Chương 18: Thị trấn thú nhồi bông ( End)

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Hồ âm ti dần dần ngưng tụ lại trở nên chân thật hơn, tồn tại giống như một người ở không gian. Vào lúc Kim Thái Hanh vẫy trường đao trong tay, trong phút chốc hồ âm ti đã bao phủ lấy xung quanh tà linh, đem nó nuốt hết vào.

Mà bóng hình của Kim Thái Hanh cũng đã biến mất ở giây tiếp theo.

Hồ âm ti lại một lần nữa biến thành hư ảo, nhưng cảm giác âm u kinh khủng cùng sự áp bức vẫn bao phủ toàn thân mọi người, khiến mọi người sợ hãi trong lòng.

Sau khi thú bông tà linh biến mất, trên khuôn mặt của cư dân ở thị trấn thú bông, kể cả làn da trên cơ thể của họ, cũng bắt đầu chậm rãi chuyển sang thành những vải dệt của thú bông.

Ánh mắt của bọn họ cũng dần thay đổi, thu nhỏ lại, càng ngày càng giống như là cúc áo hoặc thủy tinh được khảm vào.

Nhóm cư dân của thị trấn thú bông hoảng sợ la hét, nhưng cũng không thể làm được gì, họ không thể ngăn cản.

Nhưng nửa phút sau, đợi cho Phong Đô hoàn toàn biến mất, bóng dáng của Kim Thái Hanh cũng xuất hiện trở lại.

Mà ngay vào giờ phút này, cư dân của thị trấn thú bông, với nét mặt vốn vẫn còn sợ hãi lại giống như mất nguồn điện và sức sống, họ đều ngã xuống trên mặt đất, lập tực không còn thở nữa, cơ thể hoàn toàn biến thành thú bông.

Sau đó, những thú bông trong thị trấn bắt đầu tự bùng cháy, dần dần ở trước mặt Điền Chính Quốc và mọi người hóa thành tro tàn tung bay di...

Đã xong!

[Chúc mừng hành khách đã khám phá ra tin tức. Nguồn gốc và cuộc sống mới của thị trấn thú bông (đã tìm kiếm 100%), sự thức tỉnh của thú bông (đã tìm kiếm 100%) một bí mật nhỏ về thú bông(đã tìm kiếm 100%), thời gian thưởng cho sống sót: Mười ngày. ]

[Chúc mừng hành khách đã đạt được vé xe: Vé giường nằm mềm thông thường và thời gian sử dụng được kéo dài thêm sáu tháng. ]

[Chúc mừng hành khách thành công giết chết thú bông, thưởng thời gian sống sót: ba ngày.]

[Đoàn tàu luân hồi đêm nay sẽ đến vào lúc chín giờ, để đón và đưa hành khách trở về, mong hành khách có thể giữ vé xe quy định trong thời gian lên xe.]

[Họ và tên hành khách: Điền Chính Quốc.]

[Danh hiệu: Quan chủ.]

[Vé xe: Giường nằm mềm thông thường.]

Điền Chính Quốc sau khi xem xong tin tức liền ngẩng đầu nói:

"Tiếp theo chúng ta tìm nơi để nghỉ ngơi một chút đi."

Lúc này thị trấn thú bông đã hoàn toàn trống trải, nhưng bọn họ cũng không thể tùy ý đi lại.

Du Trạch duỗi thắt lưng của mình, hướng Kim Thái Hanh nói đùa:

"Này, ông chủ, lần sau hãy dẫn tôi đi theo với."

Anh ta hôm nay đã được mở mang tầm mắt, không phải là chưa từng cùng Kim Thái Hanh trải qua Xa Hạ Thế Giới, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy anh dùng đạo cụ cấp S "Quỷ đao Phong Đô" này.

Không ngờ rằng sau khi hồ âm ti xuất hiện, sức mạnh còn lớn như vậy, giống như câu nói: Giết gà bằng dao mổ trâu.

Sau khi tà linh bị hạn chế năng lực, thì đã giống như một con gà bình thường đang chờ làm thịt, nếu không, bọn họ sẽ còn phải tốn một chút thời gian cùng sức lực để chấm dứt Xa Hạ Thế Giới này.

Phác Chí Mẫn nhìn chằm chằm vào đạo cụ "Quỷ đao Phong Đô" hai mắt không thể không sáng lên.

Về phần hai người Nhâm Hiệp cùng Vị Ngữ vẫn còn sợ hãi, Nhâm Hiệp đối với thân phận của Kim Thái Hanh thầm suy đoán, lợi hại như vậy.... "A Hanh" chắc chắn không phải danh hiệu thật của anh.

Trong lòng vừa kính nể vừa sợ hãi, nhưng Nhâm Hiệp cùng Vị Ngữ không hỏi gì nhiều.

-----------------------------

Tối chín giờ, bọn họ sửa soạn lại mọi thứ, khôi phục lại tinh thần, Điền Chính Quốc cùng mọi người đi lên đoàn tàu trở về.

Đoàn tàu luân hồi lại một lần nữa trở lại đại sảnh chờ xe, Điền Chính Quốc vốn định lập tức trở về thế giới thật.

Nhưng mà, cậu vô tình liếc mắt nhìn màn hình lớn tổng xếp hạng hành khách, đột nhiên bước chân cậu dừng lại, ánh mắt mở to, kinh ngạc nói:

"Xếp hạng của Dã Mãng mất rồi."

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng không thể không dừng chân lại, quay đầu nhìn.

Nhâm Hiệp cùng Vị Ngữ nhìn thấy nét mặt của bọn người Điền Chính Quốc giống như gặp chuyện, dường như họ đang muốn nói gì đó, vì thế cả hai cũng biết điều mà không có làm phiền, chỉ nói vài câu tạm biệt, gặp lại sau, rồi bước đi.

Còn bốn người Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh, Phác Chí Mẫn và Du Trạch.

Phác Chí Mẫn nói: "Xếp hạng của Dã Mãng đã tụt xuống, hay vẫn là không còn, anh ta đã chết sao?"

Nói xong, bốn người họ không thể không đến gần màn hình của bảng xếp hạng chung quan sát một chút, xếp hạng của Dã Mãng cho dù có tụt xuống, bị hành khách khác đuổi kịp và vượt qua, thì cũng không thể nào mà tụt xuống nhiều như vậy.

Nhưng Điền Chính Quốc đã đếm từ trên xuống, vẫn không thấy xếp hạng của Dã Mạng đâu.

Cậu nhíu mày thầm nghĩ, có lẽ Dã Mãng đã gặp chuyện không may mà chết.

Nhưng Dã Mãng làm sao có thể chết?

Có nhiều cách để chết.

Ở Xa Hạ thế Giới, bị quỷ quái giết chết, cũng là điều bình thường đối với hành khách.

Nhưng nếu không phải thì sao?

Sức mạnh của Dã Mãng cũng không tệ, nhưng anh ta đã chết sau khi để lộ ra thông tin của Quý Tư Nghị, điều này không thể không khiến Điền Chính Quốc suy nghĩ nhiều một chút.

Kim Thái Hanh nói: "Có thể tìm ra được chuyến tàu cuối cùng của Dã Mãng, dựa theo tin tức của đoàn tàu lần này, cũng có thể tra ra được, Duke hoặc là Quý Tư Nghị có lên cùng một chuyển tàu luân hồi với Dã Mãng hay không."

"Nhưng nếu thật sự là Quý Tư Nghị cố tình giết người, rất có thể anh ta đã sử dụng những quyền đặc biệt của vé đường sắt cao tốc, để ở trong Xa Hạ Thế Giới ngụy trang thành NPC."

Điền Chính Quốc: "Khuông Tầm có thể nào biết một chút tin tức gì không?"

"Có thể, sau khi trở lại thế giới thật chúng ta liên hệ với anh ta một chút."

Vì thế, bốn người Điền Chính Quốc đi qua cánh cửa gỗ hình vòm về tới thế giới thật, chờ cho sau khi trở về, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đi đến bệnh viện thăm tình hình của đạo trưởng Kính Chi một chút.

Ngày hôm sau, Kim Thái Hanh đã gọi cho Khuông Tầm.

Ba người hẹn đến một quán cà phê có tính bảo mật riêng tư chặt chẽ.

Khuông Tầm mặc một thân màu đen, từ bóp da màu đen, chân dài mang giày cũng màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, ăn mặc theo kiểu thời thượng.

Sau khi ngồi xuống, Điền Chính Quốc hỏi Khuông tầm có biết Dã Mãng đã xảy ra chuyện gì hay không.

Khuông Tầm: "Dã Mãng sao, nói đến cậu ta, để tôi nói cho hai người biết một chuyện, Quý Tư Nghị đã xuất ngoại rồi."

"Xuất ngoại?" Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc đã hiểu ra, nói: "Xem ra, anh cùng Dã Mãng đều không đạt được gì mà trở về, nên Quý Tư Nghị đã đoán được Dã Mãng có thể đã để lộ ra tin tức của cậu ta."

"Cho nên, cái chết của Dã Mãng có liên quan đến Quý Tư Nghị."

Khuông Tầm gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn điều tra ở bên cạnh Quý Tư Nghị có một kẻ tên là Bành Dã, cậu ta chính là Dã Mãng, đã đột nhiên chết ở thế giới thật."

"Ngoài ra, tôi còn điều tra được một chút chuyện có liên quan đến cậu."

Khuông Tầm nhìn về phía Điền Chính Quốc.

"Là chuyện gì?" Nét mặt Điền Chính Quốc không thay đổi nói.

Khuông Tầm: "Cậu còn nhớ rõ ba người đã bắt cóc cậu không?"

Điền Chính Quốc: "Anh tìm ra được?"

"Không có, nhưng sớm thôi." Khuông Tầm đưa cho Điền Chính Quốc một ít tài liệu, nói: "Ba người muốn bắt cóc rồi giết chết cậu, rất có thể không phải là người Quý Tư Nghị phải đến"

"Mà chính là mẹ của Quý Tư Nghị, cũng chính là mẹ kế của cậu, Vạn Trân."

Khuông Tầm chỉ nói một chút.

Nhưng Điền Chính Quốc đối với tin tức này đã nhíu mày lại.

Quý Tư Nghị lúc ấy đã nói cho Dã Mãng biết tin, khi anh ta đạt được đạo cụ cấp S "Vận mệnh con thoi" và sau khi sử dụng đã biết được vận mệnh của chính mình, cho nên anh ta mới nảy ra ý định giết chết Điền Chính Quốc.

Nhưng anh ta không có nói với Dã Mãng nguyên nhân anh ta khiến Điền Chính Quốc phải đi vào đoàn tàu luân hồi, là bởi vì anh ta sợ mẹ mình là Vạn Trân sẽ ra tay với cậu.

Dù sao ở thế giới thật, đây cũng là chuyện phạm pháp, Quý Tư Nghị hiểu được, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói.

Cũng bởi vì vậy, khi Dã Mãng để lộ ra tin tức liên quan đến Quý Tư nghị, anh ta cũng chỉ biết cả hai là anh em cùng cha khác mẹ.

Hiện tại, Khuông Tầm lại đem chuyện này kiểm tra.

Anh ta nói: "Mẹ của Quý Tư Nghị là bà Vạn Trân vẫn luôn nói với người ngoài là mình bị bệnh, không gặp người nào, nhưng thật ra, bà ta chính là bị Quý Tư Nghị nhốt lại"

"Ở nhà họ Quý, quyền lực trong tay của Quý Tư Nghị so với tưởng tượng của chúng ta thì phải lớn hơn nhiều, cha của anh ta đã sớm không còn quyền lực gì, hiện tại Quý Tư Nghị đang là người phụ trách quản lý nhà họ Quý.

"Cho nên, mẹ của anh ta vẫn luôn ở trong nhà cũ của nhà họ Quý mà không thể rời đi, đây cũng chính là chủ ý của Quý Tư Nghị, không ai có thể thả Vạn Trân ra."

"Mà thời điểm Vạn Trân bị giam giữ lại trùng khớp với thời gian cậu gia nhập vào đoàn tàu luân hồi, ngay sau khi cậu bị bắt cóc."

"Tôi nghĩ, nếu có thể thông qua bà Vạn Trân này để tiến hành điều tra, hắn là cậu sẽ rất nhanh có thể tìm ra được thông tin của ba người bắt cóc cậu."

"Vậy cảm ơn anh trước." Điền Chính Quốc nói.

Khuông Tầm vuốt cằm, nhìn Kim Thái Hanh trước mặt, nói: "Không cần khách sáo, nhiều bạn vẫn tốt hơn là nhiều kẻ thù."

"Chúng ta xem như là đánh nhau xong mới thành bằng hữu, đúng không."

Khóe miệng Điền Chính Quốc nhếch lên nở nụ cười.

Qua một lúc, cậu nói: "Anh đã có thể điều tra ra được chuyện của mẹ Quý Tư Nghị là Vạn Trân, vậy có thể hay không....Tìm một chút về chuyện của mẹ tôi."

"Còn có, có phải tôi cũng có người nhà nào khác hay không, và tình hình hiện tại của bọn họ như thế nào, tôi rất muốn biết."

"Tất nhiên, đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi sẽ trả tiền"

"Không thành vấn đề." Khuông Tầm nói.

Năng suất làm việc của Khuông Tầm quả thực là không tệ.

Sau một tuần, anh ta đã thông qua chuyện của mẹ Quý Tư Nghị là Vạn Trân, điều tra ra được một ít thông tin quan trọng.

Lần nữa gặp mặt, Khuông Tầm trực tiếp đem tài liệu đã tìm được giao cho Điền Chính Quốc.

Khuông Tầm nói thẳng: "Mấy ngày nay tôi đã không ngủ, không nghỉ để không ngừng điều tra, đều cầu xin hết những người quen biết, cuối cùng cũng tra ra được danh tính của ba người mà Vạn Trân đã lén lút liên hệ."

"Chỉ là, trong đó có một người đã chết, hai người còn lại..."

Khuông Tầm chưa nói hết câu, nhưng vẻ mặt của anh ta lại có thâm ý.

Điền Chính Quốc khó hiểu, sau khi cùng Kim Thái Hanh mở tài liệu ra.

Khuông Tầm im lặng ở một bên chờ đợi, lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người một cái, thầm nghĩ, quan hệ của hai người này đúng là rất thân thiết, trách không được....

Chờ cho cả hai đã xem tài liệu xong, nét mặt của Điền Chính Quốc cũng trở nên có chút kỳ lạ.

Cậu nói: "Ba người trong quá trình bỏ trốn đã xảy ra tai nạn, một người đã chết ngay tại chỗ, hai người còn lại thì chạy trốn, đến nay vẫn chưa rõ tăm hơi."

"Hai người này đã được đưa đến bệnh viện, nhưng không bao lâu đã lập tức tiến hành làm thủ tục xuất viện...."

"Tôi đọc thông tin mà anh đã tìm được, thương tích của hai ngườii này xem ra không nghiêm trọng lắm, nhưng hiện trường vụ tai nạn xe thì rất thê thảm, anh nghi ngờ..."

Khuông Tầm gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghi ngờ hai người này trước khi chết đã gia nhập đoàn tàu luân hồi."

Điền Chính Quốc: " ...Nếu là như thế, vậy thì tai nạn xe cộ là?"

Khuông Tầm: "Ngoài ý muốn, không phải do Quý Tư Nghị nhúng tay vào, dù sao thì cậu vẫn chưa chết, mà ba người đó đã có án trong người rồi."

"Huống chi, người nghĩ muốn bắt cóc và giết chết cậu là Vạn Trân mẹ của Quý Tư Nghị, cũng không phải là anh ta."

"Cho dù cuối cùng ba người này có bị cảnh sát bắt đi chăng nữa, thì cũng không dính dáng gì tới trên người Quý Tư Nghị, vì Quý Tư Nghị cũng không có tình cảm với mẹ anh ta."

Điều đó, có thể thấy qua việc Quý Tư nghị giam giữ Vạn Trân.

Điền Chính Quốc nói: "Anh có thể tra ra được danh hiệu của hai người này ở trong đoàn tàu luân hồi không?"

Có danh hiệu thì mới có thể biết được hai người này tiến vào đoàn tàu luân hồi nào.

Khuông Tầm nhìn Kim Thái Hanh trước mặt, nói: "Cái này thì có chút hơi khó khăn."

Có thể biết họ và tên thật của hai người đó, biết diện mạo, nhưng không biết danh hiệu, muốn tìm kiếm thì phải thử vận may ở sảnh chờ.

Tuy rằng cũng không đến mức như mò kim đáy biển, nhưng cũng không phải dễ.

Trừ khi trong đoàn tàu luân hồi có hành khách là người quen, có thể tra ra nhiều chuyện, ví dụ như có thể tra ra ngày hai người này gặp tai nạn xe.

Có thể dễ dàng tìm ra bằng cách hỏi xem, ai đã trải qua chuyển tàu luân hồi đầu tiên vào ngày này.

Anh ta không có những mối quan hệ như vậy, cũng không biết hành khách xếp đầu danh sách, V có biết hay không.

Khuông Tầm vừa nói dứt lời, Kim Thái Hanh đã mở miệng nói: "Tiểu Quốc, chuyện này cứ giao cho anh."

Kim Thái Hanh ở trong đoàn tàu luân hồi có thân phận thần bí, khả năng quen biết tất nhiên sẽ không thể nào nhiều, nhưng anh có quen biết một người như vậy, hẳn là có thể tra ra được.

Tạ Cổ Lâm, ở trong đoàn tàu luân hồi lấy danh hiệu là "Đường Khô".

Hành khách có xếp hạng là thứ tám, sau khi Dã Mãng mất, anh ta đã thăng lên một hạng, xếp thứ bảy.

Kim Thái Hanh không quen với Tạ Cổ Lâm, nhưng Du Trạch lại quen biết.

Thông qua Du Trạch, mượn anh ta đi nhờ Tạ Cổ Lâm. Mà Tạ Cổ Lâm cũng rất vui vẻ đồng ý.

Nhưng mà chuyện điều tra này cần có thời gian, Điền Chính Quốc vừa lúc đang muốn nghỉ ngơi trong giai đoạn này.

Cậu hiện tại tạm thời không muốn đi đến thủ đô để tiếp cận nhà họ Quý hoặc là Quý Tư nghị, cậu đang chờ Khuông Tầm điều tra, đợi cho cậu nắm giữ hết tất cả thông tin, thì lúc đó lại đến thủ đồ một chuyển tìm kiếm cái gì mà người thân cũng không muộn, nhất là mẹ của cậu là ai, người thân của mẹ nữa.....

Còn nhà họ Quý thì sao, cũng chỉ là một thứ vứt đi, quên nó đi.

Hôm nay, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh lại theo thường lệ đi đến bệnh viện thăm đạo trưởng Kính Chí, đạo trưởng Kính Chí vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Điền Chính Quốc liền ghé sát vào lỗ tai ông ấy nói đôi lời, nói một chút điều thú vị, linh tinh.

Cậu mang theo một giỏ trái cây đên đây, và sau khi gọt táo, cậu có thể tự mình ăn hoặc cho A Hanh ăn.

Lúc này, đã đến gần giữa trưa, Kim Thái Hanh đi ra ngoài mua cơm, chỉ có mỗi một mình Điền Chính Quốc ở lại phòng bệnh.

Sau khi thu dọn vỏ trái cây xong, Điền Chính Quốc chống cánh tay ở bên cạnh giường bệnh, nhìn đạo trưởng Kinh Chí nói:

"Ông nội, không phải cháu đã dẫn  đến cho ông nhìn một chút rồi sao, cháu, tìm được một người bạn trai."

Nói câu cuối cùng, mặt của Điền Chính Quốc có chút đỏ.

Cậu nhịn không được vươn ngón tay gãi gãi hai má, nói:

"Ông nội, ông luôn luôn là người cởi mở, về chuyện cháu tìm bạn trai, ông chắc chắn sẽ không để ý đâu đúng không ạ."

"Cháu đoán được, là bởi vì ông nội là người hiểu rõ cháu nhất."

Điền Chính Quốc nói xong, không nhịn được mà đặt tay xuống bên cạnh giường bệnh, đầu vùi vào trong cánh tay, giọng nói buồn bực, nói:

"Ông nội...Cháu nghĩ ông, khi nào thì mới ngồi dậy nói chuyện với cháu đây."

Cuối cùng, giọng nói của Điền Chính Quốc không kìm được nghẹn ngào.

Cậu không có nhìn thấy, sau khi nói xong những lời này, ngón tay của đạo trưởng Kính Chí đã giật giật, mí mắt cũng hơi run.

Không bao lâu, trước khi Kim Thái Hanh trở về, Điền Chính Quốc điều chỉnh lại bản thân, chảy một chút nước mắt, hốc mắt cũng không đỏ, chỉ là tâm tình có hơi suy sụp.

Cho nên sau khi ở phòng bệnh ăn cơm, Điền Chính Quốc chỉ di chuyển đôi đũa chứ không muốn ăn.

"Tiểu Quốc, ăn nhiều một chút đi." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Kim Thái Hanh dỗ dành: "Ăn nhiều một chút đi, anh đút cho em ăn được không?"

Nói xong, Kim Thái Hanh liền ngồi qua bên đó, đôi đũa vừa gắp một miếng thịt liền đưa đến bên miệng Điền Chính Quốc, hương thơm dường như xông vào mũi cậu.

Điền Chính Quốc mím môi, vừa muốn hé miệng ra ăn thì chợt nghe từ bên giường bệnh truyền đến một âm thanh yếu ớt, nhưng đầy quen thuộc.

"Ông, khụ....Ông nội, giới, để ý."

Điền Chính Quốc phút chốc đã quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Cuối cùng đạo trưởng Kính Chí cũng đã tỉnh lại, chuyện này đối với Điền Chính Quốc mà nói, chắc chắn là một tin tức cực kỳ tốt.

Sau đó, bác sĩ đến kiểm tra qua một lần cơ thể của đạo trưởng Kính Chí, nói cơ thể không có vấn đề gì quá lớn, người tỉnh lại cũng đã ổn, kế tiếp chính là chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng, sau một thời gian sẽ xem xét tình hình thì ông ấy sẽ sớm có thể xuất viện.

Mà đối với những lời nói của Điền Chính Quốc, đạo trưởng Kính Chí dù đang ở trong hôn mê, nhưng vẫn nghe thấy được.

Đạo trưởng Kính Chỉ là một người cởi mở, ông ấy không có vấn đề gì đối với chuyện Điền Chính Quốc tìm được bạn trai, nhưng chỉ là sau khi hôn mê tỉnh dậy có những thay đổi quá lớn.

Rõ ràng đứa cháu trai đáng yêu dễ thương của ông ấy, trước khi ông ấy hôn mê còn vẫn chưa có bạn trai, sao ông ấy vừa tỉnh lại thì đã có rồi vậy.

Không được.

Đạo trưởng Kính Chỉ cảm thấy nhất định phải giữ chặt cửa mới được.

Những suy tính của đạo trưởng Kính Chỉ đối với Kim Thái Hanh, ông ấy tạm thời không nói ra.

Một đoạn thời gian sau, bên phía Tạ Cổ Lâm cuối cùng cũng truyền đến tin tức, tìm được hai người kia rồi, thậm chí còn có tin tức đoàn tàu luân hồi mà cả hai đã đăng ký tham gia lần này.

Bởi vì Tạ Cổ Lâm tự mình đi tìm người, chụp ảnh cùng hai người này, còn che giấu danh hiệu để làm quen với hai người đó.

Hai người bọn họ đã đăng ký tham gia đoàn tàu luân hồi lần này, Tạ Cổ Lâm cũng báo danh.

Hiện tại đã có ba người đăng ký, Điền Chính Quốc nắm chặt thời gian, có thể đuổi kịp cùng lên chuyến đoàn tàu luân hồi cùng với bọn họ, sau đó ở Xa Hạ Thế Giới báo thù.

Nhưng mà có một chút vấn đề chính là, hai người này biết Điền Chính Quốc, đến lúc đó hai bên đối mặt nhau, bọn họ chắc chắn sẽ âm thầm đề phòng.

Về chuyện này, thì Kim Thái Hanh đã nghĩ ra được cách.

"Tiểu Quốc, anh chuyển tặng cho em vé có quyền hạn đặc biệt của đường sắt cao tốc, em dùng quyền hạn đặc biệt ngụy tranh thành NPC ở Xa Hạ Thế Giới, em thấy thế nào."

Khóe miệng Kim Thái Hanh cong lên, nở nụ cười nói.

Các quyền hạn đặc biệt của vé đường sắt cao tốc có thể chuyển tặng, hoặc là bán cho người khác.

Điền Chính Quốc nghe vậy giật mình, sau đó cũng nhịn không được cười nói:

"Vô cùng tốt luôn đó A Hanh."

Sẽ rất thú vị nếu cậu ngụy trang thành NPC.

Cuối cùng, Kim Thái Hanh cùng Phác Chí Mẫn ở bên ngoài đăng ký tham gia đoàn tàu luân hồi lần này, còn Điền Chính Quốc thì âm thầm trải nghiệm một lần đãi ngộ quyền hạn đặc biệt của vé đường sắt cao tốc.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Phần tiếp theo: Khu rừng tĩnh lặng.

mọi người cùng đón chờ phần tiếp theo nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro