Chương 36: Quan tài treo trên hẻm núi 12

Khi khung lồng trôi dạt đến vị trí giữa đầm nước, đột nhiên giống như bị cái gì đó kéo xuống, nhanh chóng chìm rồi biến mất, chỉ có một vòng dư âm từ từ khuếch tán ra xung quanh.

Lúc này họ không dám dừng lại lâu, vội vàng chèo thuyền rời đi.

Trong nhà của Tát Ngang, ngoại trừ phòng của hắn ta thì cũng chỉ có hai gian phòng giống như nhà của Đồ Lợi.

Ba cô gái đương nhiên sẽ ở cùng căn phòng, còn lại bốn người A Mao, An Hưng, Đào Bân và giáo sư Triệu ở một phòng, ngài Vam thì một mình ở trong phòng Tát Ngang.

Ngài Vam ở chung một phòng với Tát Ngang.

Đêm qua chỉ có một mình anh ta hành động, vậy nên không nhận ra rằng Đào Bân đã lặng lẽ rời đi.

Tuy nhiên, anh ta sợ tình cờ Tát Ngang tỉnh dậy sẽ không thấy anh ta, vậy nên không lâu sau đó, ngài Vam trở lại trước thời hạn.

Khi anh ta nằm trên giường ngủ, sau nửa đêm sau quả thật loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa truyền đến một chút động tĩnh và âm thanh, đó có lẽ là tiếng động Đào Bân vô tình tạo ra khi trở về.

Ngài Vam nhíu mày hỏi: "Tại sao Đào Bân lại đi ra ngoài lúc nửa đêm?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh ta cũng coi như là một nửa người Quán, đến đây để tìm người mẹ đã mất tích hai năm...

Điền Chính Quốc chỉ nói đơn giản về bối cảnh thân phận của Đào Bân, cũng như lý do Đào Bân và giáo sư Triệu muốn đến tìm người tộc Quán.

Ngài Vam nghe xong, hiểu rõ gật đầu.

Tiểu Mẫn hỏi: "Tối qua anh có tìm thấy gì không?"

Ngài Vam nói: "Những việc tôi trải qua tối qua không ly kỳ như của các cậu, tôi đã lén lẻn vào nhà của Trại Cáp tộc trưởng tộc người Quán, đúng là có tìm thấy vài đồ hữu dụng."

"Người Quán hẳn là có đồ đẳng của riêng của họ, tôi thấy một lá cờ cũ có hoa văn hình rồng được đóng đinh trên tường trong nhà của Trại Cáp"

"Chẳng qua hình rồng này rất khó hiểu, cái đuôi lại thiếu một nửa đoạn, có vẻ rất kỳ lạ."

Mà lá cờ cũ nát vẫn có thể nhìn thấy được bảo quản rất tốt, chẳng qua vì đã lâu đời nên nhìn khá cũ.

"Ngoài ra, tôi xem qua căn phòng mà Trại Cáp dùng để cất mấy đồ linh tinh và tìm thấy một tấm bản đồ."

"Bản đồ?" Điền Chính Quốc nghi hoặc hỏi: "Bản đồ nơi nào? Là dạng gì?"

Ngài Vam: "Bản đồ quan tài treo, đó là một bản đồ làm bằng da dê, trên đó vẽ vị trí quan tài treo trên hai vách đá của khe núi Thiên Huyền."

"Những quan tài treo chằng chịt kia hầu như đều được đánh dấu trên bản đồ da dê."

"Tôi không biết có chính xác hay không, nhưng trên bản đồ, có vài quan tài treo còn được vẽ biểu tượng đại diện cho "trọng điểm"."

"Mà khi những quan tài treo được vẽ ký hiệu trọng điểm được kết nối với nhau, hình dạng của một con rồng hiện ra trên bản đồ."

"Tôi vẫn còn nhớ hướng của đầu rồng, kết hợp với những gì các cậu gọi là vịnh nước sâu...có thể chắc chắn rằng hướng của đầu rồng chính là vịnh nước."

Điền Chính Quốc nghe xong không khỏi trầm tư nói: "Xem ra người Quán có liên quan rất chặt chẽ với rồng..."

Nơi này khắp nơi đều có thể tìm thấy đồ vật liên quan đến chữ "rong".

Hoa văn hình rồng được chạm khắc trên vách đá bên ngoài khe hở Nhất Tuyến Thiên, đồ đẳng của người Quán, vịnh nước sâu cũng được đặt tên là vịnh Khốn Long, còn có tấm bản đồ kia...

Không biết còn cái gì bọn họ chưa phát hiện ra.

Ngài Vam nói: "Bản đồ da dê kia không nhỏ, dù có cuộn lại cũng sẽ chiếm một phần lớn, không thể lén lút cầm về để nghiên cứu."

"Tôi sợ rằng, một khi bản đồ biến mất khỏi phòng, sẽ nhanh chóng bị Trại Cáp phát hiện ra."

"Vì vậy, tôi chỉ có thể cố gắng nhớ một số vị trí quan tài treo được đánh dấu bằng các biểu tượng trọng điểm"

"Nhưng thời gian có hạn, năng lực cũng có hạn, tôi không nhớ được nhiều, bây giờ lại nghĩ lại, có lẽ không có tác dụng gì..."

Nói xong, ngài Vam buồn rầu lắc đầu.

Điền Chính Quốc nói: "Tối nay tôi và anh sẽ đến nhà tộc trưởng Quán một chuyến nữa, tìm ra tấm bản đồ kia, tôi có thể ghi nhớ vị trí quan tài treo trọng điểm."

"Ý cậu là, cậu có thể nhớ tất cả các vị trí quan tài treo trên bản đồ sao? Tất cả?" Ngài Vam nghe vậy, vẻ mặt hơi kinh ngạc, hỏi lại nhiều lần.

Điền Chính Quốc chắc chắn trả lời: "Đúng, tất cả, cho tôi chút thời gian, tôi có thể khắc tất cả vào trong đầu, không sót cái nào."

Tiểu Mẫn ở bên cạnh oa một tiếng.

Ngài Vam chần chừ quan sát Điền Chính Quốc, nhấn mạnh nói: "Trước đây cậu cũng từng thấy có biết bao nhiêu quan tài treo trên vách đá hai mặt hẻm núi, nhiều đến mức không đếm được."

"Có thể tưởng tượng được, bản đồ da dê vẽ vị trí quan tài treo kia lớn đến mức nào..."

"Đừng chê tôi lắm mồm, dù sao đêm khuya lẻn vào phòng của tộc trưởng Quán không an toàn lắm."

"Nếu cậu không thể ghi nhớ tất cả vị trí quan tài treo được vẽ biểu tượng trọng điểm thì đối với chúng ta không hữu ích bao nhiêu, không đáng để mạo hiểm thêm lần nữa"

"Chờ sau này tìm được cơ hội, chúng ta có thể suy nghĩ cách khác để lấy được bản đồ này, chẳng hạn như sao chép một tấm, dù khá tốn thời gian nhưng tương đối an toàn."

"Bản đồ này rất quan trọng, vì tôi đoán rằng manh mối của quan tài treo bất hủ ngàn năm rất có thể nằm trong đó."

Điền Chính Quốc vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tôi cũng đoán như vậy, anh yên tâm, tôi thật sự có thể ghi nhớ tất cả, nhìn qua sẽ không quên."

Tiểu Mẫn lại không nhịn được "Oa" một tiếng, kề sát tò mò nhỏ giọng hỏi: "Quan chủ, chẳng lẽ cậu đã gặp qua là không quên được sao?"

Mặc dù Điền Chính Quốc không trả lời rõ ràng, nhưng nhìn cậu ấy một cái.

Tiểu Mẫn lập tức giơ ngón tay cái lên với Điền Chính Quốc, đồng thời nói với ngài Vam: "Vậy tôi cũng muốn đi, mang tôi theo, thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không tuột dây xích."

Ngài Vam thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, không từ chối.

Sau đó, ba người quyết định thời gian.

Lúc xế chiều, phía ngoài nhà lại xảy ra mâu thuẫn khác, hai người xảy ra mâu thuẫn là Lão Hầu và Tương Du.

Nguyên nhân chỉ là Tương Du muốn ra khỏi nhà, mà Lão Hầu lại muốn đi vào.

Không biết ai không nhìn rõ phía trước, hai người va chạm với nhau, cả hai đều lùi lại một bước, suýt chút nữa ngã xuống.

Nhưng sau đó, Lão Hầu không chút khách khí đẩy Tương Du một cái, đẩy cậu ta lảo đảo, miệng còn mắng: "Mẹ kiếp, không có mắt à."

Trong nháy mắt cơn thịnh nộ của Tương Du dâng trào, nhưng lập tức nghẹn trở về.

Lão Hầu nhìn thấy, cho rằng Tương Du sợ anh ta, vì thế nhếch miệng cực kỳ khinh miệt cười, nói: "Sợ à"

Sau khi nói câu này, Lão Hầu liền rời đi, cho nên cũng không nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo biến mất trong ánh mắt Tương Du, chờ khi cậu ta ngẩng đầu lên, lại là dáng vẻ thành khẩn khiêm tốn bình thường.

Không ai phát hiện ra sự thay đổi của cậu ta.

Ngày thứ hai ở chỗ tộc người Quán chỉ trôi qua bình thường như vậy.

Chờ đến buổi tối, màn đêm buông xuống, vẫn là hai người Điền Chính Quốc và Tiểu Mẫn.

Bọn họ tập trung nghe động tĩnh bên ngoài phòng trong tiếng ngáy ồn ào của Đồ Lợi — trong phòng bốn người Lỗ Thành lại có người đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc và Tiểu Mẫn liếc nhau, chờ một lát, lập tức lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Hai người gặp ngài Vam cạnh hàng rào bên ngoài.

Ngài Vam thì thầm: "Tôi vừa thấy ba người Lỗ Thành, Tiểu Dư và Tam Ma bọn họ đi từ trong nhà ra, xem ra tối nay bọn họ cũng sẽ tìm kiếm gì đó ở tộc người Quán

Lúc này tốt nhất không nên đụng phải, nếu không sẽ không tránh khỏi mâu thuẫn.

Điền Chính Quốc: "Không biết năm người bọn họ đến tộc người Quản rốt cuộc có mục đích gì, chắc hẳn anh cũng đã nhìn ra, bản lĩnh của bọn họ không đơn giản, tôi đoán bọn họ rất có thể là..."

Những từ cuối cùng biến mất giữa môi, không thể nghe thấy.

Tiểu Mẫn và ngài Vam gật đầu, khẳng định phỏng đoán của Điền Chính Quốc, họ cũng có cảm giác như vậy.

Điền Chính Quốc nói: "Nếu hai bên xảy ra xung đột, khi cần thiết, đừng chần chừ nương tay, loại người như bọn họ sẽ không

lương thiện với chúng ta, dù sao cũng là những người liếm máu bằng mũi đao."

Bọn họ đều là người ở trong Xa Hạ Thế Giới, cũng không biết tình hình, kết cục chờ đợi chỉ có chết.

Tiểu Mẫn và ngài Vam tỏ ý đã biết.

Tiểu Mẫn cười híp mắt nói: "Làm người phải ác một chút, không ác sống không lâu."

Sau đó, có ngài Vam dẫn đường, ba người nhanh chóng đi tới bên ngoài nhà của tộc trưởng tộc người Quán.

Ngài Vam nhắc nhở: "Tộc trưởng Trại Cáp sống một mình, nhưng ba người con trai của ông ta sống ở nhà bên cạnh..."

Trăng sáng sao thưa, Điền Chính Quốc, Tiểu Mẫn và ngài Vam lặng lẽ tiến vào phòng của tộc trưởng bộ tộc người Quán

Phòng ở rất lớn, hơn nữa cách bố trí khác biệt so với những người bình thường trong bộ tộc người Quán.

Khi vừa đi vào nhà chính, Điền Chính Quốc liền nhìn thấy được một tấm cờ xí to được đóng chặt trên tường.

Bốn phía bốn góc của tấm cờ xí đều bị cố định trụ và không thể mở được, trên mặt toàn là màu đen, thứ rõ ràng nhất chính là đồ án ở mặt trên— một con rồng bị khuyết thiếu nửa cái đuôi.

Từ xưa đến nay, nhiều dân tộc hoặc là quân đội cổ đại đều có thói quen sử dụng động vật làm biểu tượng hoặc là đồ đẳng, nhưng không có biểu tượng hoặc đồ đẳng bị tàn khuyết không được đầy đủ.

Hơn nữa, rất nhiều quốc gia thời cổ đại đều xem rồng là biểu tượng của đấng thống trị tối cao, bọn họ tôn thờ sùng bái đối với long đồ đẳng, điều này càng là biểu tượng cho sự chôn cất của đấng thống trị tối cao.

Có thể nói, hình dạng của long đồ đẳng có thể lớn hay nhỏ, có dài có ngắn, hình dáng khác nhau, nhưng lại không có nào con rồng nào giống như tấm cờ xí trước mắt, cái đuôi cư nhiên khuyết thiếu một nửa.

Điều này xác thật có vẻ khá kỳ lạ và làm người khó hiểu.

Điền Chính Quốc đến gần một chút, nhờ ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào quan sát cẩn thận.

Long đồ đằng này hẳn là dùng loại sơn đặc biệt nào đó in lên, và nó vẫn còn rõ ràng cho đến ngày nay, toàn bộ thân con rồng bày ra tư thế sống động như thật.

Chưa kể mọi chi tiết đều hoàn thiện, một số ít chi tiết rất nhỏ cũng được khắc hoạ ra tới, và thủ công rất tinh xảo.

Nhưng ngay sau đó, Điền Chính Quốc không khỏi chậm rãi nhíu mày.

Bởi vì cậu phát hiện đồ án hình rồng này cho người nhìn cảm giác rất là kỳ quái.

—— con rồng này..... Tựa hồ như là ở ngửa mặt lên trời phẫn nộ rống giận, đầu rồng ngẩng cao, nét mặt như tức giận và đau đớn, thân rồng uốn lượn, điểm uốn lượn có chút cứng ngắc.

Thật giống như là người hoạ sĩ tài nghệ tinh vi đã bị giảm giá trị ở đây, nháy mắt ngay cả bố cục cơ bản chính xác cũng biến mất.

Đúng lúc này, ngài Vam khẽ vỗ vai Điền Chính Quốc.

Sau khi Điền Chính Quốc quay đầu lại, anh ta chỉ vào cánh cửa bên nhà chính, và ra hiệu rằng Điền Chính Quốc đã ở chỗ này xem cờ xí rất lâu, bọn họ cần phải đi.

Điền Chính Quốc thấy thế gật đầu.

Ngài Vam lặng yên không một tiếng động đẩy ra gian phòng dùng để đựng đồ lặt vặt, chờ sau khi Điền Chính Quốc và Tiểu Mẫn tiến vào, anh ta im lặng đóng cửa lại.

Ngay sau đó, anh ta xoay người và chỉ vị trí của tấm đồ da dễ cho Điền Chính Quốc.

−− liền trực tiếp cuốn nó lại và đặt ở một góc tường.

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn lại, cậu nhìn thấy tấm bản đồ da dê được cuốn lại và dựng đứng trên mặt đất, chiều dài có thể gần bằng với đôi chân của người trưởng thành, độ dày gần bằng lòng bàn tay.

Trách không ngài Vam nói không mang về được.

Nếu nó được đặt ở vị trí hiển nhiên như vậy, sợ là một khi lấy đi, lập tức sẽ bị tộc trưởng bộ tộc người Quán phát hiện.

Điền Chính Quốc đi qua, cùng Tiểu Mẫn và ngài Vam nhấc lên tấm bản đồ da dê đã được cuộn lại, sau đó đặt nó lên bãi đất trống với động tác nhẹ nhàng và lặng lẽ để mở nó ra.

Sau khi tấm bản đồ được mở ra hoàn toàn, Điền Chính Quốc đoán là nó phải được làm từ một miếng da dê hoàn hảo, có cả đầu và đuôi.

Bản đồ còn được bảo tồn rất tốt, có những đốm đen dày đặc ở trên đó.

Đó chính là những chiếc quan tài treo được đóng đinh trên vất đá ở hai bên hẻm núi Thiên Huyền, và một số quan tài treo được đánh dấu bằng những ký hiệu đặc biệt ở bên cạnh.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn ngài Vam và Tiểu Mẫn, ra hiệu ý bảo cho cậu một chút thời gian đem toàn bộ nhớ kỹ.

Ngài Vam gật đầu, đi đến cửa bảo vệ và chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Tiểu Mẫn ngồi xổm ở bên cạnh cậu.

Cậu ấy ở bên cạnh Điền Chính Quốc nhìn một lúc, phát hiện Điền Chính Quốc vô cùng chăm chú xem tấm bản đồ, hơn nữa sau khi xem tấm bản đồ này, cậu ấy có cảm giác choáng váng và đau nhức. Không lâu sau đó, cậu ấy đứng dậy và bắt đầu nhón chân đi đường giống như một con mèo, lặng lẽ đi xung quanh căn phòng này, sờ đông sờ tây, lấy nhẹ nhàng và cũng nhẹ nhàng đặt lại.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tiểu Mẫn chợt lóe, tập trung nhìn vào một chỗ...

Đúng lúc này, có tiếng động đột ngột từ ngoài phòng truyền vào.

Điền Chính Quốc, Tiểu Mẫn và ngài Vam lập tức không hẹn mà cùng mà ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa, bọn họ thân hình cứng đờ và động tác trong tay đột nhiên dừng lại.

Ngài Vam đặt ngón trỏ lên môi, không tiếng động thầm "Hư" một tiếng.

Cả ba đều bất động.

Tiếng động từ ngoài cửa truyền đến vẫn còn tiếp tục, vô cùng rõ ràng, giống như là có người nào đó đi vào trong phòng. Ngay sau đó, người này mở miệng ra tiếng, hô câu "A ba".

Người này đúng là con trai Trại Cáp, cũng không biết người nào trong ba người con trai.

Không lâu sau, sau khi nghe được tiếng động, cửa phòng chính bên kia mở ra, Trại Cáp từ trong đó đi ra, trên mặt ông ta còn có chứa một tia buồn ngủ, giọng nói khàn khàn hỏi: "Có chuyện gì?"

Người ở phòng là Trại Đại, nghe vậy bước lại gần nói: "A ba, con và Trại Nhị, Trại Tam vừa rồi cùng nhau đi một chuyến bên kia sông, phát hiện cá mặt người lại bắt đầu trở về bên trong sơn cốc, nước đã chảy trở lại."

"Nói vậy sẽ có một đám rắn nước mới không lâu nữa cũng sẽ lập tức phá xác mà ra..... Đến lúc đó bờ sông lại sẽ nguy hiểm một lần nữa."

"Con nghĩ, không bằng lần này sẽ không báo cho người trong tộc, dù sao cũng có những người ngoài ở, chúng ta dẫn bọn họ đi bờ sông..

Mấy câu cuối cùng, Trại Đại tới gần Trại Cáp nói, âm thanh quá nhỏ không thể nghe thấy.

Điền Chính Quốc, Tiểu Mẫn và ngài Vam tuy rằng ở trong phòng không có nghe được rất rõ ràng, nhưng hiển nhiên, đó cũng không phải lời nói gì hay.

Ba người liếc nhìn nhau, vẻ mặt lạnh xuống dưới.

Trại Cáp nghe xong nói: "Có thể, năm nào cũng có thông báo cho người trong tộc, trong lòng bọn họ hẳn là hiểu rõ."

"Hiện tại sắp hết hạn hán, mùa lũ lại sắp đến, chúng ta nhất định phải hoàn thành việc cúng tế vào cuối mùa hạn hán."

"Người trong tộc ngày càng ít đi, những người ngoài đó tới vừa lúc, bọn họ có thể bị..... Cũng là vinh hạnh của bọn họ.

Một vài từ ở giữa đã bị Trại Cáp cố tình bỏ đi, đó dường như là những từ ngữ không thể dễ dàng nói ra.

Nhưng Trại Đại rõ ràng hiểu Trại Cáp nói gì, gật đầu đồng ý, chế nhạo vài tiếng.

Chỉ lát sau, Trại Đại nói xong liền đi rồi, Trại Cáp một lần nữa trở lại trong phòng ngủ.

Ba người ở trong phòng đợi thêm một lúc, mới tiếp tục di chuyển.

Nói là động đậy nhưng thực ra chỉ là thả lỏng thân thể, Điền Chính Quốc cúi đầu tiếp tục ghi nhớ nhanh vị trí quan tài treo có ký hiệu trên bản đồ da dê, trong khi ngài Vam vẫn canh ở cửa như cũ.

Về phần Tiểu Mẫn, cậu ấy vừa rồi nhìn thấy thứ gì đó, hiện tại đang cầm nó lên......

Khoảng năm phút sau, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên và ra hiệu cho hai người.

—– cậu đã ghi nhớ toàn bộ và có thể rời đi.

Vì thế, ngài Vam và Tiểu Mẫn đi qua, cả ba người lại hợp sức đem tấm bản đồ da dê cuốn lên và dựng nó thẳng đứng ở vị trí góc tường như cũ.

Sau khi mọi việc xong xuôi, ba người lặng lẽ không một tiếng động mà ra khỏi phòng Triệu Cáp, đi ra một đoạn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này Tiểu Mẫn từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi vải, vỗ nhẹ lớp đất ở trên, nói: "Cái này hình như ghi lại lịch sử của bộ tộc người Quán, có muốn xem không?"

Nói xong, cậu ấy lại vỗ ở trên người chính mình.

Thứ này nhiều bụi đến mức cậu ấy phía trước ở trong phòng không dám phải đi, sợ gây ra tiếng động, liền cứ như vậy ôm nó vào lòng ngực.

Tiểu Mẫn nói: "Yên tâm, thứ này là bị Triệu Cáp vứt ở trong góc, bỏ vào một cái rương gỗ, tôi vẫn để rương gỗ lưu tại trong phòng, chỉ có cầm túi vải ra mà thôi."

Cậu ấy lắc nhẹ chiếc túi vải trong tay và mở nó ra trước mặt Điền Chính Quốc và ngài Vam. Bên trong có ba cuốn sách thẻ tre.

Nhìn bộ dạng có vẻ đã rất lâu năm.

Ba người nương theo ánh trăng trên cao, tìm một chỗ khuất xem sách thẻ tre.

Điền Chính Quốc lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ và bật nó lên.

Khi sách thẻ tre được mở ra, nhiều chỗ dây nối đã bị đứt đoạn, hoặc là cũng bị hư hỏng, trông rất yếu ớt, giống như chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể bị xé rách.

Cho nên, cậu phải mở bằng lực nhẹ nhàng.

Mặt trên đúng là có ghi lại văn tự, nhưng đáng tiếc chính là, văn tự ghi trên sách thẻ tre lại là một loại ngôn ngữ đặc biệt của tộc người Quán.

Tộc Quán có rất nhiều văn tự, tuy nhìn thấy quen mắt nhưng không thể xác định được ý nghĩa của nó.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Tiểu Mẫn đang không nói nên lời, hỏi: "Cậu có nghĩ là trên đây ghi lại lịch sử của tộc người Quán không?"

Cậu ấy không hiểu.

Trước kia chưa bao giờ biết về tộc người Quán, Điền Chính Quốc đương nhiên sẽ không biết rõ ràng, cũng sẽ không hiểu những văn tự của tộc người Quán được ghi trên sách thẻ tre.

Tiểu Mẫn nghe vậy thò đầu sang nhìn, khẽ thở dài, sau đó lại tìm một sách thẻ tre khác mở ra xem, nói: "Khi đó tôi chỉ có một mình, nhìn thấy bên trên có hoa văn...A, chính là cái này."

Tiểu Mẫn chỉ vào một trong những sách thẻ tre, những chấm chấm nhỏ hoa văn được khắc ở bên trên rất nhỏ.

Điền Chính Quốc nhìn rất lâu, thật trừu tượng.

Những hoa văn này có lẽ là phải xem cùng văn tự mới có thể hiểu rõ được ý, nhưng đúng là có thể nhìn ra được dấu vết ghi lại chút lịch sử của tộc người Quán.

Cậu nói: "Nhìn những hoa văn này, giống như tộc người Quán từng xảy ra cuộc giao chiến...."

Đầu ngón tay của Điền Chính Quốc chạm vào hoa văn khắc trên sách thẻ tre, cậu ngẩng đầu nói:

"Có lẽ giáo sư Triệu có thể xem được văn tự của tộc người Quán.

"Trước đây ông ấy từng có nghe nói trong khu di tích nhỏ của tộc người Quán, vẫn còn lưu lại không ít những bộ sách liên quan đến lịch sử, nếu những thứ này đều có thể dịch nghĩa ra, vậy thì sẽ không còn là vấn đề."

Ngài Vam tỏ vẻ đồng ý nói: "Vậy xem ra, chúng ta ngày mai phải tìm cơ hội để cho giáo sư Triệu xem qua ba bộ sách thẻ tre này, hiện tại trở về trước đi."

Dù sao buổi tối không nghỉ ngơi đủ, thân thể của bọn họ cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Điền Chính Quốc và Tiểu Mẫn gật đầu đồng ý.

Vì thế ba người cất sách thẻ tre lại, quấn vải lại thật kỹ rồi mới rời đi.

Mặt khác ở bên kia, Lỗ Thành, tiểu Dư cùng Tam Ma bước ra.

Có kinh nghiệm tìm kiếm từ đêm hôm qua, lần này tiểu Dư cùng Tam Ma dẫn theo Lỗ Thành đi đến một con đường khác, mà con đường này cũng trùng hợp là nơi mà tối hôm qua Điền Chính Quốc, Tiểu Mẫn và Đào Bân phát hiện ra con sông.

Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người đi tới bên cạnh bờ sông.

Bởi vì trên đường vừa đi vừa phải quan sát xung quanh, nên đã chậm trễ không ít thời gian.

Cho nên, ba người Lỗ Thành vừa né tránh được đám người Trại Đại, anh ta vừa rời đi không bao lâu thì ba người Lỗ Thành cũng vừa đi đến.

"Tôi không ngờ, ở khe núi này lại có một con sông, không biết dẫn tới nơi nào?" Tam Ma liếc nhìn theo dòng chảy của con sông.

Ngay lập tức, anh ta giơ ngón tay chỉ nói: "Lão Đại, có một ngọn núi ở bên kia sông, chúng ta đi qua đó xem thử có con đường nào đi qua vách đá không? Có lẽ chúng ta có thể tìm ra được đường tới quan tài treo."

Thật trùng hợp chính là, nơi này có sẵn con thuyền, điều này rất thuận tiện cho bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro