Chương 98: Bí ẩn dưới đáy dòng sông băng 11

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(ZIngtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Họ không thể không nghĩ đến câu chuyện giáo sư Trịnh Dữu đã kể về người tộc Nỉ ở trên tàu.

−− sinh hoạt ở mảnh đất trên con sông băng, lột da sưởi ấm.

Những nô lệ bị mất đi da sẽ đi ra ngoài vào hàng đêm để tìm kiếm da.

Nhưng những gì trước mắt họ lúc này là lớp da đã bị lột xuống.

Không đợi nhóm người Điền Chính Quốc suy nghĩ, mảnh da trước mắt dần dần căng ra, tay chân duỗi ra, giống như người đang đứng trên tường băng.

Còn đôi mắt trống rỗng kia dường như cũng có thần thái, rõ ràng không có tròng mắt, nhưng dường như đang nhìn chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt rất quỷ dị và hung ác.

Điền Chính Quốc, Ngải Vi và những người khác không khỏi phát ra một đợt khí lạnh từ đáy lòng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cả da đầu đều tê dại.

Bởi vì chỉ cần sau khi mảnh da này căng ra, những "chấm trắng" ở phía sau cũng đột nhiên đi đến vách tường băng gần đó.

Tất cả bọn họ đều bị lột xuống dưới tấm da, tất cả đều đang căng ra.

Đúng lúc này, Mễ Chinh lơ đãng quay đầu lại, một tiếng kinh hô vang lên.

"Phía sau, còn có trong tường băng phía sau chúng ta!"

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn lại, quả nhiên, bọn họ vừa rồi chỉ chú ý trước mắt, thế nhưng hoàn toàn không có phát hiện phía sau vách tường băng cũng xuất hiện không ít tấm da.

Không đợi họ phản ứng, lớp da trong những bức tường băng này đã bắt đầu cử động tay chân như người, xoay người và bước ra, chúng thực sự chui ra khỏi bức tường băng trong ánh mắt ngạc nhiên của họ.

"Đi mau, rời khỏi nơi này ngay!"

Điền Chính Quốc và Ngải Vi gần như hét lên cùng một lúc.

Những người khác không dám chậm trễ, cùng nhau chạy về phía trước.

Có quá nhiều bộ da chui ra khỏi bức tường băng, cũng có một vài chưa chui ra ngoài, trước khi bọn họ chạy trốn tới phía trước, chúng bó từ bỏ việc chui ra khỏi vách tường băng, ngược lại nhập vào trong vách tường cùng nhau đuổi theo bọn họ.

Quỷ mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Những bức tường băng này dường như cũng không phải trống không, nhưng tấm da lại có thể tự do đi lại ở trong đó, hơn nữa vẫn là trôi đi, tốc độ của chúng nhanh gấp đôi so với bọn họ.

Chẳng mấy chốc, lớp da người trong bức tường băng đã đuổi kịp đám người Điền Chính Quốc.

Một trong số những tấm da người đó đột nhiên chui ra ngoài, ngay sau đó nhanh chóng bay xuống bên cạnh đồng đội của Ngải Vi là A Yến.

A Yến chạy với tốc độ chậm hơn và là người gần bức tường băng nhất.

Cô ấy còn chưa kịp trốn tránh, lập tức đã tấm da người đột nhiên bay ra khỏi tường túm chặt lấy.

Như thể hai người đang ôm từ phía sau, quấn lấy cả người A Yến từ đầu đến cuối.

Cố tình tấm da này hẳn là được lột từ trên người tộc Nỉ, người tộc Nỉ cao khoảng 2 đến 3 mét, da người dĩ nhiên là dài và rộng.

A Yến bị quấn lấy, và gần như đã biến mất ngay lập tức, chỉ có thể nghe thấy tiếng ưm ưm từ bên trong truyền ra, lộ ra hoảng sợ và sợ hãi.

"A Yến!"

Ngải Vi hét một tiếng, muốn xoay người đi cứu A Yến, nhưng một lúc sau, hai ba tấm da khác chui ra khỏi bức tường băng lao nhanh về phía bọn họ.

Ngải Vi bị hạn chế di chuyển và không có thời gian để đi.

Và tiếng kêu kinh hãi của A Yến bị nhét vào bên trong làn da, càng lúc càng thấp, một lúc sau, một vũng máu từ kẽ hở trên da chảy ra, màu sắc chói lọi đặc biệt rõ ràng ở nơi xanh trắng đan xen.

Tiếng kêu của A Yến biến mất.

Chỉ trong một phần thời gian ngắn, cô ấy đã chết trước khi cô ấy có thời gian sử dụng đạo cụ.

Điền Chính Quốc những người khác không khỏi chửi thầm trong lòng và cảnh giác hơn.

Tấm da của tộc người Nỉ có chút lợi hại.

Tấm da không có trái tim, điều này đối với Đường Vân Ti có chút thiệt thòi.

Anh ta cầm đạo cụ "Ác ma quyền trượng", đầu nhọn của phần cuối không thể dễ dàng cắt xuyên qua những lớp da này.

Ngược lại, đạo cụ "dao găm Long Lân" của Lộ Nam lại dễ dàng đối phó hơn một chút.

Hai người ở bên nhau, trong lúc nhất thời, những tấm da này không thể đe dọa được bọn họ.

Tuy nhiên, điều này chỉ là tạm thời, cho dù bọn họ có chạy nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng những tấm da trong bức tường băng.

Một lúc sau, trước mặt Điền Chính Quốc, Ngải Vi và những người khác có rất nhiều tấm da đột nhiên chui ra khỏi vách băng, chặn đường đi của bọn họ.

Điền Chính Quốc, Ngải Vi bọn họ không còn cách nào khác là dừng lại bước chân.

Và ngay khi phải dừng lại, Tạ Phán đã bị một tấm da bọc lấy khi không để ý.

Tấm da mở ra bộ da hơn 2 mét của nó, lập tức quấn chặt lấy Tạ Phán, nhưng cũng may Tạ Phán còn rất thông minh, giang tay hết mức có thể, chỉ để hở ra một khe hở nhỏ ở trên mặt, tránh khỏi bị nghẹt thở đến chết.

Tuy nhiên, khe hở nhỏ này lại không thể cứu được Tạ Phán.

Cậu ta chỉ cảm thấy toàn thân đang bị ép chặt từng li từng tí, xương cốt khẽ kêu, cánh tay duỗi ra cầu cứu sắp bị vặn gãy.

May mắn, Điền Chính Quốc và Lộ Nam ở cách đó không xa.

Một người dán lá bùa trong tay vào trên tấm da, một người dùng dao găm Long Lân chém trên tấm da.

Sau phút chốc, Tạ Phán đã được cứu ra ngoài.

Điền Chính Quốc lôi kéo cánh tay Tạ Phán, kéo cậu ta ra khỏi tấm da cùng với Lộ Nam.

Tạ Phán há mồm thở dốc, quay đầu lại thì thấy nơi dán giấy bùa trên da cháy lên ngọn lửa, phần da bọc quanh người cậu ta cũng bị cắt ra một mảng lớn.

"Quá, quá dọa người."

Tạ Phán nhịn không được nói.

Đường Vân Ti liếc nhìn qua hét to: "Những tấm da này sợ lửa."

Lá bùa dán lên tấm da bốc cháy lên ngọn lửa, những tấm da xung quanh trốn đến rất xa, rõ ràng chúng nó sợ lửa.

Khi Điền Chính Quốc nghe thấy điều này, cậu đưa long hồn cốt kiếm trong tay lên, nói:

"Cách xa một chút."

Ngải Vi ý thức được chuyện gì đó, cho nên cô ta mang theo đội viên nhanh chóng lùi về phía sau.

Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, sau khi cô ta lần nữa nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một chuỗi lửa lớn cực kỳ chói mắt đột nhiên phun ra trước mặt cô ta.

Vòng tròn lửa kia dường như có ý thức tránh đi bọn họ, nhưng lại bao quanh họ khiến cho những những tấm da đó không dám tới.

Ngải Vi nhìn thấy rất nhiều bộ da chạy trốn vào bức tường băng lần nữa.

Hầu hết tất cả nguy hiểm của họ bây giờ đều được Quan chủ giải quyết.

Giáo sư Trịnh Dữu vốn dĩ muốn tách ra khỏi nhóm người Vi Quán, nhưng trợ lý A Hanh lại nói một câu ở bên tai ông ta, khiến giáo sư Trịnh Dữu đổi ý.

Anh nói rằng lúc trước có vô tình nghe được cuộc nói chuyện của tiểu Hiểu và Ngải Vi ở trên thuyền trạm nghiên cứu.

Tiểu Hiểu nói rằng, lúc trước cô ấy và Tử Qua đã đi lên con tàu của đội săn bắt cá voi, họ vô tình nhìn thấy đường đi của bàn điều khiển trên tàu, phát hiện ra rằng lúc đầu đội săn cá voi đã có ý định đi đến trạm nghiên cứu.

Cũng không phải giống như lời của Vi Quản nói ở trong trạm nghiên cứu, là bởi vì có bão tuyết mới thay đổi lộ trình.

Nếu như tuyến đường ban đầu của Vi Quán và đội săn bắt cá voi chính là trạm nghiên cứu, như vậy, mục đích của bọn họ là gì?

Không bằng đi theo cùng nhau nhìn chằm chằm.

A Hanh nói xong những việc này, giáo sư Trịnh Dữu lập tức đồng ý đi cùng một hướng với Vi Quán.

Bọn họ bước vào lối đi bên phải và đi bộ một lúc khoảng ba mươi phút.

Và con đường này dường như vĩnh viễn đều không đi xong, không có hồi kết.

Nếu vẫn luôn hành tẩu như vậu, là người đều sẽ mỏi mệt.

Cho nên, Tất Hữu đề nghị nghỉ ngơi một chút.

"Không đi nữa, tôi thấy chúng ta đều thâm nhập vào bên trong sông băng, đây hẳn vị trí chính giữa."

Tất Hữu vừa nói vừa dựa vào một bên tường ngồi xuống nghỉ ngơi:

"Có khi Ngải Vi bọn họ đã tìm được đám người giáo sư Smith và giáo sư Chương ở bên kia."

"Không có khả năng."

Dương Công Hạc nói.

Nhiệm vụ của Xa Hạ Thế Giới là tìm những người mất tích ở trạm nghiên cứu.

Lúc này mới có vài ngày, bọn họ làm sao có thể dễ dàng tìm được người.

Tất Hữu phất tay:

"Tôi chỉ thuận tiện nói như vậy"

"Nhưng tất cả chúng ta đều đã tới nơi này, nếu đi xa hơn, chúng ta có khi phải đi xuyên toàn bộ sông băng, anh nói xem, đám người giáo sư Smith và giáo sư Chương có thể đi đâu?"

Nhắc đến chuyện này, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy bực bội.

Vẫn luôn đi lại trong hang động băng yên tĩnh này, chẳng có gì ngoài tiếng bước chân thật, giống như muốn bọn họ đi đến vô tận, thật là nhàm chán.

Giáo sư Trịnh Dữu lắc đầu, nói:

"Đi xuống còn có thể tìm được người, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi trong một lúc cả đi, chờ lát nữa chúng ta lại tiếp tục đi đến phía trước.

Nói xong, ông ta cũng tìm một nơi ngồi xuống.

Tất Hữu chậc lưỡi một tiếng, ôm cánh tay dựa vào vách tường băng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những người khác cũng tìm một chỗ để ngồi xuống.

Không có ai phát hiện sau khi bọn họ ngồi xuống không lâu, mặt sau vách tường băng bắt đầu xuất hiện những chấm trắng lảo đảo.

Những chấm trắng này tiến lại từ từ, chúng bắt đầu trở nên to dần, lặng yên không có một tiếng động.

Bởi vì nghỉ ngơi là cách tốt nhất bảo trì thể lực, cho nên giáo sư Trịnh Dữu và những người khác đều dựa lưng ở trên vách băng, cũng bởi vậy, khi những chấm trắng này cố tình ẩn nấp sau lưng mọi người và từ từ đến gần, nhất thời không có ai phát hiện ra.

Cho đến khi một đội viên trong đội săn bắt cá voi hét lên, bị bọc lấy bởi tấm da người đột nhiên chui ra ngoài, những người khác mới giật mình đứng lên.

Trợ lý A Hanh tốc độ cực nhanh lôi kéo giáo sư Trịnh Dữu, hai người né tránh tấm da người chui ra từ phía sau, sợ bị nó bao lại.

Nhưng những người khác không may mắn như vậy.

Đặc biệt là đám người thuyền trưởng Mã Khắc, bọn họ thậm chí đều không có tránh thoát khỏi sự tấn công của tấm da.

Tất Hữu cũng là như vậy, khi anh ta đứng lên không cẩn thận bị vướng một chút, chỉ trong một thời gian ngắn, còn chưa kịp cách xa vách tường băng, thì tấm da người phía sau đột nhiên vươn ra một cánh tay, nắm chặt lấy vai anh ta, kéo anh ta tới bên cạnh vách băng.

Tất Hữu hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hô:

"Con mẹ nó, đây là cái quỷ gì vậy chứ."

Tất Hữu nhanh chóng lấy ra đạo cụ, trở tay tấn công tấm da phía sau, cánh tay da người buộc phải nới lỏng ra, còn Tất Hữu vội vàng xoay người đề phòng.

Nhưng khi xoay người lại, anh ta không khỏi trợn to hai mắt, bởi vì nơi nào có một tấm da người phía sau, là có vô số tấm da người chồng lên nhau, từng cặp lỗ đen không có đôi mắt, chỉ còn lại có hốc mắt đang nhìn chằm chằm trực tiếp vào anh ta.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, những tấm da người này đều chui ra khỏi bức tường băng và quấn lấy về phía anh ta.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(ZIngtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro