79
Kim Thái Hanh quay về lớp tìm bọn Hứa Khải, nhờ bọn họ đến giờ cơm tối đi hỏi xem có ai buổi trưa từng gặp Điền Chính Quốc không.
Điền Chính Quốc bình thường khiêm tốn, mỗi này nếu không phải đi cùng Kim Thái Hanh phỏng chừng ngoại trừ mấy người trong lớp thì cũng không còn ai biết đến cậu.
Thế nhưng vẻ ngoài của Điền Chính Quốc rất đẹp, có mấy nữ sinh lớp khác đều có ấn tượng với cậu, nói lúc trưa có thấy Điền Chính Quốc, cậu đi dọc con đường nhỏ sang bên kia phố.
Sau đó thì không hỏi thăm được cái gì nữa, những người không quen biết dù có gặp qua cũng không có ai để ý.
Hứa Khải khuyên Kim Thái Hanh đừng lo lắng, tốt xấu gì cũng là thiếu niên 18 tuổi, không phải là cô gái nhỏ, có thể có chuyện gì được.
Tiết tự học buổi tối, Kim Thái Hanh ngồi ở chỗ mình, tim lại như kiến bò trên chảo nóng.
Hắn nghiêm túc nhớ lại, từ đầu tới cuối, dường như buổi trưa chỉ có Tống Lập Quần nói chuyện nhiều nhất với Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh tỉ mỉ nhớ lại những lời Tống Lập Quần nói với hắn, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Tan học tiết thứ nhất, Kim Thái Hanh đến lớp 3 tìm Tống Lập Quần.
Tống Lập Quần thật ra vẫn luôn để ý Kim Thái Hanh, hắn cũng biết chuyện lúc ăn cơm tối Kim Thái Hanh với bọn Hứa Khải đi hỏi thăm khắp nơi.
Thấy Kim Thái Hanh để ý như vậy, Tống Lập Quần cũng bất đắc dĩ.
Lần thứ hai đối mặt với lời chất vấn của Kim Thái Hanh, cậu thật sự cảm thấy quá áp lực!
Kim Thái Hanh giống như cảnh sát hình sự trong phim, phân tích từng chi tiết một, muốn cậu ta phải nói hết những chuyện trước sau khi gặp Điền Chính Quốc.
Tống Lập Quần quả thực khóc không ra nước mắt, cậu ta cũng không có tế bào não phản điều tra!
Cuối cùng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành nói một câu, không biết Điền Chính Quốc đâu.
Kim Thái Hanh nghe được khe hở trong lời nói cậu ta, nhưng cậu ta sống chết gì cũng nói không biết, Kim Thái Hanh lo lắng đến mức gân xanh cũng nổi đầy trán.
"Tống Lập Quần," Kim Thái Hanh hạ thấp giọng, thật sự là đang cầu xin, "QuốcQuốcrốt cuộc ở đâu? Em ấy xảy ra chuyện gì?"
Tống Lập Quần chỉ biết lắc đầu dưới áp lực, "Tôi thật sự không biết."
Đôi mắt sắc bén của Kim Thái Hanh dõi nhìn Tống Lập Quần một cái, không nói thêm gì nữa, mím chặt môi quay người đi.
Tống Lập Quần thật sự không đành lòng, an ủi một câu, "Cậu ấy thật sự không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng."
Kim Thái Hanh chợt quay đầy, hai bước vọt lại trước mặt cậu ta, lớn tiếng hỏi: "Cậu làm sao biết em ấy không có chuyện gì? Cậu biết em ấy ở đâu đúng không?"
Tống Lập Quần lúc này thật sự tin chuyện, có một số người khí thế rất mạnh mẽ, ngay cả giả vờ cũng không giả vờ nổi.
"Tôi," Cậu ta kiên cường chống đỡ, "Tôi không biết —"
"Rầm" một tiếng, Kim Thái Hanh đấm nát một ô cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
Kim Thái Hanh gần như phát điên gầm gừ, "QuốcQuốcrốt cuộc đang ở đâu?!"
Kim Thái Hanh nhìn khớp ngón tay đang chảy máu của Kim Thái Hanh, thật sự sợ hãi.
Cậu cảm thấy được Kim Thái Hanh nếu thật sự tìm không ra Quốc Quốc, đoán chừng sẽ phát điên.
Kim Thái Hanh nói địa chỉ nhà nghỉ Điền Chính Quốc đang ở cho Kim Thái Hanh, còn lại không nói gì thêm.
Kim Thái Hanh lấy được giấy xin nghỉ nhanh chóng chạy đến nhà nghỉ kia.
Gian phòng cậu ở là lầu 1, hành lang tối tăm.
Kim Thái Hanh cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập quá nhanh vì chạy bộ từ trường tới, Điền Chính Quốc bảo Tống Lập Quần lừa hắn, một mình trốn ở cái nhà nghỉ cũ nát này, rốt cuộc là có chuyện gì chứ!
Điền Chính Quốc nằm trên giường, bị chóng mặt cả một buổi chiều, Tống Lập Quần lúc đưa cậu đến đây có mua nước với đồ ăn, buổi tối cậu ăn xong hai cái bánh mì rồi uống thuốc.
Trong phòng rất yên tĩnh, đối diện giường có một cái tivi không biết có dùng được hay không, Điền Chính Quốc cũng không muốn động.
Trong phòng cũng không có cửa sổ, ngoài trời không biết còn sáng hay tối, cũng may trong phòng còn có một chiếc đồng hồ, bây giờ là hơn 7 giờ tối.
Điền Chính Quốc ngồi dậy uống một ngụm nước, dựa người vào đầu giường ngẩn người.
Nhà nghỉ này cách âm không tốt, trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Là chạy, rất vội, cũng rất... quen.
Điền Chính Quốc lắng nghe tiếng động, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng cậu.
"Quốc Bảo Nhi," Kim Thái Hanh gõ cửa một cái, trầm giọng nói: "Là anh, mở cửa ra."
Điền Chính Quốc hoảng sợ nắm chặt lấy ga giường, Kim Thái Hanh sao lại tìm tới đây nhanh vậy?
Cậu sờ sờ mặt mình, lo lắng đi tới đi lui trong phòng, muốn tìm một chỗ để trốn.
Kim Thái Hanh ở ngoài cửa còn lo lắng hơn cậu, vặn vặn nắm cửa nhưng vẫn không mở được, hắn cố gắng bình tĩnh, mềm giọng nói: "Quốc Bảo Nhi, là anh, là anh trai em đây, mở cửa nào."
Điền Chính Quốc hoảng loạn đi tới đi lui, không biết phải làm sao.
Nhưng việc đã đến nước này, chắc chắn không thể trốn được nữa.
Cậu đi về phía cửa, hít thở sâu mấy lần, chậm rãi mở ra.
Đèn trong hành lang không quá sáng, trong phòng cũng chỉ mở một bóng đèn tròn công suất thấp, khung cảnh mờ tối.
Nhưng ngay khoảnh khắc cửa mở ra, Kim Thái Hanh nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Điền Chính Quốc.
Mặt hắn lập tức tối sầm lại, gần như không còn nhận ra Điền Chính Quốc nữa.
Đây thật sự là Quốc Bảo Nhi của hắn sao? Quốc Bảo Nhi có đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trong suốt đẹp đẽ, làn da cũng trắng nõn hệt như trứng gà ấy.
Nhưng người trước mặt đang ngước nhìn hắn này, khuôn mặt sưng phù xanh tím từng mảng, mắt phải đắp băng gạc, hốc mắt trái tím đen, đôi mắt híp lại chỉ còn một khe nhỏ.
Khóe miệng bị rách da, một bên sưng to lên, giống như chỉ cần động đậy một chút sẽ lập tức bị nứt ra.
Cánh tay trái cũng bị treo lên, không biết bên trong quần áo còn bị thương chỗ nào nữa không.
Kim Thái Hanh trước tới giờ chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy, trái tim hắn đau đến run rẩy, thật sự rất đau, đến mức hắn không dám thở mạnh.
Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh cả người cứng đờ thì vươn tay kéo hắn vào trong phòng.
Tay Kim Thái Hanh run run, muốn sờ mặt Điền Chính Quốc nhưng lại như thể sợ làm vỡ cậu, bàn tay đưa ra bị rụt về.
"...Ai?" Kim Thái Hanh khó khăn nói thành tiếng, cuống họng cũng run rẩy, "Là... Bàng Địch?"
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh như vậy rất khó chịu, lúc thường cậu chỉ bị ốm vặt bị thương nhẹ Kim Thái Hanh đã lo lắng không thôi, lúc này hắn chắc chắn đau lòng muốn chết.
Cậu dùng tay phải nhẹ nhàng ôm lấy Kim Thái Hanh, cố gắng động viên hắn" "Anh, em không sao, chỉ bị thương ngoài da chút thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏe ngay, anh đừng lo lắng."
Kim Thái Hanh ngửa đầu, cố gắng ép nước mắt quay trở lại, hít thở sâu mấy hơi mới mở miệng, "Mắt, mắt em bị sao vậy?"
"Chỉ bị xuất huyết biểu bì, đắp thuốc vào là tốt rồi." Điền Chính Quốc cố gắng nhìn hắn qua khe mắt sưng húp, "Thật sự không sao đâu, cánh tay cũng không sao, chỉ bị gãy xương, không quá nghiêm trong, bó thạch cao rồi, anh đừng lo lắng."
Đầu Kim Thái Hanh ong ong, cảm giác lục phủ ngũ tạng không chỗ nào là không nhức nhối.
Hắn không dám ôm lấy Điền Chính Quốc, sợ đụng đến vết thương trên người cậu. Chỉ nhẹ nhàng dìu cậu ngồi xuống bên mép giường, còn hắn ngồi xổm trước mặt cậu, ngửa đầu nhỏ giọng hỏi: "Trên người, còn bị thương ở chỗ nào nữa không?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, "Không có, không sao, đều chỉ là vết thương ngoài da."
"Để anh nhìn một chút, được không?" giọng Kim Thái Hanh rất nhẹ, mơ hồ run rẩy, "Quốc Bảo Nhi ngoan, để anh nhìn một chút."
Điền Chính Quốc còn đang mặc đồng phục học sinh, rất bẩn, phía trên còn có vết máu.
Kim Thái Hanh cẩn thận vạch áo cậu lên từng chút một, vết bầm trước ngực trước bụng ngay lập tức đập vào mắt hắn.
"Anh, đây đều là vết thương ngoài da, không sao đâu." Điền Chính Quốc kéo áo xuống, cầm lấy tay Kim Thái Hanh, ngừng một chút mới nói: "Em thật sự không sao, anh, anh đừng đi đánh nhau, được không?"
Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhẹ giọng hỏi: "Quốc Bảo Nhi ăn cơm chưa, anh ra ngoài mua cơm."
Điền Chính Quốc lắc đầu, "Em không đói bụng, lúc nãy mới ăn vài mấy miếng bánh mì."
"Ngoan, anh đi mua cơm, về ngay thôi." Kim Thái Hanh dịu dàng dỗ dành: "Ăn cơm đầy đủ vết thương mới nhanh lành, anh ăn với em."
Điền Chính Quốc không muốn Kim Thái Hanh phải lo lắng thêm, chỉ đành gật đầu, "Được, vậy anh đi nhanh rồi về."
Kim Thái Hanh rất nhanh đã xách theo cơm nước quay lại, đều là những món thanh đạm dễ ăn.
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn để Kim Thái Hanh đút cơm, chỉ cần để Kim Thái Hanh có thể cảm thấy dễ chịu hơn cậu đều làm.
Ăn cơm xong Kim Thái Hanh cẩn thận cởi áo quần Điền Chính Quốc, để Điền Chính Quốc nằm trên giường bôi thuốc cho cậu.
Sau khi cởi hết quần áo, Kim Thái Hanh mới thấy rõ trên người Điền Chính Quốc rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.
Không chỉ ngực, bụng, mà trên vai đùi đều có những mảng ứ máu.
Kim Thái Hanh nín thở chống trên người Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng kề môi lên những vết bầm tím, thành kính hôn từng chút một.
Sau đó hắn gục đầu xuống trước bụng Điền Chính Quốc bất động.
Điền Chính Quốc nằm ngửa, mắt trái giờ thành một khe hẹp, cậu không nhìn được phía dưới, chỉ vươn tay xoa mái tóc ngắn của Kim Thái Hanh.
Xoa một lúc, cậu cảm giác bụng của mình ẩm ướt, nóng hổi.
Kim Thái Hanh khóc.
Không có tiếng động, chỉ âm thầm rơi lệ.
Trái tim Điền Chính Quốc như vỡ nát, nước mắt chảy ra từ khóe mắt xanh tím, trượt xuống.
"Anh, em không đau," Cậu luống cuống xoa đỉnh đầu Kim Thái Hanh, run rẩy nói: "Em thật sự không đau, anh, anh đừng khóc."
Kim Thái Hanh cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không nhịn được.
Từ sau khi hắn biết nhớ, ngoại trừ lúc ông bà qua đời, hắn chưa từng khóc thêm lần nào.
Quốc Bảo Nhi là người ở đầu quả tim hắn, ngậm trong miệng cũng sợ tan.
Thế nhưng, lại bị đánh thành như vậy!
Điền Chính Quốc chỉ có thể động tay phải, cậu cố gắng ôm Kim Thái Hanh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh, em không đau, anh đừng khóc."
Kim Thái Hanh nghiêng đầu dùng cánh tay lau khô nước mắt, hít thở sâu khống chế lại tâm tình.
Hắn dịch người lên trên, bao bọc Điền Chính Quốc, dùng cánh tay chống đỡ cơ thể mình để không đè lên người cậu.
"Quốc Bảo Nhi," Hắn cúi đầu nhẹ nhàng cọ chóp mũi mình lên mũi cậu, giọng nói hết sức dịu dàng, "Anh thật sự rất yêu em."
Điền Chính Quốc dùng tay phải ôm lấy lưng Kim Thái Hanh, khóe mắt nhìn thấy được đôi mắt hắn, đôi mắt ngày thường đen trắng rõ ràng, giờ khắc này lại đỏ bừng một mảnh.
Cậu không chịu được dáng vẻ thương tâm này của Kim Thái Hanh, nó khiến cậu đau đớn hơn cả khi bị đánh.
"Anh, em không đau, anh đừng lo lắng." Điền Chính Quốc không kìm được khóc nức nở, cổ họng run rẩy liên tục nói, "Anh đừng lo lắng, em không đau."
"Suỵt..." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng che miệng cậu lại, mềm mại dỗ dành, "Anh không lo, Quốc Bảo Nhi đừng khóc, mắt bị thương không thể khóc."
Kim Thái Hanh nói nhẹ nhàng hôn khô nước măt chảy ra từ khóe mắt Điền Chính Quốc.
Đêm dần khuya, Kim Thái Hanh cẩn thận ôm Điền Chính Quốc trong ngực, liên tục dỗ dành Điền Chính Quốc, mãi đến tận khi cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hắn vẫn luôn giữ yên tư thế ôm cậu, không nhúc nhích, cả đêm không chợp mắt.
Đồng hồ trên tường vang lên những tiếng tíc tắc máy móc, kim giờ quay được nửa vòng, đã sáu giờ sáng.
Kim Thái Hanh cố gắng thả nhẹ động tác, đỡ Điền Chính Quốc tách khỏi lồng ngực mình
Điền Chính Quốc ngủ rất say, lúc thường cậu thỉnh thoảng sẽ hơi nhaòh miệng, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhưng bây giờ một bên khóe môi bị sưng phù ứ máu, khiến cho đôi môi chỉ có thể khép chặt lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu, nhẹ kề sát môi mình lên trán, âu yếm vạn phần hôn lên.
Lúc Điền Chính Quốc tỉnh lại phát hiện không thấy Kim Thái Hanh đâu, cậu cực kỳ hốt hoảng.
Đang lúc lo lắng vội vàng mặc quần áo thì Kim Thái Hanh trở lại, còn xách theo một túi đồ ăn.
"Quốc Bảo Nhi dậy rồi?" Kim Thái Hanh để bữa sáng lên đầu giường, giúp Điền Chính Quốc mặc quần áo. "Anh đi mua đậu hũ sốt tương mà em thích, nhân lúc còn nóng nhanh ăn thôi."
"Anh còn Kim anh đi rồi." Điền Chính Quốc vui vẻ cười, nhưng lại đụng đến vết thương nơi khóe môi, khuôn mặt sưng phù cũng không nhìn ra biểu cảm.
Kim Thái Hanh rũ mắt, yên lặng ôm Điền Chính Quốc vào lòng, ôm lấy cậu từ phía sau, đút từng muỗng đậu hũ một cho cậu.
"Lát nữa anh phải về trường, tan học lại đến thăm em." Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói chuyện, lấy thuốc với nước tới đút Điền Chính Quốc uống.
Chờ ăn uống xong, lại bôi thuốc cho cậu, cũng đến giờ tự học buổi sáng.
Điền Chính Quốc đứng ở cạnh cửa, kéo góc áo Kim Thái Hanh, thấp thỏm nói: "Anh, anh, anh đừng đi tìm Bàng Địch, đừng đánh nhau, được không?"
Kim Thái Hanh dịu dàng cười, giơ tay vuốt lọn tóc vểnh lên của Điền Chính Quốc, "Ừm, Quốc Bảo Nhi nhớ nghỉ ngơi cho tốt, tối hôm qua ngủ ít, bây giờ ngủ thêm một chút."
Điền Chính Quốc cố gắng mở to mắt trái, ngoan ngoãn nói: "Dạ, em không sao, anh yên tâm đi."
Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay đang kéo góc áo mình đưa tới bên môi âu yếm hôn một cái, dịu dàng nói: "Đóng kín cửa, anh đi đây."
Điền Chính Quốc vẫn luôn quan sát sắc mặt Kim Thái Hanh, thấy hắn vẫn bình tĩnh thì mới thoáng yên tâm.
Cậu nhón chân, khó khăn hôn một cái lên môi Kim Thái Hanh.
Dáng vẻ của Kim Thái Hanh là kiểu đẹp trai lạnh lùng cứng rắn, nhưng đôi môi lại cực kỳ mềm mại.
Điền Chính Quốc hôn xong thì mềm giọng làm nũng, "Vậy tan học anh đến nhanh nhé, em ở một mình chán lắm."
"Ừm." Kim Thái Hanh cười cười, thương tiếc cọ cọ chóp mũi Điền Chính Quốc.
Ra khỏi nhà nghỉ, Kim Thái Hanh nhìn về phía trường học, nụ cười dịu dàng cũng biến mất khỏi khuôn mặt, trong mắt chỉ còn lạnh lùng u ám.
Lời editor: Đến đây rồi, ai muốn nói không với ngược thì dừng lại ở đây nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro