Chương 7: Thị trấn thú nhồi bông 7

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Không gian bên trong xưởng máy rất rộng lớn, từ đầu này đến đầu bên kia đều đặt những dây chuyền sản xuất, cuối cùng những con thú bông được sản xuất ra sẽ được vận chuyển vào trong một thùng đựng hàng cỡ lớn.

Hiện tại, nơi đó đã chồng chất rất nhiều thú bông lên đầy mặt, nhưng mà khác với bên ngoài, thú bông bên trong xưởng máy sẽ không cử động.

Điều ấy đã khiến cho đám người Nhâm Hiệp nhẹ nhàng thở phào.

Đèn ở bên trong xưởng không tính là sáng lắm, ánh sáng mờ nhạt, chỉ có thưa thớt mấy ngọn đèn nhỏ treo ở trần nhà.

Ở chỗ bóng mờ bởi vì bị máy móc che phủ, nên mấy người đang đứng ở trước cửa sổ đang tập trung suy nghĩ, còn đề phòng nhìn ra bên ngoài vì thế mới không phát hiện ra, ở ngay mặt sau của máy móc, nơi góc chết mà bọn họ không nhìn thấy, bóng mờ cùng những nơi khác đều che giấu những khuôn mặt, hình dáng thú bông có hình người.

Lúc này, bảy con thú bông hình người vừa mới từ trong thùng chứa hàng tỉnh dậy, nhảy xuống mặt đất, còn chưa kịp chạy ra ngoài, đã trùng hợp gặp phải người của Điền Chính Quốc chạy vào.

Thế nên, đám thú bông trốn ở phía sau cái máy, lặng lẽ nhô ra một cái đầu người, âm thầm quan sát.

Khóe miệng con thú bông giống như Điền Chính Quốc nở ra một nụ cười tươi nhưng có vẻ gian ác, hai tay nhỏ bé bám ở bên cạnh máy, nó không chỉ nhô đầu ra nhìn, mà còn dự định sẽ nằm bò ra trườn về phía trước, đến khi đã đến phía trước của cái máy một chút thì tiếp tục lén quan sát.

Nhưng vào lúc này, một con thú bông cao hơn một cái đầu của con thú bông Điền Chính Quốc, đột nhiên nhẹ nhàng không tiếng động, xuất hiện ở phía sau.

Nó có kiểu dáng giống như Kim Thái Hanh, thú bông này rõ ràng có diện mạo của Kim Thái Hanh.

Chỉ thấy thú bông Kim Thái Hanh một tay ôm lấy eo của thú bông Điền Chính Quốc, nhanh chóng đem nó kéo trở về phía sau cái máy, hơn nữa khi kéo trở về, một tay của nó thì ôm eo, một tay thì che miệng, ôm rất chặt.

Chân ngắn của thú bông Điền Chính Quốc vùng vẫy giẫm đạp vài cái, cuối cùng nhận thấy thật sự vùng vẫy không ra, liền từ bỏ mà hạ bả vai xuống, ngoan ngoãn bị thú bông Kim Thái Hanh kéo đi.

Chút động tĩnh nhỏ này đã bị âm thanh máy móc vận chuyển che giấu mất.

Nhưng Kim Thái Hanh dường như phát hiện ra một chút, anh nhíu mày quay đầu nhìn.

"Sao vậy A Hanh?" Điền Chính Quốc nghi ngờ hỏi: "Phía sau có vấn đề gì sao?"

Cậu cũng theo anh nhìn về phía sau.

Kim Thái Hanh do dự mà lắc đầu, nhíu mày nói: "Anh không biết rõ nữa, để anh đi qua đó nhìn xem."

"Em và anh cùng đi." Điền Chính Quốc nói.

Cậu nói xong rồi nhìn về phía hai người Du Trạch cùng Phác Chí Mẫn, ý bảo bọn họ tiếp tục ở trong này đề phòng một chút, bên ngoài vẫn đang có không ngừng những đám thú bông tản ra.

Phác Chí Mẫn ra dấu ok, tỏ ý đã hiểu rõ.

Du Trạch cũng gật gật đầu.

Vì vậy, hai người Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh liền đi đến phía máy móc vẫn đang liên tục vận chuyển ở bên kia, bọn họ đi dọc kiểm tra theo dây chuyền sản xuất của một máy móc.

Khi hai người chuẩn bị đi đến thùng đựng hàng ở nơi đó, đột nhiên Thần Lộ hô: "Những con thú bông rời đi rồi!"

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.

Đám thú bông thật sự đã muốn rời khỏi, giống như lúc nó đến cũng im lặng không tiếng động, thì lúc rời đi cũng không phát ra âm thanh gì.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài xưởng máy đã không còn con thú bông nào dù chỉ là một con.

Trong lòng Điền Chính Quốc lay động, hơi cao giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Nhâm Hiệp đeo đồng hồ trên cổ tay, trả lời:

"Ồ, vừa lúc bốn giờ sáng."

Còn hai tiếng nữa sẽ đến sáu giờ sáng, là giờ máy sẽ tắt.

Điền Chính Quốc nghe xong liền xoay người liếc nhìn tình hình bên máy, cùng Kim Thái Hanh đi vòng qua thùng đựng hàng đến bên kia xem xét một chút, sau đó mới bước về phía có đám người của Phác Chí Mẫn, nói:

"Đi ra ngoài xem một chút đi."

"Hiện tại đi ra ngoài?"

Thần Lộ không kềm được từ chối nói: "Ai biết bên ngoài còn có nguy hiểm gì không, trước hết vẫn ở lại nơi này đợi đến lúc sáu giờ rồi hãy đi, khi đó trời cũng đã sáng, bên ngoài chắc chắn an toàn."

Dù sao Thần Lộ cũng không muốn ra ngoài.

Không nói cũng phải nói.

Du Trạch nói: "Vậy hai người ở lại chỗ này đi, chúng tôi đi ra ngoài xem xét tình hình."

Bọn họ đi ra ngoài, cũng chỉ còn lại Vị Ngữ cùng với Thần Lộ ở lại trong xưởng máy, số người lập tức ít đi.

Với lại bên ngoài không còn mối đe dọa là thú bông, Vị Ngữ liền lập tức cảm giác được không gian bên trong xưởng máy này im lặng và trống trải vô cùng.

Mà "Im lặng" này tất nhiên là không phải là có nghĩa âm thanh bên trong xưởng không ồn.

Dù sao các máy đang vận chuyển, các bộ phận ma sát lẫn nhau, tiếng vải dệt, trong quá trình chế tạo ra thú bông đều phát ra tiếng ồn.

Nhưng mà âm thanh này đều rất theo quy luật, đã được hình thành không thay đổi, tổ hợp này kết hợp với nhau nó trở thành một cảm giác đơn điệu, cô đơn.

Khiến cho Vị Ngữ có một loại cảm giác không thể diễn tả được... Hoang mang? Sợ hãi?

Vì sao bọn người Quan chủ vừa đi, Vị Ngữ lại cảm giác được dường như tại đây, trong xưởng máy này có một vật gì đó, đang từ một nơi bí ẩn nào đó giống như đang chăm chú nhìn cô ấy cùng Thần Lộ vậy.

Đó là loại ý đồ xấu, đầy sự tà ác.

Cho nên không bao lâu, Vị Ngữ không kềm được mà nhìn chằm chằm bóng mờ trong xưởng máy, nhỏ giọng hỏi:

"Thần Lộ, cô, cô có cảm thấy có gì đó không đúng không?"

Thần Lộ đang dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi, sau khi buông lỏng, cô ta đã ngủ gật một chút, ánh mắt cũng nửa mở nửa khép.

Nghe thấy lời của Vị Ngữ nói, Thần Lộ lập tức mở to mắt, trái phải, trước sau đều nhìn, sau đó giống như bị quấy rầy ở lúc nghỉ ngơi nên cô ta không kiên nhẫn nói: "Cái gì mà không đúng hả? Tôi không cảm giác được chút gì."

"Không phải, là thật mà..."

Giống như có chút gì không đúng.

Vị Ngữ nghĩ đến, từ sau khi đám người Quan Chủ rời đi, cô ấy càng ở trong này chờ đợi, bên tai là tiếng máy móc vận chuyển, nhưng trong lòng lại càng bùng lên chút bất an càng ngày càng lan tràn.

Vị Ngữ không thể không nói: "Nếu không chúng ta cũng đi ra ngoài xem một chút đi, nhiều người ở cùng một chỗ cũng an toàn hơn."

Thần Lộ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng của đám người Quan chủ đã sớm biến mất không còn thấy, họ đã đi xa để kiểm tra, mà xung quanh nơi này cũng không thấy một con thú bông nào cả, thật giống như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô ta suy nghĩ rằng, để an toàn...., nếu Vị Ngữ muốn đi ra ngoài, vậy tốt nhất cô ta cũng đi theo cùng.

Vì vậy, Thần Lộ dự tính đồng ý.

Nhưng ngay vào lúc cô ta vừa đứng dậy, phút chốc đã nhíu mày "A" một tiếng.

Ngay lập tức, Thần Lộ cúi đầu đưa tay ôm lấy bắp chân trái, tay đấm đấm vài cái.

"Cô bị sao vậy?" Vị Ngữ không nhịn được hỏi.

Thần Lộ nhíu mày nói: "Bắp chân của tôi giống như không có cảm giác, có lẽ là do ngồi lâu nên bị tê, sẽ tốt nhanh thôi."

Nhưng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Thần Lộ đã có dự cảm không ổn.

Bởi vì khi cô ta dùng tay đánh vào bắp chân, nhưng bắp chân của cô ta không có cảm giác được độ mạnh yếu, cũng không có cảm giác tê dại nào.

Thần Lộ thử đi vài bước đến phía trước, vừa đi đã nhìn ra vấn đề, bắp chân cô ta không thể cử động.

Đám người Điền Chính Quốc đi ra ngoài kiểm tra, đi thẳng tới cổng nhà xưởng thú bông.

Dọc theo đường đi, thú bông bên trong nhà xưởng cũng không thấy, dưới mặt đất thì có không ít thú bông sau khi bị đốt cháy chỉ còn tro tàn.

Bọn họ đi vào cửa quan sát, phát hiện những con thú bông vốn dĩ được đặt ở bên cạnh cửa đã không còn thấy, mà những con thú bông đã tấn công bọn họ giờ phút này cũng không biết đã chạy đi đâu, cứ như vậy mà biến mất tập thể.

Không đợi đám người Điền Chính Quốc tiếp tục tìm tòi nghiên cứu,

chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đột nhiên nghe được tiếng hét của Vị Ngũ và Thần Lộ.

Nhất là âm thanh của Thần Lộ, hoang mang xen lẫn lo lắng.

Sao lại thế này?

Điền Chính Quốc không nhịn được cùng Kim Thái Hanh liếc nhìn nhau, lập tức đi về phía âm thanh phát ra.

Ba người Phác Chí Mẫn, Du Trạch cùng Nhâm Hiệp theo sau.

Nhâm Hiệp nhịn không được nói:

"Chẳng lẽ hai cô ấy đã gặp phải nguy hiểm ở trong nhà máy sao?"

"Nghe không giống lắm." Du Trạch nói.

Chờ cho bọn người Điền Chính Quốc và hai người Vị Ngữ cùng Thần Lộ gặp nhau ở trên đường, thì mới biết được là chuyện gì xảy ra.

Dáng vẻ Thần Lộ đau đớn đi khập khiễng ở trên đường đã thể hiện rõ ràng, bắp chân trái của cô ta đã gặp vấn đề.

"Không có cảm giác." Thần Lộ khóc lóc nói.

Vị Ngữ nói: "Khi mọi người đi rồi, Thần Lộ cũng chỉ ngồi ở bên cửa sổ nghỉ ngơi, cho đến khi vào lúc đứng lên mới phát hiện bắp chân..."

Nhâm Hiệp nâng cằm tự hỏi, nói: "Kỳ lạ, trên chân cũng không có vết thương nào, vì sao lại không có cảm giác và không cử động được."

"Có phải vì bị thú bông tấn công không?"

Nhâm Hiệp không ngốc, và đã nhanh chóng tìm ra được một chút mấu chốt.

Anh ấy nhìn về phía Thần Lộ nói:

"Bắp chân của cô không có cảm giác, rất có thể có liên quan đến chuyện thú bông."

"Nhưng nếu thật sự là như vậy, chúng ta cũng bị thú bông tấn công có thể nào cũng sẽ gặp vấn đề giống vậy."

Điền Chính Quốc đồng ý với điều này.

Anh ấy suy tư nói: "Hơn nữa, mức độ và tốc độ xuất hiện của vấn đề có thể cũng dựa vào số lần bị thú bông tấn công."

Thần Lộ bị tấn công càng nhiều, thì vấn đề ở trên cơ thể của cô ta phản ứng lại càng lớn.

Phác Chí Mẫn nghe vậy liền cử động tay chân của mình, nhưng hiện tại cậu ấy không gặp chút chuyện gì cả.

Nét mặt Vị Ngữ trắng nhợt, cô ấy cùng Thần Lộ là người bị thú bông tấn công nhiều nhất.

Cô ấy nhịn không được nói: "Vậy bắp chân trái của Thần Lộ trước khi rời khỏi Xa Hạ Thế Giới, sẽ không thể phục hồi lại có đúng không?"

"Lúc sau, nếu chúng tôi vẫn bị thú bông tấn công mà không kịp né tránh, vậy có phải một vài vị trí trên cơ thể sẽ không thể cử động sao?"

Điền Chính Quốc nói cũng có thể.

Nhưng những chuyện này đều chỉ là do bọn họ suy đoán mà thôi, tuy rằng suy đoán này có thể đúng ở một mức độ nhất định.

Sau đó, Thần Lộ một mình trở lại trong phòng của cô ta nghỉ ngơi.

Cô ta nói muốn ở một mình để cần bình tĩnh một chút.

Điền Chính Quốc thì cùng Kim Thái Hanh hai người đi dạo quanh trong nhà xưởng, chờ cho đến khi sắp sáu giờ, bọn họ đi đến nhà máy, để tắt máy.

Lúc này, sắc trời cũng đã muốn tờ mờ sáng.

Bọn họ trở về phòng của mình, nửa đêm căng thẳng kích thích đến không ngủ được, bọn người Phác Chí Mẫn giờ có chút buồn ngủ rồi, vì vậy bọn họ lại nghỉ ngơi một lúc tới bảy giờ mới dậy.

Điền Chính Quốc sau khi thức dậy thì đi ra ngoài, cậu dự định đi vòng quanh nhà trưng bày, ảnh chụp được của ngày hôm qua có lẽ được dán trên tường, giờ đi qua đó nhìn xem, có lẽ sẽ tìm được một ít manh mối nào đó.

Vào lúc Vị Ngữ đi đến gõ cửa phòng của Thần Lộ, thế nhưng bên trong lại không có tiếng động gì.

"Chẳng lẽ Thần Lộ còn chưa dậy sao?" Vị Ngữ nhíu mày nói.

Dứt lời, cô ấy lại dùng sức gõ gõ cửa.

Cửa vừa "Bang bang" rung lên.

Lúc này, là người bình thường thì đều sẽ bị tiếng động làm cho tỉnh mới đúng, huống chi, dựa theo tính cách của Thần Lộ, cô ta ở trong này có lẽ cũng không ngủ ngon giấc.

Đám người Điền Chính Quốc nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Kim Thái Hanh cùng Du Trạch liếc nhìn nhau, họ bắt đầu xô cửa đi vào.

Sau một tiếng rầm, cửa bị bật mở ra, Thần Lộ nằm ở trên giường, cơ thể cứng ngắc, hơn nữa còn trong trạng thái cực kỳ vặn vẹo.

Cô ta trợn tròn mắt, đồng tử lan rộng, khuôn mặt lộ ra màu xám trắng, có thể thấy cô ta đã sớm chết được một thời khoảng thời gian.

Thần Lộ là sau khi trở lại phòng không lâu sau mới chết đúng không?

Vị Ngữ không thể không hét một tiếng, cô ấy bị dọa chỉ biết lấy hai tay che miệng lại thật chặt, ánh mắt mở to, có chút sợ hãi.

Điền Chính Quốc và những người khác bước nhanh đến kiểm tra thi thể của Thần Lộ.

Không có vết thương nào, nhưng nhìn cơ thể vặn vẹo của cô ta, chắc chắn là chết trong đau đớn, nhưng trước đó, bọn họ không có nghe thấy âm thanh hoặc chút tiếng động nào phát ra từ Thần Lộ.

Quan trọng nhất, những con thú bông đều biến mất không thấy.

Thần Lộ đã chết như thế nào?

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro