Thụ thế thân thức tỉnh (126)

Kim Thái Hanh chạy tới căn hộ ở khu tập thể.

Đang giờ cao điểm nên bị kẹt xe một lúc lâu, gần tám giờ mới đến, trời đã tối nên hầu hết cửa sổ đều có ánh đèn, chỉ riêng nhà họ là không.

Tim Kim Thái Hanh bỗng nhiên giật thót, vừa lấy chìa khóa vừa đi nhanh lên lầu, tới nhà lập tức cắm chìa vào ổ mở cửa.

Bên trong vừa tối đen vừa tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước tí tách.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởi áo khoác rồi thay giày vào nhà, ánh trăng và ánh đèn bên ngoài rọi vào cùng lúc, gợn nước lăn tăn phản chiếu trên sàn, bể cá tỏa ra ánh sáng mờ ảo màu vàng nhạt, cửa ban công khép hờ, gió thổi màn lụa trắng bay phất phơ.

Điền Chính Quốc không có ở đây.

Kim Thái Hanh định tới phòng ngủ nhưng đi hai bước chợt dừng lại, nghiêng người lắng nghe một lát, sau đó đổi hướng đi tới phòng tắm.

Tiếng nước tí tách không phải từ bể cá mà là từ phòng tắm.

Đến phòng tắm, tấm kính hoa hải đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, hắt xuống sàn nhà trước cửa mấy vòng tròn to nhỏ không đều.

Kim Thái Hanh đưa tay gõ cửa một cái, đang định lên tiếng thì cửa từ từ mở ra.

Thanh âm kẹt lại trong cổ, anh lo lắng bước vào, tiếng nước vọng đến từ giữa phòng tắm.

Cách tấm kính hoa hải đường, chẳng thấy bóng dáng Điền Chính Quốc đâu.

Tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt tiếp tục vọng ra từ bồn tắm lớn.

Kim Thái Hanh đi nhanh vào phòng tắm, đôi mắt nheo lại.

Bồn tắm lớn dành cho hai người mà anh vừa mua đầy ắp nước, trên mặt rải vô số cánh hoa hồng, nước từ vòi nhỏ xuống tí tách.

Phòng tắm không bật đèn, chỉ có mấy ngọn nến thơm mùi hoa cỏ đặt trên bệ cửa sổ, trong không khí thoang thoảng hương mai trắng.

Nhẹ nhàng, nửa đêm tuyết rơi dày, cành hoa lặng lẽ tỏa ra hương thơm mát lạnh.

Nhưng vẫn không thấy Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nhéo nhẹ yết hầu một cái, vừa quay lưng định đi tìm người thì lớp hoa hồng bị gạt ra, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn vươn tới nắm lấy bàn tay buông thõng của anh.

Kim Thái Hanh đã nhận ra điều gì đó, cổ họng thít chặt đến phát đau, anh quay đầu lại, tiếng rẽ nước vang lên, người anh muốn tìm nổi lên khỏi mặt nước.

Trong ánh sáng mờ ảo, chàng trai ngửa mặt nhìn anh, toàn thân ướt đẫm, mái tóc hơi xoăn nhỏ nước tí tách, khuôn mặt trắng nõn dính mấy cánh hồng đỏ thắm, đôi mắt nhạt màu ướt át như phủ một lớp sương mờ.

Điền Chính Quốc vẫn mặc áo sơmi.

Áo trắng ướt sũng dính sát vào người, để hở hai nút, trên xương quai xanh cũng có một cánh hồng, vùng ngực lộ ra một mảng nhỏ trắng đến chói mắt.

Mắt Kim Thái Hanh đen kịt như bóng đêm, yết hầu nhấp nhô mấy lần mới phát ra giọng khàn khàn, "Áo của anh."

"Dạ." Điền Chính Quốc nhìn anh không chớp mắt rồi níu tay anh đứng dậy, áo sơmi chỉ dài đến đùi, đôi chân thon dài vừa định bước ra khỏi bồn tắm lớn thì Kim Thái Hanh đã giơ tay kia lên ôm chặt eo cậu, không cho cậu cử động.

Còn ngại khoảng cách quá xa nên Kim Thái Hanh bước vào bồn tắm, nước trong bồn lập tức tràn ra chảy ào ào xuống đất, cánh hoa hồng vương vãi khắp sàn.

Kim Thái Hanh ôm chặt người trong lòng, nhiệt độ nước rất nóng nhưng người kia lại lạnh lẽo như đóa mai trắng, ngón tay anh chậm rãi luồn vào tóc Điền Chính Quốc, hơi thở nặng nề phả vào tai cậu, "Cởi áo cho anh đi."

Điền Chính Quốc đưa tay sờ soạng nút sơmi của Kim Thái Hanh, đang định cởi ra thì anh dời tay khỏi tóc cậu rồi cầm tay cậu, cùng nhau cởi áo.

Anh cúi đầu hôn lên mắt Điền Chính Quốc, từ đuôi mắt hướng xuống dưới, cuối cùng ngậm lấy đôi môi dường như cũng nhiễm hương hoa mai kia, áo Kim Thái Hanh rơi xuống đất, anh ôm người cùng ngã vào bồn tắm.

Cánh hoa theo nước văng tung tóe xuống sàn.

Điền Chính Quốc nhìn lên trần nhà mờ ảo, thành bồn tắm rất trơn nên cậu buộc lòng phải bám một tay vào mép bồn, tay kia ôm chặt cổ Kim Thái Hanh, tựa như ôm lấy khúc gỗ nổi duy nhất của mình, chỉ cần buông tay ra thì sẽ chìm xuống biển sâu.

Kim Thái Hanh cũng phát hiện Điền Chính Quốc quẫn bách, anh xích lại gần rồi cắn nhẹ vành tai cậu, "Chân phải cũng quặp chặt vào."

Đầu óc Điền Chính Quốc mụ mị, nghe Kim Thái Hanh nói thì một giây sau nâng chân mình lên.

Tiếng chuông bạc leng keng chợt vang lên liên hồi.

Kim Thái Hanh nghe tiếng ngoái đầu nhìn, đôi mắt đen nhánh lập tức biến thành màu đỏ sậm.

Ánh nến chập chờn chiếu vào đôi chân trần mảnh khảnh, một sợi dây đỏ gắn đầy chuông bạc tỏa sáng lấp lánh, phát ra những âm thanh hỗn loạn theo động tác của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh quay đầu lại rồi cắn vành tai Điền Chính Quốc mạnh hơn, giọng nói khàn đến nỗi gần như nghe không rõ, "Học ở đâu thế?"

Điền Chính Quốc mở mắt ra, đuôi mắt cũng nhuộm sắc đỏ, câu trả lời bị tiếng chuông bạc làm cho đứt quãng, "Trên, trên mạng......"

Cánh hoa tóe lên, lần này che kín đôi mắt Điền Chính Quốc, tầm mắt từ mơ hồ biến thành tối đen, điều duy nhất có thể cảm nhận được là nhiệt độ kề sát mình.

Sàn phòng tắm lênh láng nước và cánh hoa, nước ấm từ vòi liên tục chảy vào bồn nhưng vẫn từ từ nguội đi, đến khi nước lạnh hẳn, Kim Thái Hanh bế người về phòng ngủ.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo kín, ánh sáng mơ hồ xuyên qua màn rọi vào giường, trời đã sắp sáng.

Lưng Điền Chính Quốc đè lên chăn bông mềm mại, Kim Thái Hanh vừa định lấy đồ ngủ cho cậu thì lại bị giữ chặt.

Kim Thái Hanh vén tóc trên trán cậu ra, giọng nói dịu dàng như nước xuân, "Ngủ đi, lát nữa anh mặc đồ cho em."

Ngón tay Điền Chính Quốc túm chặt ga giường rồi mau chóng buông ra.

Cậu dùng hành động thay cho câu trả lời, đưa tay kéo Kim Thái Hanh xuống rồi xoay người ngồi lên.

"Lần này đến lượt em." Không đợi Kim Thái Hanh mở miệng, cậu cúi đầu thì thầm ba chữ cuối cùng vào tai anh, "Chú Kim à."

Cảm giác tê dại ngất trời lập tức bao trùm Kim Thái Hanh, trong nháy mắt nuốt chửng chút lý trí còn sót lại của anh.

Tiếng chuông bạc cứ thế vang lên cho đến khi trời sáng hẳn.

......

Điền Chính Quốc tỉnh dậy trước.

Nói đúng hơn là cậu vẫn luôn giả vờ ngủ.

Rèm cửa kéo kín, phòng ngủ bị ngăn cách với ánh nắng rực rỡ, chìm vào bóng tối tĩnh mịch, dù đã quen với bóng tối cũng phải ở rất gần mới có thể thấy rõ người trước mặt.

Điền Chính Quốc giơ tay lên, không muốn đánh thức Kim Thái Hanh nên đầu ngón tay cách mặt anh khoảng một centimet, từ từ vẽ lại từng đường nét của anh, mắt, mũi......

Chẳng biết vẽ bao lâu, đến khi nhắm mắt lại vẫn có thể vẽ ra hình dáng Kim Thái Hanh trong lòng, cậu mới thu tay về rồi ngửa cổ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi Kim Thái Hanh.

"Mơ đẹp nhé anh."

Điền Chính Quốc lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Trong bóng tối, Kim Thái Hanh từ từ mở mắt ra.

Giây lát sau, anh nghe thấy tiếng đóng cửa khẽ khàng.

Từ buổi tiệc nhà họ Kim hôm đó, anh đã nhận ra sự khác thường của Điền Chính Quốc.

Cậu muốn giải quyết chủ nợ của mình mà không muốn anh đi theo.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại gọi một cuộc.

"Đi theo bảo vệ cậu ấy cẩn thận."

Vẻ mặt anh bình tĩnh, "Không cần báo cáo chuyện xảy ra hôm nay, chức trách của cậu chỉ là bảo vệ em ấy an toàn thôi."

Sau đó cúp máy.

* Điền Chính Quốc đến cổng đại học Bắc Kinh mới bật điện thoại lên.

Quả nhiên Kim Mục Trì gọi tới ngay.

"Chính Quốc em mới dậy à? Anh ra rồi đây!" Hắn thở hồng hộc, có lẽ đã chạy một đoạn đường khá dài, "Anh đang gọi xe, đến chỗ em -- Tìm quán nào gặp nhau nhé. Anh đón được xe rồi, em mau tới đi."

Hắn nói ra một địa chỉ.

Sợ Điền Chính Quốc không nhớ nên hắn lặp lại, "Quán cà phê Vân Đỉnh ở đường Ẩn Tận nhé."

Điền Chính Quốc cúp máy.

Quán cà phê này rất quen thuộc với cậu.

Mùa thu năm ngoái, bốn giờ chiều, suýt nữa cậu đã ký vào lá bùa đòi mạng kia.

Giờ cũng gần bốn giờ.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời.

Điều khác biệt là hôm đó trời mưa tầm tã, còn hôm nay trời nắng rực rỡ, Điền Chính Quốc nhắm mắt cảm nhận ánh nắng một hồi, chốc lát sau một chiếc taxi từ từ dừng lại trước mặt cậu.

Cậu mở cửa lên xe, "Quán cà phê Vân Đỉnh ở đường Ẩn Tận."

Tài xế vâng dạ rồi đạp ga hòa vào dòng xe cộ.

Điền Thắng Bỉnh bám theo chiếc taxi gần một tiếng, rốt cuộc dừng lại, Kim Mục Trì xuống xe chạy vào quán cà phê, Điền Thắng Bỉnh khẩn trương nuốt nước bọt, đợi lâu như vậy, cuối cùng lão cũng chờ được Kim Mục Trì ra ngoài một mình.

Hai tay lão run lẩy bẩy, gọi điện mấy lần mới thành công.

Trình Giản lập tức nghe máy, "Xong chưa?"

Điền Thắng Bỉnh liếm môi liên tục, "Chưa, cậu ta vào quán cà phê rồi."

Trình Giản chửi thề một tiếng, "Canh cho kỹ vào, hôm nay nhất định phải thành công!"

"Ông chủ Trình......" Chân Điền Thắng Bỉnh cũng run cầm cập, "Tôi sợ quá......"

Điện thoại chuyển sang Triệu Duy Phương, hắn cười nói: "Sợ gì, năm triệu đã vào tay ông rồi mà, mau uống rượu đi, uống nhiều một chút, nồng độ trong máu phải cao thì mới không điều tra được gì từ ông, hiểu chưa."

Điền Thắng Bỉnh nhìn chai rượu Triệu Duy Phương chuẩn bị sẵn cho mình, rượu đế mấy ngàn tệ một chai! Đôi mắt đục ngầu của lão sáng lên, rối rít vâng dạ rồi để điện thoại xuống, bàn tay run run vươn tới chai rượu, cầm lên cắn nắp chai ra uống một ngụm, hài lòng chép miệng rồi uống thêm hớp nữa.

Ngay khi Điền Thắng Bỉnh đang nốc rượu ừng ực thì một chiếc taxi dừng lại phía đối diện.

Điền Chính Quốc liếc mắt quan sát chung quanh.

Chỉ giây lát sau đã phát hiện ra xe Điền Thắng Bỉnh.

Cậu biết số xe.

Điền Chính Quốc bình thản đi vào quán cà phê.

Kim Mục Trì cố ý chọn bàn gần cửa sổ, Điền Chính Quốc vừa xuống taxi thì hắn đã thấy ngay.

Hắn nhìn chằm chằm ra cửa, Điền Chính Quốc bước vào, nhân viên phục vụ lập tức dẫn cậu đến đây.

Kim Mục Trì đã sửa sang quần áo rất nhiều lần nhưng khi Điền Chính Quốc đi tới, hắn vẫn hồi hộp kéo lại cổ áo.

Hắn nhảy cửa sổ trốn ra, còn mặc một bộ vest đen.

Giống hệt bộ vest Điền Chính Quốc mặc khi dự tiệc gia đình hôm đó.

Điền Chính Quốc đến gần, Kim Mục Trì vội vã đứng dậy kéo chiếc ghế đối diện ra cho cậu, ánh mắt dán chặt vào Điền Chính Quốc, "Gọi đồ uống trước đi."

Điền Chính Quốc ngồi xuống, không đợi người phục vụ, Kim Mục Trì đưa menu qua trước.

Cậu không cầm mà lịch sự nói với người phục vụ: "Một ly cà phê đen."

Kim Mục Trì vội nói: "Bánh kem Black Forest ở đây cũng ngon lắm."

Điền Chính Quốc không trả lời, Kim Mục Trì tự chuốc nhục nhã, hắn nói mà không nhìn người phục vụ, "Hai ly cà phê đen."

Người phục vụ vừa đi thì Kim Mục Trì đã hấp tấp hỏi ngay: "Em quay đoạn video kia là có ý gì?"

Hắn nhìn không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ biểu cảm nào của Điền Chính Quốc, đúng lúc này ánh mắt hắn ngưng lại, chăm chú nhìn dái tai trái của cậu, có một vết nhỏ không rõ lắm, màu cũng đậm hơn chỗ khác.

Hơi thở của Kim Mục Trì bỗng nghẹn lại.

Hắn thường xuyên làm tình nên biết rõ đó hoàn toàn không phải vết muỗi đốt!

Điền Chính Quốc cũng phát giác ánh mắt Kim Mục Trì nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, lúc rửa mặt cậu đã phát hiện dấu vết trên tai trái, nghĩ một hồi vẫn không che đi, cậu không để ý Kim Mục Trì mà bình tĩnh trả lời hắn, "Tôi muốn nhắc anh sau này tránh xa tôi một chút."

Cậu dừng lại, chờ nhân viên phục vụ để cà phê xuống rồi mới nói tiếp: "Tháng sau tôi và chú anh sẽ kết......"

"Đừng nhắc tới chú ta!" Kim Mục Trì đột ngột hét lên.

Nhân viên phục vụ vội vã rời đi.

Điền Chính Quốc cong môi, nụ cười có thể gọi là bình thản, "Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, sao tôi lại không nhắc được chứ."

Câu trả lời của Điền Chính Quốc lại một lần nữa đập tan ảo tưởng của Kim Mục Trì, hắn siết chặt tay, "Anh không tin em chưa từng rung động với anh!"

Giọng hắn mang theo sự cuồng loạn, "Chẳng lẽ em chưa từng thích anh một giây nào sao?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn, đôi mắt nhạt màu dần tối đi.

Những đoạn miêu tả rời rạc trong nguyên tác không ngừng hiện lên trước mắt cậu, cuối cùng tụ lại trên mặt Kim Mục Trì rồi biến mất sạch, chỉ còn lại gương mặt hắn.

Một gương mặt.

Khiến cậu ghê tởm.

Khiến cậu buồn nôn.

Khóe miệng cậu chẳng có chút nhiệt độ nào, lạnh lùng thốt ra một câu, "Mỗi giây đối mặt với anh tôi đều thấy buồn nôn."

Kim Mục Trì đột ngột đứng phắt dậy, định chồm qua bàn nắm cổ áo Điền Chính Quốc nhưng khi nhìn thấy vết tích trên xương quai xanh thì khựng lại.

Điền Chính Quốc căm ghét hất tay hắn ra, Kim Mục Trì cũng bất động, trong mắt có ghen tị, có uất hận, có nhục nhã, cuối cùng chẳng còn gì nữa.

Trong lòng Kim Mục Trì trống rỗng, thậm chí còn không thở nổi, hắn không nhìn Điền Chính Quốc nữa, va vào bàn rồi thẫn thờ rời đi.

Điền Chính Quốc không quay đầu lại.

Cà phê trước mặt tỏa hương thơm nồng, cậu biết nó rất đắng.

Điền Chính Quốc gọi người phục vụ tới rồi cười nói: "Cho tôi ít đường nhé."

Người phục vụ nhanh chóng đem đến một đĩa đường, tám viên đường vuông vức xếp thành một cái tháp nhỏ, bên cạnh có kẹp gắp, cậu gắp hai viên.

Vừa định thả vào cà phê thì ngoài cửa sổ bỗng vang lên một âm thanh chát chúa.

Theo sau là tiếng la hoảng sợ, "Có tai nạn rồi!"

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng buông tay.

Độp, độp.

Hai viên đường rơi vào ly cà phê.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro