PN2 Lên phố
Đêm trước kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5 năm 2021, ba Kim mẹ Kim đi tới thành phố Q thăm đôi chồng chồng, cũng nhân tiện ra ngoài du lịch một chút.
Những năm qua đây là lần đầu tiên ba Kim mẹ Kim đến thành phố Q, trước đây Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc có nói hai ông chuyển bà đến, tiệm tạp hóa thì sang tên cho người khác, người một nhà chuyển tới sống với nhau.
Nhưng hai ông bà không chịu, nói thành phố lớn cái gì cũng quý, tiền kiếm không dễ, bọn họ sợ thành gánh nặng cho hai đứa nhỏ.
Hai năm trước ba Kim mẹ Kim thấy hai người sống rất tốt nên nghĩ muốn đến xem thế nào, nếu mà ổn thì qua hai năm nữa sẽ chuyển đến đó. Dù sao bọn họ càng lúc càng lớn tuổi, ba Kim năm nay đã 60, cũng muốn được ở cạnh con trai.
Hai giờ chiều, Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc lái xe đến sân bay đón ba mẹ.
Lúc trước có nghe mẹ Kim nói muốn xách theo cái này cái kia, nhưng tận mắt nhìn thấy hai cái túi bạt to đùng kia vẫn sợ đến ngây người.
"Ba, mẹ," Điền Chính Quốc vội vàng tới đón, cầm lấy túi trong tay mẹ Kim, "Sao mẹ đưa nhiều đồ vậy ạ?"
"Đúng đó," Kim Thái Hanh cũng xách túi bạt căng phồng trong ta ba Kim, "Ở đây cái gì cũng không thiếu, đưa nhiều gì cho phiền."
"Phiền cái gì mà phiền, đi máy bay vừa nhanh vừa tiện," mẹ Kim tinh thần sáng láng, "Sớm biết có thể gửi vận chuyển được nhiều như vậy mẹ sẽ lấy thêm đồ."
Kim Thái Hanh bó tay, "Thế hai người đưa những thứ gì vậy?"
"Thì mấy quả trứng gà, còn cả trứng vịt, hai con gà, hai con vịt ~" mẹ Kim hưng phấn chỉ vào một cái túi bạt, "Trong đó còn có nửa cái chân bò nữa."
Má ơi, Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, "Mẹ, mẹ mang mấy cái này làm gì, tủ lạnh trong nhà cũng không để hết được."
"Mẹ con còn chưa mang hết đi đó," ba Kim chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại nói: "Hai ngày trước, ông Dương nhà hàng xóm làm thịt lợn, mẹ con nói thịt lợn giờ rất mắc, phải mua một ít đem lên cho hai đứa, may mà ba khuyên nên mới thôi, nếu không còn nhiều hơn thế này nữa."
"Tôi đúng là không nên nghe ông mà!" Mẹ Kim trừng ba Kim nói, "Dù sao cũng rẻ hơn ở đây nhiều."
Ba Kim làm bộ nhìn ngó khung cảnh của sân bay, không lên tiếng.
Đi bộ đến bãi đậu xe, một nhà bốn người lên xe. Kim Thái Hanh lái xe, Điền Chính Quốc ngồi bên ghế phó lái, ba Kim mẹ Kim ngồi phía sau.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, cũng là lúc nắng nhất của buổi trưa, cửa sổ xe mở hé, gió thổi tới từng đợt, cảm giác thoải mái thư thái.
Tâm trạng mẹ Kim rất tốt, dọc đường đi nói không ngừng.
Cuộc sống những năm qua đều rất suôn sẻ, con trai làm ăn khấm khá, sức khỏe hai ông bà cũng không tồi, ngày tháng bình thản mà hạnh phúc. Cho nên mẹ Kim mấy năm nay ngược lại trông trẻ trung hơn trước, da dẻ hồng hào căng bóng, thể trạng rất tốt.
"Ba, mẹ, hai người chắc đói rồi đúng không?" Điền Chính Quốc mỉm cười quay đầu hỏi ba Kim mẹ Kim, "Ba mẹ có muốn lát vào nội thành thì kiếm chỗ ăn lót dạ trước không?"
"Không đói không đói." mẹ Kim vội vàng nói, "Mới ăn mì trên máy bay , không đói gì cả, chờ về nhà rồi nấu cơm ăn."
"Vâng, trong nhà còn có một đống hải sản tươi đó." Kim Thái Hanh một tay vững vàng điều khiển vô lăng, tay kia tùy ý gác lên cửa sổ, "Quốc Bảo Nhi mới sáng sớm đã đến chợ hải sản mua rồi."
Mẹ Kim nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên bật cười cảm khái.
Bây giờ bà nghe Kim Thái Hanh kêu Quốc Bảo Nhi đã không nổi da gà nữa rồi.
Sống hơn nửa đời người, vợ chồng ân ái không phải chưa từng thấy, tình cảm của bà với ba Kim cũng cực kỳ tốt. Thế nhưng như hai đứa trẻ này thì thật sự là chưa gặp được ở đâu.
Cũng không thể nói là đứa trẻ, Kim Thái Hanh năm nay cũng đã 37, Điền Chính Quốc 36, nhưng hai người vẫn hệt như vợ chồng son, có khi còn ngọt ngào hơn cả mới cưới.
Tuy bà với ba Kim chấp nhận chuyện của hai người, nhưng vẫn không thể hiểu nổi, sao hai người đàn ông lại có thể ở bên nhau.
Có thể những năm tháng qua bà nhìn thấy hai người ngọt ngào gắn bó, con trai thật sự sống rất tốt, rất hạnh phúc, mẹ Kim cũng không còn xoắn xuýt thêm nữa. Tình cảm chân thành không dễ có, còn phân biệt nam với nữ làm gì.
Từ sân bay đến nội thành rất xa, người một nhà trên xe cười cười nói nói, náo nhiệt vô cùng.
Điền Chính Quốc còn lo lắng không có chỗ để để đồ ba Kim mẹ Kim đưa tới, ở nhà có một cái tủ lạnh hai cửa, nhưng đã bị nhét đủ thứ trong.
Kim Thái Hanh cũng nói, mang trứng gà thì thôi còn mang theo gà làm gì, hắn với Quốc Bảo Nhi đều ít ăn thịt gà, thỉnh thoảng đi siêu thị mới mua một hai lần.
Ba Kim vội vàng nói, nên ít ăn gà bên ngoài, đặc biệt là cái gì mà KFC đó thì càng chớ ăn.
Điền Chính Quốc cười hỏi, "Sao vậy ba, trong tivi nói có ruồi bọ ạ?"
"Ruồi bọ là chuyện nhỏ," Ba Kim nghiêm túc nói, "Gà loại đó thường cho ăn thức ăn tăng trưởng, nếu không thì sao mà lớn nhanh được? Thôn ta có một nhà nuôi gà cung cấp thịt cho trấn, gà nhà kia nuôi bằng cám tăng trưởng ăn đến ngu luôn, trời mưa gà vịt ngỗng nhà khác đều biết đi tìm chỗ trú, còn cái con gà ngốc kia thì chỉ ngẩng mặt nhìn trời mà đội mưa, không nhúc nhích. Nếu bọn con mà ăn loại đó thì không phải cũng ngốc như gà hay sao!"
"Phụt ~" Điền Chính Quốc đang uống nước, nghe thấy vậy không nhịn được cười phun ra hết, "Ha ha ha ha..."
Kim Thái Hanh cũng bật cười, hắn đổi sang tay trái nắm vô lăng, tay phải vươn tới lau vệt nước nơi khóe miệng Điền Chính Quốc, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc âu yếm nói, "Cẩn thận kẻo sặc."
"Thật đó!" mẹ Kim sợ bọ họ không tin, "Hai đứa đừng có nghĩ đây chỉ là chuyện cười, là chuyện thật! Thịt gà kia toàn thức ăn tăng trưởng, ăn vào không tốt cho sức khỏe."
"Vâng vâng vâng," Điền Chính Quốc vừa cười vừa gật đầu, "Bọn con vốn cũng không ăn nhiều, mẹ yên tâm."
Vào đến nội thành có hơi kẹt xe, hơn ba giờ rưỡi chiều bốn người mới về được đến nhà.
"Ba mẹ nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi," Điền Chính Quốc trước tiên đi rửa chút hoa quả cho ba Kim mẹ Kim, "Bọn con vào nấu cơm, hai người ăn tạm cái này trước."
"Đừng vội, ba mẹ không mệt," Ba Kim mẹ Kim nhìn quanh phòng khách, trang trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ ấm áp, "Nhà cũng rộng đó, hai phòng ngủ à?"
"Vâng, hai phòng." Kim Thái Hanh cầm lấy ấm trong tay Điền Chính Quốc đi pha trà, "Con mới nói ba mẹ cũng nên chuyển đến đây sống đi, sau này mua một căn trong tiểu khu này luôn. Tiểu khu này nhiều người già lắm, hai người rảnh rỗi có thể xuống dưới nhà trò chuyện với họ."
Ba Kim đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn ra ngoài, "Môi trường đúng là rất tốt, ba nghe nói giá nhà ở đây đắt lắm, căn này tốn không ít tiền nhỉ?"
"Cũng tạm." Kim Thái Hanh soạn hết đồ ba Kim mẹ Kim đưa tới, "Ban đầu bọn con định bán căn này đi, đổi sang căn rộng hơn. Thế nhưng Quốc Bảo Nhi ở quen rồi, không muốn đổi."
"Thế này rộng rồi đó, mẹ thấy rất được." mẹ Kim dạo một vòng quanh nhà, hài lòng nói, "Chỉ có hai đứa thì ở nhà rộng quá làm gì."
Kim Thái Hanh không thèm ngẩng đầu lên nói, "Phòng vệ sinh hơi nhỏ."
"Nhỏ chỗ nào?" mẹ Kim bĩu môi, "Con mà không chui lọt hả?"
Điền Chính Quốc vội vàng lén nhéo Kim Thái Hanh một cái, không để tên này nói lung tung nữa.
Chờ hai người sứt đầu mẻ trán dọn dẹp xong đồ đạc thì cửa tủ lạnh đã không đóng nổi.
Bận rộn một lúc mà đã đến 4 giờ, Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc vội vàng chuẩn bị cơm tối.
Cua sáng sớm đến chợ hải sản mua về vẫn luôn thả trong chậu, nghêu cũng được ngâm nước muối để cho nhả cát.
"Quốc Bảo Nhi!" Điền Chính Quốc vừa mở nắp chậu cua lên thì Kim Thái Hanh lập tức kéo anh ra, "Để anh làm cho, em lấy tôm trong tủ lạnh ra đi."
Kim Thái Hanh không cho Điền Chính Quốc làm cua sống, bởi có lần Điền Chính Quốc không cẩn thận bị cua kẹp tay đến đổ máu, Kim Thái Hanh đau lòng không thôi, từ đó về sau phàm là những con còn sống có tính công kích thì hắn không để Điền Chính Quốc động vào, chỉ lo đại bảo bối nhà mình bị thương mà thôi.
Điền Chính Quốc lấy tôm ra, làm sạch chỉ tôm, cắt hành gừng tỏi, sau đó lấy ốc đã được sơ chế lại bếp để nướng.
Kim Thái Hanh bên cạnh cũng đã xử lý xong đống cua, nhúng vào trứng gà sau đó phủ một lớp bột. Bật bếp lửa lên, tiếng máy hút mùi vang lên ù ù, rót dầu vào nồi, chuẩn bị làm món cua chiên giòn.
"Sao anh cứ quên mang tạp dề vậy," Điền Chính Quốc lấy tạp dề mặc vào cho Kim Thái Hanh, vòng tay qua eo hắn tựa như ôm mà thắt dây lưng, "Dầu bắn hết lên người bây giờ."
Kim Thái Hanh nhân cơ hội hôn một cái lên trán anh, cười hì hì thấp giọng nói: "Em mặc tạp dề này mới đẹp..."
Điền Chính Quốc cười nguýt hắn một cái, "Không đứng đắn!"
Cái tạp dề này là Điền Chính Quốc mua trên mạng cách đây không lâu, cũng không phải hàng mắc tiền nhưng thấy lượng tiêu thụ rất cao nên anh tùy tiện mua một cái.
Kiểu dáng cũng bình thường, màu trắng, độ dài đến giữa đùi, phía trước còn có hình mèo hoạt hình, phía sau trống trơn buộc dây.
Có một tối Điền Chính Quốc tan làm về sớm, mặc cái tạp dề này nấu cơm. Mùa hè, trời nóng, Điền Chính Quốc chỉ mặc mỗi cái quần đùi với tạp dề.
Một lát sau Kim Thái Hanh về, nhìn thấy Điền Chính Quốc để trần thân trên chỉ mặc một cái tạp dề đi tới đi lui trong phòng, ngay lập tức thân dưới đội quần đứng dậy với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.
Nói thế nào đây, hình ảnh đó cực kỳ kích thích đối với Kim Thái Hanh, hắn cảm thấy dáng vẻ kia của Điền Chính Quốc quá mức quyến rũ.
Điền Chính Quốc bây giờ cũng không khác mấy hồi cấp ba, chiều cao tăng thêm 1, 2 cm, nhưng mặt với vóc người vẫn giống như khi đó, chỉ là trông chững chạc trưởng thành hơn mà thôi.
Da Điền Chính Quốc cực kỳ trắng, mặc áo trắng càng trông chói mắt. Hơn nữa tỉ lệ cơ thể rất đẹp, tấm lưng thon gọn, xương hồ điệp đối xứng, mảnh khảnh vừa vặn.
Đường cong chữ S từ cổ đến bờ mông căng mẩy, cạnh eo có hai hõm sâu, nhìn từ một bên có cảm giác giống như hai cánh hoa ngọc lan tản ra.
Cho nên khi Điền Chính Quốc để trần tấm lưng trắng nõn, chỉ có một sợi dây lỏng lẻo vắt quanh eo, nút thắt vừa vặn rũ xuống rãnh lưng, làm hiện lên vòng eo mê người lấp ló.
Kim Thái Hanh nhìn mà nghĩ Điền Chính Quốc quả thật là siêu cấp gợi cảm.
Vì vậy Kim Thái Hanh lúc đó lập tức hóa thành thú hoang, cũng không kịp lên giường mà đè Điền Chính Quốc trên kệ bếp xử lý một trận đã đời.
Đôi chồng chồng vừa làm vừa liếc mắt đưa tình thì mẹ Kim đi vào.
"Đang làm gì đó?" mẹ Kim nóng lòng muốn thử, "Mẹ làm giúp cho hai đứa."
"Không cần đâu mẹ," Điền Chính Quốc đưa hành gừng đã cắt cho Kim Thái Hanh, "Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, ra xem tivi với ba cũng được, bọn con làm gần xong rồi."
Mẹ Kim vui vẻ nhìn Kim Thái Hanh đảo muỗng, cười trêu, "Được đó Hanh Hanh, sau này phải gọi là bếp trưởng Dương rồi."
"Đúng vậy," Điền Chính Quốc đắc ý, "Anh con bây giờ nấu giỏi hơn con nhiều, món gì cũng làm được."
Kim Thái Hanh một tay cầm muỗng đảo, tay kia kéo Điền Chính Quốc ôm vào lòng, cười nói, "Sao em không nói là món gì em cũng thích ăn."
Điền Chính Quốc trước mặt ba mẹ thì xấu hổ không dám thân thiết như vậy, anh vội vàng tránh khỏi lồng ngực Kim Thái Hanh, nói với mẹ Kim: "Mẹ ra phòng khách nghỉ ngơi đi, bọn con làm được."
Mẹ Kim không nói hai lời mà lập tức chuồn đi, thôi ra phòng khách tìm ông già xem tivi còn hơn. Nhà bếp làm gì có chỗ cho bà? Lúc nào cũng âu yếm nhão nhoẹt!
Bữa tối hết sức phong phú, Kim Thái Hanh nấu bốn món, ốc biển sốt tương, tôm hấp bún tỏi, cua chiên giòn, ngao xào cay. Điền Chính Quốc còn làm một đĩa cải rổ xào cùng với canh thịt viên cải thìa, một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị.
Điền Chính Quốc đã sớm chuẩn bị rượu cho ba Kim, là rượu của thành phố Q, rất nổi tiếng uống cũng ngon.
Ba Kim hôm nay rất vui vẻ, uống cùng với Kim Thái Hanh vẫn chưa đủ còn nhất định muốn Điền Chính Quốc cũng uống chung.
Kim Thái Hanh vừa khuyên vừa chơi xấu, vất vả lắm mới được ba Kim đồng ý chỉ để Điền Chính Quốc uống một chén thôi.
Một nhà bốn người vui vẻ quây quần bên bàn cơm thịnh soạn, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ cũng đã được bật lên.
Ăn cơm xong, mẹ Kim đuổi ba người đàn ông nồng nặc mùi rượu ra phòng khách còn mình ở lại dọn dẹp phòng bếp.
Những ngày tháng như thế này thật tốt, mẹ Kim vừa rửa chén vừa hát ngân nga. Người một nhà ở bên nhau, bình an hòa thuận, đây không phải là cuộc sống mà con người ta hằng ao ước hay sao.
Tiếc nuối duy nhất là Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc không có con, haiz. Mẹ Kim nhớ lại ban nãy nhìn thấy mấy ông bà dắt cháu dưới lầu, lòng thầm ước ao.
Đáng tiếc, nhưng con dâu của bà không thể sinh con.
Không sinh được thì không sinh, cũng không thể thay đổi được.
Nhưng bảo hai người nhận nuôi một đứa thì cứ luôn miệng nói chưa có thời gian rảnh!
Mẹ Kim rất tức giận, sao lại không có thời gian chứ? Hai cái đứa này đến ngày nghỉ không phải đều đi chơi, du lịch khắp nơi hay sao, còn đăng ảnh đồ ngon cảnh đẹp trên vòng bạn bè đấy thây?!
Hừ! Đều đã ba mươi mấy tuổi cả rồi mà không biết đứng đắn, suốt ngày cứ dính lấy nhau xà nẹo Thế mà vẫn chưa đủ hay sao?
Ai, thôi đừng nói nữa, con trai với con dâu tình cảm tốt quá cũng khiến bà thượng hỏa!
Tửu lượng của ba Kim với Kim Thái Hanh đều tốt, nhưng hôm nay vui quá, hai người đều uống hơi nhiều, bây giờ ai cũng say chếnh choáng.
Điền Chính Quốc thì ngược lại không sao, Kim Thái Hanh nghiêm ngặt canh cho vợ bé nhỏ, nói chỉ uống một chén thì i như rằng chỉ có một chén, cho dù ba Kim có nói sao cũng không dao động.
Mẹ Kim dọn xong phòng bếp đi ra, bốn người ngồi trong phòng khách xem tivi trò chuyện.
Điền Chính Quốc nghĩ ba Kim mẹ Kim sáng sớm nay hết ngồi xe lại ngồi máy bay, tất tưởi đến đây chắc chắn đã mệt lắm rồi. Vì vậy anh đi rửa mặt sớm, xong rồi thì quay về phòng, để ba Kim mẹ Kim cũng đi nghỉ.
Điền Chính Quốc về phòng không bao lâu thì Kim Thái Hanh cũng rửa mặt xong đi vào.
Mấy năm qua tuổi tác dần tăng lên nhưng khuôn mặt Kim Thái Hanh vẫn không thay đổi gì, mà sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành thì lại càng ngày càng đậm.
Tối nay Kim Thái Hanh có uống chút rượu lúc này cả người lại có thêm chút cảm giác lười biếng hoang dã.
Hắn vừa mới tắm xong chỉ mặc một chiếc quần cộc, cơ bắp trên người còn ướt hơi nước, hormone nam tính nồng nặc.
Điền Chính Quốc vốn đang đứng trước tủ tìm áo quần theo mùa, thấy dáng vẻ này của Kim Thái Hanh lại không kìm được mà nhìn hắn chăm chú.
Kim Thái Hanh cười đè Điền Chính Quốc lên cửa tủ, giọng nói trầm thấp hỏi: "Quốc Bảo Nhi nhìn cái gì vậy?"
Đôi mắt Điền Chính Quốc sáng lấp lánh, ôm lấy tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ của Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Nhìn anh của em ~"
Kim Thái Hanh dính chặt lên người Điền Chính Quốc, cúi đầu củng trán mình lên trán anh, "Anh của em có đẹp không?"
"Rất đẹp," khóe môi Điền Chính Quốc vểnh cao, nhìn người trước mặt không chớp mắt, "Anh của em dù đến 100 tuổi cũng rất đẹp."
Kim Thái Hanh dùng thân dưới thúc anh một cái, "Vậy hôn anh đi."
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn hôn bẹp một cái lên môi hắn, "Được rồi, mau đi ngủ thôi, sáng mai dẫn ba mẹ ra ngoài chơi."
Kim Thái Hanh không đáp lời, nâng mặt Điền Chính Quốc lên hôn xuống.
Môi lưỡi chạm nhau như mang theo tia lửa, Kim Thái Hanh hôn rất cuồng nhiệt, môi lưỡi quấn chặt Điền Chính Quốc, mút từng ngụm từng ngụm thật lớn sau đó vươn đầu lưỡi liếm láp khắp khoang miệng anh, khí thế hùng hổ mạnh mẽ.
"A..." Hôn một lúc Điền Chính Quốc cố gắng đấy Kim Thái Hanh ra.
Anh cảm thấy rất nguy hiểm, Kim Thái Hanh hôn không giống như chỉ âu yếm một chút rồi thôi, mà hệt như gió lốc trước bão táp, cuồng dã làm càn.
Quả nhiên, ánh mắt Kim Thái Hanh dần tối xuống.
"Quốc Bảo Nhi," hắn chốc chốc lại cọ xát thân dưới lên người Điền Chính Quốc, gióng nói đè xuống rất thấp, "Chồng cứng rồi."
"Không được," Điền Chính Quốc dùng sức đẩy hắn, "Ba mẹ còn đang ở ngoài phòng khách đấy."
"Không sao," Kim Thái Hanh một bên cọ xát thân dưới một bên xoa nắn mông thịt Điền Chính Quốc, "Đều đã nhiều năm như vậy rồi còn sợ cái gì."
"Không được!" Điền Chính Quốc vội muốn chết.
Đây là vấn đề sợ hay không sao? Đây chính là vấn đề xấu hổ đó có biết không!
Kim Thái Hanh bình thường làm tình đã mạnh bạo như hải sản tươi (?) rồi, hôm nay còn uống rượu nữa, lần nào uống rượu hắn cũng đều hết sức hưng phấn!
Làm cái này mà chỉ làm nhẹ? Anh có thể nhịn mà không kêu thành tiếng?! Nếu để ba mẹ ở ngoài nghe thấy, thì thì thì...nói làm sao!
Thế nhưng Kim Thái Hanh đã bị lửa dục thiêu đốt, hơi thở cũng dần thay đổi.
"Bé ngoan," hắn chen đùi mình vào giữa hai chân Điền Chính Quốc, dán vào môi anh thấp giọng dụ dỗ, "Chỉ làm một lần thôi, được không?"
Điền Chính Quốc liên tục lắc đầu, liều mạng đẩy Kim Thái Hanh ra, nhỏ giọng nói: "Lát nữa em liếm cho anh, dùng miệng, đi mà?"
Ánh mắt Kim Thái Hanh tăm tối giống như đạo tặc, mơ hồ ánh lên tia cướp bóc.
Hắn chăm chú nhìn Điền Chính Quốc suốt mấy giây, đột nhiên tuột quần lót Điền Chính Quốc sau đó ngồi xổm xuống, không để anh kịp phản ứng đã ngậm lấy gậy thịt thanh tú hồng hào kia vào miệng.
"A ưm..." Điền Chính Quốc vội vàng cắn môi, giơ tay đẩy đầu Kim Thái Hanh, "Anh đừng..."
Cái tên khốn nạn này! Anh vốn cũng uống chút rượu, cả người khô nóng khó nhịn, cứ tiếp tục như vậy làm sao mà kiên trì được đây!
Kim Thái Hanh ngửa đầu ánh mắt tăm tối nhìn anh, lưỡi liếm một vòng quanh đầu khấc, sau đó cứ vậy chậm rãi đâm dương vật vào trong miệng.
Eo Điền Chính Quốc mềm nhũn, cắn chặt môi.
Kim Thái Hanh vừa phun ra nuốt vào vừa chăm chú nhìn anh, trong đôi mắt là khí thế chinh phục không thể từ chối!
Nhưng cùng lúc đó ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, "Hanh Hanh Quốc Quốc, kim chỉ nhà mình để ở chỗ nào vậy?"
Điền Chính Quốc quả thật muốn khóc, còn muốn cắn người.
Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng mẹ Kim thì nảy ra ý xấu đột nhiên tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, vừa nuốt vào sâu bên trong vừa liên tục đảo đầu lưỡi liếm mút.
Điền Chính Quốc sợ muốn chết, anh không biết bây giờ mình mà mở miệng sẽ thế nào nữa!
"Quốc Quốc? Hanh Hanh?" mẹ Kim lại gõ cửa, "Kim chỉ nhà ta để ở chỗ nào?"
Điền Chính Quốc giữ chặt đầu Kim Thái Hanh, cố gắng ổn định hơi thở, "Ở trên tủ giày cạnh cửa —"
Không chờ anh nói xong, Kim Thái Hanh bóp lấy túi trứng, hóp miệng mút mạnh một cái!
Điền Chính Quốc vội vàng véo lỗ tai Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh ngẩng đầu cười xấu xa, giữ chặt lấy gáy anh hôn nồng nhiệt.
Hôn một chốc, mẹ Kim lại quay lại gõ cửa, "Quốc Quốc, không có chỉ màu đỏ hả con?"
Điền Chính Quốc rút lưỡi mình khỏi miệng Kim Thái Hanh, thở dốc, nhỏ giọng nói, "Hình như không có, con—"
Cái tên này! Mới nói được câu Kim Thái Hanh đã duỗi ngón tay đâm chọc lỗ sau của anh.
"Mẹ," Kim Thái Hanh vừa duỗi dài ngón tay đâm sâu vào trong lỗ nhỏ vừa nói vọng ra ngoài cửa, "Ngày mai lại tìm, mẹ với ba cũng nên đi ngủ trước đi."
Nhưng mẹ Kim mấy năm nay đang trong thời kỳ mãn kinh tính tình rất nóng nảy, "Ngủ cái gì mà ngủ, mẹ còn đang chờ để dùng đây!"
Tâm trạng Điền Chính Quốc thật sự bị giày vò quá sức mệt mỏi, anh liều mạng đè lại bàn tay đang làm càn của Kim Thái Hanh, cố giữ giọng thật ổn định nói: "Mẹ thật sự không có, để sáng mai con xuống lầu mua."
Mẹ Kim lúc này mới chịu yên, ngoài cửa không còn động tĩnh.
Kim Thái Hanh đã sớm khát khô khó nhịn, ôm chầm lấy Điền Chính Quốc ném người lên giường.
Điền Chính Quốc bị ném lên giường còn chưa lấy lại tinh thần đã ngay lập tức bị Kim Thái Hanh đè lên.
"A..." Điền Chính Quốc dự định tiến hành chống đối lần cuối, nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn nóng bỏng của Kim Thái Hanh, nhỏ giọng dỗ dành, "Anh, để em liếm cho anh —-"
"Bé ngoan..." Kim Thái Hanh khó nhịn liếm cắn môi cùng với cằm của Điền Chính Quốc, "Chỉ làm một lần thôi, cho anh đi..."
Không đợi Điền Chính Quốc trả lời Kim Thái Hanh đã lật người lại, đè lên anh, vội vàng vươn tay kéo ngăn tủ đầu giường lấy chai thuốc bôi trơn bên trong ra đổ một đống xuống giữa khe mông Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc bị áp chế toàn diện, nằm bẹp trên giường không thể động.
Anh cũng thôi giãy dụa, Kim Thái Hanh tên đã lên cung, cho dù nói gì thì đêm nay Điền Chính Quốc cũng bị hắn chịch.
Điền Chính Quốc chịu đựng sự căng trướng khi Kim Thái Hanh mở rộng lỗ sau nhưng vẫn phân tâm nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách, hình như không có ai nữa.
Anh đang nghĩ xem nên lấy cái gì để bịt miệng thì đột nhiên lỗ nhỏ bị gậy thịt thô to đâm mạnh vào!
"A ưm..." Điền Chính Quốc chôn mặt vào trong đệm, bàn tay túm lấy ga giường gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng để mình không rên thành tiếng.
Kim Thái Hanh nằm nhoài trên lưng anh, dán vào bên tai anh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Sau đó luồn tay giữa những khe hở bàn tay anh, giữ chặt, bắt đầu thẳng lưng đâm chọc.
Hai người đã có kinh nghiệm ân ái khi mới 16, 17 tuổi, sự hòa hợp thân xác có thể miêu tả bằng câu một đôi trời sinh, cực kỳ hoàn mỹ.
Hơn nữa Kim Thái Hanh có phần cứng thiên phú dị bẩm, Điền Chính Quốc đã từng đo qua, cây hàng kia lúc cương cứng nhất phải dài đến 20cm.
"Ưm.... ư ha..." Điền Chính Quốc càng lúc càng không thể khống chế được tiếng rên rỉ trong cổ họng, đôi môi cũng bị cắn đến sắp rách.
Hung khí trong lỗ nhỏ mỗi lần ra vào đều đè ép lên tuyến tiền liệt anh, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu trên thân gậy, đầu khấc dạng xòe ô không ngừng ma sát lên vách trong, vừa sướng vừa ngứa.
Kim Thái Hanh thở dốc dồn dập, vách trong mềm nóng lại ướt dính xoắn chặt lấy dương vật hắn, ngất ngây đến tận xương tủy.
Hắn một bên thẳng lưng liên tục đưa đẩy bên trong lỗ nhỏ căng mịn, một bên cúi đầu ngậm lấy vành tai Điền Chính Quốc liếm mút.
Điền Chính Quốc không chịu nổi, anh nghiêng người trên đệm giường, hôn môi cùng Kim Thái Hanh, hy vọng có thể ngăn lại tiếng rên rỉ sắp không thể kìm nén.
Kim Thái Hanh thở dốc hôn anh, ngọn lửa dục vọng càng thêm bùng cháy.
Hắn mút lấy đầu lưỡi Điền Chính Quốc, sau đó chống người dậy từ trên người Điền Chính Quốc kéo anh cùng quỳ đứng trên giường, hắn ở phía sau giữ chặt lấy hai cánh tay anh, thẳng lưng đâm chọc hung ác.
Điền Chính Quốc chỉ có hai cánh tay bị cố định ở phía sau, phía trước không có gì chống đỡ, chỉ có thể bị động nhận những thúc của Kim Thái Hanh, mỗi một lần thúc đều vô cùng kích thích.
Anh càng lúc càng không thể kìm chế được, không phải là anh muốn kêu, mà anh thật sự bị Kim Thái Hanh đâm đến mất tự chủ mà kêu lên.
"...A... a ưm..." Điền Chính Quốc cuối cùng cũng không chịu nổi dưới sự tấn công dồn dập phía sau, "Nhẹ... ha a... nhẹ chút..."
Kim Thái Hanh nhanh chóng vận động cái eo chó đực cường tráng của mình, ghé sau tai Điền Chính Quốc khàn giọng nói, "Quốc Bảo Nhi gọi anh..."
Tuyến tiền liệt Điền Chính Quốc bị đâm mạnh một cái, nước mắt sinh lý nhất thời trào ra, "...Anh... Anh ơi..."
Kim Thái Hanh cắm thẳng vào miệng lỗ, đẩy eo, dùng sức nghiền ép, "Gọi anh..."
Điền Chính Quốc bị hắn nghiền đến nức nở, "Hức ưm... chồng... chồng ơi..."
"Quốc Bảo Nhi..." Kim Thái Hanh thở dốc thô bạo, nghiêng đầu mút cắn vành tai anh duỗi tay về phía trước xoa nắn dương vật rỉ nước của anh.
Cánh tay Điền Chính Quốc cuối cùng cũng được tự do, vội vàng đè bàn tay Kim Thái Hanh lại, "Đừng làm... em... ưm sắp bắn..."
"Bắn đi..." Kim Thái Hanh khéo léo vuốt ve, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai Điền Chính Quốc, "Bắn vào tay chồng đi em..."
Điền Chính Quốc vốn đã bị chịch đến mềm nhũn, Kim Thái Hanh ghé sát lỗ tai anh thấp giọng nói như vậy, hơi thở phả hết vào trong tai khiến anh ngứa ngáy muốn phát điên!
"Bé cưng bắn đi..." Kim Thái Hanh cuộn đầu lưỡi duỗi vào trong tai anh liếm láp, một tay siết chặt eo Điền Chính Quốc tay kia nhanh chóng tuốt mạnh gậy thịt anh.
Sau mấy cú đâm rút mãnh liệt, Điền Chính Quốc nỉ non thành tiếng bắn hết vào tay Kim Thái Hanh.
Eo Kim Thái Hanh bị lỗ nhỏ anh co rút siết chặt đến run lên, cố giảm tốc độ đâm chọc, cúi đầu cắn lên gáy Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc dựa vào trong ngực Kim Thái Hanh, miếng hé thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại sau dư vị cao trào.
Nhưng Kim Thái Hanh lại giơ bàn tay dính đầy tinh dịch tanh đặc lên bên tai Điền Chính Quốc, thè lưỡi liếm một cái.
Điền Chính Quốc không kìm được rên rỉ thành tiếng, anh không chịu được khi Kim Thái Hanh như vậy, cảm giác như chỉ một giây sau anh sẽ bị hắn nuốt trọn, khiến cho anh từ trong ra ngoài đều phát run.
Nhưng anh vẫn không nhịn được phải nghiêng đầu nhìn xem dáng vẻ bây giờ của hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh dán bàn tay dính tinh dịch lên miệng, mút mát từng chút một, lòng bàn tay được liếm sạch, hắn lại dời sang những ngón tay, vươn đầu lưỡi cuốn lấy tinh dịch chảy giữa những kẽ tay.
Viền mắt Điền Chính Quốc nóng lên, trái tim thắt chặt. Tiếng than nhẹ không cách nào kìm nén trong cổ họng, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Khoảng cách gần sát, đôi mắt Kim Thái Hanh ngập tràn dục vọng cuồng dã mà si mê, hắn liếm sạch sẽ tinh dịch trên tay, không để sót một giọt.
"... Chồng..." Điền Chính Quốc không chịu nổi nỉ non, ôm cổ Kim Thái Hanh điên cuồng hôn lên.
Tình cảm của hai người luôn là dáng vẻ củi khô lửa bốc, dù thời gian trôi qua nhưng cảm xúc chưa từng phai nhạt.
Tiếng đầu lưỡi ướt át quấn quýt vang vọng, nước bọt len lỏi giữa hai đôi môi, chảy xuống thấm ướt hàm dưới của nhau.
Kim Thái Hanh bóp mạnh lên làn da trắng mềm của Điền Chính Quốc, lưu lại dấu bàn tay đỏ hồng.
"Quốc Bảo Nhi..." Kim Thái Hanh đã bị dục vọng thiêu đốt phát điên, giọng nói trầm khàn xen lẫn tiếng thở dốc, "Chồng muốn chịch em..."
Đôi mắt Điền Chính Quốc phủ một tầng hơi nước, dương vật vừa mới bắn lại run rẩy đứng lên, si mê nhìn Kim Thái Hanh, "Ừm..."
Ngay lập tức Kim Thái Hanh nắm lấy eo anh đè mạnh xuống, dùng toàn lực tấn công, thẳng lưng điên cuồng đâm chọc.
Dịch nhầy chảy tí tách từ trong miệng lỗ ra, xương hông đánh vào đùi thịt vang lên từng tiếng bạch bạch, chỉ một lúc sau đùi thịt đã bị đánh đến đỏ bừng.
Chiếc giường lớn bị động tác mãnh liệt khiến cho lắc lư, Điền Chính Quốc nằm nhoài trên giường, khoái cảm sắc bén dồn dập hết đợt này đến đợt khác ập đến khiến đầu óc anh choáng váng, không thể kìm nén mà phóng đãng kêu lên.
Đôi mắt Kim Thái Hanh rực lửa, nhìn chằm chằm vào nơi kết hợp của hai người.
Bờ mông căng mịn tròn trịa bị hắn bóp đến biến dạng, ngón tay lõm sâu vào trong mông thịt vặn mở hai cánh mông, cảnh tượng giao hợp hoàn toàn bại lộ.
Dương vật ướt đẫm dữ tợn chỉ còn dư mỗi đầu khấc kẹt trong miệng lỗ, rồi sau đó lại mạnh mẽ đi vào. Lỗ nhỏ cắn chặt lấy gậy thịt hắn không thả, liều mạnh hút mạnh vào bên trong, vách trong vặn xoắn, ép cho đầu khấc đến tê dại.
"Quốc Bảo Nhi..." Kim Thái Hanh thúc mạnh eo, mồ hôi trên ngực theo từng động tác mà vội vã chảy xuống, "Chồng chịch em có sướng không?"
"...Ha a...sướng..." Điền Chính Quốc đã bị đâm thành một vũng nước, nước mắt không ngừng trào ra, "Chồng... ưm... chồng... quá mạnh..."
Lời khen của người yêu không khác nào thuốc kích dục liều cao, Kim Thái Hanh hệt như hóa thành sư tử động dục, chỉ còn lại bản năng chinh phục nguyên thủy, hắn đỡ lấy mông Điền Chính Quốc đâm chọc như không muốn sống, "Chồng muốn em!"
Rõ ràng sắp làm người ta chết nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, phảng phất như liều mạng làm vẫn không đủ.
Thế nhưng thân thể đã đến cực hạn, hắn đâm dương vật vào nơi sâu nhất trong cơ thể Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc bất giác run lên, ý thức trở nên hỗn loạn. Cơ thể như thật sự bị Kim Thái Hanh đâm xuyên, run rẩy đón chờ cơn cao trào sắp đến.
Vách trong có rút mãnh liệt, Kim Thái Hanh lập tức cảm nhận được phản ứng của Điền Chính Quốc.
"Quốc Bảo Nhi cho anh!" Hắn giữ chặt mông Điền Chính Quốc liều mình thúc hông, gầm nhẹ thành tiếng, "Chồng muốn em!"
Khoái cảm tuyệt vời lao nhanh tới, sung sướng đến mức cả người tê dại hệt như bị điện giật.
Trong tiếng nghẹn ngào của Điền Chính Quốc, tinh dịch bị Kim Thái Hanh hung hăng đâm chọc đến trào ra.
"Quốc Bảo Nhi..." Kim Thái Hanh thấp giọng gầm lên, vách trong co rút như muốn vắt cạn linh hôn hắn, sau mười mấy cú đâm nước rút cuối cùng, hắn cũng đồng thời cao trào.
Hai người xếp chồng một trên một dưới, nằm nhoài trên giường thở dốc.
Sắc đỏ động tình trên người Điền Chính Quốc vẫn chưa phai nhạt, bờ vai trắng nõn vẫn ướt át kiều diễm như cũ.
Kim Thái Hanh cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn cao trào, nhẹ nhàng hôn mổ lên môi Điền Chính Quốc.
Cơ thể Điền Chính Quốc thỉnh thoảng lại run lên, chưa thể hoàn hồn nhưng vẫn quấn lấy Kim Thái Hanh đòi hôn
Đầu lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, nhẹ nhàng hôn liếm, âu yếm mút lấy đối phương, khiến cho hai người vừa mới trải qua trận tình ái mãnh liệt được thỏa mãn tới cực điểm.
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài hồi lâu, mỗi lần tách ra cả hai lại lưu luyến dán môi mình lên môi đối phương, âu yếm nhìn nhau, nhẹ nhàng mổ một chút.
Kim Thái Hanh mỉm cười cưng chiều, ngậm lấy đầu lưỡi Điền Chính Quốc mút một cái, dịu dàng nói: "Chồng bế em đi tắm nhé~"
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên mở to mắt hỏi, "Vừa nãy... ba mẹ có nghe được không đấy?"
Kim Thái Hanh cười ha ha nâng mông bế người lên, "Không đâu, ba mẹ đi ngủ sớm rồi."
"Này này chờ một chút, em tự đi thôi," Điền Chính Quốc bị treo trên người Kim Thái Hanh, lo lắng nói, "Mặc quần áo vào, lỡ ba mẹ đi vệ sinh thấy thì sao!"
À quên, hai người ở nhà phóng túng không kiêng dè thành quen, quên mất cả chuyện này.
Kim Thái Hanh đặt Điền Chính Quốc lên giường, lấy hai cái quần đùi mặc vào cho cả hai, sau đó mặc kệ Điền Chính Quốc giãy dụa mà cười hì hì bế người nhanh chóng chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Sáng ngày hôm sau, đôi chồng chồng nằm trên giường dính nhau một hồi lâu mới chịu dậy, mẹ Kim đã làm xong bữa sáng.
Điền Chính Quốc ngại ngùng không dám nhìn ba Kim mẹ Kim, chỉ sợ đêm qua ba mẹ nghe được tiếng động kỳ lạ gì.
Nhưng mà hình như không có chuyện gì, ba Kim vẫn nghiêm túc ăn cháo, còn thảo luận với Kim Thái Hanh vấn đề giá cả nhà đất ở thành phố Q.
Mẹ Kim cũng rất bình tĩnh, nhưng liên tục nhìn Điền Chính Quốc nói anh đừng ăn nhiều củ cải muối quá.
Điền Chính Quốc không hiểu chuyện gì, Kim Thái Hanh cũng cảm thấy kỳ lạ, "Mẹ, Quốc Bảo Nhi thích ăn củ cải trộn muối ớt mà mẹ làm lắm."
Mẹ Kim nhìn Kim Thái Hanh muốn nói lại thôi, trong mắt tựa hồ còn có chút... oán giận?
Ăn sáng xong một nhà bốn người chuẩn bị xuất phát, Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch, ngày hôm nay sẽ dẫn ba Kim mẹ Kim đến thủy cung.
Lúc sắp ra cửa, mẹ Kim bỗng nhiên nhét một hộp kẹo ngậm dưa hấu Quế Điền cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhất thời có dự cảm xấu, sững sờ nhìn mẹ Kim.
Mẹ Kim vắt óc nghĩ hết cả sáng, phải nói sao để thằng con không xấu hổ.
Đột nhiên bà chợt nghĩ ra, bình tĩnh nói: "Mẹ thấy nơi này không khí quá khô, sáng sớm xuống lầu mua cái này, con xem, cổ họng con cũng khàn rồi, nhanh ngậm một viên đi."
Kim Thái Hanh dùng tốc độ sét đánh nhanh chóng ôm Điền Chính Quốc vào lòng, cố nén cười áp đầu Điền Chính Quốc vào ngực mình.
Điền Chính Quốc không phản kháng, mặt chôn ở trong hõm cổ Kim Thái Hanh, vành tai đỏ như nhỏ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro