Chương 11: Thị trấn thú nhồi bông 11

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, lắng nghe anh nói tiếp.

Kim Thái Hanh nói: "Những gì ở trên tập tranh vẽ là đúng, trưởng trấn Bourdain vì muốn cư dân ở trong trấn nhỏ yêu thích thú bông vải nhung bình thường trở lại, ông ta đã vứt bỏ thú bông máy và tìm ra một nghi thức tà ác có thể triệu hồi tà linh."

"Lợi dụng nghi thức này, tà linh có thể thực hiện nguyện vọng của người đó."

"Nhưng điều kiện để hạ gục tà linh, chính là dùng linh hồn cùng máu tươi của con người hiến tế."

Điền Chính Quốc không nén nổi giật mình, phút chốc nói:

"Cho nên, em trai của trưởng trấn là Burgett, mới có thể đi giết người."

"Đúng vậy." Kim Thái Hanh gật đầu.

Phác Chí Mẫn: "Hiện tại xem ra, Burgett đã chết, trưởng trấn Bourdain cũng đã thực hiện được nguyện vọng."

"Vậy tà linh kia ở đâu? Sau khi trưởng trấn Bourdain thực hiện được nguyện vọng, nó lại đi đến nơi nào? Hay là nên nói, giờ phút này, nó đang được giấu ở nơi nào tại trấn nhỏ này?"

"Tà linh sẽ không biến mất, và thú bông mà chúng ta sẽ giết cuối cùng xem ra chính là tà linh."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn về phía bên ngoài nhà xưởng, nói:

"Dựa theo tập tranh vẽ của Rachel, xem ra tà linh có thể bám vào trên người của thú bông."

"Mà trong thị trấn thú bông có thể thấy thú bông ở khắp nơi, cái nào cũng đều có thể bị tà linh bám vào."

Du Trạch: "Nói như vậy, vòng tới vòng lui, vẫn là vòng trở về vấn đề ở ban đầu, chúng ta phải làm sao ở trong đống thú bông này, tìm ra được thú bông bị tà linh bám vào."

Anh ta nói xong ngậm thuốc là thở dài, muốn mò mẫm tìm cái bật lửa, nhưng ngẫm nghĩ vẫn bỏ đi, dù sao trong chốc lát còn phải "Làm việc"

"Nhưng mà, con thú bông nào mới là "Đặc biệt" đây?"

Chắc chắn có thứ gì đó mà bọn họ còn chưa phát hiện ra.

Tạm thời không đưa ra kết luận vội, đám người Điền Chính Quốc quyết định đi đặt thú bông trước rồi nói sau.

Bọn họ đi vào trong xưởng máy, đi đến thùng đựng hàng và mở cửa ra "Rầm" một tiếng, một thùng đựng hàng chứa đầy thú bông bởi vì không gian rộng mở mà nghiêng đổ ra.

Có vài thú bông rơi vào bên chân Điền Chính Quốc, được cậu đưa tay nhặt lên, không có cảm giác gì, không giống tối hôm qua bị thú bông cắn, loại cảm giác này vô cùng đau đớn.

Nhưng cầm nó trên tay khiến Điền Chính Quốc thoáng cảm thấy không thoải mái.

Đó là một loại cảm giác khó hiểu, và rất dễ bỏ qua nếu không cảm nhận rõ ràng, nhưng nhìn thú bông trong tay, cậu thấy không có gì ngoài kỳ lạ.

Điền Chính Quốc không nhịn được mà nhíu mày, hỏi những người khác cảm giác khi cầm thú bông như thế nào.

Nhưng không bất ngờ, khi những người khác cầm thú bông được một lúc, họ cũng sẽ có cảm giác giống như Điền Chính Quốc vậy.

Bọn họ phân tích nói rằng có thể bởi vì bản thân con thú bông này "Không sạch sẽ".

Mà Bourdain yêu cầu bọn họ "Làm việc" này, có vẻ không có ý tốt cho lắm.

Điền Chính Quốc nói: "Có nhiều thú bông như vậy, nếu cứ làm từng bước từng bước, không chừng muộn hơn sáu giờ tối mà chúng ta vẫn chưa làm xong."

Nhưng trưởng trấn Bourdain cũng yêu cầu, phải đem toàn bộ thú bông bên trong thùng hàng đặt ở từng nơi của trấn nhỏ.

Do đó, sau khi không thể tìm được phương tiện, có thể dùng được ở trong xưởng máy, bọn họ lại đi ra ngoài một chuyến, tìm được xe đẩy cùng xe mua sắm, đem hai xe đặt cùng một chỗ, sắp xếp phân biệt từng thú bông ra, toàn bộ đều đặt vào trong xe rồi kéo ra ngoài, như vậy chắc chắn đã bớt được rất nhiều việc.

Bởi vì có quá ít cư dân ở trấn nhỏ, thậm chí ít đến kỳ lạ, nên bọn họ đem toàn bộ xe mua sắm kéo đến nhà xưởng thú bông, mà cũng không có người nào nhắc nhở quản lý.

Như vậy khá thuận tiện để họ làm việc.

Dựa theo như lời trước đó, bọn họ đem những thú bông này đặt ở vị trí có khoảng cách xa hơn một chút với nhà xưởng thú bông, bao gồm cả bên trong nhà xưởng thú bông, Điền Chính Quốc cùng mọi người đã chuẩn bị một ít thứ khác.

Bọn họ phân công một chút, bốn người sẽ đi ra ngoài để đặt thú bông, hai người còn lại thì ở nhà xưởng.

Cho đến khi gần tới sáu giờ tối, Điền Chính Quốc cùng mọi người đã đặt xong hết tất cả thú bông, đúng sáu giờ, Kim Thái Hanh đi mở công tắc để máy móc vận chuyển.

Bọn họ tạm thời ở lại trong xưởng máy không có đi ra ngoài, bên ngoài sắc trời tất nhiên đã hoàn toàn tối dần, ngoại trừ ánh trăng chiếu sáng bên ngoài, thì chính là ánh sáng mờ nhạt của đèn đường.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn ánh trăng êm dịu, cậu lập tức nhíu mày nói:

"Ở trong tập tranh vẽ của Rachel, cô bé có vẽ hai lần ánh trăng tròn."

"Như vậy, có phải là nghi thức triệu hồi tà linh, loại vô cùng tà ác này phải làm ở đêm trăng tròn mới có thể thành công hay không."

"Mà điều này cũng không phải không có ý nghĩa, vào đêm bầu trời có trăng tròn, năng lực của tà linh rất mạnh."

Kim Thái Hanh nói: "Tối hôm qua cũng là trăng tròn."

Du Trạch hừ cười một tiếng, nói: "Tôi thấy rằng mặt trăng sẽ không uốn cong cho đến ngày cuối cùng."

Anh ta tùy ý tìm một nơi ở trong xưởng máy ngồi xuống, buổi chiều bận việc hết nửa ngày, lúc này cũng đã có chút mệt mỏi.

Tuy rằng nói buổi tối hôm nay, ở trong xưởng máy cũng không chắc sẽ an toàn, nhưng nơi này so với việc bọn họ đợi ở trong phòng sẽ dễ ra vào hơn, lỡ như bị thú bông lấp kín phòng, thì bọn họ cũng có thể nhảy ra từ cửa sổ.

Tốt hơn hết là nên ở lại xưởng máy đợi, trước khi những nguy hiểm chưa biết sẽ phát sinh từ đâu.

Sau khi Du Trạch ngồi xuống, đám người Điền Chính Quốc, Phác Chí Mẫn cũng tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi có thể nhìn ra được bên ngoài.

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh ngồi cùng một chỗ, chỉ một lúc sau cậu đã há miệng ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt, cậu có hơi buồn ngủ.

Trên mặt của những người khác ít nhiều gì cũng mang theo nét mệt mỏi.

Kim Thái Hanh ngồi gần hơn một chút, bên cạnh là Điền Chính Quốc, anh nhẹ giọng nói:

"Nếu buồn ngủ thì ngủ một lúc đi, bả vai này cho em dựa vào."

Điền Chính Quốc nghe vậy cầm lấy tay Kim Thái Hanh, nghiêng đầu lại gần ngã xuống, giọng nói của cậu thấp xuống lại mềm mại, nói:

"Em ngủ một chút, nếu có gì thì cứ đánh thức em nhé, A Hanh"

Đáp lại lời cậu, là một nụ hôn nhẹ của Kim Thái Hanh lên giữa mái đầu của cậu.

Du Trạch: "..."

Mắt không thấy, mắt không thấy, có cần ở trong Xa Hạ Thế Giới này cũng phải ngược chó luôn không.

Anh ta không thể không lắc đầu, chủ động ngồi xa hơn một chút.

Một ngày chạy khắp nơi, ai cũng đều mệt mỏi.

Trong một lúc, mí mắt của Vị Ngữ cũng không cho phép mở nữa, đầu cũng gật lên xuống, cuối cùng nghe tiếng hoạt động đều đặn của máy móc, cô ấy dựa vào tường ngủ thiếp đi.

Khi mặt trăng lên cao ở trên bầu trời đêm, gần đến chín giờ, bên trong xưởng máy không có tiếng động gì khác ngoài tiếng máy móc đang vận chuyển, tiếng vang truyền ra bên ngoài tĩnh lặng không dứt.

Bao gồm cả Kim Thái Hanh ở đó, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bên ngoài xưởng thú bông, có sáu bóng dáng nho nhỏ im lặng không một tiếng động đi về phía này.

Không bao lâu, chúng nó đã đi vào trong nhà xưởng thú bông, rồi lập tức phân tán hành động.

Trong đó, có hai cái bóng dáng đi vòng quanh và đến phía sau xưởng máy.

Phía sau có một cái cửa sổ cao hơn một chút, trong đó có một bóng dáng nhảy nhót đang nghĩ muốn bám lên bệ cửa sổ, nhưng dù cho có như thế nào cũng không thể với tới được.

Đây chính là bóng dáng của thú bông giống Điền Chính Quốc, bên cạnh nó tất nhiên là thú bông có hình dáng giống Kim Thái Hanh.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, thú bông Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ cao cao, trên mặt lại xuất hiện nét tức giận, vươn đôi tay mềm nhũn đập vào tường.

Ngay sau đó, thú bông Điền Chính Quốc xoay người hướng về phía thú bông Kim Thái Hanh mở rộng cánh tay ra, muốn ôm.

Thú bông Kim Thái Hanh nuông chiều xoa đầu thú bông Điền Chính Quốc, hai tay nó dễ dàng bế thú bông Điền Chính Quốc lên, sau đó nâng nó lên đến bên cạnh bệ cửa sổ.

Thú bông Điền Chính Quốc bám vào bệ cửa sổ, khóe miệng nhịn không được gợi lên một vòng cung tà ác.

Nó nhìn người đang nghỉ ngơi ở bên trong nhà máy, nhất là nơi của Điền Chính Quốc, ánh mắt nó lộ lên vẻ tham lam.

Ánh mắt của thú bông Điền Chính Quốc như có sự sống, nó khiến cho Điền Chính Quốc đang trong nửa tỉnh nửa mê cũng không chịu được phải nhíu mày.

Lập tức, tiếng chuông cảnh giác ở trong lòng Điền Chính Quốc tự báo động, cậu cùng Kim Thái Hanh gần như mở mắt cùng lúc, hai người trong phút chốc đều cùng nhau nhìn về phía khiến bọn họ có cảm thấy không được thoải mái, giống như bị kim châm.

Trùng hợp thay, ánh mắt của Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đều đối diện với ánh mắt của thú bông Điền Chính Quốc.

Hai người: "......"

"Hì hì."

Thú bông Điền Chính Quốc với nét mặt tà ác cười hai tiếng, sau đó cái đầu nhỏ nằm ở mép cửa sổ đột nhiên biến mất.

"Đứng lại."

Điền Chính Quốc vô thức quát to, khiến những người khác cũng bừng tinh.

Khi âm thanh "Hì hì" kia xuất hiện, Du Trạch đã vội mở mắt, nhưng anh ta chỉ kịp nhìn thấy cái đầu vừa biến mất ở chỗ cửa sổ, nhưng không có nhìn thấy khuôn mặt thú bông Điền Chính Quốc.

Cho nên, Du Trạch không hiểu vì sao nét mặt của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lại... Nói như thế nào nhỉ, ngạc nhiên và kỳ lạ?

"Sao vậy?"

Du Trạch không thể không hỏi.

Nhưng Điền Chính Quốc không có thời gian để trả lời cho Du Trạch trước.

Khi cậu cùng Kim Thái Hanh chạy đến bên cửa sổ để quan sát, thì cũng chỉ thấy bóng dáng hai thú bông đang nắm tay nhau chạy đi.

"Đuổi theo."

Kim Thái Hanh sau khi nói xong liền nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ. Ngay sau đó ôm lấy Điền Chính Quốc cũng đã bước lên cạnh của bệ cửa sổ, anh bế cậu xuống dưới.

Du Trạch vừa chạy đến gần thì Kim Thái Hanh đã nói:

"Mọi người ở lại chỗ này."

Không có thời gian nói thêm điều gì, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đã chạy đuổi theo.

Du Trạch buồn bực dựa bên mép cửa sổ ló đầu ra, hai người Phác Chí Mẫn cùng Nhâm Hiệp lúc này cũng đi tới, hỏi chuyện gì vậy.

Du Trạch lắc đầu, tỏ vẻ trước đó bản thân không thấy rõ.

Nhưng vào lúc này, Vị Ngữ đang ở bên một mặt khác của xưởng máy, đột nhiên hoảng sợ hô: "A" một tiếng, rồi hét lớn:

"Thú bông, thú bông đến đây..."

Ba người Du Trạch, Phác Chí Mẫn cùng Nhâm Hiệp quay đầu lại, đã nhìn thấy ở bên cạnh cửa của xưởng máy, không biết từ khi nào thú bông đã đứng đó không ít.

Dưới con mắt đang nhìn chăm chú của bọn họ, một thú bông tối hôm qua còn không dám đến gần nơi này lúc này đã thay đổi, nó bước từng bước chân vải lông nhung của nó, cuối cùng đi đến....

Mà Du Trạch cùng Phác Chí Mẫn lúc này nhìn nhau, may mắn, giờ phút này thú bông bao vây bên ngoài cửa xưởng máy so với đêm qua ít hơn nhiều.

Du Trạch nói: "Nếu có thể không dùng đến đạo cụ vậy thì tốt nhất không dùng, hãy dẫn những con thú bông tới nơi mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn ở buổi chiều."

Phác Chí Mẫn cùng Nhâm Hiệp tỏ ý đã hiểu rõ.

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh thì đang đuổi theo hai con thú bông, mặc dù hai con thú bông bị giới hạn về chiều cao, nhưng tốc độ của tụi nó không chậm chút nào.

Hơn nữa, vào lúc bọn họ chạy đến một phạm vi nhất định, một số con thú bông nằm rải rắc ở nhà xưởng thú bông đều giống như sống lại, tụi nó từ trên mặt đất đứng lên, đôi mắt được may từ cúc áo hoặc thủy tinh đã tỏa sáng một cách quỷ dị, cứ hi hi ha ha nhìn về phía Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh.

Chỉ chốc lát sau tụi nó đã nhào về phía bọn họ.

Mà đúng lúc này, thú bông Điền Chính Quốc cùng thú bông Kim Thái Hanh chạy ra phía sau nhà xưởng thú bông, sau đó tụi nó dừng lại, xoay người.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu rọi xuống, đã có thể thấy rõ được hình dáng của hai con thú bông ấy.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy hình dáng của hai con thú bông kia, trong lòng Điền Chính Quốc phút chốc đã hiểu ra cái gì, nhưng ngay lập tức, suy nghĩ của cậu đã bị cắt ngang vì thú bông lao tới tấn công.

Editor: Các cậu có thấy hai con thú bông kia đáng yêu không, nếu nó không phải thú bông kinh dị chắc tui cũng phải sáp lại ôm ôm hôn hôn mấy cái đấy!

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro