Chương 10
Người không liên quan đã rời đi. Lúc này Kim Thái Hanh hướng cả người về phía Điền Chính Quốc. Mà Điền Chính Quốc dưới tầm mắt Kim Thái Hanh vẫn rất điềm tĩnh, hút một ngụm trà sữa.
Kim Thái Hanh thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói. Học trưởng Kim lạnh lùng lại đang tức giận vì Điền Chính Quốc, cuối cùng nhịn không được mà nói: "Sao cậu ra ngoài không mặc nhiều áo một chút, lỡ bị cảm rồi sao."
Điền Chính Quốc: "Tôi mặc ấm mà, cô bạn hồi nãy còn mặc ít hơn tôi."
Kim Thái Hanh hừ một tiếng, nắm lấy tay Điền Chính Quốc không buông, quái gở nói: "Người khác mặc ít áo hay nhiều áo liên quan gì đến tôi, mắc gì tôi phải đau lòng cho người khác?"
Tay Điền Chính Quốc bị cầm đến mức nóng rang, cậu cười cười: "Giận hả?"
Dĩ nhiên là Kim Thái Hanh không thể thừa nhận rồi. Dù sao Điền Chính Quốc ra đây là để từ chối cô gái kia, nếu bây giờ hắn giận thì có phải là vô lý lắm không.
Nhưng hắn thật sự rất tức giận Điền Chính Quốc một mình đi gặp mặt con gái, mà người đó còn có tình cảm với cậu nữa. Sao Điền Chính Quốc không như hắn chứ, mấy cái lá thư tình hắn đều vứt đi hết, còn mấy app nhắn tin cũng không thêm bất cứ một người lạ nào!
Người nào có ý với hắn đều bị hắn bóp chết từ trong trứng nước. Nam thần lạnh lùng chưa từng quay lại liếc mắt đến ong bướm theo đuổi hắn một lần nào.
"Tôi không giận." Kim Thái Hanh nghiến răng nghiến lợi.
"À, vậy thì tốt." Điền Chính Quốc gật gật đầu.
Kim Thái Hanh: "..."
Vậy thôi á hả? Rồi tiết mục an ủi hắn đâu?
Kim Thái Hanh giận mà không có chỗ trút, lại không thể hung dữ với Điền Chính Quốc, không thể làm gì khác hơn là hung tợn giật lấy ly trà sữa của Điền Chính Quốc uống một ngụm, trút giận lên ly trà sữa vô tội.
"Trà sữa khoai môn ở tiệm này sao dở quá vậy." Kim Thái Hanh oán giận.
"Sao vậy, tôi thấy ngon mà." Điền Chính Quốc nói.
"Cậu cứ phải đi ngược lại với tôi cậu mới chịu được đúng không." Kim Thái Hanh trừng mắt một cái nhìn Điền Chính Quốc... Một sợi tóc không nghe lời bay lên bên tai hắn, hắn bị đánh bại, "Được rồi, vị cũng khá ngon."
Trà sữa còn gần nửa ly, Điền Chính Quốc cũng không định đi liền. Cậu nhìn chỗ trống đối diện thất thần một lúc, mở miệng hỏi: "Thái Hanh, cậu thích kiểu người như thế nào ?"
Vấn đề này hơi đột ngột, Kim Thái Hanh ngơ ngác: "Hả?"
Điền Chính Quốc quay lại nhìn Kim Thái Hanh, nhìn nhũng đường nét trên sườn mặt của hắn, lần nữa dò hỏi: "Cậu thích kiểu con gái như thế nào?"
Họ chưa từng bàn luận về đề tài này lần nào, thời cấp ba ai cũng tập trung học hành. Tuy rằng cũng có rất nhiều người có tình yêu tuổi mới lớn, mà Kim Thái Hanh hiển nhiên không có trong nhóm người ấy. Lúc đó đừng nói cái tên học trưởng lạnh lùng này yêu đương, hắn không chọc tức chết hết mấy người thích hắn là may rồi.
"Đột nhiên hỏi cái này làm gì?" Kim Thái Hanh vuốt mái tóc mềm mại của mình, có chút cáu kỉnh, "Ai mà biết đâu, hồi giờ chưa có ai làm cho tôi thích hết."
Điền Chính Quốc hiểu đại khái rằng, tiêu chuẩn của Kim Thái Hanh rất cao.
Nhưng cái này cũng dễ hiểu thôi mà. Dù sao gia thế Kim Thái Hanh tốt như vậy, năng lực của bản thân hắn cũng rất tốt, tiêu chuẩn cao cũng không hề kỳ lạ chút nào.
"Vậy đến lúc đó nhà cậu định giới thiệu đối tượng kết hôn cho cậu hay sao? Làm thông gia với mấy nhà hào môn giàu có hả?" Điền Chính Quốc lại hỏi, cậu lại nghĩ đến điều gì đó, cong khoé môi, nói ra một câu, "Cưới trước yêu sau."
Kim Thái Hanh: "..."
Đại thiếu gia nhà hào môn Kim Thái Hanh kia dường như bị sốc không nhẹ. Hắn mở điện thoại di động ra nhìn lịch, cảm thán: "Ôi trùng hợp thế, chúng ta xuyên từ triều Đại Thanh đến thời Chủ nghĩa xã hội luôn rồi nè."
Điền Chính Quốc cũng bị chọc cho phì cười. Cậu dựa ra phía sau một chút, thả lỏng tựa vào lưng ghế dựa mềm mại.
Cho nên nếu như sau này Kim Thái Hanh kết hôn, sẽ chỉ lấy người hắn thật lòng yêu. Rất tốt, vậy thì cậu không có gì là không cam lòng.
Kim Thái Hanh lại gần nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn cậu, cậu thích kiểu người thế nào ?"
Điền Chính Quốc nhìn hắn một cái.
Một cái nhìn rất bình thường, tựa như ánh mắt mà cậu vẫn hay nhìn Kim Thái Hanh.
"Thích người đối xử tốt với tôi." Điền Chính Quốc nói.
Kim Thái Hanh giống như thở phào nhẹ nhõm. Tiêu chuẩn này được đó, hắn hết lòng đối xử với Điền Chính Quốc tốt như vậy, cậu sẽ không bị người xấu mê hoặc.
Thế nhưng Kim Thái Hanh vừa mới yên lòng được một giây, liền bối rối: "Không đúng, cái này nhất định không được, chọn đối tượng mà sao chỉ cần người đó tốt với cậu là được? Đối xử tốt với cậu không phải là yêu cần cơ bản nhất rồi sao! Cậu phải yêu cầu người có vẻ ngoài xinh đẹp, có tiền, có tương lai, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, toàn bộ tiền đều đưa cho cậu quản lí, đồng thời cũng không dang díu xằng bậy bên ngoài, lúc nào cũng có thể đưa điện thoại di động cho cậu kiểm tra. Đồng thời —— "
...
"Được rồi đừng nói nữa mà." Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh không có ý định dừng lại, liền vội vàng cắt đứt, đau đầu quá trời quá đất, "Cái này không phải là kết hôn nữa rồi, cái này là người đó đang tìm tổ tông cho mình thì có...Cậu đừng có nói, tiêu chuẩn tìm người yêu của cậu cũng y như vậy nha?"
"Đối tượng của tôi thì không cần mấy cái đó đâu, nhưng của cậu thì cần, cậu dễ bị lừa lắm." Kim Thái Hanh kiên quyết nói.
Những yêu cầu này quá đáng lắm hả? Không hề quá đáng chút nào!
Người bạn là hắn đây đều làm mấy cái đó được hết. Đối tượng của Điền Chính Quốc tại sao lại không làm được.
---
Điền Chính Quốc lười nói linh tinh với Kim Thái Hanh, mấy cái tiêu chuẩn đó cũng hơi quá rồi. Cậu đưa ly trà sữa còn gần một nửa cho Kim Thái Hanh nói: "Uống hết đi rồi về."
Sau khi trải qua cuộc trò chuyện này tâm trạng của hắn khá tốt, lúc cầm lấy ly trà sữa vui vẻ nói đùa: "Có một câu chuyện ngắn về trà sữa khoai môn, cậu có biết không?"
Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn, vì vậy Kim Thái Hanh liền nói đáp án: "Tôi muốn gọi một ly trà sữa trân châu khoai môn, không cần khoai môn, không cần trà sữa, chỉ cần..."
...
Kim Thái Hanh trêu chọc Điền Chính Quốc hỏi: "Vậy cậu nghĩ là cần cái gì?"
Hắn nhìn thấy Điền Chính Quốc khẽ cười một cái.
Nụ cười của Điền Chính Quốc có chút mềm mại, môi hồng nhạt mở ra, sau đó hơi chu lên, giống như là khi hôn môi.
"Trân châu (bo bo*)." Điền Chính Quốc nói.
*Bo bo (trân châu) trong tiếng Hàn đồng âm với hôn nhẹ lên môi hoặc lên má.
---
Văn Kha và Tiểu Bàn vốn cố ý quay lại kí túc xá an ủi Kim Thái Hanh, thì cùng lúc đó nhận được tin nhắn của hắn.
【 Tối nay các cậu có muốn đến nhà hàng Thanh Đằng ăn cơm không, tôi mời. 】
Thanh Đằng là một nhà hàng rất nổi tiếng, hương vị không chê vào đâu được, chỉ là giá cả hơi mắc. Ăn ở đây một bữa bằng tiền ăn cả tháng của sinh viên bình thường, sinh viên ngày thường sẽ không bao giờ đến đây để đốt tiền.
Tiểu Bàn và Văn Kha đương nhiên rất muốn ăn, nhưng họ suy nghĩ một lúc lại cắn răng tỉnh táo lại: 【 Hay là để hai đứa tôi mời cậu đi Hanh ca, mọi người đều biết tâm trạng của cậu không tốt, ăn một bữa đã đời cho vui vẻ. 】
Kim Thái Hanh cũng báo lại tin tốt rất nhanh: 【Ây da hiểu lầm thôi, Quốc Quốc không có tìm bạn gái, tâm trạng tôi đang rất tốt. 】
【Để tôi nói lại với ông chủ nhà hàng Thanh Đằng. Các cậu cứ qua đó gọi món thoải mái đi, không cần trả tiền. 】
Cái gì, lại còn có chuyện tốt như thế!
Tiểu Bàn và Văn Kha quyết đoán rời đi, rất vui mừng vì được ăn một bữa tiệc lớn, để kí túc xá trống không lại cho Kim Thái Hanh.
Cho nên lúc Điền Chính Quốc và hắn trở về ký túc xá, ký túc xá không có một bóng người.
Tất cả dường như cũng giống ngày thường, Kim Thái Hanh đi vào phòng tắm, Điền Chính Quốc ngồi trước bàn lấy sách ra ôn tập.
---
Bên trong phòng tắm.
Nước nóng từ vòi sen chảy ra, sương trắng ngập trong không gian.
Kim Thái Hanh dựa vào gạch sứ lạnh lẽo, thở ra một hơi.
Trời thu nên nhiệt độ nước tắm đã cao hơn nhiệt độ cơ thể rất nhiều, nhưng Kim Thái Hanh vẫn không thể ngăn được lửa nóng trong người mình.
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh Điền Chính Quốc nói với hắn..."Bo bo" .
Thật đáng yêu.
Hắn lại thấy được dáng vẻ của Điền Chính Quốc khác với mọi khi.
Cơ thể vốn đã kìm nén quá lâu, dưới nước nóng nổi lên phản ứng. Kim Thái Hanh vò tóc, đang muốn tự giải quyết qua loa đại khái cho xong, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Điền Chính Quốc còn nợ hắn một lần.
Hơn nữa giờ trong ký túc xá, chỉ có hai người họ.
Kim Thái Hanh vốn dĩ lừa hai đứa bạn cùng phòng đi chỗ khác, chỉ đơn giản muốn chọc Điền Chính Quốc nói thêm mấy câu 'Bo bo'. Mà nếu có người ở kí túc xá, Điền Chính Quốc có thể sẽ không thoải mái.
Hiện tại vô ý trồng cây mà cây lại nở hoa rồi, hình như làm chuyện khác cũng rất tiện nha.
Kim Thái Hanh liếm liếm môi, hé cửa phòng tắm thành một cái khe nhỏ.
Kim Thái Hanh cố điều chỉnh giọng nói của mình: "Quốc Quốc, tới đây một chút."
"Cậu lại quên quần áo nữa à?" Điền Chính Quốc hỏi hắn.
Kim Thái Hanh không hề trả lời. Rất nhanh, Điền Chính Quốc đã đi đến cửa phòng tắm.
Điền Chính Quốc cầm bộ quần áo trên tay tiến gần đến cửa, bị một cái tay ướt nhẹp nắm lấy.
Cửa phòng tắm bị Kim Thái Hanh mở ra một nửa, sương trắng ở trong ào ào bay ra, lại vẫn không thể che nổi cái nào đó.
Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc trợn tròn mắt, muốn rút tay tránh đi, nhưng vẫn bị Kim Thái Hanh cầm thật chặt.
"Có còn nhớ hay không, cậu nợ tôi một lần làm cái gì?" giọng của hắn hơi khàn.
Điền Chính Quốc dời ánh mắt: "Hôm nay cậu tự làm được không, hôm nay tôi hơi mệt."
Lần trước cũng là lý do này, Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng: "Sau lúc cậu ra ngoài gặp gái thì không kêu mệt đi, lúc giúp tôi liền kêu mệt?"
Điền Chính Quốc mím môi. Kim Thái Hanh lại gần, ở kế bên lỗ tai của cậu, nói khẽ: "Chúng ta là tốt nhất, đúng không?"
"... Ừm." Điền Chính Quốc nhẹ giọng đáp lại.
Kim Thái Hanh thoáng dùng sức, kéo Điền Chính Quốc vào trong phòng tắm, đóng cửa lại.
Điền Chính Quốc thiếu Kim Thái Hanh một lần. Mà hắn dĩ nhiên sẽ không để Điền Chính Quốc trả nợ dễ dàng như vậy.
Lo lắng nước sẽ xối ướt quần áo làm cho Điền Chính Quốc bị cảm lạnh, vòi hoa sen bị đóng lại.
Nước đã tắt, sương trắng do hơi nước nóng bay lên vẫn chưa tan hết, bao phủ phòng tắm mờ ảo.
Điền Chính Quốc cũng không rõ lắm, sao từ việc cậu vào giúp hắn, trở thành cậu dựa vào vai Kim Thái Hanh thở dốc rồi.
Hơi thở của cậu phập phồng phả lên cổ Kim Thái Hanh, chóp mũi cọ cọ vào làn da trên cổ hắn.
Chỉ cần cậu mở mắt ra, là có thể nhìn thấy mặt Kim Thái Hanh ở cự ly rất gần. Cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, là có thể hôn lên khóe miệng của hắn.
... Quá nguy hiểm.
Điền Chính Quốc cuối cùng nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai Kim Thái Hanh.
---
Rất lâu rồi Kim Thái Hanh chưa được thoả mãn như thế.
Thực sự bình thường hắn không quá hứng thú với phương diện kia, mỗi lần như vậy đều qua loa giải quyết cho xong. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn cảm nhận được sự sung sướng trước nay chưa từng có.
Cho dù có gộp tất cả các khoái cảm từ lúc trưởng thành đến giờ, đều không bằng lần này.
Thì ra cảm giác có người giúp đỡ lại vui sướng đến vậy. Chẳng trách anh em thân thiết với nhau thường hay giúp nhau làm chuyện đó, sau này hắn với Điền Chính Quốc cũng phải tiếp tục giúp nhau làm vậy mới được.
---
Kim Thái Hanh giúp Điền Chính Quốc sửa sang lại quần áo, thỏa mãn nói: "Vẫn nợ tôi một lần đó, đừng quên nha."
Điền Chính Quốc không lên tiếng. Mà buổi tối hôm đó, hắn vẫn tự nhiên mà ngủ cùng Điền Chính Quốc.
Không biết tụi Tiểu Bàn và Văn Kha đi ăn ở phương trời nào, mà đêm nay ở ngoài không về ký túc xá, phòng ký túc xá yên tĩnh.
---
Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc vào lòng hít hít. Nếu người khác có thú vui thơm mèo, thì hắn lại lấy việc thơm người làm niềm vui!
Kim Thái Hanh đang thơm lấy thơm để, bị người đang ôm trong lòng Điền Chính Quốc xoay người, thoáng đẩy hắn ra xa.
"Tôi đã nói với cậu rồi." Điền Chính Quốc nói.
"Cái gì?"
"Cái kiểu tiếp xúc trong phòng tắm như vậy, tôi không thích." Vì đang ở trong bóng tối nên không thấy rõ được biểu cảm của Điền Chính Quốc, chỉ là âm thanh rất nhỏ, "Quá kỳ lạ, cảm giác không có người trai thẳng nào làm vậy hết, giảm bớt đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro