Thụ thế thân thức tỉnh (053)

Điền Chính Quốc viết chỗ nhận xe bằng bốn chữ thanh mảnh ngay ngắn, vườn hoa Tú Mai.

Kỳ nghỉ đông nghỉ hè lớp mười và lớp mười một cậu đều làm thêm ở vườn hoa Tú Mai.

Nằm ở vùng ngoại ô rất xa, cũng may có tuyến xe buýt 201 đi thẳng tới đó.

Từ vườn hoa Tú Mai rẽ trái đi khoảng 20 phút có một khu rừng hoang rộng bạt ngàn, nghe nói lúc đầu định trồng cây ăn trái.

Hì hục trồng được một thời gian thì kế hoạch bỏ dở, rừng cây ăn trái không ai quản, mảnh đất kia bị bỏ hoang từ đó đến nay.

Thỉnh thoảng Lâm Phong Trí liếc nhìn đồng hồ.

Y rất sốt ruột nhưng không tiện thúc giục Điền Chính Quốc.

Đợi Điền Chính Quốc ra khỏi đại lý xe, y lập tức đi tới níu chặt cánh tay cậu, "Cha em gọi cho bác sĩ rồi, chúng ta đến bệnh viện tìm ông ấy đi!"

Điền Chính Quốc để mặc y kéo.

Lên xe, Lâm Phong Trí lái thẳng đến bệnh viện Tề Khang.

Qua một giao lộ, chỉ mấy phút sau là đến, Tề Khang có vẻ giống câu lạc bộ tư nhân cao cấp hơn là bệnh viện.

Khung cảnh yên tĩnh trang nhã, y tá mặc đồng phục màu xanh da trời.

Điền Chính Quốc và Lâm Phong Trí đi vào đại sảnh tầng trệt, một y tá lập tức ra đón rồi cười hỏi: "Lâm tiên sinh đúng không ạ?"

Lâm Phong Trí gật đầu, y tá dẫn họ đến thang máy, khoa chỉnh hình nằm ở lầu ba.

Vào thang máy, Lâm Phong Trí lại xem đồng hồ, gần 11 giờ rồi, y quay sang nói với Điền Chính Quốc: "Anh, ông nội bạn em nhập viện rồi, cũng ở bệnh viện Tề Khang này, em đưa anh đến phòng khám rồi qua đó thăm một lát nhé."

Điền Chính Quốc cười nhạt, "Ừ."

Y tá nghe họ nói chuyện thì quan tâm hỏi: "Phòng nào vậy ạ?"

Lâm Phong Trí không chắc lắm, "Cao huyết áp thì ở nội khoa đúng không?" Y nói thêm, "Lão gia nhà họ Kim ấy."

Nhắc tới lão gia nhà họ Kim, y tá biết ngay, "Phòng bệnh 777 đấy ạ."

Kim Xương Thành xem số 7 là số hên của mình nên biển số xe, số điện thoại hoặc số phòng đều phải có 7.

Lần này nằm viện, Kim Hàn cố ý chọn phòng số 777.

Kim Mục Trì từng nói với Lâm Phong Trí về số hên, còn nói số hên của hắn là 11.

Lúc đó Lâm Phong Trí không để ý lắm mà chỉ cảm thấy số hên của Kim Mục Trì thật lạ đời, chẳng phải luôn là từ 1 đến 9 sao? 11 đúng là quái đản mà.

Lâm Phong Trí mím chặt môi.

Giờ thì y biết rồi, 11 là tháng sinh của y, cũng là số hên của Kim Mục Trì.

Y chợt nghĩ lát nữa ngoài Kim Thái Hanh ra còn phải gặp Kim Mục Trì.

Thật xấu hổ......

Cửa thang máy mở ra, Lâm Phong Trí đổi ý, y nhìn sang Điền Chính Quốc, "Anh, hay là chờ anh khám xong rồi đi chung với em nha!"

Giờ này Kim Thái Hanh đã rời khỏi bệnh viện.

Mắt Điền Chính Quốc hơi cong lên, "Được thôi."

Ra khỏi thang máy rồi vào phòng đầu tiên bên trái.

Người khám bệnh là một bác sĩ tóc hoa râm, ánh mắt đảo qua Lâm Phong Trí và Điền Chính Quốc một vòng rồi dừng lại ở Điền Chính Quốc, nhìn cậu vài lần, sau đó cúi đầu ghi hồ sơ, "Đi khám trước đi."

Khám hai lần, một lần chụp X-quang và một lần chụp cộng hưởng từ.

Mỗi tầng đều có quầy thu ngân, lần này Lâm Phong Trí ra trả tiền khám.

Tề Khang chụp cộng hưởng từ không cần xếp hàng, chỉ mười phút sau là có kết quả.

Khám xong Điền Chính Quốc quay lại phòng bác sĩ, ông xem kết quả, ra hiệu cho Điền Chính Quốc ngồi xuống rồi hỏi: "Ngoại trừ đau đốt sống cổ thì bình thường có chỗ nào không khỏe nữa không?"

"Chóng mặt ạ." Đó là một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, Điền Chính Quốc chóng mặt nôn mửa, nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, sau đó nôn khan liên tục, thấy cậu thực sự quá thảm, nằm bẹp dí trên giường không nhúc nhích nổi, Triệu Huệ Lâm mới tìm cho cậu mấy viên thuốc.

Chẳng biết là thuốc gì mà nửa đêm toàn thân Điền Chính Quốc nóng bừng làm cậu vô cùng lo sợ, sợ bỏ lỡ kỳ thi đại học.

Cậu biết đời mình chỉ có vào đại học mới có hy vọng, lúc sắp chìm vào hôn mê, cậu gắng gượng đứng dậy vào bếp pha một ly nước muối nhạt rồi uống cạn.

Rốt cuộc ngày hôm sau, cảm giác trời đất quay cuồng giảm bớt, chỉ còn hơi choáng đầu, cậu thay đồ đến trường hoàn thành kỳ thi đại học với khuôn mặt trắng bệch.

Sau này ngẫm lại có thể là liên quan đến đốt sống cổ.

Bác sĩ lật hồ sơ của Điền Chính Quốc, "Đốt sống cổ của cháu chẳng khác gì người trung niên ngoài bốn mươi cả, đốt sống cổ thoái hóa nghiêm trọng biến thành thẳng đứng, choáng đầu nôn mửa chóng mặt đều do nguyên nhân này, là vì dây thần kinh bị chèn ép."

Lâm Phong Trí nghe vậy thì mở to mắt.

Bốn mươi tuổi!

Nghiêm trọng vậy sao!

Y kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc, còn cậu vẫn hết sức bình tĩnh.

Bác sĩ khép hồ sơ lại, ánh mắt đảo qua đôi tay Điền Chính Quốc, dù không biết cậu và nhà họ Lâm có quan hệ gì mà tới bệnh viện đắt đỏ này khám nhưng ông vẫn không kê toa, gỡ kính xuống nói: "Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cháu chịu khó đứng dựa vào tường mười lăm phút, phải giữ tư thế thật thẳng, nửa năm sau vẫn chưa hết thì lại tới tìm tôi."

Điền Chính Quốc gật đầu rồi đứng dậy lễ phép chào từ biệt.

Lâm Phong Trí nghe nói không cần kê toa thì lại ngơ ngác.

Rốt cuộc là nghiêm trọng hay không nghiêm trọng vậy?

Vào thang máy, Điền Chính Quốc ấn số tầng 7, Lâm Phong Trí đột nhiên hoàn hồn, y đưa tay muốn xuống tầng trệt, "Em quên đem quà thăm bệnh rồi, đi mua trước đã!"

Vẻ mặt Điền Chính Quốc vẫn không thay đổi, hờ hững "ừ" một tiếng.

Tầng trệt có tiệm trái cây do chính Tề Khang mở, giỏ trái cây đóng gói rất đẹp mắt, giá từ 1000 trở lên.

Lâm Phong Trí lựa chọn kỹ càng, y nhớ Kim lão gia thích ăn mận nên hỏi nhân viên cửa hàng, "Loại mận nào ngon nhất vậy?"

Nhân viên cửa hàng cười giới thiệu, "Tiệm chúng tôi toàn bán hàng loại một ngon nhất đấy ạ, nếu thích ngọt thì anh mua loại Hương Thủy Liên hoặc Kim Cương Đen đi ạ."

Lâm Phong Trí mua một giỏ gồm cả hai loại, còn mua thêm một giỏ trái cây đủ màu sắc.

Điền Chính Quốc chỉ đứng cạnh nhìn.

Kim Xương Thành phân biệt giai cấp rất rõ.

Trước kia Từ Kiều Âm mang thai, siêu âm là con trai nên ông ta mới miễn cưỡng cho Từ Kiều Âm vào cửa, không ngờ sau đó bà bị sảy thai, Kim Xương Thành tức giận đến nỗi phải nhập viện.

Từ đó Kim Hàn bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với Từ Kiều Âm.

Đến khi Từ Kiều Âm mang thai lần hai, lại là con trai nên nhà họ Kim mới tạm yên bình một năm ngắn ngủi.

Kim Mục Trì giống Kim Xương Thành hơn cả Kim Thái Hanh và Kim Hàn, Kim Xương Thành sợ Từ Kiều Âm làm bẩn huyết thống cháu trai mình nên không cho bà chăm sóc Kim Mục Trì.

Mấy năm sau, Kim Hàn ngoại tình, Từ Kiều Âm ngậm ngùi ký đơn ly hôn.

Từ Kiều Âm xuất thân bần hàn nên Kim Xương Thành rất chướng mắt, ông ta cũng chẳng ưa gì Lâm Phong Trí.

Trong truyện gốc, Kim Xương Thành ngăn cản Kim Mục Trì và Lâm Phong Trí hết một triệu chữ.

"Xong rồi, đi thôi." Lâm Phong Trí trả tiền rồi xách hai giỏ trái cây đi.

Điền Chính Quốc đưa tay muốn xách phụ nhưng Lâm Phong Trí lắc đầu, "Đâu có nặng."

Điền Chính Quốc thu tay lại mỉm cười, "Xem ra người bạn này quan trọng với em quá nhỉ."

Vành tai Lâm Phong Trí lập tức đỏ ửng, tim cũng đập loạn xạ, không phải bạn quan trọng mà là chú Kim quan trọng......

Nhưng không thể nói với Điền Chính Quốc nên y hít sâu mấy hơi rồi giục, "Đi nhanh đi!"

Qua bốn tầng, chẳng mấy chốc đã tới lầu 7.

Kim Hàn đã bao hết phòng bệnh trên lầu 7 để không làm ồn Kim Xương Thành, hành lang yên tĩnh lắp toàn kính, cửa gỗ sơn màu xanh đậm.

Lâm Phong Trí vẫn bị mù đường, đi nhầm hướng lãng phí mấy phút mới tới phòng 777.

Cửa phòng bệnh không có ô kính mà làm từ gỗ nguyên khối nên không thấy được bên trong, Lâm Phong Trí nghĩ đến Kim Thái Hanh đang ở trong phòng thì phấn khích đưa tay gõ mấy lần mới hạ xuống.

"Mời vào." Một giọng nữ ôn hòa vang lên.
Tiếng bước chân đến gần, toàn thân Lâm Phong Trí căng thẳng thấy rõ.

Điền Chính Quốc thu hết vào mắt, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Cửa mở.

Người phụ nữ trẻ tuổi biết Lâm Phong Trí, hôm mùng hai thiếu niên này đến nhà họ Kim tìm Kim Thái Hanh, chính cô đã nghe điện thoại.

Chắc không phải muốn tìm Kim Thái Hanh nên mới tới bệnh viện đấy chứ?

Thường xuyên có người đến nhà họ Kim tìm Kim Thái Hanh, nhưng đây là lần đầu có người đuổi tới tận bệnh viện.

Theo phép lịch sự, người phụ nữ vẫn hỏi, "Tìm ai ạ?"

Lâm Phong Trí liếc mắt nhìn, trong phòng ngoại trừ Kim Xương Thành nằm trên giường chỉ có một mình...... Kim Hàn.

Đừng nói Kim Thái Hanh mà ngay cả Kim Mục Trì cũng không có!

Bả vai chùng xuống, Lâm Phong Trí lập tức thất vọng tràn trề, sau đó lại mau chóng tươi tỉnh đưa giỏ trái cây tới, "Em là Lâm Phong Trí, đến thăm ông Kim ạ."

Kim Hàn nghe tiếng nhìn ra cửa, "Trí Trí?"

Người phụ nữ nhận lấy giỏ trái cây, khi đặt lên bàn, ánh mắt hiếu kỳ dán vào Điền Chính Quốc, nãy giờ bị Lâm Phong Trí che mất nên không phát hiện...... người này vô cùng xinh đẹp.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của người phụ nữ, Điền Chính Quốc mỉm cười, cô cũng ngại ngùng cười đáp lại.

Kim Hàn cũng nhìn thấy Điền Chính Quốc.

Khí chất thiếu niên quá thanh nhã nên Kim Hàn vô thức nhìn thêm mấy lần, cảm thấy khá giống Lâm Phong Trí nhưng không để ý lắm mà cười bảo y, "Tiểu Phong Trí mau tới đây nào."

Lâm Phong Trí chạy tới lễ phép gọi: "Bác Kim."

Sau đó nhìn sang Kim Xương Thành, "Ông đỡ hơn chút nào chưa ạ?" Thật ra...... y càng muốn gọi cha hơn.

Kim Xương Thành ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc trước, "Kia là?"

Lâm Phong Trí đang định mở miệng thì thấy Kim Xương Thành không nhìn mình, y nhìn theo ánh mắt ông ta, tim lập tức giật thót, ngay cả ông Kim cũng thích Điền Chính Quốc......

Điền Chính Quốc điềm tĩnh nói, "Chào ông, cháu tên Điền Chính Quốc ạ."

"Chính khí lồng lộng non sông vững, tên gọi như rồng giữa chốn trần." Kim Xương Thành gật đầu, "Tên hay đấy."

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Điền Chính Quốc vừa im lặng trở lại.

Tiếng bước chân ngoài hành lang từ từ đến gần, cửa mở ra, Kim Mục Trì đi vào phòng, hắn còn đang cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, trên mặt đầy vẻ bực bội vì Điền Chính Quốc không nghe máy!

Bỗng nhiên hắn khựng lại rồi ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn bóng lưng trước mặt.

Lâm Phong Trí đang đứng trước cửa nên lập tức phát hiện Kim Mục Trì.

Thì ra còn đang......

Lâm Phong Trí quyết định xuống nước làm hòa trước một lần, y điều chỉnh cảm xúc rồi tươi cười giơ tay định chào hỏi, Kim Mục Trì đi nhanh tới chỗ y.

Lâm Phong Trí trợn tròn mắt, ông nội và cha hắn đều đang ở đây, chắc không phải hắn muốn......

Lâm Phong Trí cuống lên, y không thể để lộ chuyện của mình và Kim Mục Trì trước mặt Kim Xương Thành được! Lỡ Kim Thái Hanh biết lại hiểu lầm y thì sao!

Y đi tới mấy bước rồi để tay trước ngực, liều mạng huơ tay ra hiệu với Kim Mục Trì, "Kim Mục Trì, lâu rồi......"

Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, Kim Mục Trì hất vai Lâm Phong Trí ra làm nửa người trên của y chao đảo, lưng va mạnh vào thành giường, đau đến nỗi nước mắt sinh lý ứa ra.

Nhưng y không để ý tới đau mà kinh ngạc nhìn Kim Mục Trì.

Trong mắt Kim Mục Trì chỉ có Điền Chính Quốc, sợ cậu lại chạy mất nên đi tới túm chặt bả vai Điền Chính Quốc, răng nghiến ken két.

"Sao em lại ở đây?!"

Chuyện xảy ra quá nhanh nên mọi người đều không hiểu gì, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Thấy Kim Mục Trì thất thố, Kim Xương Thành trầm giọng gọi, "Mục Trì!"

Lúc này Kim Mục Trì mới nhớ ra mình đang ở đâu, hắn vẫn nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, không chịu buông tay.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc chẳng chút thay đổi, nhẹ nhàng mà kiên quyết gỡ tay Kim Mục Trì ra rồi thản nhiên cười nói, "Đến thăm ông nội của bạn Trí Trí, thì ra là anh à."

Lúc này Kim Mục Trì mới nhìn sang Lâm Phong Trí, giờ gặp lại hắn mới phát hiện lâu lắm rồi mình chẳng còn nhớ tới y nữa.

Lâm Phong Trí sững sờ, trong đầu ong ong, nhất thời đứng im như pho tượng.

Kim Hàn phá vỡ yên tĩnh, "Có chuyện gì vậy, bạn Trí Trí cũng quen Tiểu Trì nhà chúng ta à?"

Sắc mặt Kim Mục Trì nặng nề, một lát sau mới mở miệng, "Ừm. Tụi con là......" Hắn gằn giọng, "Bạn thân."

Sắc mặt Kim Xương Thành càng khó coi hơn, Kim Mục Trì phải kết bạn với những người có thể giúp ích cho sự nghiệp của hắn chứ không phải loại bạn bè tầm thường này.

Ông xua tay, "Ta buồn ngủ rồi, các cháu về đi." Sau đó nhấn mạnh, "Mục Trì ở lại đây."

Ánh mắt Kim Mục Trì dõi theo Điền Chính Quốc nhưng cậu không nhìn hắn nữa.

Lâm Phong Trí thẫn thờ đi theo Điền Chính Quốc, đến khi thang máy xuống tầng trệt, Lâm Phong Trí mới chậm chạp mở miệng, "Anh quen Kim Mục Trì à?

Quen lúc nào mà sao em không biết?"

Cửa thang máy đóng lại nhưng không ấn số tầng nên vẫn đứng yên.

Hàng mi Điền Chính Quốc rũ xuống, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt, "Không thể nói với em được."

Lưng Lâm Phong Trí vẫn còn đau âm ỉ, bỗng nhiên rít lên the thé, "Em chẳng hiểu gì cả! Không thể nói với em là sao?"

Giờ y đang cực kỳ tức giận, y nhớ ra rồi, lần trước Kim Mục Trì chạy tới nhà Điền Chính Quốc không phải để tìm y! Mà là tìm Điền Chính Quốc!

Từ lúc đó Kim Mục Trì đã lừa dối y!

Điền Chính Quốc ngước mắt lên, con ngươi trong veo phản chiếu khuôn mặt tức giận của Lâm Phong Trí, "Chúng ta là anh em sinh đôi, Kim Mục Trì muốn bỏ tiền ra mua anh, nói vậy em đủ hiểu chưa?"

Vẻ mặt Lâm Phong Trí lập tức trở nên đặc sắc.

Điền Chính Quốc ăn trưa đơn giản rồi ghé nhà sách ở đến chiều, tìm được vài cuốn sách, gần bốn giờ mới về nhà.

Người trong chung cư lần lượt trở về, có người xách đồ ăn hối hả chạy về nhà, gió quất vào mặt lạnh buốt, có thể đêm nay tuyết sẽ rơi.

Điền Chính Quốc đi rất chậm, gần đến chung cư thì trời đã tối hẳn, đèn đường đồng loạt bật sáng, cậu nhìn về phía chiếc xe đậu trong bãi.

Điện thoại nóng lên.

Kim Thái Hanh tắt phần mềm mà Điền Chính Quốc làm tặng mình rồi mở cửa xuống xe.

Anh tới gần Điền Chính Quốc, đôi mắt đen lấp lánh ánh đèn vàng rực, "Tôi phát hiện một chỗ câu đêm rất tốt nên đến xin mấy lọ mồi."

Điền Chính Quốc gật đầu, đi mấy bước lại quay đầu, đôi mắt cong lên, "Lâu lắm rồi tôi chưa đi câu nên ngứa tay quá, đêm nay cho tôi ké chỗ tốt của anh được không?"

Kim Thái Hanh hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Chưa ạ."

Kim Thái Hanh hất cằm về phía cốp xe, "Ban đêm câu cá tôi sẽ nướng khoai ăn đỡ thèm, đủ cho hai chúng ta ăn đấy, nếu cậu không thích khoai lang thì có thể mang theo món mình thích."

Ngụ ý là có thể ké.

Khóe môi Điền Chính Quốc cong lên, "Không cần đâu, tôi sẽ câu cá góp thêm đồ ăn."

Đi lên lầu, sực nhớ ra chuyện gì nên cậu quay lại hỏi, "Kim Thái Hanh, chờ tôi mười lăm phút được không?" Cậu chỉ vào cổ mình, "Cổ tôi bị bệnh vặt nên bác sĩ nói mỗi ngày phải đứng dựa vào tường mười lăm phút."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Thiếu niên đi lên lầu, loáng thoáng nghe thấy tiếng chạy lịch bịch của cậu.

Bỗng nhiên.

Yết hầu Kim Thái Hanh nhấp nhô dữ dội

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro