Chương 45 : Sự Im Lặng Sắc Bén

Chờ Kim Thái Hanh trả lời thêm vài cái email, đối phương mới hồi âm: [???]

[Dù gì cậu cũng có thèm xem đâu!! Hôm nay tôi đã thảo luận riêng với sếp Điền về sơ đồ kết cấu tư duy rồi.] Phương Gián hài lòng báo cho anh biết, [Với độ chuyên môn hiện tại, e là cả cậu lẫn sếp Từ đều khó mà hiểu nổi nên bọn tôi quyết định sẽ làm một bản đơn giản hơn để kết nối với chuyên viên kỹ thuật của Minh Long rồi.]

Phương Gián cậy tài khinh người, hoàn toàn không có ý thức nịnh bợ bên A, nói thẳng với bạn học cũ: [Các cậu cũng khỏi phải quan tâm, đợi đến lúc công tác triển khai có cần thêm tiền, bọn tôi sẽ làm báo cáo chi tiết sau.]

"..." Kim Thái Hanh trầm ngâm hai giây, nói: [Cậu gửi vào nhóm đi.]

Phương Gián: [Chưa nhanh vậy đâu.]

Kim Thái Hanh: [Không cần đơn giản hóa, cứ gửi thẳng bản gốc.]

Phương Gián: [Cậu hiểu nổi không đấy?]

Kim Thái Hanh: [Cậu cứ việc thử.]

[...] Phương Gián là người có kế hoạch thời gian rõ ràng nên cũng không thích ai làm xáo trộn lịch trình của mình, [Giờ tôi đang làm thí nghiệm, phải sau một giờ sáng mới rảnh được.]

"..." Với tư cách là bên A, Kim Thái Hanh lịch sự thông báo: [Ngày mai tôi còn một cuộc họp, hy vọng có thể thấy trong nhóm sau mười phút nữa, cảm ơn.]

[...] Phương Gián rủa thầm mấy câu, nếu không phải Minh Long ra cái giá quá hậu hĩnh, mà anh ta còn đang nuôi cả bầy thạc sĩ, tiến sĩ há miệng chờ ăn thì đã rời khỏi nhóm ngay và luôn rồi.

Mười phút sau, trong nhóm hiển thị một tệp nén đang được tải lên, do dung lượng quá lớn nên thời gian tải có hơi lâu.

Tiếng nhạc ồn ào khiến người ta đinh tai nhức óc, Điền Chính Quốc còn tưởng mình vừa nhìn nhầm, nhưng sau khi đối chiếu cẩn thận, y khẳng định đây chính là tệp tài liệu mà sáng nay tiến sĩ Phương đã gửi riêng cho mình.

Điền Chính Quốc không hiểu sao người nọ lại thay đổi ý định, bởi sáng nay tiến sĩ Phương còn nói rằng họ sẽ sắp xếp lại những tài liệu này thành một phương án và thiết kế đơn giản rồi mới báo cáo thống nhất với hai bên A.

Trong nhóm vẫn không ai nói câu nào, nhưng ở đâu có Điền Chính Quốc ở đó sẽ không bao giờ ngượng ngập, y hệt như lần đầu nhìn thấy những tài liệu này, phát biểu vài ý kiến của mình bên dưới.

Sau đó, y mở khung trò chuyện với Kim Thái Hanh ra xem, nhưng mãi vẫn không đợi được đối phương hỏi đến.

Điền Chính Quốc lại đợi thêm cả đỗi, đợi đến khi Trác Trí Hiên đã uống với mấy cô nàng ở bàn khác một lượt, khung trò chuyện vẫn yên ắng không chút động tĩnh.

Kim Thái Hanh còn đang làm việc nên chưa thấy ư? Hay là anh cũng ra ngoài tận hưởng đêm cuối tuần rồi.

Nhiều lần, Điền Chính Quốc đã định gõ chữ, nhưng rốt cuộc lại lóc cóc xóa đi.

Y là bên B, chỉ có thể bị động chờ bên A tìm đến mình báo cáo, làm gì có lý nào bên B lại chủ động push bên A, huống hồ giờ còn là cuối tuần nữa.

Điền Chính Quốc vừa từ chối lời mời rượu của một cô gái, điện thoại bỗng dưng sáng lên.

Kim Thái Hanh ấy thế mà lại gọi tới trực tiếp.

Điền Chính Quốc đứng dậy, dưới ánh mắt chưa kịp hiểu gì của Trác Trí Hiên, y bước khỏi chỗ ngồi, tìm một nơi yên tĩnh để nghe máy.

"Anh Kim."

"Điền Chính Quốc."

Giọng nói của Kim Thái Hanh rất thấp, trầm hơn so với mọi ngày, Điền Chính Quốc cảm giác nó hơi biến dạng, nhưng vẫn không chắc lắm: "Anh Kim muốn thảo luận về phương án mà tiến sĩ Phương mới gửi trong nhóm à?"

Kim Thái Hanh không trả lời ngay, ngừng lại hai giây mới nói: "Cậu đang ở ngoài à?"

"Ồn lắm hả?" Điền Chính Quốc vừa lấy tay che micro vừa nhanh chóng tìm chỗ yên ắng hơn, "Tôi đang ở ngoài, nhưng giờ không có việc gì, chúng ta có thể bàn luôn, tôi cũng vừa mới xem xong bản vẽ 3D hồi chiều thôi."

Kim Thái Hanh hỏi: "Có tiện không?"

"Tiện mà."

Kim Thái Hanh nói như rất thấu tình đạt lý: "Không tiện thì để sau cũng được."

Điền Chính Quốc vẫn kiên định đáp: "Tiện, công việc quan trọng hơn mà, hôm nay tiến sĩ Phương còn nói với tôi—"

Kim Thái Hanh ho khẽ một tiếng.

"Anh Kim." Điền Chính Quốc khựng lại, "Anh sao thế?"

Vậy ra chất giọng trầm khàn kia không phải là ảo giác của y.

Kim Thái Hanh im lặng hai giây mới đáp: "Không có gì, cậu tiếp tục đi."

Điền Chính Quốc thoáng ngập ngừng, rồi hạ giọng, nói: "Anh Kim, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."

Gần đây giao mùa, dịch cúm hoành hành, không ít nhân viên Khoa Tưởng đều lần lượt nghỉ ốm, ngay cả đàn anh cộng sự Hàn Tiến cũng không may bị nhiễm, cơ bản chỉ còn mỗi mình Điền Chính Quốc gánh vác.

Hàn Tiến sợ Điền Chính Quốc cũng gục theo nên truyền nước mấy hôm rồi lại đi làm, trở về mới kể dạo này bệnh viện đông như mắc cửi.

Điền Chính Quốc giơ tay nhìn đồng hồ: "Nếu anh thấy không khỏe có thể nghỉ ngơi trước, còn bản vẽ 3D tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị một báo cáo—"

Kim Thái Hanh nói: "Không sao, tôi không sao cả."

"..." Điền Chính Quốc cảm thấy giọng anh cũng nhẹ hơn bình thường, chưa đến mức yếu ớt nhưng cũng không còn trầm ổn mạnh mẽ như mọi khi, lo lắng hỏi: "Anh Kim, anh đã đo nhiệt độ chưa, đã uống thuốc chưa?"

Nói xong lại thấy mình hấp tấp quá, bèn thả chậm nhịp thở, bổ sung: "Gần đây đang vào mùa cúm, rất nhiều người đổ bệnh, vẫn nên cẩn thận một chút, cảm cúm ở giai đoạn đầu nếu không chú ý về lâu về dài sẽ rất khó khỏi."

Kim Thái Hanh nói vậy à.

Điền Chính Quốc đáp phải, y cảm thấy Kim Thái Hanh không quá để tâm đến sức khỏe của mình, lại hỏi kỹ hơn: "Bây giờ anh thấy không khỏe chỗ nào?"

"Sốt, đau họng."

"Không biết có sốt cao không." Điền Chính Quốc cau mày, "Anh đo nhiệt độ trước xem, nếu cao thì phải uống thuốc hạ sốt, chắc là nhà anh có sẵn thuốc mà đúng không."

"Hình như quá hạn rồi." Kim Thái Hanh nói, "Không sao, xử lý công việc trước đi."

Điền Chính Quốc nhíu mày, không thuận theo lời anh mà hỏi: "Có thể nhờ tài xế mang qua không?"

"Đã xin nghỉ bệnh rồi."

Một câu "Vậy để tôi mang qua cho anh" của Điền Chính Quốc bị y nuốt lại ngay trước khi kịp thốt ra.

Hành tung và địa chỉ của Kim Thái Hanh luôn được bảo mật nghiêm ngặt, y hỏi thế này thì hơi quá phận rồi.

Như thể đang dò la địa chỉ của đối phương, muốn thừa cơ mà vào.

Gần đây, y và Kim Thái Hanh có thân thiết hơn, nhưng chưa đến mức để biết địa chỉ nhà mà nửa đêm mang thuốc tới, e rằng đến cả Trác Trí Hiên cũng chẳng thể tùy tiện đến nhà Kim Thái Hanh.

Thì Điền Chính Quốc dựa vào cái gì chứ.

Một con tim lý trí và lo lắng giằng xé, vừa lo cho sức khỏe của Kim Thái Hanh, lại vừa sợ mình tỏ ra toan tính sẽ bị từ chối.

Điền Chính Quốc hiếm khi lừng khừng như vậy, mấy giây này như kéo dài đằng đẵng, bầu không khí trong điện thoại dần trở nên nặng nề.

Vì do dự cũng là một lời từ chối.

Điền Chính Quốc lại còn do dự quá lâu, khó mà không hiểu lầm nổi.

Sự im lặng vô hình, nhưng vẫn sắc bén.

Cho đến khi sau lưng vang lên một giọng nữ: "Anh Điền, anh mau qua đây đi, trò Bom Nước sắp bắt đầu rồi nè."

Là cô gái vừa được Trác Trí Hiên mời đến bàn uống rượu, họ là những thành viên trong ban nhạc, trò chuyện với Trác Trí Hiên cực kỳ ăn ý.

Bầu không khí vốn đã vi diệu nay càng thêm nhạy cảm, Kim Thái Hanh im lặng hai giây, nói vào điện thoại: "Cậu cứ làm việc của mình đi, tôi cúp nhé."

Điền Chính Quốc hoảng hốt, gọi một tiếng anh Kim, nhưng hình như Kim Thái Hanh không nghe thấy, trong điện thoại chỉ còn lại âm báo bận ngân dài.

Kim Thái Hanh thấy đầu đau như búa bổ chính từ khoảnh khắc ấy, nhưng vẫn gắng gượng quay về thư phòng làm việc, một mình đọc hết hàng trăm trang tài liệu trong nhóm giữa đêm đen cô độc.

Thật ra, xưa nay Kim Thái Hanh chưa từng nghĩ bản thân là người ép uổng người khác, anh không thích miễn cưỡng hay làm khó bất kỳ ai, đặc biệt là Điền Chính Quốc, cũng tự cho rằng tính cách của mình đã trầm lặng và kiềm chế lắm rồi.

Nhưng có lẽ do virus cúm thật sự quá hung hãn, khiến con người ta mong manh dễ vỡ, đầu óc mơ hồ, để rồi đưa ra những phán đoán sai lầm khi tự tin quá mức.

Từ nhỏ, Kim Thái Hanh cái gì cũng có, nhưng những thứ thật lòng mong muốn, hầu như đều không đạt được, mà có lẽ sau này cũng không.

Một người với tính cách mạnh mẽ, nếu chút yếu mềm và tùy hứng cuối cùng trong sâu thẳm tâm hồn bất cẩn lộ ra mà không được đón nhận, thì gần như đồng nghĩa với việc nó sẽ bị phong ấn và xóa nhòa mãi mãi.

Điện thoại đã cúp máy từ lâu, Điền Chính Quốc vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhưng lại không mang theo thuốc bên người.

Y muộn màng nhận ra dường như mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, nhưng có những việc, chỉ là ý thức trong khoảnh khắc đó, qua rồi thì sẽ qua luôn.

Vừa muốn làm theo con tim, lại muốn giữ được chừng mực và thể diện.

Tưởng rằng kín kẽ không sai một li, nhưng thực chất là lo trước sợ sau, chẳng đủ che đậy.

Điền Chính Quốc thấy thất vọng về bản thân, cũng có phần ghét bỏ chính mình.

Hỏng bét rồi, y thầm nhủ lời xin lỗi, chẳng biết là nói cùng ai, có lẽ là với Kim Thái Hanh đang ốm, cũng có lẽ là với một Điền Chính Quốc đã từng thật lòng thật dạ muốn đối xử tốt với anh.

Y đã không làm được, y thật kém cỏi.

"Cậu đi đâu vậy?" Trác Trí Hiên nhìn kỹ sắc mặt y.

Điền Chính Quốc trở về, uống vài ly rượu.

"Này." Trác Trí Hiên ra tay cản lại: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc vuốt mặt, thu lại cảm xúc, đáp: "Không có gì."

Trác Trí Hiên giật lấy ly rượu trong tay y, cau mày, nghiêm giọng: "Nói."

Điền Chính Quốc thở dài, kể thật mọi chuyện.

"Triệu Thanh Các vốn đã tính nết kỳ lạ, không hiểu anh ta cũng là lẽ thường thôi, nhưng mà," Trác Trí Hiên nói: "hình như cậu thực sự rơi vào cái bẫy tâm lý rồi."

"Sao cơ."

"Tức là, nói thế nào nhỉ," Trác Trí Hiên tuy không nhanh nhẹn bằng Điền Chính Quốc, nhưng dù gì trong chuyện tình cảm cũng hơn hẳn cái kẻ cứ mãi treo mình trên một cành cây như y, "cậu có thấy mình làm hơi rồi quá không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Cậu không hiểu."

Trác Trí Hiên vỗ vai y: "Hiểu chứ, sao lại không hiểu, yêu đơn phương mà, như đứng trên dây, vượt qua vực thẳm, mỗi một bước đều cẩn trọng như đi trên băng mỏng."

Bao năm qua, đâu phải hắn không biết Trần Vãn đã trải qua những gì: "Muốn tốt với người ta, nhưng lại không dám tốt với người ta, không biết phải làm sao để tốt với người ta. Nhưng mà, cậu có bao giờ nghĩ rằng, là cậu tự phức tạp hóa mọi chuyện lên không, thực ra trong mắt người khác, đó chỉ là những hành động xã giao rất đỗi bình thường mà thôi."

Điền Chính Quốc rũ mắt, "Thật ư?"

"Nếu cậu thực sự lo lắng, thì cứ lấy tôi làm ví dụ này, chẳng hạn như lần trước, giả sử tôi nói trên bàn bài rằng tôi muốn thắng, cậu có giúp tôi không?"

"Có."

"Vậy lần trước nữa, nếu tôi gặp rắc rối ở Ưng Trì, cậu có bao che cho tôi không?"

"Có." Điều này chẳng cần phải bàn cãi.

"Trước của trước nữa, nếu cùng đi ăn cơm, tôi làm rơi hộp thuốc ở khách sạn, cậu có đến đưa tận tay tôi không?"

"Có."

"Vậy cậu thích tôi à?"

"..."

Trác Trí Hiên dang hai tay ra: "Thế là xong rồi, cậu còn sợ gì nữa?"

"Chính Quốc, cậu cẩn trọng quá." Trác Trí Hiên chưa từng đơn phương ai, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn cầm tay dạy bảo, "Những điều cậu lo lắng, giữ gìn cẩn thận từng li từng tí trong mắt người khác thực ra chỉ là phép tắc xã giao bình thường đến không thể bình thường hơn, nhất cử nhất động của cậu chẳng có gì vượt quá giới hạn của bạn bè đơn thuần cả."

"Cậu không nói, tôi cũng chẳng nhận ra cậu vẫn còn thích anh ta đấy."

"..."

Hắn ra vẻ hiểu biết: "Yêu đơn phương càng tự nhiên thì càng giấu được lâu."

"..."

"Lúc cậu không thể quyết định thì cứ lấy tình bạn bình thường ra làm thước đo, khoan nói đến quan hệ giữa hai chúng ta, nếu tối nay là Đàm Hựu Minh bảo cậu ta không khỏe, còn ở nhà một mình, mà cậu lại tình cờ ra ngoài, tiện thể hỏi có cần mang thuốc qua không, thì sao chứ? Thì hết sức bình thường, cậu không hỏi mới không phải là cậu, không phải là Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc bàng hoàng, con tim như bị thứ gì đó đập trúng.

Thông thường, dù chỉ là một đối tác làm ăn, Điền Chính Quốc cũng sẽ cung cấp đủ giá trị cảm xúc, lịch sự quan tâm hỏi họ có cần giúp gì không.

Nhưng đến lượt Kim Thái Hanh, lại vì sự chột dạ và e dè của y, để anh phải nhận về mấy giây im lặng lạnh lùng do dự.

Ở góc độ nào đó, cách Điền Chính Quốc đối xử với Kim Thái Hanh thậm chí còn chẳng bằng một người bạn bình thường.

Điền Chính Quốc đau lòng và tự trách trong muộn màng.

Trái tim và tình yêu của y đều dành cho Kim Thái Hanh, nhưng người đáng được yêu thương nhất lại nhận về được ít nhất.

Thật bất công, ngược đời.

Kim Thái Hanh chưa chắc đã cần Điền Chính Quốc quan tâm chăm sóc đưa thuốc đi viện, Kim Thái Hanh cái gì cũng có, Kim Thái Hanh có thể từ chối, nhưng Điền Chính Quốc không nên im lặng, bởi đó là một cách bày tỏ, là một phần quan tâm.

Điều này trái ngược hoàn toàn với ý định và mong muốn ban đầu của y, Điền Chính Quốc muốn Kim Thái Hanh cảm thấy mình được quan tâm, muốn Kim Thái Hanh không thấy cô đơn khi ốm, muốn Kim Thái Hanh có thể uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt.

Điền Chính Quốc hối hận vô cùng, quyết tâm sau này sẽ sửa đổi, nhưng chẳng biết liệu còn có cơ hội để bù đắp hay chăng.

Tác giả có lời:

Trong mắt Thái Hanh thì bé Quốc đang bận đi cùng mấy cô nàng ở chốn xa hoa truỵ lạc, còn mình thì đến một người bạn bình thường cũng chẳng bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro