Chương 54: Gặp mặt
Người cũng không khó tìm lắm, tuy bà không nhớ rõ Lưu Dân Nhiễm là ai, nhưng ở trên tay người đó có một tập tài liệu tên là "Chuyển giao nhân sự của phòng thiết kế".
Mẹ Kim khi tìm thấy được Điền Chính Quốc, đó là lúc cậu đang bận há miệng thật to để ăn canh.
Một cái đầu nhỏ màu xám, là màu tóc thường được các thiếu niên hư hỏng nhuộm... Kim Thái Hanh vậy mà thích như thế sao? Sắc mặt của bà không vui, đưa ngón tay lên miệng, che hờ khuôn mặt của mình rồi bước vào phòng thiết kế một cách rất tự nhiên.
Đang là giờ nghỉ trưa, phòng thiết kế bây giờ không có nhiều người, chỉ còn vài nhân viên đang ăn cơm trưa ở bên trong, thế nên cũng không có ai chú ý tới bà.
Đến khi nhìn ở phía chính diện, trong lòng của mẹ Kim mới nhảy dựng lên 一一 thằng nhóc cầm thú kia không phải đi tìm một đứa nhỏ chưa thành niên đấy chứ?
Một cậu bé trắng trẻo, mềm mềm, có vẻ ngoài khiến người khác phải thương, trong miệng còn đang ăn từng miếng nhỏ.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào, mẹ Kim tự nói với chính mình, Kim Thái Hanh có nổi điên thế nào cũng sẽ không tuyển lao động là trẻ em đâu, nếu không sẽ bị khiếu nại mất.
Đôi mắt đen nhánh của cậu bé vừa mới nhìn lên phía trước thì bắt gặp ngay ánh mắt đánh giá của mẹ Kim.
Khi mẹ Kim nhìn thẳng gương mặt của cậu, không rõ tại sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Điền Chính Quốc đột nhiên bị sặc, cậu vội vàng đặt bát xuống, lấy khăn giấy che miệng rồi liên tục ho khan.
"Quốc Quốc, em không sao chứ?" Trầm Thần sửng sốt.
Điền Chính Quốc vẫn còn che miệng, không ngừng lắc đầu.
Mẹ Kim thì không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng Điền Chính Quốc lại nhớ rất rõ bà 一一 chị gái quản lý công viên, mẹ của Kim Thái Hanh.
"Bác gái, bác, chào bác." Đậy nắm hộp giữ nhiệt lại, Điền Chính Quốc đột ngột đứng lên chào hỏi.
Mẹ Kim: "Cậu biết tôi?"
Điền Chính Quốc: "Vâng ạ..."
"Ừ." Mẹ Kim nhìn lên đồng hồ ở trên tường, "Vẫn còn thời gian, cùng tôi đi uống một ly cà phê nhé?"
Hai người đi đến quán cà phê đối diện.
Mẹ Kim nhẹ nhấp một ngụm cà phê, động tác tao nhã, tư thế mang nặng dáng dấp một quý bà. Điền Chính Quốc thật không biết mắt mình tệ tới mức nào mà trước đây lại nhìn người này thành quản lý của công viên.
Mẹ Kim: "Biết tôi vì chuyện gì mà tìm cậu không?"
Điền Chính Quốc: "..... cháu biết ạ."
Bề ngoài trông ngoan ngoãn như thế, dù cho mẹ Kim có đang trưng ra vẻ mặt rất nghiêm khắc đi chăng nữa, bà cũng không nói ra được lời nói nặng nào, một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được một câu, "Không phải là Kim Thái Hanh bắt ép cậu chứ?"
"Không có, không có ạ!" Điền Chính Quốc vội vàng giải thích, "Bọn cháu, bọn cháu cùng thích nhau." Nói đến đây, cậu hơi dừng lại rồi đổi ý, "Là cháu rất thích Hanh ca ạ."
"....." Trong lòng của mẹ Kim cực kỳ phức tạp, sao bà lại cảm thấy như mình đang bắt được một học sinh tiểu học yêu sớm vậy, "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi tư ạ."
"Hai mươi tư?" Mẹ Kim hơi ngạc nhiên, "Trông vẫn khá nhỏ."
"Cháu cảm ơn." Điền Chính Quốc nói, "Bác trông cũng rất... cực kỳ trẻ tuổi."
Cả hai người cùng ngượng nghịu một lúc.
Mẹ Kim: "Người nhà của cậu đã biết chuyện này chưa?"
"Cháu chỉ có một người cậu thôi ạ." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói.
Mẹ Kim ngẩn ra, sau đó nói ngay, "Tôi xin lỗi, Kim Thái Hanh chưa có nói qua với tôi."
Điền Chính Quốc vội lắc đầu, "Không sao ạ."
Lúc này điện thoại của Kim Thái Hanh lại gọi tới.
Điền Chính Quốc cuống quýt nhận ngay, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Hanh ca."
Kim Thái Hanh: "Đang ở đâu thế em? Sao lại không có ở văn phòng?"
Hắn vừa mới họp xong, còn định nhân giờ nghỉ giải lao sẽ được gặp bạn trai nhỏ, không ngờ rằng lúc tới căn phòng chỉ có thể nhìn thấy chén canh bổ ở trên bàn kia.
"Em ra ngoài mua cà phê." Điền Chính Quốc nói, "Có cần em mang một cốc về cho anh không?"
"Được, đưa tới phòng của anh đi." Kim Thái Hanh ném tài liệu sang một bên, vẫn chưa nhận ra được điều gì, "Vừa tiện để gặp em."
Rõ ràng mới nhìn thấy khi ra khỏi nhà, lúc này đã qua một buổi sáng rồi...
"Em không muốn gặp anh sao?" Đầu đây bên kia rất không vừa lòng khi Điền Chính Quốc yên lặng.
Điền Chính Quốc phải cẩn thận ngẩng đầu nhìn mẹ Kim một cái, thấp giọng nói, "Muốn ạ."
"Sao lại nhỏ giọng như thế, anh không nghe được."
".... muốn ạ."
Sau cuộc điện thoại này, mẹ Kim cũng đã đoán ra được bảy, tám phần.
Ban đầu bà chỉ muốn nhìn một chút, xem rốt cuộc là kiểu đàn ông nào lại có thể bắt gọn được con trai của bà, ở bên nhau chưa bao lâu đã gấp gáp come out với gia đình, chắc chắc là đã đạt cấp độ thần thánh trong tình yêu.
Không ngờ vậy mà lại là loại người như Điền Chính Quốc, chưa hiểu biết sâu về thế sự, còn trong sáng, ngây thơ.
"Sao không nói cho nó biết là tôi tới tìm cậu?" Chờ Điền Chính Quốc ngắt điện thoại rồi mẹ Kim mới hỏi.
"Cháu có thể nói cho Hanh ca ạ?" Điền Chính Quốc ngây ngốc hỏi lại.
"......" Mẹ Kim chịu đựng việc giữ nguyên vẻ mặt mình, cố gắng làm cho mình trông nghiêm khắc hơn một chút, "Ở trong công ty cậu làm vị trí nào, phòng thiết kế, vậy là hoạ sĩ sao?"
"Vâng ạ." Điền Chính Quốc nói rồi lại bổ sung thêm một câu, "Cháu được vào làm vì đã thông qua phỏng vấn."
Cậu có thể không để ý tới những ánh mắt của các đồng nghiệp, nhưng cái nhìn của mẹ Kim thì không thể nào phớt lờ.
Cậu muốn nói, tuy rằng cháu không quá xuất sắc... nhưng cũng không đến nỗi quá kém cỏi.
Buổi chiều Điền Chính Quốc còn phải đi làm nên hai người nói chuyện không quá lâu, có điều Điền Chính Quốc luôn cảm thấy là hệt như đã trôi qua cả một thế kỷ rồi, vào mùa đông mà tay của cậu đều đổ hết mồ hôi.
Kết thúc chủ đề cuối cùng, mẹ Kim đứng dậy, "Không cần tiễn tôi, tôi tự mình lái xe tới."
Điền Chính Quốc kiên trì bảo, "Cháu đưa bác ra xe ạ."
Xe của mẹ Kim đỗ ở bãi để xe của công ty, bà cũng không nói nhiều, để Điền Chính Quốc đi theo.
Không biết bản thân mình đã biểu hiện như thế nào nên trong lòng của Điền Chính Quốc vô cùng bất an.
Mẹ Kim lưu loát ngồi vào xe, thắt dây an toàn rồi đưa mắt ra ngoài nhìn, Điền Chính Quốc vẫn còn đang ngoan ngoãn đứng đó, như thể là một hai phải nhìn thấy bà đã an toàn đi khỏi rồi mới hài lòng quay về.
Thở dài, bà kéo cửa sổ xe xuống.
"Sắp tới giờ rồi, sao còn không quay về làm việc đi?"
Điền Chính Quốc vội vàng nhìn đồng hồ.
Đồng hồ này mẹ Kim đã nhìn thấy rồi 一一 là ở trên cổ tay của con trai bà.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Kim Thái Hanh từ bé đến lớn không thích trông giống người khác, đồng hồ, tây trang và cả giày cũng là theo ý thích. Không nghĩ tới bây giờ cũng đã sắp 30 tuổi rồi lại bắt đầu chơi trò mang đồ đôi.
Điền Chính Quốc: "Đợi bác đi rồi cháu sẽ đi ngay."
Mẹ Kim gật gật đầu, quay đi quay lại mấy lần, bà trầm ngâm một hồi mới bảo, "Nếu rảnh rỗi thì tới nhà ăn một bữa cơm."
Điền Chính Quốc sững sờ.
Mẹ Kim tiếp tục nói, "Chọn cuối tuần thì tới, ngày thường tôi không có nhiều thời gian đâu."
Cho đến tận khi chiếc Bentley kia đã ra khỏi bãi đỗ xe rồi, Điền Chính Quốc vẫn còn đang dại ra tại chỗ.
Khi trở về công ty, Kim Thái Hanh đã vào lại phòng họp, cà phê cũng không có đưa đến kịp.
Cả buổi chiều, Điền Chính Quốc đều không vào trạng thái làm việc được nổi, bức tranh cứ vẽ vẽ rồi lại xoá xoá, cả nửa ngày cũng chưa có vẽ ra được cái gì.
Tâm tình cậu lại thay đổi là vào thời gian tan tầm buổi chiều, cậu nhận được một tin nhắn WeChat, người gửi tới rõ ràng là mẹ Kim vừa mới kết bạn vào giờ nghỉ trưa.
[Mẹ Kim]: Con có kiêng ăn cái gì hay không? Nhớ nói với bác trước khi hẹn ngày nhé.
..... Điền Chính Quốc càng không có cách nào bắt đầu làm việc được nữa.
Một sự thay đổi nhân vật rất lớn, nói rắc rối cũng không rắc rối, nhưng cũng không phải mở miệng nói là giải quyết là có thể giải quyết ngay được. Bận rộn cả một ngày mới có thể hoàn thiện lại chi tiết, bối cảnh cùng các kỹ năng khác.
Kim Thái Hanh có hơi mệt, hắn trở về văn phòng xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi mới chậm rãi lấy ra điện thoại để gửi tin nhắn sang cho Điền Chính Quốc.
Kết quả ở WeChat đều là tin nhắn của mẹ Kim.
[Mẫu hậu]: Hôm nay mẹ đã đến gặp Điền Chính Quốc rồi, cũng được đấy, nếu có thời gian thì dắt về nhà ăn một bữa cơm, để cho ba của con cũng có thể gặp.
[Mẫu hậu]: Còn có, trưởng phòng của bên thiết kế cũng rất lợi hại nhỉ, vừa thấy mẹ đã hỏi có phải muốn gặp Điền Chính Quốc hay không.
Vẻ mặt của Kim Thái Hanh lúc này trở nên lạnh đi, "Mẹ thật là, tới tìm em ấy làm gì? Mẹ bảo Lưu Dân Nhiễm đưa mẹ đi?" Cũng không biết bé con có bị doạ sợ hay không.
[Mẫu hậu]: Được rồi, con không phải lo lắng, mẹ tự mình đi.
Sắc mặt của Kim Thái Hanh lúc này mới có thể dịu đi một chút, hắn cũng không định che giấu mối quan hệ của mình với Điền Chính Quốc, nhưng nếu là Lưu Dân Nhiễm đưa mẹ Kim đi thì cũng quá vi diệu rồi.
Lưu Dân Nhiễm chắc chắn là đang khua trống múa khiêng, một đám nhân viên nhìn thấy, đến lúc đó thì mẹ Kim có định làm gì hay không thì cũng khó mà rút lui được.
Lại nói đến, nếu như mẹ Kim muốn ngăn cấm mối quan hệ này thì phải làm sao?
Điền Chính Quốc sẽ phải xấu hổ đến thế nào.
Mở lên giao diện trò chuyện với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh vừa mới gõ vài chữ, ngay sau đó đầu ngón tay hơi dừng lại, trực tiếp khoá màn hình điện thoại rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc hắn đi tới phòng thiết kế, Điền Chính Quốc đang thất thần uống cà phê nóng, thậm chí cũng không phát hiện ra cốc của mình cũng đã cạn đáy rồi, ngẩn ngơ cả nửa này mới có thể phản ứng được.
Xem ra là đang sợ không ít, Kim Thái Hanh nén cười bước tới, nhẹ cốc lên cái đầu nhỏ.
Điền Chính Quốc xoay đầu lại, nhìn người đàn ông đang mang ánh mắt cười kia, tâm tình căng thẳng từ buổi trưa tới giờ của cậu được thả lỏng đi thật nhiều.
Vẻ mặt của Kim Thái Hanh vẫn như bình thường, "Cà phê của anh đâu rồi?"
"Đây ạ...." Điền Chính Quốc nhanh chóng lấy cà phê từ hộp giữ ấm ra 一一 cậu đã đem hộp giữ nhiệt rửa sạch, còn cho cà phê vào túi nilong, nhưng cũng không biết có thể giữ ấm hiệu quả hay không nữa.
"Mang sang đây."
Còn chưa tới văn phòng, Kim Thái Hanh đã không nhịn được bẹo bẹo má của Điền Chính Quốc, "Gặp mẹ của anh có sợ không?"
"Anh biết rồi sao?" Điền Chính Quốc thành thật nói, "Có một chút ạ."
"Em không cần quá căng thẳng đâu." Kim Thái Hanh bảo, "Được họ chấp thuận là tốt nhất, nhưng không có cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì cả."
Điền Chính Quốc không khỏi nở nụ cười, "... anh đừng nói như vậy, trông em giống như đã vượt qua kiểm tra rồi đấy."
Hai người còn chưa nói được vài câu thì cửa phòng đã bị gõ vang, Đặng Văn Thuỵ tiến vào khi sắc mặt của anh không quá tốt.
"Hoá ra là ở đây." Nhìn thấy Điền Chính Quốc cũng có mặt rồi, anh đi thẳng vào vấn đề ngay, "Quốc Quốc, bắt được hàng xóm của cháu rồi, ngày mai hoặc mốt có thể cháu phải tới đồn cảnh sát một chuyến đấy."
Kim Thái Hanh: "Liên quan gì đến Quốc Quốc? Không cần đi."
Đặng Văn Thụy: "Chỉ để lấy lời khai thôi."
Điền Chính Quốc gật đầu, "Vâng ạ, cháu sẽ đi."
"Đi thôi." Đặng Văn Thuỵ đứng dậy nói với Kim Thái Hanh, "Kết thúc cuộc họp rồi, cậu nhanh về nhà đi. Quốc Quốc, cháu về trước thu dọn đồ đạc, một lát tới ở với cậu."
Kim Thái Hanh: "Em ấy không tới."
Đặng Văn Thụy: "Không danh không phận, cậu muốn để cho cháu của tôi ở trong nhà cậu à? Nghĩ cũng đẹp quá rồi đấy."
Kim Thái Hanh cười nhạo: "Ai bảo không?"
Đặng Văn Thụy: "?"
Điền Chính Quốc giải thích, "... cậu ơi, giữa trưa cháu đã gặp mẹ Kim rồi ạ."
"Cái gì? Không phải trưa nay Kim Thái Hanh có cuộc họp sao?" Đặng Văn Thuỵ sửng sốt, "Bác gái không làm khó dễ cho cháu chứ?"
Điền Chính Quốc rất nhanh đã lắc đầu, "Không có ạ, bác còn bảo cháu mấy ngày nữa tới nhà ăn một bữa cơm."
"Anh biết rồi." Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc vào lòng mình, tay vùi vào tóc cậu, "Chốt đơn em nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro