Chương 15: Thị trấn thú nhồi bông 15
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Lúc này, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy một làn gió, nhẹ nhàng thổi qua bên người cậu. Sau khi Phác Chí Mẫn trở thành ma cọp vồ cậu ấy có thể đi xuyên qua tường hoặc đi xuyên qua cánh cửa.
Cậu muốn lấy được chìa khóa ở nhà trưng bày thú bông mà không muốn làm kinh động đến trưởng trấn Bourdain cùng Marian, cho nên năng lực này của Phác Chí Mẫn vừa lúc có thể sử dụng.
Vì thế, sau khi đi ra khỏi nhà xưởng thú bông, Điền Chính Quốc đã đoán trước được rất có thể bọn họ ở trên đường đi sẽ bị thú bông tấn công, cho nên nhờ A Hanh, Du Trạch, Nhậm Hiệp cùng Vị Ngữ hỗ trợ, dọc đường ngăn cản lại đám thú bông, cuối cùng Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn cũng tới bên ngoài biệt thự của trưởng trấn Bourdain.
Đạo cụ của Phác Chí Mẫn có thời gian hạn chế, nếu muốn dùng phải dùng ở thời khắc quan trọng.
Vào lúc Phác Chí Mẫn vào trong, Điền Chính Quốc thoáng chốc quay đầu nhìn về một chỗ ở phía ngã tư đường, nơi đó, không biết khi nào đã xuất hiện hai bóng dáng đang tay trong tay.
Chính là thú bông Điền Chính Quốc cùng thú bông Kim Thái Hanh.
Phác Chí Mẫn không gặp trở ngại gì mà đi xuyên qua vào bên trong biệt thự của trưởng trấn Bourdain, trước tiên cậu ấy đi tới phòng của vợ chồng trưởng trấn, tìm một vòng đi đến lầu hai mới thấy được phòng ngủ của trưởng trấn.
Nhưng vừa đi vào, điều khiến Phác Chí Mẫn ngạc nhiên chính là, trong phòng ngủ chỉ có mỗi một người là Bourdain, còn Marian lại không có ở trong phòng này, nhưng đã tối muộn rồi người còn đi đâu?
Phác Chí Mẫn không kiềm được mà nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có chỗ kỳ quái, quần áo được khoác trên chiếc ghế ở cuối giường, dường như chỉ là quần áo của trưởng trấn, không có quần áo của vợ trưởng trấn Marian.
Tại sao vậy nhỉ.
Có thể nào....
Phác Chí Mẫn híp đôi mắt đã biến thành đen của mình lại, lặng lẽ không một tiếng động mà đi đến bên cạnh tủ quần áo, sau đó đưa tay vào, chỉ thấy được, trong phòng trưởng trấn Bourdain đang ngủ say, cửa tủ quần áo không có gió mà tự mở ra.
Ngay sau đó, quần áo bên trong giống như bị một thứ gì đó vô hình lật tới lật lui, sau đó không lâu, quần áo hơi lay động cũng bình thường trở lại, cửa tủ đóng lại không phát ra tiếng động.
Phác Chí Mẫn rời khỏi phòng của trưởng trấn Bourdain.
Cậu ấy xác định, phòng này chỉ có mỗi mình trưởng trấn Bourdain ở, vì bên trong tủ quần áo không có quần áo của Marian, nếu như vậy, Marian là đang ở phòng khác sao?
Phác Chí Mẫn thầm nghĩ, hai vợ chồng này đúng là một đôi vợ chồng plastic mà, thế mà còn muốn ở riêng, sau khi đi loanh quanh, cậu ấy đã tìm được phòng ngủ của Marian nằm ở ngay bên cạnh.
Lần đó khi mở cửa nhà trưng bày thú bông ra, Phác Chí Mẫn đã từng liếc mắt nhìn chìa khóa trong tay của Marian.
Giờ nhìn lại, cậu ấy có thể nhận ra được.
Lợi dụng tiện lợi của đạo cụ, cũng nhân lúc Marian đang ngủ say ở trên giường, Phác Chí Mẫn thuận lợi tìm ở trong túi quần áo mà Marian ngày thường hay mặc, tìm ra được chìa khóa.
Cậu ấy cầm lấy chìa khóa, sau đó vội vàng chuồn ra khỏi phòng ngú.
Nhưng trước khi đi, Phác Chí Mẫn đã đảo mắt xoay người đi đến phòng ngủ của Rachel, trong phòng của Rachel không đặt bất cứ thú bông nào.
Có vẻ như vì sợ bóng tối nên trong phòng ngủ của Rachel có một ngọn đèn nhỏ, Rachel đang nằm ngủ say trên giường.
Phác Chí Mẫn liếc nhìn, đột nhiên thoáng nhìn thấy trên bàn học ở mặt bên kia đặt tập tranh vẽ mà Chính Quốc trước đó đã nói.
Cậu ấy không thể không đi qua nhìn một cái, sau khi biến thành ma cọp vồ móng tay cậu ấy có vẻ dài và sắc nhọn, khi ngón tay chạm đến một góc tập tranh vẽ, vòng tay của cậu ấy chợt nóng lên, bảng điều khiển bật ra.
Phác Chí Mẫn còn giật mình.
[Chúc mừng hành khách phát hiện sổ nhật ký mới của Rachel, nhận được tin tức liên quan, một bí mật nhỏ của thú bông (đợi thăm dò)]
Hửm? Một chút bí mật nhỏ của thú bông?
Hóa ra lại xuất hiện được manh mối mới.
Phác Chí Mẫn không nhịn được lật từng trang của tập trang vẽ.
Quả nhiên, sau khi lật xem những bức tranh Rachel đã vẽ, mặt sau xuất hiện dòng chữ mới, có lẽ là Rachel vừa mới viết xong nhật ký không lâu.
Manh mối này....
Nhìn thấy một đoạn văn, ánh mắt Phác Chí Mẫn nhíu lại, dứt khoát đem luôn tập tranh vẽ này đi, mang theo rồi đem đi ra ngoài cho Chính Quốc xem một chút.
Phác Chí Mẫn cuối cùng cũng nhìn Rachel đang ngủ cảm thấy quen mắt, sau đó bay ra khỏi cửa phòng.
Cậu ấy một đường mang theo chìa khóa cùng tập tranh vẽ ra khỏi biệt thự của trưởng trấn Bourdain, sau đó lại ở bên ngoài
không thấy Điền Chính Quốc đâu, thậm chí, ở xung quanh đã thiếu đi thú bông rất nhiều.
Anh Quốc bị tấn công.
Phác Chí Mẫn lập tức nghĩ tới điều này, cậu ấy nhanh chóng chạy đi tìm anh Quốc của mình.
Sau khi Phác Chí Mẫn đi vào biệt thự, thì thú bông Điền Chính Quốc cùng thú bông Kim Thái Hanh cũng xuất hiện và đến gần, hai cái con này, con nào Điền Chính Quốc cũng đều không thể làm bị thương nó được.
Mà không chỉ có mỗi hai con thú bông này xuất hiện, xung quanh cũng có một ít thú bông cũng đứng lên, bao vây tấn công Điền Chính Quốc.
Bất đắc dĩ, Điền Chính Quốc cho dù có thể đối phó với thú bông bình thường, nhưng ở tình huống bị nhiều thú bông bao vậy như vậy, lỡ như cậu bị thú bông giống mình đến gần, nếu cậu bất cẩn một chút, thì sẽ bị hút đi linh hồn giống như Thần Lộ vậy.
Cho nên, cậu mới nhanh chóng chạy về phía sau, dự tính cùng đám người Kim Thái Hanh và Du Trạch hợp lại.
Mà hai con thú bông cùng nhưng thú bông bình thường khác cũng bám theo cậu ở phía sau không tha.
Dọc theo đường đi, vẫn có những thú bông khác thức tỉnh, đàn thú bông này có lẽ là do tà linh ở phía sau điều khiển, nhưng có thể năng lực nó có hạn, nên tuy thú bông trong trấn được trải rộng khắp nơi, nhưng tà linh cũng không có khả năng khiến cho tất cả thú bông tỉnh dậy bao vây tấn công bọn họ, số lượng thú bông tỉnh lại đều có hạn chế.
Nhưng mặc dù là như vậy, những thú bông đuổi theo Điền Chính Quốc ở phía sau cũng đủ lớn.
Điền Chính Quốc tranh thủ liếc mắt nhìn phía sau, thú bông Điền Chính Quốc đã nhảy lên vai của thú bông gấu cao bằng người, nó ngồi ở đó hoàn toàn không phí bao nhiêu sức.
Cậu cố gắng tìm kiếm bóng dáng của thú bông Kim Thái Hanh trong đám thú bông kia, nhưng ánh mắt cậu đã lướt qua nhưng vẫn không thấy.
Điền Chính Quốc thấy vậy trong lòng không thể không ngẫm nghĩ.
Đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh từ bên cạnh thổi tới, khóe mắt cậu thoáng nhìn, vừa rồi thú bông giống Kim Thái Hanh còn biến mất, giờ phút này lại đang cầm một con dao tấn công từ bên cạnh cậu lao đến.
Trên khuôn mặt giống hệt như mặt Kim Thái Hanh kia, lúc này vẻ mặt ấy lại lạnh như băng, động tác xuống tay đối với Điền Chính Quốc cũng không có chút do dự, không một chút lưu tình.
Điền Chính Quốc: "......."
Sao cậu lại đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân là chuyện gì thế nhỉ?
Nhưng không vui thì chính là không vui, nếu làm tổn thương đến thú bông Kim Thái Hanh, vậy thì trên người A Hanh sẽ xuất hiện vết thương, cho nên Điền Chính Quốc có chút khó khăn mà cúi thấp người chạy trốn.
Khi cậu đã có thể né tránh nó, thì một thú bông ở ven đường vừa mới thức tỉnh đột nhiên lao đến tấn công cậu, Điền Chính Quốc vô ý bị thú bông cắn lên cánh tay.
Cơn đau đớn truyền đến nhưng vẫn không thể khiến cho động tác của Điền Chính Quốc dừng lại, thế nhưng sự tấn công của thú bông Kim Thái Hanh cũng không dừng.
Ngay vào lúc con dao nhỏ chuẩn bị đâm vào trên người Điền Chính Quốc, phút chốc, trong mắt Điền Chính Quốc lóe lên một ánh đao, ngay sau đó, thú bông Kim Thái Hanh bị đánh bay đi.
"A Hanh." Điền Chính Quốc vội vàng ngẩng đầu.
Kim Thái Hanh chạy lại đây.
"A Hanh, anh thế nào?"
Điền Chính Quốc đứng lên chạy tới bên cạnh Kim Thái Hanh hỏi.
"Anh không sao."
Kim Thái Hanh dùng sống lưng của con dao đánh về phía thú bông Kim Thái Hanh, hơn nữa cũng cố gắng thu lại bớt sức lực của mình, nhưng trong chớp mắt cơn đau vẫn truyền đến, thật sự thì không có cách nào khác để tránh bị thương.
Điền Chính Quốc nghe vậy cũng yên lòng.
Không qua bao lâu, Điền Chính Quốc đột nhiên thoáng nhìn thấy phía sau đàn thú bông có một ít tiếng động truyền đến, có vài thú bông bị đá cho quay cuồng bay ra ngoài, nhưng xung quanh lại không thấy bóng người.
Chính là Phác Chí Mẫn đến đây.
Quả nhiên, khi đến gần hai người Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh, Phác Chí Mẫn mới hiện rõ ra, nói:
"Anh Quốc, em lấy được chìa khóa rồi, chúng ta mau chạy nhanh đến nhà trưng bày thú bông đi."
Điền Chính Quốc đồng ý, ba người lập tức chạy tới nhà trưng bày thú bông.
Dọc đường đi, Kim Thái Hanh đối phó với thú bông của chính mình không một chút lưu tình nào, có đôi khi Điền Chính Quốc nhìn thấy đều muốn đưa tay ra ngăn cản anh lại, không cần đối với "Chính mình" xuống tay ác độc như vậy.
Nhưng cũng may, Kim Thái Hanh vẫn có chừng mực, vừa có thể ngăn cản thú bông Điền Chính Quốc cùng thú bông Kim Thái Hanh đến gần tấn công, cũng có thể chú ý không để trên người có thêm nhiều vết thương.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi đến bên ngoài của nhà trưng bày thú bông.
Điền Chính Quốc lấy chìa khóa ra mở cửa, cậu nhìn thấy trong lồng ngực của Phác Chí Mẫn, có ôm theo một quyển tập tranh nhìn rất quen mắt, chắc là manh mối mà Phác Chí Mẫn vừa lấy được.
Sau đó, Phác Chí Mẫn cũng ở trên đường nói cho bọn họ nghe, nhưng nội dung mới ở bên trong tập tranh vẽ là gì thì Điền Chính Quốc hiện tại vẫn chưa có thời gian xem.
Đi vào trong nhà trưng bày trước rồi tính sau.
Sau khi mở cửa, Kim Thái Hanh vội vàng dùng sống dao đảo qua một cái, sau đó nhân lúc thú bông bị ngăn trở liền tiến vào bên trong, Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn thì đang vội đem cửa của nhà trưng bày thú bông khóa lại.
Tuy rằng nhà trưng bày thú bông này chính là kiệt tác vô cùng hài lòng của trưởng trấn Bourdain, nhưng trong nhà trưng bày chỉ có một toà mô hình nhỏ xinh đẹp của thị trấn thú bông, ngoài ra không có bất cứ thú bông nào ở đây.
Cho nên, trước đó đem cửa của nhà trưng bày khóa lại, ở nơi này xem như đã an toàn.
Điền Chính Quốc đi quan sát mô hình nhỏ của thị trấn thú bông, lúc này bên trong mô hình thị trấn, cậu tìm được nhà của trưởng trấn Bourdain, nhìn xuyên qua cửa sổ, cậu nhìn vào bên trong biệt thự.
Mà trên nóc của mô hình biệt thự có thể nhấc lên.
Sau khi cầm nóc lên, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong biệt thự hơn.
Lúc này Phác Chí Mẫn đem tập tranh vẽ đưa cho Điền Chính Quốc, nói:
"Anh Quốc, dường như Rachel là người thật, chứ không phải từ thú bông biến thành người."
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro