngủ đông tránh lui một chút.
Quý Tư Nghị vẻ mặt lập loè, gọi điện thoại cho trợ lý, nói:
"Đặt cho tôi một vé máy bay đi nước ngoài......"
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Hoàn Quyển 1.
Editor: Cuối cùng cũng tỏ tình nhé =)). Tới đây là hoàn quyển 1 nhen, quyển 2 còn hơn 120c sẽ từ từ lên sóng tiếp.
*Tung bông tung hoa * Cuối cùng cũng hoàn đc quyển 1.... nếu mn thấy hay thì bình chọn cho truyện nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro