14. Tâm tư rối rắm
"Đúng vậy. Cho dù tình tiết trong truyện có thể thay đổi nhưng dù sao chúng ta vẫn có thể nắm bắt được cốt truyện, có thể tìm cách thay đổi nó theo hướng tích cực." Hòa thượng im lặng một lúc rồi chậm rãi nói, "Tên của ta là Sa Tịch Hàn, trùng hợp người ở đây gọi ta là Sa sư phụ."
Tiểu Quốc gật đầu, "Trùng hợp họ của ta cũng mang một chữ Điền, để tránh lộ sơ hở ngươi có thể gọi ta là Tiểu Điền."
Sa Tịch Hàn như mở cờ trong bụng, bọn họ gặp được nhau ở chốn này cũng xem như có duyên sâu đậm, "Ngươi không phải Điền Y Thuần trước kia, chỉ cần tránh xa bọn họ, không gây ảnh hưởng đến lễ đại hôn, tự tìm cách bồi bổ cơ thể kéo dài tuổi thọ, chắn chắn vẫn còn cơ hội."
Tiểu Quốc chẳng bớt lo lắng, hỏi "Ngươi có thể tóm tắt tiểu thuyết cho ta nghe được không?"
Sa Tịch Hàn nhắm mắt một chút như đang hồi tưởng lại "Thái Hanh vốn dĩ là Ngũ hoàng tử, con trai của phi tần, từ nhỏ đã chịu nhiều uất ức. Điền Nhu Thuần luôn ở bên cạnh an ủi hắn, bọn họ là thanh mai trúc mã, sớm tối lớn lên bên nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm."
Tiểu Quốc nhíu mày, vẻ băn khoăn hiện rõ "Ta cảm thấy không đúng."
"Cái gì không đúng?" Sa Tịch Hàn nghiêng đầu hỏi.
"Không rõ, chỉ là từ lúc xuyên qua đến bây giờ ta chưa từng cảm nhận được Thái tử có tình cảm với đại tỷ." Y rõ ràng không nhìn ra.
"Đúng là như vậy nhưng sau này, khi trải qua tất cả những biến cố, hắn sẽ nhận ra bản thân vô cùng yêu nàng." Sa Tịch Hàn ngưng lại một lúc rồi tiếp tục, "Cho dù tình tiết có thay đổi nhưng tốt nhất đừng nên dây vào hai người bọn họ, hào quang nhân vật chính không thể chạm vào. Ngươi nên chú ý đến sức khỏe của mình hơn, ăn uống tẩm bổ rèn luyện thân thể."
Tiểu Quốc thở dài, suy nghĩ một hồi "Hay ta đến đây sống với ngươi, sau đó trở thành người trông coi Thiên Quan đời tiếp theo?"
Sa Tịch Hàn bật cười "Điền đại nhân sẽ không bao giờ đồng ý."
Tiểu Quốc cũng bất giác mỉm cười "Phụ thân trong tiểu thuyết rất chiều chuộng Y Thuần đúng không?"
Sa Tịch Hàn gật đầu "Đúng vậy, bởi vì Điền Y Thuần được thiên vị quá mức nên mới sinh ra tâm lý vặn vẹo không thể chấp nhận chuyện đại tỷ thành thân với Thái tử."
Tiểu Quốc thở dài, ánh mắt vô thức lấp lánh "Nhưng ta thật sự rất hạnh phúc khi cảm nhận được tình thương từ người. Điền đại nhân rất tốt."
Sa Tịch Hàn yên lặng nhìn y, thấp giọng nói "Nếu trong trường hợp xấu nhất chúng ta không thể quay trở về thế giới hiện đại, ta mừng vì còn có ngươi bầu bạn. Cho nên, từ bây giờ hãy trở thành những con cá mặn hưởng thụ, đừng chết sớm quá nhé."
Tiểu Quốc hiếm hoi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Không biết người đến từ bao giờ, Thái Hanh đột ngột bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía hai người, không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên dấy lên cảm giác bất an.
"Các người vừa nói chuyện gì vậy?" hắn thình lình lên tiếng, giọng điệu âm u lạnh lẽo, phá tan bầu không khí im ắng.
Tiểu Quốc giật mình quay lại, trong lòng không khỏi hoảng hốt, kinh ngạc nhìn hắn. Sa Tịch Hàn cũng không kém phần sững sờ, lùi lại một bước tạo khoảng cách với Tiểu Quốc.
"Thái tử, người... tại sao lại ở đây?" Tiểu Quốc lắp bắp, cố giữ giọng bình tĩnh.
Hắn không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt sắc bén quét qua bàn tay y đang nắm chặt lấy ống tay áo của Sa sư phụ. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói "đừng chết sớm quá nhé".
Thái Hanh chậm rãi tiến tới, tầm mắt vẫn không rời Tiểu Quốc nửa khắc "Đừng chết sớm quá? Các người là đang nói về ai?"
Sa Tịch Hàn suýt chút đứng không vững, hóa ra hắn chỉ mới xuất hiện, vừa kịp nghe được câu cuối cùng.
Tiểu Quốc trong lòng thở phào, cố gắng che giấu nỗi lo lắng lại càng trở nên lúng túng hơn "Không, không có gì đâu...."
Ánh mắt như xoáy sâu vào tận tâm can của Thái Hanh không dễ dàng bỏ qua cho y.
Sa Tịch Hàn lập tức lấy lại bình tĩnh, cúi đầu khẽ mỉm cười, vờ tìm một cái cớ để lấp liếm sự việc. Giọng điệu điềm tĩnh, nhẹ nhàng như gió thoảng. "Ta thấy sắc mặt Điền công tử có phần nhợt nhạt, nên tiện thể bắt mạch cho y, khuyên y chú ý đến sức khỏe nhiều hơn mà thôi." Nói rồi cúi người hành lễ với Thái Hanh, gương mặt hiền hòa vẫn giữ nét tự nhiên không hề dao động.
"Nếu không còn việc gì nữa, ta xin phép cáo từ." Sa Tịch Hàn không đợi phản ứng của hai người, vội vàng xoay người bước đi, nhanh chóng khuất dần vào bóng tối bỏ lại Tiểu Quốc một mình đứng đối diện với người mới đến.
Hay cho câu cùng nhau hưởng thụ..
Tiểu Quốc trong lòng như trống đánh loạn nhịp, ánh mắt lén nhìn Thái Hanh rồi lập tức né tránh.
Không gian giữa hai người trở nên căng thẳng, im ắng đến lạ kỳ. Hắn vẫn đứng đó, đôi mắt chưa hề rời khỏi y, nhưng rõ ràng ánh mắt đã có chút gì đó phức tạp hơn, khó diễn tả bằng lời.
"Ta, ta buồn ngủ rồi," Tiểu Quốc lắp bắp, tình hình hiện tại đã rõ, người đứng trước mặt không chỉ là Thái tử đương triều mà còn là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, hào quang nhân vật chính không phải thứ để một nhân vật qua đường như y dễ dàng động vào.
"Hôm nay, cám ơn huynh." Tiểu Quốc thay đổi thái độ, trước mặt hắn ra vẻ nhún nhường hiểu chuyện.
Thái Hanh kinh ngạc nhìn y, Điền Y Thuần vậy mà vừa gọi hắn là "huynh"?
"Được rồi, ta đi đây.." có người tính đánh bài chuồn nhưng không thành.
Thái Hanh lập tức bắt lấy tay, "Ngươi ngủ cả chặng đường, vẫn còn muốn ngủ tiếp?" vây lấy y trong cánh tay hắn.
Tiểu Quốc khó hiểu nhìn lên, "Đêm đã khuya, không ngủ thì còn làm gì nữa chứ? Hơn nữa thân thể ta không khỏe, Sa sư phụ bảo cần phải nghỉ ngơi nhiều."
Không bắt được tia giả dối nào, nhìn xuống vết thương được xử lý cẩn thận trên cổ, hắn buông tay, lạnh nhạt phun ra hai chữ "Yếu ớt."
Tiểu Quốc được giải thoát liền lập tức co giò chạy biến, nào còn tâm trạng để ý đến sự thay đổi thái độ bất thường của hắn.
Cuộc sống sắp tới của y chẳng còn dễ dàng được nữa, không những phải đề phòng tất cả mọi người tránh để lộ sơ hở về bí mật của bản thân còn phải nhìn mặt hai nhân vật chính mà đối phó, đã vậy nhân vật của y còn có thể chết sớm vì bệnh tật, càng nghĩ càng rối rắm.
...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng không khí trên núi đã bắt đầu nhộn nhịp, mọi thứ đều sẵn sàng cho lễ cầu phúc. Gia nhân thức dậy khi trời còn tờ mờ sáng để chuẩn bị cho buổi lễ.
Hoàng thân quốc thích cũng có mặt từ rất sớm, nhanh chóng tụ hợp đông đủ tại sân lớn phía trước điện thờ.
Thái Hanh bận rộn kiểm tra kĩ từng chi tiết đảm bảo cho lễ cầu phúc được diễn ra suôn sẻ. Hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục màu vàng thêu chỉ nổi tinh xảo. Dù đang bận rộn, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về nơi nghỉ ngơi, Điền Y Thuần còn chưa chịu xuất hiện.
Điền Nhu Thuần im lặng đứng bên cạnh hắn, hôm nay nàng mặc một bộ trang phục màu hồng nhạt thêu hoa mai, toát lên vẻ thanh tao, nhã nhặn. Bọn họ đứng bên cạnh nhau dù giữ khoảng cách đúng mực vẫn khiến người ngoài nhìn vào sâu xa bàn tán.
Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Sa Tịch Hàn bước lên phía trước, giọng thanh lảnh bắt đầu dẫn dắt lễ cầu phúc. Tiếng chuông trầm bổng vang lên, tiếng gõ trống nhịp nhàng tạo nên bầu không khí vô cùng linh thiêng. Mọi người tay chắp trước ngực, cúi thấp đầu nghiêm túc nguyện cầu, bày tỏ sự tôn kính.
Lễ cầu phúc tại Thiên Quan là nghi lễ trọng đại đã được lưu truyền qua trăm năm, bách tính Đại Chu luôn tin rằng nơi đây từng có một vị Thiên Quan tái thế, là hiện thân của sự bảo hộ và bình an. Đỉnh núi Thiên Quan từ lâu đã trở thành chốn linh thiêng, nơi trời đất giao hòa, là cánh cửa kết nối giữa nhân gian và thần linh.
Điều đặc biệt, người chủ trì buổi lễ phải là người được chọn ngay từ lúc mới sinh ra đã một lòng hướng Phật. Từ nhỏ đã sống trong sự thanh tịnh, được nuôi dưỡng và giáo huấn bởi các bậc cao tăng, mang trên mình sứ mệnh thiêng liêng, trở thành người thực hiện các nghi lễ tối cao, cầu phúc cho bá tánh.
Mọi người đều đang bận rộn, Tiểu Quốc dường như là người duy nhất có vẻ thảnh thơi, y đứng lẫn trong đám người lặng lẽ quan sát xung quanh. Ánh mắt thoáng qua chút tò mò lại pha lẫn vẻ lạc lõng, trong lòng vẫn còn vương vấn những suy nghĩ về chuyện tối hôm qua, không thể nào tập trung được.
Thái Hanh đứng trước đám người, ánh mắt thi thoảng đảo quanh. Sáng sớm hôm nay, thị vệ đến báo với hắn đám thổ phỉ hôm qua bị tra khảo đã khai nhận có người thuê bọn chúng mai phục sẵn ở đó, tất cả chỉ là diễn trò nằm cản trở đường lên núi. Nghe đến tên kẻ đứng sau là Điền Y Thuần, Thái Hanh từ kinh ngạc đến ngờ vực nhưng sau cùng lại rất nhanh tự mình cho rằng tất cả những gì y làm đều có lí do.
Nếu là trước đây có thể hắn sẽ nỗi giận mà chất vấn, khiển trách, bắt y ngay lập tức nhận lỗi, vậy mà bây giờ trong lòng lại có chút không nỡ, không muốn vạch trần y. Vô vàn dòng suy nghĩ không ngừng chảy trong đầu, hàng loạt câu hỏi không thể nào giải thích nổi cảm giác lạ lẫm này.
Tiểu Quốc dường như chẳng quan tâm đến mọi thứ, cứ như người ngoài cuộc, tách biệt hoàn toàn khỏi không khí xung quanh. Dù bận rộn, ánh mắt hắn cuối cùng cũng bắt gặp y, bóng dáng thảnh thơi nhưng lạc lõng đó càng thu hút sự chú ý của hắn nhiều hơn.
Dù sao Điền Y Thuần cũng chỉ là một thiếu niên chưa tròn 15 tuổi, suốt ngày phải bày ra bộ dạng hời hợt như không quan tâm đến mọi chuyện nhưng trong thâm tâm lại thật sự chán ghét đến bài xích. Y chỉ là không ngần ngại bày trò để cản trở chuyện mà bản thân không muốn, vô duyên cớ còn bị kéo theo đến đây thôi. Không xảy ra chuyện gì quá lớn càng không ảnh hưởng đến bất kỳ ai đã vậy còn khiến bản thân bị thương, Y Thuần chịu như vậy là đủ rồi. Thái Hanh trong lòng tự bào chữa cho người ta xong xuôi còn ra lệnh không truy cứu chuyện này thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro