Chương 74: Âm Hôn hồi sát 3
Chỉ có một chiếc giường trong phòng, có nghĩa là họ phải ngủ cùng nhau.
Kim Thái Hanh bước vào ngồi bên cạnh giường, đầu tiên anh nhìn quanh căn phòng, sau đó nói:
"Dường như căn phòng này trước đây là dành cho phụ nữ."
Điền Chính Quốc cũng quay đầu nhìn xung quanh, gật đầu đồng ý.
Có dấu vết và vật dụng của nữ ở khắp mọi nơi trong căn phòng này, cho dù đó là bàn trang điểm, những chiếc kẹp tóc vẫn còn trên đó, hay màu sắc của những chiếc gối và mền, tất cả đều đủ để chứng minh rằng có ít nhất một người phụ nữ sống trong căn phòng này.
Nhưng rõ ràng, bây giờ trong nhà của Lý Bồn không còn ai khác, ngoại trừ anh ta.
Chẳng lẽ người phụ nữ sống trong căn phòng này là người được gả vào nhà bác của anh ta?
Điền Chính Quốc nhìn quanh cũng không thấy gì đặc biệt để ý, dù sao căn phòng cũng không lớn, chỉ riêng chiếc giường đã chiếm một nửa căn phòng.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, chiếc giường đã được chuyển đến vị trí chính giữa khiến căn phòng trở nên chật chội hơn, Kim Thái Hanh đã chuyển nó vào sát tường.
Một lúc sau, Điền Chính Quốc muốn đến nhà bác của Lý Bồn để xem xét.
Cậu nhìn Kim Thái Hanh và hỏi: "Anh có muốn đi không?"
Lời mời chủ động này khiến Kim Thái Hanh hơi nhướng mày, anh nói: "Đi."
Nhưng ngay khi Điền Chính Quốc bước ra khỏi phòng lại bị Phác Chí Mẫn cũng tình cờ ra khỏi phòng gọi lại.
Phác Chí Mẫn Tình nhìn thấy cậu, nói:
"Em định gọi anh, vào xem phòng của em này, có thứ này hay lắm."
Điền Chính Quốc nghe vậy bước tới, Kim Thái Hanh đi theo phía sau.
Phòng của Phác Chí Mẫn, Lộ Nam và A Mộc cũng có rất nhiều đồ dùng cho phụ nữ, có một chiếc giường lớn ở giữa, miễn cưỡng đủ cho ba người.
Còn "thứ hay" mà Phác Chí Mẫn muốn cho Điền Chính Quốc thấy là ở đầu giường.
Trước đó Lộ Nam có kiểm tra phòng một lượt, cái giường lớn đặt ở cách vách, cách cửa sổ khoảng cách xa nhất, chân giường dựa vào tường lúc này đã được dịch chuyển ra xa một chút, để lộ ra những gì dưới bức tường liền với giường.
"Đây là..." Điền Chính Quốc cau mày, sau đó tiến lại gần.
Một chiếc vòng sắt được đóng đinh vào dưới bức tường cạnh chân giường, mà trên chiếc vòng sắt vẫn còn một sợi xích sắt, như thể trước đây buộc thứ gì đó...
Mà trong phòng thì có thể có gì, sợi xích sắt ngay cạnh giường... đó nhất định là một người.
Quan trọng nhất là Điền Chính Quốc cầm xích sắt lên xem kỹ, phát hiện ở cuối xích sắt có dấu vết mài, ma sát rõ ràng.
Dường như cậu có thể nghĩ đến người bị nhốt ở đây vừa lo lắng, vừa sợ hãi muốn chạy trốn, e rằng dùng tất cả biện pháp để mở xích sắt ra.
Lộ Nam nói: "Còn có chỗ này..."
Điền Chính Quốc đứng dậy, nhìn Lộ Nam nâng góc nệm lên.
Giường này là dùng ván gỗ, ván giường hơi cũ, có nhiều đường gờ ở mép.
Tuy nhiên, đây không phải là điều mà Điền Chính Quốc cần quan tâm đến.
Cậu nhìn thấy là một dòng chữ được khắc trên tấm ván giường - "Sống để làm công cụ, chết như một món hàng, tôi sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn, nếu tôi chết đi, tôi nhất định sẽ biến thành ma và quay lại báo thù, mấy người đều không thoát được đâu, chết đi, chết đi, chết hết đi cho tôi"
Hai câu cuối được khắc một cách lộn xộn nhưng lại hằn sâu vết tích, chỉ cần nhìn qua là có thể cảm nhận rõ người khắc những dòng chữ này lúc đó đang ôm hận như thế nào.
Bởi vì dường như dòng chữ được khắc bằng móng tay của con người, vẫn còn một chút móng tay và vết máu lưu lại trên tấm gỗ cạnh dòng chữ đó.
Nhìn thấy chỗ này, không cần nói cũng biết căn phòng này đã từng phát sinh sự việc tội chướng gì..
A Mộc không khỏi vò đầu bứt tóc hỏi: "Có, có phải là Lý Bồn không?"
Điền Chính Quốc: "Có lẽ vậy, nhưng điều quan trọng hơn là cô gái trước đây bị nhốt trong căn phòng này, cô ấy có còn sống không, nếu cô ấy chết rồi..."
Vậy hoá thành lệ quỷ quay lại, có lẽ sẽ không biết viết đâu.
Nếu không thì, họ sẽ gặp nguy hiểm khi sống trong ngôi nhà này, thậm chí ngay trong căn phòng này.
Kim Thái Hanh nói: "Đi xem chuyện vui của gia đình bác của Lý Bồn rốt cuộc là chuyện gì."
Dứt lời, đám người Điền Chính Quốc gật đầu đi ra ngoài.
Nhà bác Lý Bồn ở bên trái dãy nhà này, cách đó không xa, chỉ vài bước chân.
Mà còn chưa tới cửa, họ đã thấy hai cụ già ở cửa ra vào, họ treo những miếng dán màu đỏ trên cửa ra vào và cửa sổ, còn treo cả lụa đỏ, trông như sắp tổ chức đám cưới.
Hai người già này hẳn là bác trai và bác gái của Lý Bồn.
Điền Chính Quốc bước tới.
Mà hai người già cũng tình cờ chú ý tới bọn họ, động tác treo tơ hồng dừng lại, khuôn mặt già nua cùng đôi mắt đục ngầu chậm rãi quét qua đám người Điền Chính Quốc, không lên tiếng.
Phác Chí Mẫn thấy vậy, ngẩng mặt lên cười hỏi: "Hai bác ạ, nhà hai bác có người kết hôn sao?"
Ông già họ Lý đang cầm tấm lụa đỏ trong tay, liếc Phác Chí Mẫn một cái rồi nói: "Đúng vậy, con trai tôi cuối cùng cũng kết hôn rồi. Chúng ta phải thu xếp cho nó, không thể làm đám cưới đơn giản được."
Nói đến chủ đề con trai kết hôn, trên mặt bà Lý không khỏi lộ ra một chút ý cười, miệng há to, thiếu mất hai chiếc răng.
Bà nói: "Con trai tôi cuối cùng đã kết hôn với một người phụ nữ hợp với nó. Nó nhất định sẽ sống hạnh phúc."
Điền Chính Quốc nói: "Vậy thì sao không thấy con trai con dâu hai người đi ra, đây là một chuyện trọng đại mà, nên giúp hai bác một chút chứ."
Vừa rồi, bọn họ thấy hai người già này đang gắng sức loay hoay treo tấm lụa đỏ, nhưng không có ai ra tay giúp đỡ.
Còn người trong thôn không ai lui tới, không có chút không khí vui vẻ nào.
Thường thì trong thôn có người muốn kết hôn, không phải rất sôi nổi sao?
"Con trai và con dâu à, giờ chúng nó đang ở trong nhà, mọi người có muốn nhìn một chút không?"
Bà Lý cười với Điền Chính Quốc, chỉ vào trong nhà rồi mời bọn họ vào.
Điền Chính Quốc không từ chối, đúng hơn là cậu vốn định làm như vậy.
Ông Lý và bà Lý bước sang một bên, Điền Chính Quốc và những người khác lần lượt bước vào nhà.
Vừa bước vào phòng, hai chiếc quan tài đặt giữa phòng đập ngay vào mắt của bọn họ, hai chiếc quan tài đều được đặt trên không trung trên chiếc ghế dài bằng gỗ đơn sơ và cũ nát. Chúng được nối với nhay bằng lụa và xa tanh màu đỏ tươi, ở giữa có một bông hoa lớn màu đỏ, dường như tượng trưng cho đám cưới.
Phía trước có cái bàn, trên đó bày nến cưới, táo, bánh long phượng, dùng khăn bao quanh vòng vàng, nhẫn vàng.
Phía sau quan tài có một cái bàn.
Trên đó là hai bài vị cũng được buộc bằng lụa đỏ - một bài vị có tên Lý Xuyên, và bài vị còn lại có tên là Trịnh Diểu.
Sảnh cưới, chuyện vui kiểu gì thế này, đây là âm hôn mà
A Mộc không thể không mở to mắt, sững sờ nguyên tại chỗ.
Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh và những người khác tiếp tục đi và bước về phía trước.
Nắp của hai chiếc quan tài chưa đóng, cậu bước vài bước xem bên trong quan tài có thứ gì - hai cái xác mặc hỉ phục kiểu Trung Quốc, một cái đã hóa thành xương từ lâu, mặc trang phục chú rể, cổ áo chỉnh tề.
Một cái mặc trang phục cô dâu, như thể mới chết cách đây không lâu, trên mặt còn phủ một lớp phấn trang điểm dày, đôi môi đỏ mọng và hai gò má ửng hồng.
Giống như dùng kỹ thuật trang điểm vụng về nhất để trang điểm cho người chết, không, phải nói rằng đây vốn là một người phụ nữ đã chết.
Điền Chính Quốc bước đến bên cạnh quan tài.
Hai tay của người phụ nữ đặt trên bụng, không biết có phải do không quan tâm đến việc trang điểm cho xác chết hay không, bộ phận trang điểm chỉ ở trên mặt mà thôi.
Hai tay cũng lộ ra nhưng không bôi phấn trang điểm, lộ ra bàn tay thô ráp nứt nẻ, móng tay cũng lộ rõ những vết nứt dài ngắn khác nhau.
Đặc biệt là ngón trỏ của bàn tay phải, móng tay bị mài đi rất ngắn, đầu ngón tay chi chít sẹo...
Đôi mắt của Điền Chính Quốc lại di chuyển từ tay lên mặt.
Mặc dù kiểu trang điểm cho người chết trên này không chỉ xấu và kỳ quặc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và trẻ trung của người phụ nữ trước khi chết.
Nhưng nếu để ý kỹ hơn, có thể thấy tuy rằng trên mặt bôi phấn trang điểm, nhưng lại có một ít chỗ sâu chỗ nông... Chẳng lẽ là thi ban sao?
Không, không giống, là dấu vết của việc bị người khác hành hạ, ngược đãi, tra tấn khi còn sống.
Phác Chí Mẫn dựa vào bên cạnh Điền Chính Quốc, đi theo cậu thò đầu ra thăm dò quan tài, hiển nhiên cũng đã nhìn ra, thì thầm nói: "Người bị Lý Bồn đánh."
Ông Lý và bà Lý đều đã hơn năm mươi tuổi, không thể đánh thắng một thiếu nữ được.
Những dấu vết và manh mối trên cơ thể người phụ nữ này đều cho thấy cô chính là người phụ nữ bị nhốt trong phòng của Phác Chí Mẫn, Lộ Nam và A Mộc.
Cô đã viết những dòng chữ trên ván giường.
Mà bây giờ, cô đã chết, có dấu vết của việc bị đánh đập trên cơ thể, người có khả năng hạ thủ đánh người nhất là Lý Bồn.
Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý.
Phác Chí Mẫn còn muốn tiến đến gần Điền Chính Quốc và nói điều gì đó, nhưng lại có một bàn tay duỗi đến nắm chặt cổ áo cậu ấy kéo về phía sau.
Phác Chí Mẫn tức giận quay lại, chỉ để nhìn thấy nụ cười như không cười của Kim Thái Hanh.
"Thì thầm gì vậy, có cần gần như vậy không?"
Phác Chí Mẫn nheo đôi mắt xanh lục lại, cười:
"Tôi và quan chủ đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà gần hay không gần cũng không phải việc của anh."
Thái độ khiêu khích, ăn nói ngạo mạn.
Thấy vậy, khoé miệng Kim Thái Hanh nhếch lên cười lạnh, "ha" nhẹ một tiếng.
Mà Phác Chí Mẫn không chịu thua, còn "ha ha" hai tiếng.
Ngay khi hai người đối mặt với hau, Điền Chính Quốc kỳ lạ quay lại nói: "Hai người đang cười cái gì vậy? Qua xem này, quần áo của cô dâu này hình như là làm bằng giấy."
Lộ Nam và A Mộc đang nhìn vào quan tài của chú rể, nghe vậy cũng bước tới quan tài của cô dâu, trên mặt A Mộc vẫn còn vẻ sợ hãi, hiển nhiên là bị hai thi thể trong quan tài doạ sợ.
Ông Lý và bà Lý thấy bọn họ đang nhìn "cô dâu" khỏe miệng cứng đờ cười cười, ở ngoài cửa tiếp tục treo lụa đỏ.
Vừa rồi không để ý kỹ, mặc dù bộ trang phục cô dâu mà người phụ nữ này đang mặc trông có vẻ tinh xảo hơn, nhưng khi chạm vào nó lại khô và cứng, và có thể thấy rõ ràng là giấy.
Chỉ là chất lượng giấy rất tốt, nhìn từ xa không thể biết quần áo được làm bằng giấy. Khi nhìn kỹ hơn, hoa văn trên quần áo bằng giấy cũng rất đẹp, giống như đã tỉ mỉ chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Lộ Nam nói nhỏ: "Quần áo của chú rể không làm bằng giấy, vải mềm."
Lộ Nam đã nói như vậy, có nghĩa là anh ta đã tự mình xác định rôi.
Được lắm, chú rể và cô dâu bị đối xử khác nhau.
Lộ Nam suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu hỏi ông Lý và bà Lý đang đứng ở cửa: "Hai bác ơi, hai bác đã chuẩn bị hôn lễ cô dâu chú rể trong bao lâu rồi?"
Hai mắt ông Lý ảm đạm, giọng nói già nua:
"Đã hơn mười năm rồi, con trai của tôi đã hóa thành xương khô rồi. Cuối cùng cũng đợi được một cô con dâu. Bát tự tương hợp, con trai tôi thật có phúc mà."
Bà Lý thì há mồm để lộ mấy cái răng bị mất, nói:
"Tôi đã tự mình chuẩn bị mọi thứ cho con trai và con dâu, hai bộ hỉ phục đều do tôi làm đấy."
"Hôn lễ sẽ được tổ chức vào buổi trưa ngày mai, các chàng trai, các cậu phải đến tham dự sau đó."
Lộ Nam cười cười, mở miệng ứng phó hai câu.
Âm hôn mà cần chuẩn bị những mười năm? Thời điểm này cũng tình cờ là thời điểm mà thôn Thạch Kiều dường như biến mất...
Bát tự tương hượp, xem ra hai người này rất coi trọng những thứ này, chẳng trách muốn làm âm hôn cho con trai Lý Xuyên, cho dù có đợi đến khi con trai thành đống xương cốt.
Lộ Nam thực sự không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Bọn họ ở lại một lúc nữa, nhưng không phát hiện thêm manh mối nào trong phòng.
Vì vậy, Điền Chính Quốc và những người khác chuẩn bị rời đi.
Điền Chính Quốc đi cuối cùng, trước khi đi còn lơ đãng liếc nhìn quan tài cô dâu, nhưng đột nhiên nhìn thấy cô dâu đã chết thế mà lại mở mắt ra.
Và đôi mắt chỉ có đen nhưng không có tròng trắng kia đã nhìn thẳng vào Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng khi nhìn kỹ lại, "cô dâu" đã chết vẫn là một cái xác cứng ngắc, mắt nhắm nghiền.
Dường như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu, không có gì bất thường.
"Sao vậy?" Ngay lúc này, Kim Thái Hanh đột nhiên nắm lấy cổ tay của Điền Chính Quốc, trầm giọng hỏi.
Điền Chính Quốc tỉnh táo lại.
Ông Lý và bà Lý đang đứng ở cửa, đôi mắt mờ đục nhìn họ rời đi, trong đôi mắt ấy không có niềm vui, chết lặng, trống rỗng, quỷ dị.
Điền Chính Quốc vừa định nói ra thì lại nuốt vào, cậu nói:
"Không, không có chuyện gì, anh đi trước đi."
Kim Thái Hanh vừa nghe vậy, buông cổ tay cậu ra.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Sau khi ra ngoài, Phác Chí Mẫn nói: "Nhân lúc bây giờ còn sớm, chúng ta hãy đi xem xét nhà của Hồ Thành Hải và Hồ Thành Tài đi."
Nói không chừng có thể phát hiện thêm điều gì
Những người khác không có ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro