Chương 27: Quan tài treo trên hẻm núi 3

Cũng không biết Tiểu Mẫn đã tỉnh dậy từ khi nào, những đồ vật quan trọng nhất đều đã được thu dọn lại gần hết, vừa thấy cậu vén rèm lên cậu ta đã vội đưa balo qua cho cậu, đôi mắt màu xanh nheo lại, hỏi:

"Anh muốn chạy trốn sao?"

Điền Chính Quốc đối với chuyện cậu ta đã thức dậy từ lúc nào cũng không quá bất ngờ, cậu nhận lấy balo rồi nói:

"Mau chạy đi."

Chờ cho Tiểu Mẫn từ trong lều chui ra, không mất bao lâu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy từ trên đỉnh lều đã có mấy con rắn rơi xuống, thân hình tụi nó uốn lượn lao về phía bọn họ.

Điền Chính Quốc vung mạnh cái xẻng công binh của mình đánh vào con rắn đen đang bay đến.

Bên trong của lều bên cạnh, A Mao cũng vừa từ đó chui ra, vừa thấy tình hình bên ngoài đã mở to hai mắt, sắc mặt cũng thay đổi, vội hộ:

"Sao nơi này lại có nhiều rắn đến vậy?! Chúng từ đâu đến đây?!"

Từ chỗ nào đến thì đã không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng bây giờ là phải chạy nhanh.

An Hưng cùng với anh ta ở chung một lều, chui ra sai thời điểm liền có một con rắn từ trên cây rơi xuống đầu của anh ta, may mắn anh ta được Vam tiên sinh kịp thời kéo một cái, lúc này mới tránh được bị rắn quấn thân.

An Hưng bị dọa đến sắc mặt cũng tái nhợt, tay run rẩy cầm lấy balo, miệng còn lắp bắp nói:

"Lều trại, lều trại làm sao đây...."

Ngài Vam nói: "Bỏ lều trại đi, chỉ mang những gì theo có thể phòng thân thôi, chúng ta đi mau."

Nếu không sẽ bị bị đàn rắn này bao vây xung quanh.

Tuy rằng hiện tại cũng bị bao vây không ít....

Cũng không biết những con rắn này từ đâu lại có thể tràn ra nhiều đến như vậy, thật sự rất nhiều, chỉ chốc lát là có từ bụi cỏ, từ bùn đất hoặc là từ trên cây đều bò đến chỗ này.

Có một số con thậm chí từ trên ngọn cây rơi xuống mái lều, mấy con rắn ấy cứ uốn lượn trông vô cùng kinh khủng.

Nhiều người cũng thuộc dạng có kiến thức cao lớn, nhưng giờ phút này gặp chuyện như thế này cũng không chịu được.

Điền Chính Quốc không nhịn được mà nhìn sắc mặt cũng đã tái nhợt của giáo sư Triệu -- ông ấy đang được Đào Bân giúp đỡ, nhưng có thể thấy hai người ấy đều đang bị dọa cho đứng yên một chỗ mà không biết làm cách nào.

Bọn họ còn phải nhờ đến giáo sư Triệu và Đào Bân dẫn đường trước nữa.

Cho nên, Điền Chính Quốc lưng đeo balo, tay cầm xẻng công binh chạy đến chỗ của giáo sư Triệu giúp họ chạy đi.

Được nửa đường, thì gặp được ngài Vam, hai bên đối diện nhau, bọn họ đều nghĩ là sẽ đi cùng nhau.

Ngài Vam thấp giọng nói: "Đi về phía Tây, nơi đó có ít rắn."

Điền Chính Quốc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Giáo sư Triệu, đi cùng chúng tôi đi."

Điền Chính Quốc đi tới nói với hai người.

"Được, được..." Giáo sư Triệu vội vàng đáp lại hai tiếng.

Điền Chính Quốc đi ở phía trước, hai người giáo sư Triệu và Đào Bân ở chính giữa, ngài Vam thì ở phía sau, đồng thời còn ra hiệu cho những người khác cùng nhau đi đến phía Tây.

Thanh âm của loài động vật máu lạnh không ngừng bò ở trên mặt đất, trong ban đêm yên tĩnh lại giống như đang vang vọng bên tai, khiến cho trái tim cũng phải đập nhanh như đánh trống, cái xẻng công binh không ngừng vung lên.

Điền Chính Quốc phải tập trung toàn bộ lực chú ý, nếu không chỉ cần hơi bất cẩn một chút sẽ lập tức bị rắn bổ nhào vào người, sau đó sẽ bị nó quấn lấy.

Cũng may trước đó, A Hanh đã cầm một cái xẻng hất đống lửa đang cháy, khiến nó bùng cháy lan sang những nhánh cây khác, trong nháy mắt bốn phía ở trên mặt đất đều có lửa, cũng chặn được một ít rắn đang bò về phía trước.

Cũng để cho mọi người có một chút thời gian để rời đi.

Đúng lúc này, A Mao ở phía sau lại gào lên một tiếng thảm thiết, hồ lớn: "Rắn, rắn cắn chân của tôi rồi!"

Điền Chính Quốc bị giật mình, không kịp đề phòng vì bị thanh âm lớn kia làm cho phân tâm, chỉ trong chớp mắt, giây tiếp theo đã có một con rắn mở miệng thật to từ nhánh cây bên cạnh lao đến chỗ cậu.

Điền Chính Quốc muốn dùng cái xẻng trong tay để ngăn lại, nhưng rõ ràng đã muốn không kịp nữa rồi, cậu cau mày, chỉ có thể nắm lấy thời gian mà nghiêng người, tránh cho để bị thương vào điểm trí mạng.

Nhưng trong phút chốc, một bóng đen lóe lên, tiếp theo là một tia sáng phản chiếu xẹt qua, con rắn màu đen đang lao về phía Điền Chính Quốc đã bị chém thành hai, gọn gàng, lưu loát, rơi xuống mặt đất.

Điền Chính Quốc nhìn sang bên cạnh, hóa ra là A Hanh đã giúp cậu.

Nhìn lại cậu, A Hanh nói: "Xem như nợ tôi một lần?"

Điền Chính Quốc không trả lời, mà nâng cái xẻng công binh trong tay lên hướng về phía A Hanh mà vẫy một cái, làm cho gió thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán của A Hanh.

Ngay cả giáo sư Triệu và Đào Bân cũng không nhịn được mà sắc mặt cũng biến đổi, nhưng vẻ mặt của A Hanh vẫn bình tĩnh giống như cũ, ánh mắt cũng chẳng có chút dao động nào.

"Phập" Một tiếng vang lên, là tiếng con rắn bị chém rơi xuống.

Điền Chính Quốc thu lại chiếc xẻng công binh, nhìn về phía sau của A Hanh, cậu nói: "Chúng ta không nợ nhau."

Nói xong, cậu liền đưa giáo sư Triệu cùng Đào Bân tiếp tục đi về hướng phía Tây.

Cậu vừa đi không bao lâu, A Hanh cũng nhanh chóng đánh đuổi đàn rắn đang không ngừng bò tới, anh ta cười nhẹ một tiếng, nói thật nhỏ để không ai nghe thấy

"Quên đi, nhường cậu vậy."

Thật ra thì, anh ta có thể tránh được con rắn ở phía sau.

Đàn rắn bơi từ hướng đông nam, chúng lùi về hướng tây.

Trong khoảng thời gian này, không chỉ A Mao, mà một số người khác ít nhiều cũng bị rắn cắn. Đột nhiên, mọi người hét lên vì kinh ngạc, thậm chí có người còn lùi lại và hét lên rằng đây là nơi quái quỷ nào vậy.

Thực sự có quá nhiều rắn.

Nhưng may mắn thay, ngọn lửa mà A Hanh nhóm lên từ trước đã rải rác ra xung quanh, và một số tia lửa tình cờ bén vào lều, ngay lập tức bốc cháy lều, túi ngủ và các vật dụng khác.

Đến khi thế lửa ngày càng lớn, vì sợ ánh sáng và ngọn lửa mà nhiều con rắn đã không tiến thêm bước nữa.

Điều này chắc chắn làm giảm đáng kể áp lực buộc họ phải nhanh chóng di chuyển khỏi nơi đóng quân.

Mà khi rút về phía tây, số lượng rắn giảm đi rõ ràng.

Sau khi Điền Chính Quốc một lần nữa chặt một con rắn để bảo vệ hai người giáo sư Triệu và Đào Bân, cậu nhân lúc ngọn lửa sáng rực ở phía sau liếc nhìn cả đội.

Cái liếc mắt này là để cậu có thể nhìn thấy hết hành động của mọi người

Nhóm năm người của Lỗ Thành quả nhiên rất tốt.

Đặc biệt là A Hanh, hầu như anh ta không bao giờ bị rắn tiếp cận, thậm chí còn có đủ năng lượng để giúp Lỗ Thành và những người khác, khi bọn họ không thể tự mình đánh lui rắn được.

Mà năm người này so với Lỗ Thành, những hành khách này hơi lép vế.

—– Đương nhiên, trong số những hành khách cũ, ngoại trừ ngài Vam và Tương Du, hai người bọn họ có thể dễ dàng đối phó với bầy rắn tre già măng mọc.

Nhưng hai cô nàng Vũ Yên và Lưu Kim Hỉ có vẻ hơi vất vả một chút, chưa kể còn có Diệp Tử ở bên cạnh thì lại thêm một gánh nặng.

A Mao và An Hưng thì không cần phải nói, rất lúng túng vì thiếu kinh nghiệm.

Và người khiến Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhưng có phần bất ngờ chính là Tiểu Mẫn.

Động tác đánh lui đàn rắn của cậu ấy còn điêu luyện hơn cả hành khách lão làng Tương Du.

Tuy nhiên, do khoảng cách xa và độ sáng có hạn của ngọn lửa, Điền Chính Quốc không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ấy.

Thời gian trôi qua, Điền Chính Quốc cảm thấy cổ tay đau nhói khi phải liên tục vung xẻng quân dụng, tinh thần vẫn luôn tập trung cao độ, lúc này cũng có chút mệt mỏi.

Dù chưa đến giới hạn nhưng nếu tiếp tục không dừng lại thì mọi chuyện cũng vẫn sẽ giống như cũ.

Rõ ràng hững người khác cũng vậy.

Ngay khi bọn họ vừa lui ra xa nơi đóng quân, xa đến mức gần như không thấy lửa thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cơn mưa phùn nhẹ.

Ngay lập tức, mưa nặng hạt dần, nước mưa liên tiếp rơi xuống.

Một lúc sau, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh thấu tim, gió lạnh về đêm khiến người ta run cầm cập.

Nhưng may mắn thay, không biết vì sao... Sau khi hết mưa, bầy rắn lại từ từ rút lui, chẳng mấy chốc đã biến mất vào núi rừng không để lại dấu vết, để lại một đống xác rắn trên mặt đất.

Sau khi mọi người thở hổn hển không ngừng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức bỏ vũ khí, dụng cụ xuống tại chỗ nghỉ ngơi.

Hai người A Mao và An Hưng thậm chí còn ngồi trên mặt đất bất kể mưa làm ướt đất, bọn họ đã mệt mỏi quá mức rồi.

A Mao sờ sờ chân, vẻ mặt sợ hãi nói:

"Chân chân của tôi bị mấy con rắn kia cắn, liệu tôi có chết không..."

"Không đâu, hầu hết những con rắn này đều là rắn nước, nhiều loại không độc. Dù có thì cũng hơi độc, độc tính rất thấp"

Tiểu Mẫn mỉm cười với cả A Mao và An Hưng, cậu ấy nói tiếp:

"Nếu bị cắn, nhiều nhất thì cậu sẽ xuất hiện tình trạng sưng đỏ, chảy máu không ngừng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng."

"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khử độc tại chỗ. Đáng tiếc, chúng ta không có thuốc, vậy làm sao bây giờ?"

Cuối cùng, Tiểu Mẫn cau mày, vẻ mặt buồn rầu tỏ vẻ lo lắng cho họ.

Mặt khác, A Mao và An Hưng nghe vậy thì tái mặt, có khi chỉ cần bị thương nhẹ cũng có thể dẫn đến tử vong ...

Diệp Tử che cánh tay, vẻ mặt cũng thay đổi.

Điền Chính Quốc nhìn Tiểu Mẫn nhướng một bên mày lên.

Lúc này, ngài Vam lớn tiếng hỏi: "Làm sao mà cậu biết được phần lớn đều là rắn nước?"

Nghe vậy, Tiểu Mẫn dùng xẻng quốc phòng nhấc một nửa thân rắn lên khỏi mặt đất, thân rắn mềm mềm vắt lên trên đó.

Cậu ấy quan sát một cách vô cùng thích thú, nói với giọng lãnh đạm:

"Tôi đã từng nuôi hai con ở trong nhà."

"Thật không may, cuối cùng, bọn chúng đều không bầu bạn với tôi đến đêm giao thừa, hai đứa nó đều chết trong ngày tuyết rơi của mùa đông."

Dường như cảm thương cảm, Tiểu Mẫn vứt xác rắn đi, ngồi dậy và lắc đầu tiếc nuối.

A Mao và An Hưng im lặng nhìn nhau, không biết nên nói gì vào lúc này.

Nghe xong, lão Hầu xuỳ một tiếng, ám chỉ:

"Sở thích quái đản gì mà nuôi hai con rắn, đầu óc bị bệnh à.

Cậu ấy quay người lại, tìm chỗ thoáng ngồi xuống, cẩn thận xắn ống quần lên kiểm tra, cậu ấy cũng bị rắn cắn nhưng chỉ có ở một chỗ, không nghiêm trọng lắm.

Ngài Vam liếc nhìn Tiểu Mẫn, không nói gì.

Giờ phút này, sắc trời đã hửng sáng, những tia sáng sớm mai xuất hiện ở phía xa, dần dần rải rác khắp núi rừng, mang đến cảm giác ấm áp cho mọi người.

Đối mặt với vẻ mặt chán nản của A Mao và An Hưng, và vẻ mặt có chút bất an của những người khác, Điền Chính Quốc nói: "Trong rừng núi không thiếu thảo dược."

"Đặc biệt là không thiếu các loại thảo dược có tác dụng tiêu viêm, khử độc, nếu tìm kỹ có thể sẽ tìm được."

Đôi mắt của A Mao và An Hưng sáng lên ngay lập tức.

Nhưng sau đó A Mao nói với vẻ mặt đau khổ:

"Nhưng tôi không biết các loại thảo dược trông như thế nào..."

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Tôi biết."

A Mao nghe vậy nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất bùn lầy.

Cậu ấy đưa tay ra lau nước mưa đang không ngừng chảy trên mặt, nói: "Quan chủ, quan chủ, cậu nhất định phải giúp chúng tôi một tay. Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu, nhất định đó!"

Thấy vậy, An Hưng cũng khẩn trương làm theo bảo đảm.

Diệp Tử là một hành khách mới, và trong ba cô gái, cô là người

trẻ và nhút nhát nhất.

Cánh tay cô bị rắn cắn, tay áo bê bết máu.

Lúc này ống tay áo ướt đẫm nước mưa dần dần lan rộng tạo thành sự tương phản rõ rệt với sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút đáng thương.

Cô ấy tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói:

"Tôi, tôi cũng sẽ báo đáp cậu, Quan chủ."

Trong những hành khách bên này chỉ có ba người bọn họ là bị cán.

Trong nhóm 5 người của Lỗ Thành, chỉ có lão Hầu và Tam Ma là không may mắn, tuy nhiên thương tích nhẹ nên không thành vấn đề.

Hơn nữa, họ không cần sự giúp đỡ của Điền Chính Quốc, họ ra bắc vào nam nhiều năm như vậy, họ có tất cả những thứ họ nên mang theo, và đương nhiên họ cũng biết một số loại thảo dược.

Vì vậy, đối với những gì Điền Chính Quốc nói, lão Hầu và Tam Ma không phản ứng gì cả, họ tìm kiếm thứ gì đó và bắt đầu băng bó lại.

Điền Chính Quốc liếc mắt, rồi lại thu hồi tầm mắt, nói với ba người A Mao:

"Không cần, trước tiên rửa sạch vết thương."

A Mao, An Hưng và Diệp Tử lập tức gật đầu, sau đó bắt chước động tác của lão Hầu, đầu tiên dùng dao khoét một lỗ để nặn máu, sau đó rửa lại bằng nước sạch nhiều lần...

Điền Chính Quốc thực sự không cần bất kỳ sự báo đáp nào từ ba người A Mao.

Hầu hết ba lỗ mà đoàn tàu luân hồi đưa cho họ đều là dụng cụ tự vệ ngoài trời, nước, đồ ăn,... không có lấy một loại thảo dược.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro