Chương 134: Trốn thoát khỏi căn hầm bí mật của đoàn xiếc thú 8

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Dưới sự trợ giúp của đám người Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh, lúc này Lộ Nam đã sớm giải được manh mối thứ hai, lúc này đang mở ổ khóa mật mã để lấy ra câu đố thứ ba.

Điền Chính Quốc khi nói chuyện cùng hai người Đường Vân Ti và Kim Thái Hanh, cậu cũng không quên giúp Lộ Nam giải mã.

Tuy nhiên, khóa mật mã này cần phải kéo thanh sắt phía trên bằng tay, và sẽ mất một khoảng thời gian để mở khóa.

Có thể thấy được, nếu tốc độ giải mã của Lộ Nam chậm, thì thanh sắt sẽ bị đóng băng, ngay cả di chuyển cũng rất khó, may mắn có người giúp đỡ, bản thân cũng không ngu ngốc.

Kim Thái Hanh hỏi: "Tiểu Quốc, còn căn phòng bí mật bên em thì sao? Tình hình như thế nào?"

Điền Chính Quốc nghe vậy ngẩng đầu, nhìn bên trong căn phòng bí mật.

Hiện tại, cậu đang đứng ở nơi mà cậu vừa từ trong cửa bước ra, cánh cửa phía sau lưng cậu sau khi cậu đi cũng đã biến mất.

Mà trước mặt cậu, là một căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú, giống như một bệnh viện, nhưng khác với bệnh viện để chữa bệnh cho người, căn phòng bí mật này rõ ràng là được bài trí để chữa bệnh cho động vật.

Điều này khiến cho Điền Chính Quốc nhớ đến một thành viên trong đoàn xiếc thú ở tài liệu, bác sĩ thú y Khải Ti, chuyên môn chữa bệnh cho các động vật biểu diễn ở trong đoàn xiếc thú.

Những động vật của đoàn xiếc thú nếu như già đi hoặc bị thương hay tàn tật thì sẽ bị loại bỏ. Những con vật đó sẽ được đưa đến chỗ của bác sĩ thú y Khải Tư để cho ông ta tiến hành những thí nghiệm tàn nhẫn, cuối cùng những động vật không còn dùng được đó sẽ bị ông ta làm thành tiêu bản.

Điền Chính Quốc vừa nhớ lại tư liệu giới thiệu về bác sĩ thú y Khải Tư vừa nhìn về phía căn phòng bí mật trước mặt.

__ Các dụng cụ được sắp xếp trong căn phòng bí mật này giống như bệnh viện, nhưng một số đồ vật hiển nhiên là để dùng cho động vật, ví dụ như giường bệnh dành cho người bệnh thì trong này là lồng sắt cùng dây cố định.

Trước mặt cậu là một căn phòng bệnh, phòng bệnh có một cánh cửa nửa mở, phía sau cửa là một hành lang nhỏ, nhìn xuyên qua khe hở ở cửa, Điền Chính Quốc có thể nhìn thấy một hành lang ngoằn nghoèo, không đi thẳng về phía trước nữa.

Hai bên hành lang cũng có phòng bệnh hoặc phòng chữa bệnh cho các động vật hoặc dùng để làm thí nghiệm.

Vì không có giới hạn thời gian để vượt ải của căn phòng bí mật ở đoàn xiếc thú này, cho nên, Điền Chính Quốc tạm thời chỉ đứng ở tại chỗ, không di chuyển.

Cậu đoán rằng, bác sĩ thú ý Khải Tư là NPC này, giờ phút này cũng đang ở ngay trong căn phòng bí mật, nhưng trước mắt thì không biết người đã trốn ở đâu.

Mà trên tài liệu, thông tin tài liệu của bác sĩ thú y Khải Tư xếp trước bậc thầy rối gỗ Đái Lý Khắc.

Điều này cho thấy, bác sĩ thú y Khải Tư mạnh hơn so với bậc thầy rối rỗ Đái Lý Khắc, và địa vị của ông ta ở đoàn xiếc thú phải quan trọng hơn Đại Lý Khắc.

Vậy thì, căn phòng bí mật này chắc chắn còn nguy hiểm hơn cả căn phòng của bậc thầy rối gỗ Đái Lý Khắc.

Đái Lý Khắc có khả năng điều khiển mười con rối, vậy thì không thể nào mà bác sĩ thú ý Khải Tư không có khả năng đặc biệt nào.

Căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú ở trước mắt Điền Chính Quốc yên tĩnh vô cùng, cũng chỉ có mỗi âm thanh sột soạt ở bộ đàm trên áo của cậu phát ra, khi cậu nói chuyện cùng hai người Kim Thái Hanh hay Đường Vân Ti.

Sau khi Điền Chính Quốc đơn giản nói ra tình hình bên mình, cậu lại đem chuyện ở căn phòng an toàn kể lại, và thông tin tài liệu ấy được cậu nói nhỏ bằng âm lượng đủ cho bên kia bộ đàm có thể nghe thấy.

Điền Chính Quốc nói: "...........Cũng cần nói cho Lộ Nam biết, để anh ấy nhớ rõ thông tin tài liệu trước đó."

"Những NPC nằm ở phía trước, có thể có chức vụ quan trọng trong đoàn xiếc thú, nên trình độ nguy hiểm cùng năng lực đều là cao cấp, nếu như có gặp, thì phải cẩn thận."

Kim Thái Hanh cùng Đường Vân Ti lên tiếng đáp lại.

Đường Vân Ti cũng lập tức nói cho Lộ Nam nghe.

Mà Kim Thái Hanh lại nói: "Em hiện tại cũng phải cẩn thận đó, tiểu Quốc."

"Em biết."

Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng mỉm cười.

Bọn họ đều quyết định trước tiên để cho Lộ Nam nhanh chóng rời khỏi căn phòng bí mật, dù sao nơi đó của của Lộ Nam thời gian có hạn, không nhanh một chút, chỉ sợ sẽ bị đông cứng thành que kem.

Cộng thêm vận may, bốn người bọn họ cùng nhau nhanh chóng phá giải câu đố, cuối cùng, Lộ Nam cũng tìm được hộp sắt và cửa, khi mở hộp sắt ra, bên trong không chỉ có một chìa khóa mà còn có thẻ thân phận của anh ta.

"Thật tốt quá, anh mau nhanh chóng rời khỏi căn phòng bí mật này đi, nghe giọng của anh run rẩy rồi." Đường Vân Ti nói.

Lộ Nam: "Được, mọi người cũng phải cẩn thận, tôi đi mở cửa trước."

Theo tiếng đóng, mở cửa "Cạch cạch". Sau đó truyền đến tiếng Lộ Nam đi vào trong căn phòng bí mật kế tiếp, bộ đàm của Đường Vân Ti cũng mất kết nối.

Điền Chính Quốc nói: "Vậy thì chúng ta cũng bắt đầu vượt ải đi."

Lộ Nam chỉ thấy trước mắt tối sầm, lần thứ hai sáng lên, cảnh tượng đã thay đổi khiến cho anh ta bất ngờ.

Căn phòng này giống như văn phòng, có bàn làm việc, tủ, sô pha.

Nơi này, rất giống căn phòng an toàn mà Quan chủ đã đi qua.

Nhìn cảnh vật trước mắt, Lộ Nam lập tức nhớ đến những gì Đường Vân Ti đã nói, đây chẳng phải là căn phòng an toàn mà Quan chủ đã nói sao.

Vừa nhìn trên mặt bàn làm việc, quả nhiên là có thể thân phận của đoàn trưởng: Mã Nhĩ Tư.

Anh ta vậy mà có thể đi đến căn phòng an toàn, thật đúng lúc anh ta cũng mới vừa được biết về căn phòng an toàn, rất khéo.

Lúc này, vòng tay cũng phát ra nhắc nhở.

Ngay lúc Lộ Nam mở bảng điều khiển ra kiểm tra, một bóng dáng nho nhỏ từ sau mặt bàn làm việc lộ cái đầu nhỏ ra, Lộ Nam lập tức cùng vật kia đối diện nhau.

Cái đầu nhỏ có khuôn mặt rất giống Điền Chính Quốc lại lộ ra một chút, lông mày cong lên, chớp mắt nhìn Lộ Nam.

Sau khi búp bê ma cùng Lộ Nam đối diện nhau, Điền Chính Quốc có cùng chung góc nhìn của đạo cụ búp bê ma cũng đã biết tình hình bên này.

Lúc này cậu cũng nói với Kim Thái Hanh và Đường Vân Ti biết.

Đường Vân Ti đã hiểu, chẳng trách khi anh ấy muốn chờ Lộ Nam đến căn phòng bí mật kế tiếp sẽ lại nhấn phím, nhưng không có phản ứng gì.

Bởi vì ở trong phòng an toàn không thể nào liên hệ với hành khách khác.

Khi bọn họ đang nói chuyện, về việc Lộ Nam có thể ở trong phòng an toàn đợi đủ mười phút rồi rời đi, nhưng họ không biết, vào lúc Lộ Nam rời khỏi căn phòng bí mật ở đoàn xiếc thú không bao lâu, thì một bên vách tường của căn phòng bí mật ở đoàn xiếc thú gần đóng băng đột nhiên có một khe hở ở xuất hiện.

Lều trại bị vén ra một bên, một bóng dáng mập lùn quen thuộc đi đến, chính là đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư.

Hóa ra ông ấy đi vào căn phòng bí mật mà Lộ Nam vừa trải qua, nếu như Lộ Nam chậm một bước thì chắc chắn sẽ cùng đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư gặp nhau.

Hiện tại, đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư đã run lên, thế mà không có người nào ở trong căn phòng bí mật hang động băng này, sắc mặt ông ấy sa sầm xuống, chòm râu vểnh hằn lên vẻ tức giận.

Mã Tư Nhĩ mắng: "Sao lại thế này, câu đố đặt ở nơi này cũng không đơn giản, anh ta làm sao có thể rời khỏi nhanh như vậy!"

Nhưng ngăn tủ đã mở ra, hộp sắt biến mất đã nhắc nhở cho đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư biết, quả thật người trong căn phòng bí mật đã vượt qua cửa ải, sớm mở cửa rời đi.

Quy tắc ở đoàn xiếc thú, cho dù là đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư thì cũng không được mở cửa từ căn phòng bí mật này sang căn phòng bí mật tiếp theo nếu như không có chìa khóa.

Huống chi, mỗi căn phòng bí mật phía sau cánh cửa được tạo ngẫu nhiên, ai biết được lại mở cánh cửa ra, sẽ đến căn phòng bí mật nào.

Mà đội trưởng Mã Nhĩ Tư sở dĩ có thể đến căn phòng bí mật đóng băng này, cũng là bởi vì ông ấy có cây gậy của đoàn trưởng.

Nhưng cây gậy này, chỉ sau hai tiếng mới có thể lại mở một căn phòng bí mật khác.

Nghĩ đến đây, đội trưởng Mã Nhĩ Tư càng căm phẫn, chuyện ông ấy muốn làm vậy mà không thể làm được, điều này khiến ông ấy tức giận vô cùng.

Sau khi ở trong căn phòng bí mật trút giận, đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư xoay người rời khỏi.

Vào lúc ông ấy rời đi, cửa lều được mở ra lúc này đã được hồi phục lại như cũ.

Trong căn phòng bí mật của Kim Thái Hanh và Đường Vân Ti hai người rời khỏi bệ đỡ, bọn họ chia nhau đứng trên những vật trang trí bị đảo ngược, nhô lên trên mặt tường của căn phòng bí mật.

Mục tiêu của bọn họ, chính là nơi có những mảnh nam châm sắt.

Kỹ năng của Kim Thái Hanh rất tốt, nhưng sức của Đường Vân Ti cũng không kém, hai người phối hợp lẫn nhau, họ nhanh chóng đã có được hai tấm sắt màu.

Trong lúc đó, hai người Kim Thái Hanh cùng Đường Vân Ti cũng đã chạm vào cơ quan trong căn phòng bí mật.

Một cái là bong bóng bay lơ lửng, Đường Vân Ti chỉ đi ngang qua thì bong bóng này đã nổ tung, bột phấn màu trắng trong đó bay ra, suýt chút nữa đã rơi vào mắt của Đường Vân Ti.

Mặc dù anh ta nhanh chóng trốn đi, nhưng vẫn dính một chút, anh ta không thể không nhắm chặt hai mắt lại.

Nhưng mắt đã không nhìn thấy, dưới chân vẫn là những vật trang trí bị đảo ngược nhô ra, không có nhiều chỗ bằng phẳng để đứng.

Cứ như vậy, Đường Vân Ti suýt chút nữa đều té ngã, rơi vào vực sâu không đáy.

May mắn, anh ấy đã được Kim Thái Hanh kéo lại kịp lúc.

Mà Kim Thái Hanh thì đã giẫm lên bánh xe của vòng đu quay, là một loại đồ chơi, bánh xe đu quay chuyển động nhanh hơn, không những thế còn thay đổi vị trí khi chuyển động.

Chỉ có điều, Kim Thái Hanh đã nhanh chóng nhảy đến nơi khác.

Trong căn phòng bí mật đảo ngược này có không ít cơ quan được ẩn giấu, cũng không chắc nó sẽ kích hoạt thế nào.

Hai người bọn họ nhất định phải cẩn thận.

Nhưng cũng may, bọn họ hợp tác cũng không tệ.

Hiện tại, việc còn lại là trước tiên phải suy nghĩ đến vị trí gắn tấm sắt này lên khối rubik, sau đó xoay khối rubik sao cho xếp hoàn chỉnh các màu của mỗi một bên mặt.

Điền Chính Quốc ở trong bộ đàm nói: "Hai người cũng đã chơi rubik phải không, vậy có thể chuyển cùng một màu về cùng một phía được không?"

Kim Thái Hanh cùng Đường Vân Ti tất nhiên đều đã chơi và tốc độ cũng không hề chậm.

Điền Chính Quốc nói: "Vậy không thì một người lật khối rubik trước, mặt khác, người còn lại thì đi lấy tấm sắt, đợi cho đến khi tất cả các màu trên khối rubik đều với nhau rồi dùng tấm sắt nam châm phủ lên. "

"Em không ở trong căn phòng bí mật với hai người, nên không biết được tình hình cụ thể, cách làm như vậy có được không?"

Nếu có quá nhiều tấm vuông màu bị thiếu, vậy thật sự là có chút không tốt trước khi chuyển động.

Kim Thái Hanh nói: "Cách này có thể đó tiểu Quốc."

"Để xoay khối rubik khổng lồ ở giữa cần phải di chuyển các sợi cuộn kim loại xung quanh, việc này cũng tốn nhiều công sức, chúng ta trước tiên đến khối rubik xem trước."

"Ừ."

Điền Chính Quốc đáp, và tập trung vào căn phòng bí mật trước mặt.

Khi Kim Thái Hanh cùng Đường Vân Ti hành động, thì Điền Chính Quốc cũng đã đi một vòng ở trong căn phòng bệnh đầu tiên.

Nơi phòng bệnh này thật sự không có gì kỳ lạ, ngoại trừ ở cái lồng có vết máu loang lổ, roi, cái kềm và các dụng cụ khác treo trên tường.

Nhất là một số dụng cụ điều trị như rút máu và dao phẫu thuật.

Nhưng sau khi đi một vòng, Điền Chính Quốc không ngờ phát hiện ra một số manh mối có ích.

Đó là một báo cáo nghiên cứu cũ kỹ, từng được bác sĩ thú y Khải Tư sử dụng cho việc thí nghiệm động vật.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro