Chương 36: Tôi đang theo đuổi em


Điền Chính Quốc ngồi ở sô pha, trầm tư suy nghĩ không biết mình tại sao lại tới nơi này rồi.

Kim Thái Hanh đã đổi sang một bộ quần áo thường ngày màu xám, to rộng, trông vô cùng... đẹp trai.

"Em ăn nhân rau hẹ hay là nhân cải trắng?" Kim Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh cậu, tiện tay mở TV.

Điền Chính Quốc: "Cái nào cũng được ạ."

"Ở trong tủ lạnh, rau hẹ ở trên còn cải trắng ở dưới." Kim Thái Hanh tựa lưng ra sau, chân bắt chéo trông cực kỳ ngạo nghễ.

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt: "... tôi nấu ăn sao ạ?"

"Tôi cung cấp nguyên liệu, em cung cấp sức lao động." Vị ông chủ này nói như vậy.

Điền Chính Quốc khịt mũi, đặt điện thoại lên bàn, ngoan ngoãn đi nấu sủi cảo.

Kim Thái Hanh mở phim điện ảnh lên rồi nghịch điện thoại di động.

Trận đấu địa chủ vừa mới bắt đầu, điện thoại đang đặt trên bàn của Điền Chính Quốc bỗng vang lên.

Kim Thái Hanh liếc mắt một cái, là một dãy số lạ.

Hắn quay đầu vừa định nói cho người bận rộn trong bếp kia, nhưng khi nhìn lại, hắn thấy Điền Chính Quốc đang được bao quanh bởi một chiếc tạp dề có bông hoa lớn màu xanh hồng, là thứ dì quản gia đã tự bỏ tiền túi ra mua. Cậu cầm một đôi đũa thật dài, đang cẩn thận gắp sủi cảo.

Điền Chính Quốc tuy rằng đã sống một mình nhiều năm, tất cả những gì cậu nấu cũng chỉ là mì gói, nhưng cũng may là sủi cảo chỉ cần nấu chín lên là có thể chấm tương ăn được rồi.

"Hanh ca, ngài ăn mấy cái ạ?" Cậu nói xong nhưng không được đáp lại, lúc xoay sang thì trực tiếp va phải vào một bức tường người.

Kim Thái Hanh giơ di động lên, "Em có điện thoại."

Thấy là số lạ, Điền Chính Quốc đang dự định đặt đũa xuống để nghe thì đã thấy Kim Thái Hanh vuốt nút trả lời, sau đó đưa đến bên tai của cậu.

Ngón trỏ của người đàn ông nhấn và áp vào điện thoại, nhẹ nhàng dán ở trên vành tai Điền Chính Quốc, vừa ngứa ngáy cũng vừa tê dại.

Cậu cố gắng chịu đựng, "Xin chào, là ai vậy ạ?"

"Quốc Quốc, là tôi đây."

"..." Động tác của Điền Chính Quốc ngừng lại.

Kim Thái Hanh khẽ nhướng mày.

"Quốc Quốc đang nghe phải không?" Phó Thành Bạch nói rất nhanh, chỉ sợ rằng đối phương không nói không rằng ngắt máy đi mất, "Chọn lúc nào đó, chúng ta cùng nói chuyện có được không?"

Điền Chính Quốc trầm mặc một hồi, "Tôi..."

"Nấu sủi cảo trước đi, tôi ăn mười cái." Kim Thái Hanh đột nhiên cất tiếng, nói xong thì trực tiếp ấn nút cắt đứt cuộc trò chuyện.

"Không cẩn thận ấn phải rồi." Giọng điệu một chút cũng không nghe ra được là vô tình.

"... vâng ạ."

Điền Chính Quốc không biết người kia làm thế nào mà có được số điện thoại của cậu, cũng không biết Phó Thành Bạch vì điều gì mà còn muốn liên hệ.

"Không muốn nhận cuộc gọi này thì tôi giúp em chặn nhé?" Kim Thái Hanh còn chưa đi, hắn vẫn cầm điện thoại của Điền Chính Quốc, ngoài miệng thì đang hỏi ý kiến nhưng tay đã nhanh chóng ngắt điện thoại của Phó Thành Bạch.

"Dạ?" Điền Chính Quốc ngơ ngác.

"Không phải tôi bảo là đừng tiếp xúc sao?" Kim Thái Hanh nhìn cậu, vẻ mặt có chút dò hỏi.

Điền Chính Quốc vội vàng xoay đi, nghẹn ngào nói, "Không hay lắm đâu, dù sao thì... trước đây cũng đã từng là bạn học."

Kim Thái Hanh lạnh nhạt bảo, "Vậy em còn muốn liên lạc với cậu ta?"

"Không ạ." Điền Chính Quốc rất nhanh đã trả lời, sau đó lại chậm rãi buông một câu, "Tôi thật sự không muốn."

Kim Thái Hanh lúc này mới hài lòng.

Hắn kéo ngay Phó Thành Bạch vào danh sách đen, sau đó đột nhiên vươn tay chạm vào mái tóc của Điền Chính Quốc vò loạn.

Giống như muốn nơi bị tên kia chạm vào được xoa lại cho sạch sẽ.

Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, cậu đỏ mặt tuỳ ý để cho hắn xoa, còn mình thì tiếp tục đặt sủi cảo vào nồi.

Dì xem như đã nhìn thấu được vị đại thiếu gia đến cơm và ngũ cốc cũng không biết phân biệt của nhà mình, không chỉ làm sẵn sủi cảo mà đến nước chấm cũng dùng mẩu giấy ghi chú lại rồi dán lên.

Bận bịu một hồi, một nồi sủi cảo cũng ra lò.

Hai người mỗi người tự chuẩn bị nước chấm mà mình muốn sau đó ngồi ở sô pha phòng khách.

Thật ra là ở bên cạnh có một bàn ăn lớn nhưng Kim Thái Hanh đã chọn phim rồi 一一 Điền Chính Quốc phát hiện ra Kim Thái Hanh rất thích xem điện ảnh thế nên bọn họ mới tới trước tivi để ngồi xem.

Hôm nay điện thoại của Điền Chính Quốc bận rộn hơn hẳn, chưa ăn được bao nhiêu thì Hà Khoan cũng gọi điện thoại đến.

Hà Khoan: "Quốc Quốc, doanh nghiệp mới tới cửa rồi!"

Điền Chính Quốc nuốt sủi cảo xuống, "Gì cơ?"

"Lại là khuyến mãi! Có người tìm cậu để quảng cáo, giá cả so với lần trước thấp hơn một chút nhưng mà vẫn khả quan lắm." Hà Khoan nói.

Điền Chính Quốc nhanh chóng liếc mắt nhìn Đàm Tự ở bên cạnh, xác nhận người kia còn đang xem TV, cậu mới hạ thấp âm lượng của điện thoại xuống một chút.

"Được, cậu có thể gửi sang QQ cho tớ không?"

"Cái này, Quốc Quốc à, tớ nói với cậu rõ ràng trước nhé." Hà Khoan không vội vàng cúp máy, "Gần đây tớ hợp tác cùng với một studio, quy mô rất là lớn nên bây giờ tớ phải chia sẻ bớt một ít việc, cậu biết rồi đấy, không nhiều lắm, 30%."

Lúc Hà Khoan nói lời này thì có hơi ngượng.

Nhưng Điền Chính Quốc không cảm thấy bất ổn ở đâu cả, bởi nếu như không phải là Hà Khoan thì cậu cũng không có khả năng kiếm được 70% kia, vậy nên cậu đồng ý một tiếng, "Được."

Hà Khoan biết Điền Chính Quốc luôn luôn dễ nói chuyện, cậu vội ngắt điện thoại rồi đem bài quảng cáo gửi sang cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc buông đũa xuống, sao chép nội dung mà Hà Khoan đã gửi tới rồi đăng lên Weibo.

Tải bài đăng lên hoàn tất.

"Ting ting."

Điện thoại của Kim Thái Hanh ở một bên bỗng dưng vang lên âm thanh thông báo.

Cả hai người đều vô thức nhìn sang.

Kim Thái Hanh tuỳ ý nhìn rồi ấn khóa, màn hình lại trở về một màu đen, hắn nhìn sang ánh mắt của cậu, "Sao thế em?"

Khoảng cách quá xa nên Điền Chính Quốc cũng không nhìn rõ thấy cái gì, vội vàng lắc đầu, "... không có gì ạ."

Sau khi đăng quảng cáo xong, Điền Chính Quốc lại nhìn chằm chằm vào trang chủ Weibo của mình, ma xui quỷ khiến lại mở vào nút chụp ảnh, chụp lại sủi cảo ở trước mặt.

|Tiết trời chuyển lạnh rồi, sủi cảo làm ấm bụng, mọi người nhớ chú ý sức khoẻ nhé.|

"Ting ting."

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, lại theo âm thanh mà nhìn lại.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên, bình tĩnh thản nhiên mở WeChat rồi ở trước mặt của Điền Chính Quốc bày trò gửi tin nhắn thoại cho Lăng Nguyên.

"Chọc giận tôi lần nữa, cậu thậm chí đừng nghĩ tới chuyện tới nhà Đặng Văn Thụy ở nhờ."

Nói xong thì lại bình thản mở Weibo, đọc hai bài đăng mà hắn đặc biệt theo dõi rồi thuận tay tắt âm nhắc nhở.

Điền Chính Quốc xoay đi, vừa cúi đầu nhìn thì thấy chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có mấy chục bình luận rồi.

[Jk đại đại cũng chú ý sức khoẻ nhé, tui chờ cậu trở về /hoa hồng/]

[Sủi cảo thì phải chấm tương chứ, vậy mà bên đảng canh sủi cảo lại không phục!]

[Tuyết rơi rồi, ăn sủi cảo đi để giữ ấm.]

Điền Chính Quốc ngạc nhiên, vô thức nhìn ra bên phía ngoài cửa sổ.

Tuyết trắng chậm rãi rơi, bên ngoài vậy mà thật sự có tuyết rơi!

Cậu đột ngột đứng lên.

"Sao thế?" Kim Thái Hanh nâng mắt.

"Hanh ca... tuyết rơi rồi."

Kim Thái Hanh nở nụ cười, "Sao em lại giống như chưa từng thấy tuyết rơi thế?"

"Bởi vì cho dù là năm nào thì chúng cũng đều rất đẹp mà." Điền Chính Quốc vừa nói vừa đi tới cửa sổ.

Nhà của Kim Thái Hann rất lớn, tuy đồ đạc không ít những lại vẫn làm cho người ta cảm thấy thật trống trải, sự sạch sẽ so với nhà mẹ của hắn cũng không khác nhau là mấy.

Ở bên ngoài nhà có một cái sân, một cái bàn tròn và một vài cái ghế đã bị tuyết rơi phủ, nhưng ngược lại so với căn nhà thì nó trông ấm áp hơn một chút.

Kim Thái Hanb bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn cũng đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, mỉm cười bảo, "Tuyết rơi rồi."

"Đêm nay em ngủ ở nhà tôi đi, tuyết rơi nên tôi không thích lái xe lắm." Hắn nói bừa một cái lý do.

Điền Chính Quốc giật mình, vội vàng liên tục từ chối, "Không cần đâu ạ, tôi có thể tự mình về nhà mà, không làm phiền ngài đâu..."

"Em còn khách sao với tôi? Chúng ta là chỗ không quen biết ư?"

Không phải vấn đề là khách sáo... chỉ là ở nơi này, muốn cậu phải ngủ như thế nào đây?

Điền Chính Quốc đang lo lắng suy nghĩ, Kim Thái Hanh ở bên kia cũng đã giúp cậu lập xong kế hoạch.

Kim Thái Hanh: "Em ngủ ở phòng cho khách bên cạnh đi, khi nào tắm rửa thì tôi lấy quần áo cho em."

Người kia chuyển đến đề tài này quá nhanh, cậu chỉ kịp bảo, "Không cần đâu..."

"Vậy là em muốn mặc như thế này đi ngủ?" Giọng điệu của Kim Thái Hanh có chút ghét bỏ.

Điền Chính Quốc vốn dĩ muốn cắn răng từ chối mà.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, bên ngoài càng đổ xuống nhiều tuyết hơn, quả thực là lái xe sẽ rất bất tiện.

"... vậy thì làm phiền ngài rồi." Điền Chính Quốc thoả hiệp.

Một giờ sau, Điền Chính Quốc nằm ở bồn tắm hưởng thụ cột nước mát xa ở phía sau lưng.

Cậu có hơi hối hận, trước đây khi mua bồn tắm sao lại không mua loại có phần mát xa này, thật sự quá thoải mái...

Hơn nữa phía trước bồn tắm lại có thêm một chiếc tivi nhỏ.

Có thể nói là cực kỳ cao cấp, Điền Chính Quốc cảm thấy có chút mới lạ nên mới ngâm mình đến nghiện.

"Em không ngất ở bên trong rồi chứ?"

Đang thoải mái hết sức thì bên ngoài đột nhiên lại truyền vào tiếng của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hoảng sợ vùi cả cổ của mình vào trong nước.

"... không có ạ."

"Em quên lấy khăn tắm rồi, tôi đặt ở máy giặt bên ngoài phòng tắm nhé."

"Vâng ạ... làm phiền rồi." Điền Chính Quốc vội nói.

Bị gián đoạn như thế, Điền Chính Quốc ngâm mình không bao lâu nữa thì đứng đậy.

Cậu đi đến trước cửa, cẩn thận kéo ra một chút rồi đưa một bên tay ra, dựa vào cảm giác của mình sờ soạn tìm khăn tắm.

Nhưng sờ tới nửa ngày cũng không tìm thấy, cậu đang dự định đưa đầu ra nhìn xem thì đột nhiên cổ tay có một người nắm lấy. Cậu vừa tắm nước ấm xong nên trong lòng không khỏi kích động vì bàn tay mát lạnh này.

Sau đó một cái khăn được nhét vào tay cậu.

Âm thanh trầm thấp cất lên, "Sau này lúc tắm nhớ mang theo khăn, nếu không sẽ dễ bị cảm."

"... vâng ạ." Điền Chính Quốc nắm chặt lấy khăn rồi vụt vào bên trong, đóng chặt cửa lại.

Kim Thái Hanh đi sang một bên nhìn Lăng Nguyên nhắn tin trả lời hắn.

Lăng Nguyên không thích trả lời bằng tin nhắn thoại, Kim Thái Hanh cảm thấy đây là điểm đáng được khen ngợi của đứa em họ ngu đần này, xem cũng dễ hơn.

[Lăng Nguyên]:???

[Lăng Nguyên]: Ông già Đặng sẽ không nghe lời anh đâu, đừng nghĩ đến chuyện uy hiếp em. Nhưng tự dưng lại đi uy hiếp em???

Kim Thái Hann không để ý tới cậu, hắn ném điện thoại sang một bên rồi nhớ tới người bạn học kia của Điền Chính Quốc.

Điện thoại của Điền Chính Quốc theo đó vang lên.

Mang đầy thăm dò nhìn lại, Phó Thành Bạch vừa gửi yêu cầu thêm bạn tốt cùng với tin nhắn kèm theo: Quốc Quốc, chúng ta nói chuyện đi.

Sao người này lại như âm hồn không siêu thoát vậy?

Bỗng dưng muốn hút một điếu thuốc, Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang đóng chặt rồi lấy một điếu, đi ra ngoài nhà.

Bên ngoài lạnh lẽo, Kim Thái Hanh dựa vào lan can, nhìn cảnh tuyết nên thoải mái dễ chịu mà hút một hơi.

Hắn phát hiện hắn không đủ hiểu rõ Điền Chính Quốc.

Tại sao nhiều năm như thế, Điền Chính Quốc lại chấp nhận sống một mình mà không liên lạc với Đặng Văn Thụy?

Rõ ràng với một người mềm mỏng như thế, tính tình tốt đẹp, vẻ ngoài cũng rất dễ nhìn, loại người lương thiện này dù có đặt ở nơi nào chắc chắn cũng sẽ được yêu thích, nhưng giữa Điền Chính Quốc và Phó Thành Bạch, rõ ràng đó không phải là mối quan hệ bạn học tốt đẹp.

Kim Thái Hanh tìm được gạt tàn, gẩy thuốc hai cái.

Thật ra không biết giận và không thấy được cũng là chuyện tốt.

Nhưng không thoải mái, nghẹn khuất và chỉ giấu ở trong lòng, liệu có thể sống vui vẻ được hay không?

Hút xong một điếu thuốc, khi quay người hắn nhìn thấy Điền Chính Quốc đang mặc một chiếc áo phông to rộng, cầm khăn tắm xoa xoa tóc.

Điền Chính Quốc cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, rồi ngẩn ngơ tại chỗ.

Chậc, đứa nhỏ này tại sao khi gặp được Phó Thành Bạch lại thành ra như thế, từ chối mà cũng cần do dự nữa ư?

Ngón cái của Điền Chính Quốc dừng lại ở giữa không trung, như thể là cậu vẫn đang cân nhắc có nên đồng ý hay không.

Tiếng cánh cửa bị kéo mở.

Điền Chính Quốc ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang chống tay ở cạnh cửa, phía sau lưng là một màn hoa tuyết đang rơi.

Rõ ràng là một khung cảnh đẹp đẽ, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy vô cùng cường thế.

Kim Thái Hanh hỏi: "Bé con, tôi đối xử với em có tốt không?"

Điền Chính Quốc không cần suy nghĩ, cậu gật đầu.

"Tôi đã hành động rõ ràng đến vậy rồi." Kim Thái Hanh cười lạnh, ngả bài, "Có lẽ em cũng biết... là tôi đang theo đuổi em đi?"

"..."

Điền Chính Quốc sợ tới mức tay mềm nhũn, vô tình nhấn vào nút đồng ý thêm bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro