CHương 88: Âm Hôn hồi sát 17

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Trên đường trở về, Điền Chính Quốc hỏi A Hanh tình hình khi cậu sử dụng bùa ở trên cầu đá.

Kim Thái Hanh, nói: "Cậu ở trên đó khoảng một phút, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, lúc sau, tôi đến thử đánh thức cậu, nhưng cậu vẫn mê man thật lâu."

Sự thật là, sau khi Điền Chính Quốc sử dụng đến lá bùa, trong phút chốc, không mất bao nhiêu lâu Kim Thái Hanh đã lập tức đi lên trên cầu đá, đỡ lấy Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, bất ngờ mất đi ý thức thân thể đột nhiên ngã xuống.

Đồng thời, ánh mắt anh đảo qua lại, trong tay lập tức xuất hiện một trường đao có tạo hình kỳ lạ.

Mà trường đao kia đã được anh cắm vào trong khe hở ở cầu đá, những dây gai ở mép cầu đá cùng với phía bên dưới đang rục rịch kéo dài ra, thấy như vậy cũng sợ hãi lùi trở về.

Điền Chính Quốc rơi vào trong hồi ức của Phương Tú Vân, mà Kim Thái Hanh ôm cậu, chờ cậu "xem" hết.

Nhưng chính là, ở hồi ức cuối cùng của Phương Tú Vân là oán khí đến ngút trời, khiến cho Điền Chính Quốc cũng bị ảnh hưởng một chút, thiếu chút nữa đã cảm nhận được tình hình của Phương Tú Vân lúc bị phong ấn vào trong cây cầu đá.

May mắn thay, Kim Thái Hanh đã sớm có chuẩn bị đưa cậu quay trở về.

Anh vẫn ôm Điền Chính Quốc, chờ cho ý thức của cậu đã dần khôi phục lại, liền đỡ cậu đứng dậy.

Câu nói kia của Kim Thái Hanh cũng chỉ nói tóm tắt sơ lược, Điền Chính Quốc nhướn mày, đi chậm lại hai bước, đột nhiên mở miệng nói: "A Thái."

Chân trái của Kim Thái Hanh không dừng.

Điền Chính Quốc cũng không thất vọng, trên mặt cũng không có nhiều biểu hiện, sau khi gọi một tiếng "A Thái", vẫn không ngừng lại mà tiếp tục gọi: "Đội phó Kim."

Người ở phía trước lúc này mới dừng lại một chút, anh quay đầu lại, nét mặt nghi ngờ khó hiểu hỏi: "Cậu gọi ai?"

Điền Chính Quốc quan sát anh, ánh mắt nhìn chăm chú không có dời mắt.

Cậu thậm chí còn tiến lên từng bước, kéo dần khoảng cách giữa hai người lại: "Anh biết tôi đang kêu ai, cũng hiểu tôi đang nói gì, đúng không? A Thái, đội phó Kim...Còn có, A Hanh."

"Các anh đều cùng là một người, anh cũng là hành khách của đoàn tàu luân hồi."

"Tôi đoán, lý do anh có thể trở thành NPC ở Xa Hạ Thế Giới, có lẽ là bởi vì ba quyền hạn đặc biệt của vé đường sắt cao tốc, đúng không?"

"Đừng nóng vội chối bỏ, tôi không cần phải nghe anh thừa nhận điều đó hay không, tôi chỉ tin tưởng vào trực giác của chính mình."

Hai người đối diện nhau, một người ánh mắt trong trẻo, một người ánh mắt lại sâu lắng.

Sau một lúc lâu, Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, nói:

"Cậu thật sự tin tưởng vào trực giác của chính mình như vậy sao, lỡ đâu, nó sai thì sao?"

Điền Chính Quốc nhướng mắt: "Lỡ đâu, nó đúng thì sao."

Kim Thái Hanh nhướng mày bên trái, đang định nói, nhưng sắc mặt hai người cùng lúc biến đổi, quay đầu lại, nhìn về con đường phía trước.

Dưới ánh trăng, một bóng dáng bước chân loạng choạng đang chậm rãi đi về hướng này.

Mà theo khoảng cách càng ngày càng đến gần, hai người cuối cùng cũng nhìn rõ được bóng dáng, diện mạo của người kia, là người giấy.

Đó là người giấy từng được lão thôn trưởng Hồ đặt ở bên ngoài linh đường, trên người là bộ quần áo với màu sắc rực rỡ, trên mặt được trang điểm kém sắc, mặt mũi đơn giản, viết vẽ lung tung hai gò má ửng hồng không đều.

Giờ phút này, chỉ thấy khóe miệng người giấy nở một nụ cười quỷ dị, vừa nhìn thấy hai người đã từng bước đến gần.

Đây đúng thật là một cảnh tượng kinh hãi.

Nhất là, sau khi người giấy kia đến gần đây một chút, lại có những người giấy khác từ những nơi khác nhau cũng dần dần đi đến, giống như bao vây lấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc thoáng nhíu mày.

Không phải bởi vì người giấy này kỳ quái, mà là nếu như người giấy xuất hiện, như vậy, lão thôn trưởng Hồ cùng bà Hồ giờ đây đang ở đâu?

Không khó để đối phó người giấy, Điền Chính Quốc còn không thèm để vào mắt.

Sự thật đúng là như vậy, chỉ cần một vài lá bùa, là có thể khiến cho những người giấy này sợ hãi, chạy trốn bốn phía, nhưng mà tụi nó chưa chạy được vài bước, đã bị bùa của Điền Chính Quốc đốt thành một đống tro tàn.

Tất nhiên, lá bùa được kẹp giữa hai ngón tay của Điền Chính Quốc cũng đã ố vàng, cũ đi không ít, các góc cạnh rõ ràng đã bị hư hại, chuyện này đã chứng minh, hiệu quả của lá bùa đang yếu dần.

"Dùng rất tốt." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc chưa thu hồi lá bùa lại, liếc anh mặt cái nói: "Đúng vậy, tiết kiệm được không ít sức lực, đi thôi."

Hai người tiếp tục trở về.

Nhưng mà, chỉ trong chốc lát sau, bọn họ liền cảm giác được kỳ quái, rõ ràng đoạn đường này đi không lâu lắm, cũng đi không xa là đã có thể tới nhà Hồ Thành Tài.

Nhưng họn họ hiện tại đã dọc theo đoạn đường này đi một hồi lâu, lại vẫn không đến tới cuối đường, dường như vẫn đi loanh quanh ở một chỗ...

Quỷ đánh tường.

Trong đầu Điền Chính Quốc đột nhiên nghĩ tới từ này, không kìm nổi mà quay đầu lại, trùng hợp cũng cùng lúc đối mặt với Kim Thái Hanh.

Rõ ràng, anh cũng đã nghĩ tới chuyện này.

Đúng vậy, quỷ đánh tường, bọn họ cũng không biết đã gặp từ khi nào.

Bước chân hai người vẫn không có tạm dừng lại, tiếp tục im lặng đi về phía trước, đồng thời cũng quan sát lưu ý xung quanh.

Khoảng chừng đi qua lại được nửa tiếng đồng hồ, Điền Chính Quốc đột nhiên nghe được, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, mà tiếng bước chân kia mỗi một nhịp bước đi, đều bước theo tần suất của bọn họ.

Nếu không phải do thính giác của Điền Chính Quốc tương đối nhạy bén, hơn nữa còn quan sát cẩn thận, chỉ sợ sẽ không phát hiện được sớm như vậy.

Đúng lúc này, cậu nghe Kim Thái Hanh nói:

"Cậu có chơi trò một hai ba người gỗ chưa?"

Trong lòng Điền Chính Quốc không nhịn được khẽ động, hiểu được A Hanh có thể cũng đã phát hiện chuyện phía sau có tiếng bước chân, cậu gật đầu, nói:

"Là cái loại đếm tới ba liền xoay người ra sau sao, nếu đúng, vậy thì chơi thôi."

"Đúng vậy, cậu thường là người phải đếm đến ba đúng không?" Giọng của Kim Thái Hanh mang theo tiếng cười hỏi thăm.

Hai người tỏ ra giống như đi trên đường tìm chủ đề thú vị để nói chuyện phiếm bình thường, vô cùng tự nhiên.

Điền Chính Quốc: "Tôi thường sẽ chỉ bỏ qua một hai, người khác trở tay không kịp liền dễ dàng bị nắm được...Giống như bây giờ, ba."

Sau khi chữ cuối cùng được thốt ra một cách vội vàng và nhanh chóng, Kim Thái Hanh cùng cậu vô cùng ăn ý mà nhanh chóng xoay người, phút chốc nhìn về phía sau, cùng lúc đó, ở giữa hai ngón tay Điền Chính Quốc còn có lá bùa được cậu ném tới.

Sau lưng bọn họ, luôn đi theo phía sau, quả nhiên chính là quỷ hồn của lão thôn trưởng Hồ và bà Hồ.

Hai con quỷ, nhón gót lên, giẫm lên cái bóng của bọn họ từng bước một, khi Điền Chính Quốc quay đầu lại, bàn tay của bà Hồ đã sắp đặt lên vai của Điền Chính Quốc.

Kết quả là, ngón tay già nua khô quắt, xanh trắng mà còn có đầy nếp nhăn lập tức chạm vào trên bùa của Điền Chính Quốc, thoát chốc, bùa lập tức tự cháy thành tro rơi xuống mặt đất.

Bà Hồ cũng gào to một tiếng ma quái, nắm chặt lấy bàn tay bị đốt nhanh chóng lui về phía sau, trên khuôn mặt tái nhợt đầy đáng sợ là vẻ mặt tức giận.

Mặt khác, Kim Thái Hanh cũng tạm thời khiến cho quỷ hồn của lão thôn trưởng Hồ bay xa.

Nhưng mà, hai bóng quỷ hồn đứng cách đó không xa, nhìn Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh với ánh mắt tràn ngập thâm độc và nham hiểm.

Thoát khỏi quỷ đánh tường, đã tới nhà Hồ Thành Tài.

Sau khi Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh rời khỏi đây, Phác Chí Mẫn cùng Lộ Nam trái phải đều chờ, đến khi bầu trời tối đen vẫn không thấy bóng dáng hai người trở về.

A Mộc không nhịn được mà có chút lo lắng, nói:

"Có muốn ra ngoài đi tìm bọn họ một chút không?"

Phác Chí Mẫn phất tay nói: "Không cần, sẽ không gặp nguy hiểm đâu."

Cho dù có gặp nguy hiểm, chỉ với năng lực của Chính Quốc cũng có thể đối phó được mà trở về.

Huống chi, bên cạnh Chính Quốc còn có A Hanh, lỡ như có thật sự gặp lão thôn trưởng Hồ và bà Hồ, hoặc là quỷ hồn Trịnh Miểu, cũng sẽ đúng lúc để Chính Quốc có thể thử nghiệm một chút.

Nghĩ xong, Phác Chí Mẫn cũng bớt lo lắng.

Vào buổi chiều, cậu ấy đã tìm được một nơi an toàn để có thể thử đạo cụ cấp S kia, cảm giác đúng là quá tuyệt vời, tốt nhất đêm nay nên có quỷ đến đây, cậu ấy có thể...

Không, đạo cụ cấp S chỉ còn cơ hội được sử dụng chỉ một lần, còn chưa tới thắc khắc quan trọng, trước hết không cần lãng phí.

Lúc này, Lộ Nam không để ý mà đụng vào cánh tay của Phác Chí Mẫn, khiến cho cậu ấy hoàn hồn, chờ cho Phác Chí Mẫn nhìn qua, ý của Lộ Nam muốn cậu ấy nhìn về phía đám người Hồ Thành Hải.

Trong phòng chính của nhà Hồ Thành Hải, anh Triệu một phía, đám người Hồ Thành Hải một phía, hai bên phân biệt rõ ràng.

Sau những gì mà đêm qua đã xảy ra ở nhà Hồ Thành Hải, tất nhiên là đã có thể so sánh với hiện trường án mạng, thậm chí còn kinh khủng hơn thế, ai cũng không dám tiếp tục đợi ở bên trong.

Nhưng ban đêm cuối cùng cũng đã đến, nhà Hồ Thành Tài hoặc là Lý Bồn đã trở thành lựa chọn hàng đầu.

Phải nói rằng, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, chỉ sợ đã có thể như bóng với hình với quỷ hồn, không bằng đi theo anh Triệu cùng Miêu An, may ra mới có thể sống sót.

Ở Ý trong bầu không khí vô cùng căng thẳng, anh Triệu tạm thời ngầm đồng ý đám người Ngô Vĩnh, Hồ Thành Hải đi theo.

Dù sao, hiện tại nơi bọn họ đang ở cũng là nhà của người khác, người khác muốn về nhà, nên cần phải theo lẽ thường, bọn họ dùng lý do gì để ngăn cản?

Trừ khi bọn họ không ở nhà Hồ Thành Tài nữa, mà đi đến nhà khác ở, nhưng đã bị ngài Vam ngăn cản.

"Ở đâu cũng vậy, không có gì khác nhau, bọn họ muốn sống sót thì đi theo chúng tôi."

"Thay vì để cho bọn họ nghĩ cách ở sau lưng, muốn đem một ít thủ đoạn để theo kịp, không bằng trực tiếp một chút, đem bọn họ thả ở bên ngoài, như vậy tất cả mọi người đều an tâm." Lộ Nam lúc ấy nói.

Anh Triệu tán thành với ý kiến của ngài Vam.

Bởi vì có đôi khi, con người vì mạng sống của mình mà chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Vì thế, mới hình thành cục diện như bây giờ.

Hồ Thành Hải cùng Hồ Thành Tài ngồi cùng nhau, Lý Bồn trốn ở góc tường, nét mặt vừa thấy trời sụp tối đã dần trở nên sợ hãi, căng thẳng. Mà lão Phạm cũng ngồi cách tường không xa, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lão Phạm thiếu một cái cánh tay, ngoài ra cổ tay ở cánh tay còn lại cũng bị xuyên thủng thành một lỗ máu, không thể không nói, anh ta sức chịu đựng vẫn còn rất mạnh, là một kẻ độc ác, cho đến bây giờ vẫn còn giữ được ý thức minh mẫn.

Mặc dù lúc này, sắc mặt anh ta đã trắng bệch, không hề có máu, nhưng vì để cho miệng vết thương không đổ máu, vào lúc buổi chiều, anh ta đã cầu xin Hồ Thành Hải giữ cơ thể của anh ta lại, dùng hai cây gỗ đốt lửa, đem hai miệng vết thương đều đốt cháy sém, choáng váng nhưng vẫn cắn răng giữ vững, bất tỉnh rồi lại tỉnh, cứ thế lặp lại hai lần.

Mê man đến sau nửa ngày, tới gần buổi tối, lão Phạm mới bị Hồ Thành Tài đánh thức, đi tới nơi này.

Đúng lúc này, lão Phạm đột nhiên cảm thấy một cơn mắc tiểu truyền đến, anh ta không nhịn được mở to hai mắt, thầm mắng một tiếng, sao có thể lại là lúc này.

Lão Phạm không nói gì, kiềm chế rất lâu, nhưng cơn mắc tiểu càng ngày càng rõ ràng, nét mặt của anh ta cũng dần đổi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhưng cũng may, ai cũng đều biết, nói do thương tích ở cánh tay, đều tưởng anh ta kiềm chế đau đớn.

Cuối cùng, lão Phạm cảm thấy không nhịn được nữa, anh ta phải đi một chuyến đến nhà vệ sinh, để giải quyết vấn đề sinh lý.

"Mọi người...Có ai muốn đi vệ sinh không."

Lão Phạm dùng cánh tay còn sót lại chống tường đứng lên, kìm nén nói ra một câu.

Không ai trả lời, hiện tại ai dám đi ra ngoài một mình.

Cho dù là hai người cũng không an toàn.

Sắc mặt lão Phạm đã gấp đến luống cuống, cũng chờ không kịp.

Đệt, cũng không phải là đi một chuyến đến vệ sinh, anh ta cũng không tin, nữ quỷ kia có thể giết chết anh ta ở trong nhà vệ sinh.

Vì thế, lão Phạm chạy đi ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt.

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro