Thụ thế thân thức tỉnh (039)


Vào phòng ngủ, Kim Thái Hanh đi thẳng tới phòng quần áo.

Mở ra mấy tủ đồ mặc nhà lục lọi một hồi, rốt cuộc anh tìm được một bộ size nhỏ.

Áo thun mỏng ngắn tay cổ chữ V màu trắng, quần dài màu xám tro, còn lấy thêm đồ lót dùng một lần chưa khui hộp.

Ra khỏi phòng quần áo, Kim Thái Hanh lại đi tới tủ đầu giường mở ngăn kéo ra, bên trong có mấy lọ dầu cù là Phoyok đem từ nước ngoài về, anh lấy một lọ rồi mới ra ngoài.

Trong phòng khách, qua lớp thảm lông dê, lòng bàn chân Điền Chính Quốc vẫn cảm nhận được nhiệt độ.

Nhiệt độ trong phòng khoảng 25 độ, sàn nhà thì cao hơn vài độ.

Cạch.

Nghe tiếng đóng cửa, Điền Chính Quốc nhìn sang, Kim Thái Hanh cầm quần áo ra.

Thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng đó, Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày, anh đi tới ghế salon đưa quần áo cho cậu, "Phòng thứ hai bên trái là phòng tắm, chai trắng là dầu gội, chai đen là sữa tắm."

Điền Chính Quốc gật đầu nhận lấy rồi xách túi đồ vệ sinh cá nhân trên bàn trà đi sang bên trái.

Qua lối đi nhỏ, trên chiếc tủ gỗ hồ đào màu đen dựa sát tường có một khung ảnh, trong ảnh là Kim Thái Hanh và một người phụ nữ, bà ngồi trên xe lăn, sau lưng là một bụi hồng Red Eden tuyệt đẹp đang nở rộ.

Gương mặt người phụ nữ hốc hác tiều tụy nhưng vẫn có rất nhiều nét giống Kim Thái Hanh.

Có thể nhìn ra lúc trẻ bà là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.

Điền Chính Quốc thu mắt lại rồi đẩy cửa vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng trang trí hai màu đen trắng đơn giản, gạch men ấm áp, phòng tắm có hệ thống sưởi âm sàn, nhiệt độ rất vừa phải nên không cần bật quạt sưởi.

Phòng vệ sinh riêng biệt rộng chừng mười mét vuông, đi vào trong là khu vực tắm rửa được ngăn cách bằng nửa bức tường, treo một chiếc khăn tắm màu đen, chỗ bên trái dưới vòi sen đặt hai chai tắm gội, một trắng một đen.

Trong không khí thoang thoảng mùi tuyết tùng tựa như mùi hương sau khi tuyết tan, giống hệt hương thơm trên người Kim Thái Hanh.

Ở cửa phòng tắm đặt tủ đựng quần áo, mấy chiếc khăn tắm được bọc trong túi nhựa, một đôi dép màu đen để mang khi tắm, Điền Chính Quốc để quần áo sạch bên trái, cởi bộ đồ trên người xếp lại gọn gàng rồi để bên phải, cởi ra dép lê mang một lần, không mang đôi dép màu đen kia mà đi chân trần vào phòng tắm.

Gạch lát sàn màu xi măng hơi nhám để chống trượt.

Vặn vòi sen, không cần chờ đợi mà nước ấm thích hợp tắm rửa lập tức xối xuống đầu.

Khi lấy dầu gội, Điền Chính Quốc mới biết thì ra mùi tuyết tùng kia là mùi dầu gội, chai màu trắng chẳng có bất kỳ logo nào mà chỉ là một cái chai đơn giản.

Tắm xong Điền Chính Quốc không dùng khăn tắm, cậu cẩn thận giặt chiếc khăn mới mua bằng nước nóng mấy lần, vắt thật khô rồi lau tóc và nước trên người.

Tóc lau hơi khô không còn nhỏ nước, Điền Chính Quốc ra khỏi phòng tắm, đang định lấy đồ mặc thì một vật gì đó rớt xuống sàn.

Điền Chính Quốc ngồi xuống nhặt lên, dưới ánh sáng ấm áp là một cái lọ hình tròn, không phải đồ mới, lúc này Điền Chính Quốc mới vặn ra, bên trong là dầu cù là màu xanh nhạt thoang thoảng mùi dược thảo, Điền Chính Quốc hơi nhíu mày, mang dép đi tới bồn rửa mặt.

Trong tấm gương bóng loáng, trên cổ cậu hiện rõ mấy vết bầm tím.

Ánh mắt Điền Chính Quốc trầm xuống.

Lưng cũng đau âm ỉ, cậu quay người sang, trong gương, dưới bả vai cậu là một mảng bầm loang rộng.

Im lặng mấy giây, Điền Chính Quốc quệt dầu cù là màu xanh nhạt rồi soi gương xức thuốc, bôi lên da rất mát, chỉ giây lát sau Điền Chính Quốc đã bôi xong.

Nhiệt độ phòng tắm khá cao nên dầu cù là thấm vào da rất nhanh, Điền Chính Quốc trở lại tủ đồ, giũ áo thun mặc vào người, vì là size lớn nên áo dài đến đùi cậu, chất liệu vải cực kỳ mềm mại.

Mở ra hộp đồ lót dùng một lần, lưng thun co giãn nên vẫn tạm mặc được, đến quần thể thao thì hơi khó.

Eo Điền Chính Quốc thực sự quá nhỏ, đã siết chặt dây lưng mà vẫn đùn lại một đống bên hông, ống quần cũng dư ra một khúc, cậu ngồi xuống xắn lên hai vòng.

Sau khi súc miệng, Điền Chính Quốc lau sạch phòng tắm, không thấy chậu giặt đồ nên cậu bỏ quần áo vào túi nhựa buộc lại, lúc này mới ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng khách không có ai, Điền Chính Quốc hơi băn khoăn, vừa quay đầu thì thấy Kim Thái Hanh bưng hai cái tô nóng hổi từ trong bếp ra, thấy Điền Chính Quốc, anh nhìn thoáng qua phòng khách.

Điền Chính Quốc cũng không thấp mà cao 1m81, thấp hơn anh 8 centimet nhưng mặc đồ của anh lại giống như trẻ con mặc trộm đồ người lớn.

Ống quần rộng xắn lên lộ ra cổ chân mảnh khảnh trắng nõn, tóc đen dày chưa khô, mỗi sợi chĩa một hướng.

Vì mới tắm xong nên mặt cậu hơi đỏ, đôi mắt cũng được nước rửa trong veo sáng ngời, đứng dưới ánh đèn yên lặng nhìn anh.

Quá trình này chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi, Kim Thái Hanh lập tức thu mắt lại rồi đi tới phòng ăn, "Đến ăn chút cháo đi."

Điền Chính Quốc sửa sang lưng quần dưới áo rồi nhẹ nhàng đi tới.

Kim Thái Hanh lại quay vào bếp, khi trở ra trên tay có thêm một ly nước sủi tăm, có lẽ là viên sủi.

Kim Thái Hanh đặt ly nước trước mặt Điền Chính Quốc rồi ngồi xuống đối diện với cậu.

Không có món dầu mỡ nào khác mà chỉ có hai tô cháo yến thịt bò trứng, gạo và thịt bò đều được hầm nhừ, Điền Chính Quốc húp một muỗng, cháo rất dễ nuốt, cậu cúi đầu xuống, tướng ăn vô cùng điềm đạm, trong phòng ăn chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng muỗng đụng vào tô.

Kim Thái Hanh mau chóng ăn hết, anh nhìn sang Điền Chính Quốc, vì thiếu niên không có khẩu vị lắm nên ăn hơi chậm, đầu cúi thấp, mái tóc bù xù như bắp nổ tỏa ra mùi tuyết tùng, vết bầm trên cổ hình như đã phai đi chút ít.

Đợi Điền Chính Quốc ăn cháo xong, Kim Thái Hanh mới lên tiếng, "Đánh nhau à?"

Động tác của Điền Chính Quốc hơi ngừng lại, cậu nuốt ngụm cháo cuối cùng, đặt muỗng xuống rồi ngước mắt lên, gật đầu nói, "Dạ."

"Thua à?"

"Không." Điền Chính Quốc lắc đầu, "Thắng ạ."

Điền Chính Quốc bưng ly nước lên uống một ngụm, vị cam rất đậm, không phải mùi tinh dầu rẻ tiền mà giống hệt cam mới lột vỏ, hương vị tươi mát rất hấp dẫn.

Kim Thái Hanh nhìn cậu thật sâu, "Điện thoại của cậu không có số của những người khác."

"Có chứ." Điền Chính Quốc uống hết chỗ nước cam còn lại, để ly xuống rồi nhếch môi nói, "Chặn hết rồi. Toàn chủ nợ cả thôi, không muốn nghe họ gọi tới."

Kim Thái Hanh lại hỏi: "Cậu lớn lên ở viện mồ côi à?"

Hàng mi dài khẽ run, Điền Chính Quốc ngẩng lên, đáy mắt thấp thoáng một tia sáng mờ nhạt, "Không, tôi vào viện mồ côi chưa bao lâu thì được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi. Nhưng năm sau họ lại sinh được một đứa con trai, mấy tháng trước --"

Cậu dừng lại một hồi mới nói tiếp, "Khi gặp anh là lúc tôi mới cắt đứt quan hệ với họ."

Đôi mắt cậu thanh tịnh trong veo, con ngươi Kim Thái Hanh hơi co lại, không nói tiếp nữa mà đứng dậy thu dọn bát đũa, thấy Điền Chính Quốc đi theo, anh hờ hững nói:

"Cậu là khách mà."

"Lần trước ở nhà tôi anh cũng rửa chén còn gì."

"Lúc đó tôi đâu phải bệnh nhân." Hai cái tô, một cái chén, Kim Thái Hanh dọn rất nhanh, "Với lại trong bếp có máy rửa bát, ngày mai người giúp việc sẽ xử lý."

Lúc này Điền Chính Quốc mới chịu dừng lại.

Kim Thái Hanh vào bếp rửa sạch chén bát trong bồn, sau đó rót một ly nước ấm, lần này không thả viên sủi nữa.

Anh bưng nước ra, Điền Chính Quốc đang dọn dẹp giày mình trước cửa, nghe thấy động tĩnh, cậu xách giày chạy tới nghiêm túc hỏi:

"Kim tiên sinh, chỗ nào giặt giày được ạ?"

Kim Thái Hanh ngẩn ra.

Anh không cần giặt giày.

Hình như Điền Chính Quốc cũng biết vậy nên lại hỏi:

"Có chậu không ạ?"

Kim Thái Hanh để ly xuống bàn trà rồi đi tới phòng chứa đồ, "Chắc có."

Lục lọi trong phòng chứa đồ hồi lâu, rốt cuộc anh tìm được mấy cái thau inox mới tinh chuyên đựng đồ ăn.

Kim Thái Hanh lấy cái lớn nhất đem ra.

Cái thau này có giá trị không nhỏ, mới tinh sáng loáng, Điền Chính Quốc hơi do dự.

Thấy vẻ mặt cậu, Kim Thái Hanh đưa tới nói:

"Giá trị của nó là để sử dụng, bất kể dùng vào việc gì cũng vậy, cất trong kho mới làm giảm giá trị của nó đấy."

Lúc này Điền Chính Quốc mới nhận lấy, "Cảm ơn anh."

Vào toilet, Điền Chính Quốc làm ướt giày rồi xát xà phòng lên, dấu vết trên giày hết sức rõ ràng, ánh mắt cậu lạnh lẽo, ra sức xóa sạch dấu chân Kim Mục Trì để lại.

Giày được chà sạch như mới, không còn bất cứ dấu vết gì, phòng tắm bật quạt 24/24, cậu đặt dưới lỗ thông gió rồi tăng nhiệt độ phòng tắm lên, chắc qua ngày mai sẽ khô.

Sau khi dọn dẹp thau giặt, Điền Chính Quốc rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh đã thay ga trải giường trong phòng ngủ của khách, gian phòng này vốn dành cho Kim Tri Thiền nhưng bà chưa bao giờ tới, anh ra khỏi phòng khách, Điền Chính Quốc cũng vừa từ phòng tắm ra, Kim Thái Hanh dặn cậu:

"Uống thuốc rồi ngủ sớm đi."

Điền Chính Quốc gật đầu, "Kim tiên sinh ngủ ngon ạ."

Kim Thái Hanh nói, "Ngủ ngon." Anh còn việc cần xử lý nên đi tới phòng làm việc, vừa đi mấy bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi:

"Trong câu chuyện lần trước cậu kể, cậu nghĩ con cá voi bị thương kia làm thế nào để giành chiến thắng cuối cùng?"

Điền Chính Quốc hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời:

"Chờ đợi."

Khóe môi cậu nhếch lên một đường cong mờ nhạt,

"Chỉ cần tàu tiếp tế không đến thì đám thủy thủ sẽ suy yếu, chỉ cần cá voi kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thì sẽ diệt sạch được kẻ thù."

---

Trong phòng làm việc, Kim Thái Hanh xử lý hồ sơ, chưa đầy một lát sau anh để hồ sơ xuống, không thể nào tập trung được.

Anh kéo hộc bàn ra, bên trong có gói thuốc lá, anh rút một điếu, vừa định châm lửa thì lại ngước nhìn cánh cửa đóng kín, sau đó lại cất vào.

Cách mấy bức tường, Điền Chính Quốc đã uống thuốc nhưng không hề động đến gói kẹo kia.

Cậu không sợ đắng, những thứ ngọt ngào rất dễ làm người ta mê muội, đến lúc đó mới sợ đắng.

Vén chăn nằm xuống giường, mềm mại như nằm trong bông gòn, trên chăn cũng thoang thoảng hương tuyết tùng như mùi trên người cậu, trong thuốc có chứa thuốc ngủ nhưng Điền Chính Quốc lại vô cùng tỉnh táo.

Cậu đã biết chắc một điều.

Kim Thái Hanh không điều tra cậu.

Mặc dù việc này đối với Kim Thái Hanh dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt Điền Chính Quốc xa xăm, cậu trở mình nằm ngửa nhìn lên trần nhà.

Phòng được thiết kế không có bóng đèn chính, khắp trần nhà tỏa ra ánh sáng dìu dịu rất dễ ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, mí mắt Điền Chính Quốc dần sụp xuống.

Khi cậu sắp thiếp đi thì điện thoại chợt rung lên liên hồi.

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất sạch, ý thức của Điền Chính Quốc tỉnh táo trở lại.

Cậu cầm điện thoại lên, thông báo hiện ra Sep12 vừa nhắn tin.

Sep12 là tên Wechat của Lâm Phong Trí, ngày 12 tháng 9 là ngày Lâm Phong Trí gặp Kim Thái Hanh lần đầu tiên.

Điền Chính Quốc mở ra.

Lâm Phong Trí nhắn bốn tin liền nhau.

[Sao điện thoại anh không gọi được vậy? ]

[Anh đang bận à?]

[Mai em đi mua quà Tết cho người em thích, anh đi chung với em nha!]

[Xong việc thì trả lời em nhé! Gấp gấp gấp, gấp lắm!]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro