Thụ thế thân thức tỉnh (016)
Tám giờ tối, quán bar Oxygen.
Ánh mắt Phùng Tri Nhàn không hề rời khỏi quầy bar, trong quầy có một bartender đang bận rộn, hắn gọi nhân viên phục vụ.
"Tiểu Điền vẫn chưa tới à?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu, "Hôm nay cậu ấy xin nghỉ ạ."
Phùng Tri Nhàn kinh ngạc, "Em ấy..."
Cửa quán bar vang lên động tĩnh, hắn nhìn sang, quản lý quán bar dẫn Tạ Quân Kiệt và một người đàn ông vào.
Phùng Tri Nhàn biết Tạ Quân Kiệt, người còn lại là...
Hắn tò mò nhìn thêm mấy lần, không ngờ ánh mắt kia cũng đồng thời nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Phùng Tri Nhàn bỗng giật thót tim, vội vã dời mắt đi.
Khí thế áp đảo thật...
Phùng Tri Nhàn hạ giọng hỏi. "Người đi với Tạ tổng là ai vậy?"
Nhân viên phục vụ nhìn sang rồi thì thầm. "Kim tổng ạ."
Thủ đô rất nhiều người họ Kim, chủ tịch họ Kim cũng không ít, nhưng có thể dùng Kim tổng thay cho tên gọi thì cả thành phố này chỉ có mình Kim Thái Hanh, người đứng đầu Kim thị.
Phùng Tri Nhàn hít sâu một hơi, thảo nào khí thế mạnh như vậy, thì ra là anh.
Dù sao hôm nay Điền Chính Quốc cũng xin nghỉ, Phùng Tri Nhàn dứt khoát dụi tắt điếu thuốc rồi kéo thiếu niên bên cạnh tới nói nhỏ mấy câu, nghe xong thiếu niên thẹn đỏ mặt, đứng dậy đi với hắn.
"Nhìn gì thế?" Tạ Quân Kiệt nhìn theo ánh mắt Kim Thái Hanh, trông thấy hai người đàn ông sóng vai nhau rời đi.
Kim Thái Hanh hờ hững quay đi, "Không có gì."
Tạ Quân Kiệt cảm thấy hôm nay Kim Thái Hanh hơi lạ.
Đầu tiên là chủ động hẹn hắn uống rượu, giờ lại đi vào từ cửa chính quán bar, bình thường họ luôn vào cửa riêng bên kia để lên thẳng phòng trên lầu.
Vào phòng, quản lý cười đon đả, "Kim tổng, Tạ tổng, hôm nay có mấy chai Petr, muốn khui không ạ?"
Tạ Quân Kiệt đặt mông ngồi xuống sofa, "Khỏi, cho hai ly Negroni của Tiểu Điền đi."
Quản lý cúi đầu khom lưng cười, "Hôm nay thật không khéo... Tiểu Điền xin nghỉ rồi ạ."
Kim Thái Hanh nhìn sang, quản lý vô thức đứng thẳng lên.
Quản lý nơm nớp lo sợ, không ngờ Kim Thái Hanh chỉ hỏi: "Petr năm nào."
Quản lý đáp ngay: "16, 15, còn có một chai 90 ạ."
"Khui 90 đi."
"Vâng, có ngay ạ." Quản lý nhanh nhẹn lui ra.
Ánh mắt Tạ Quân Kiệt vẫn dán vào Kim Thái Hanh, ấn đầu lưỡi vào răng hàm hỏi, "Lão Kim, hôm nay định đi câu à?"
Kim Thái Hanh đang mặc đồ bình thường.
"Nửa đường tuyết rơi." Kim Thái Hanh bưng ly nước lên, ánh mắt ảm đạm không rõ.
Lúc này Tạ Quân Kiệt mới nhớ ra đêm nay tuyết rơi rất lớn, trên đường tới đây có nghe thông báo mấy con đường bị phong tỏa vì đóng băng.
Tạ Quân Kiệt vốn định hỏi chẳng phải có bão cậu vẫn ra biển sao, vừa há miệng thì phát hiện Kim Thái Hanh chẳng có vẻ gì muốn nói thêm mà chỉ im lặng xoay xoay ly nước.
Tạ Quân Kiệt lập tức ngậm miệng.
...
Bên kia, Điền Chính Quốc trở về chung cư, hôm nay thu hoạch rất khá, cậu bỏ mấy con cá đã sơ chế ở chỗ mèo hoang hay trú ngụ, sau đó mới lên lầu về nhà.
Cơm tối đã ăn bên hồ, Điền Chính Quốc đem quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Phòng vệ sinh hết sức chật chội, một nửa là toilet, một nửa để tắm gội.
Lúc trước không có màn tắm nên Điền Chính Quốc tự đi mua.
Không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng chật chội hơn khi quây màn tắm, nhưng Điền Chính Quốc quá gầy nên vẫn có thể cựa quậy chút ít.
Gạch men lâu năm ố vàng được Điền Chính Quốc chà rửa sạch sẽ, nước nóng xối xuống đầu, Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra chiếc xe gặp dưới chân núi.
Màu đen.
Cậu không biết hiệu xe nhưng biển số là Bắc Kinh A1111.
Kim Thái Hanh đi câu cá ban đêm.
Sau đó...
Tiếng thắng xe kia.
Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu.
Mấy lần trước cậu đã lộ mặt thành công, Kim Thái Hanh nhớ cậu rồi.
Tắm xong, Điền Chính Quốc mặc áo ngủ mềm mại sạch sẽ, đã gần 11 giờ nhưng cậu vẫn mở laptop ra giải đề theo kế hoạch.
Hôm nay giải đề khá muộn, đến hai giờ sáng mới xong.
Ngồi quá lâu, cổ Điền Chính Quốc lại bắt đầu khó chịu, cậu có bệnh thoái hóa đốt sống cổ.
Nhiều năm sống ở ban công nhà họ Điền, hầu hết thời gian trong năm đều ẩm ướt, cộng thêm chiếc giường buộc cậu phải nằm co mình kia khiến cột sống cổ có vấn đề từ mấy năm trước.
Tắt máy tính, Điền Chính Quốc xoa bóp cổ một lát rồi mới lên giường ngủ.
Lâm Phong Trí cũng đang ngủ.
Mấy ngày nay y khóa trái cửa phòng, ai gõ cũng làm ngơ.
Phòng ngủ của y nằm trên tầng áp mái, có phòng chơi game, phòng rửa ảnh, còn có một phòng khách, trong đó có tủ lạnh và tủ đồ ăn vặt.
Mỗi tuần người hầu sẽ bỏ thêm kem, đồ uống vào tủ lạnh và bổ sung đồ ăn vặt nên Lâm Phong Dật biết Lâm Phong Trí không đói.
Nhưng qua hôm sau, Lâm Phong Dật vẫn sợ đồ ăn vặt làm hại dạ dày y nên cưỡng chế gỡ khóa cửa ra.
Phòng ngủ kéo kín màn, ánh sáng từ hành lang rọi vào, trên chiếc giường rộng êm ái phồng lên một khối nho nhỏ.
Lâm Phong Dật bưng đồ ăn nóng rón rén đi vào.
Tới cạnh giường, hắn đặt khay lên bàn đầu giường rồi ngồi xuống nhỏ giọng dỗ dành Lâm Phong Trí, "Trí Trí, ăn chút cháo rồi ngủ tiếp. Cháo cua hoàng đế em thích nhất đó."
Lâm Phong Trí không để ý tới hắn mà vẫn nấp trong chăn.
Lâm Phong Dật xốc chăn lên, "Trùm chăn ngộp lắm, em..."
Lâm Phong Trí lập tức níu chăn lại, không cho Lâm Phong Dật kéo ra.
Lâm Phong Dật đành phải buông tay, hắn ngồi xuống thảm, "Em không ăn thì anh cũng không ăn, mẹ cũng không ăn, cả nhà cùng nhịn đói với em."
Chốc lát sau, cuối cùng chăn bị vén lên một góc, "Mẹ chưa ăn cơm ạ?"
Lâm Phong Dật mỉm cười đầy vẻ cưng chiều, "Em là cục cưng của mẹ mà, em không ăn thì mẹ có thể nuốt trôi hay sao? Giờ mẹ đang nằm trên giường, hình như dạ dày bị..."
Một giây sau, chăn mền bị hất ra, Lâm Phong Trí vội vã xuống giường, để chân trần chạy vụt đi.
Lâm Phong Dật buồn cười, lập tức đi theo.
Lâm Phong Trí chạy tới phòng mẹ Lâm, bà đang loay hoay với bình hoa cẩm chướng kia.
Nghe thấy động tĩnh, mẹ Lâm quay lại mừng rỡ nói, "Trí Trí dậy rồi à."
Giờ Lâm Phong Trí mới biết mình bị lừa.
Y trừng mắt, đột nhiên nổi giận.
Thật ra mấy ngày nay y đã chấp nhận sự thật mình là con nuôi.
Y chỉ đau khổ vì Kim Thái Hanh làm ngơ mình thôi.
Y đã gửi cho Kim Thái Hanh mấy tin nhắn, nhưng trong những ngày đen tối nhất này Kim Thái Hanh không hề trả lời lần nào.
Nghĩ đến Kim Thái Hanh không thèm để ý mình, hai mắt Lâm Phong Trí lập tức đỏ hoe, mẹ Lâm vội vã đặt bình hoa xuống rồi đi tới dịu dàng ôm y. "Cục cưng của mẹ tủi thân rồi, đừng khóc đừng khóc."
Nước mắt Lâm Phong Trí lập tức rơi xuống, vùi vào ngực mẹ Lâm òa khóc.
"Huhu, mẹ ơi con buồn lắm ạ..."
Lúc này Lâm Phong Dật cũng tới, thấy Lâm Phong Trí khôi phục sức sống thì vừa mừng vừa chửi thầm Điền Chính Quốc.
Làm em trai yêu dấu của hắn ấm ức như vậy, hắn sẽ không tha cho cậu đâu!
Lâm Phong Trí khóc rất lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Y ngẩng đầu lên, mắt vừa đỏ vừa sưng, hít sâu mấy hơi, rốt cuộc hạ quyết tâm.
"Ngày mai con sẽ đi tìm Điền Chính Quốc."
Mẹ Lâm hết sức vui mừng, bà lau nước mắt trên mặt Lâm Phong Trí, "Con ngoan, mẹ tự hào về con lắm."
Lâm Phong Dật lại không muốn, hắn sợ sau này Lâm Phong Trí sẽ thân với Điền Chính Quốc hơn hắn.
Nhưng Lâm Phong Trí đã chủ động nói vậy thì hắn cũng không tiện phản đối, đành phải nói: "Anh đưa em đi."
Lâm Phong Trí có rất nhiều chuyện muốn hỏi Điền Chính Quốc, đi một mình vẫn tiện hơn.
Y lắc đầu, "Em sẽ tự đi ạ."
Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Phong Trí một mình đón xe lên đường.
Y nhớ rõ địa chỉ của Điền Chính Quốc.
Taxi dừng trước cửa chung cư, Lâm Phong Trí xuống xe, thấy tòa nhà tồi tàn xuống cấp thì nhất thời kinh ngạc.
Tài xế không đến nhầm chỗ đấy chứ, Điền Chính Quốc mà lại sống ở đây sao?
Lần theo số phòng leo lên lầu ba, Lâm Phong Trí nhìn cánh cửa sắt rỉ sét, không gõ cửa mà gọi điện cho Điền Chính Quốc.
"Anh có nhà không?" Lâm Phong Trí hơi cáu, "Tôi đang đứng trước cửa đây."
Cửa lập tức mở ra.
Điền Chính Quốc đeo tạp dề, tay cầm cái nồi, mỉm cười ấm áp, "Vào đi."
Gặp lại Điền Chính Quốc, Lâm Phong Trí vẫn thấy chưa quen lắm. Y nhìn lảng đi chỗ khác, gật đầu đi vào nhà.
Bước qua cửa, Lâm Phong Trí sốc nặng.
Đây là nhà Điền Chính Quốc sao?! Còn không rộng bằng phòng mèo của y nữa...
Điền Chính Quốc không bỏ sót vẻ mặt này của y, hất cằm về phía kệ giày. "Đôi màu xanh kia là dép sạch đấy, anh đang xào rau, em cứ ngồi chơi đi."
Điền Chính Quốc vào bếp.
Nghe tiếng xào rau, Lâm Phong Trí do dự mấy giây mới cởi áo khoác móc lên cửa rồi cởi giày ra.
Dép lê rất vừa chân, cũng rất mềm mại.
Lâm Phong Trí đi vào trong, lập tức nhìn thấy toàn cảnh.
Một ghế sofa, một bàn trà, một cái giường, không còn gì khác.
Cũng may là được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, cạnh ghế sofa đặt một bình mai vàng lớn tỏa hương thơm thoang thoảng.
Trên tay vịn ghế sofa có mười quyển sách chồng lên nhau, Lâm Phong Trí nhìn thấy mấy quyển "Sinh học tế bào", "Sinh học miễn dịch", "Khoa học sự sống", "Sinh học tế bào và phân tử",...
Còn có sách tiếng Nhật, tiếng Nga và mấy ngôn ngữ khác chẳng biết là tiếng gì.
Lâm Phong Trí thu mắt lại rồi ngồi xuống ghế sofa.
Y chờ mấy phút, Điền Chính Quốc bưng đồ ăn ra, một đĩa trứng chiên cà chua và một đĩa rau xào thịt.
Đặt lên bàn trà, Điền Chính Quốc lại vào bếp bưng ra hai bát cơm trắng.
"Đây là lần đầu tiên em ăn cơm anh nấu."
Điền Chính Quốc nhếch môi, "Anh vui lắm."
Lâm Phong Trí mím môi dưới rồi cầm đũa lên, y chưa bao giờ ăn những món đạm bạc như vậy, gắp một miếng trứng lên, ai ngờ lại ngon ngoài sức tưởng tượng.
Lâm Phong Trí gắp thêm miếng nữa, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, y cũng dần nói nhiều hơn.
"Anh ở một mình ạ? Ba mẹ anh đâu, không ở chung với anh sao? Hay là họ ở xa?"
Điền Chính Quốc bình tĩnh nói, "Ba mẹ anh qua đời rồi, nếu em hỏi ba mẹ nuôi thì anh cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi."
Nghe câu trước Lâm Phong Trí hơi lúng túng, nhưng nghe câu sau y lập tức không vui.
Y và cha mẹ rất thân thiết với nhau nên thực sự không thể nào hiểu được hành vi của Điền Chính Quốc.
"Anh phát hiện ra họ không phải cha mẹ ruột nên cắt đứt quan hệ với họ à?"
Điền Chính Quốc hơi khựng lại, nhưng một giây sau lại thản nhiên gắp thức ăn, "Anh đâu có mất trí nhớ, cắt đứt quan hệ với bọn họ là vì nguyên nhân khác."
"Bất kể nguyên nhân gì thì họ cũng nuôi anh lớn mà." Lâm Phong Trí đặt bát xuống, "Anh làm vậy họ sẽ tổn thương lắm đấy."
Điền Chính Quốc chợt nhớ lại trong tiểu thuyết, Kim Mục Trì đã hình dung về Lâm Phong Trí như sau.
[Nai con khờ khạo ngây thơ tốt bụng của tôi.]
Đúng thế, em trai cậu thuần khiết như pha lê, ngây thơ, thiện lương, ngốc nghếch, nhưng lại ghê tởm như vậy.
Điền Chính Quốc cười nhạt rồi đặt đũa xuống, "Anh vào toilet một lát, em đem bát đũa vào bếp giùm anh nhé, cứ bỏ vào chậu là được rồi."
Lâm Phong Trí cảm thấy ăn không của Điền Chính Quốc không tốt lắm, mặc dù y chưa từng rửa bát nhưng vẫn xung phong nói, "Không sao đâu, để tôi rửa cho!"
Điền Chính Quốc khẽ nhếch môi, "Vất vả cho em rồi."
Lâm Phong Trí vào bếp, nghe tiếng lạch cạch vang lên không ngớt, Điền Chính Quốc bưng ly nước đi ra cửa, thản nhiên hắt vào áo khoác Lâm Phong Trí.
Đồng thời cậu ôn hòa nói.
"Phong Trí, anh thấy không khỏe lắm, em tới trường lấy đồ giùm anh được không?"
Lâm Phong Trí hỏi vọng ra từ trong bếp, "Chừng nào ạ?"
"Ngay bây giờ."
Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ báo thức.
Một giờ chiều, chắc Triệu Huệ Lâm và Điền Thắng Bỉnh đã ăn cơm xong, sau đó lại đến trường canh chừng cậu.
_________
Editor: thật ra lúc mới đọc truyện tui cg thấy khá thích bạn Trí ⊂((・▽・))⊃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro