Chương 13
“Thiếu gia, đến trường rồi.”
Mở mắt, Kim Thái Hanh bước xuống xe có rèm che, hướng trường học bước đến, sau lưng Điền Chính Quốc tự giác đi theo.
Vừa đi theo, Điền Chính Quốc vừa thỉnh thoảng nhìn bốn phía xung quanh. Chứng kiến cảnh trí trên đường là cậu kinh ngạc đến trừng lớn mắt, đây quả thật là trường học? Kỳ lạ, không, phải nói là đẹp kỳ lạ. Ngoại trừ tòa Giáo Học Lâu cao ngất, bờ tường quanh co uốn khúc không dứt, còn có thêm nhiều bồn hoa nhỏ, khiến cậu một lần nữa cảm nhận rõ nét trường quý tộc cùng trường công cách biệt đến thế nào.
Đúng, chính xác là vậy. Dù là những học sinh mặc đồng phục giống cậu kia, hay là những thầy giáo có trang phục bắt mắt, tất cả đều có một loại thái độ cao ngạo. Loại người như muốn thần phục người khác bằng ánh mắt đó khiến cho Điền rất không thoải mái, nhất là với những cái nhìn kinh ngạc cùng hèn mọn hướng về phía cậu càng khiến cậu khó chịu hơn.
Những ánh mắt không thiện cảm đó làm cho Điền Chính Quốc không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh tươi đẹp xung quanh, chỉ chăm chăm đi theo Kim Thái Hanh hướng về phía Giáo Học Lâu. Trong lòng khổ sở thở dài, Lý tổng quản nói cậu được “hưởng phước” là thế này sao, xem ra cậu đúng là không có phước hưởng rồi. Đi trên còn đường đá nhỏ có khắc tên những học sinh đạt được thành tích cao trong trường, cậu không khỏi nhớ đến chuyện mình chỉ được đi học có một năm.
Lúc đó dù không có tòa Giáo Học Lâu cao như vậy, không có nhiều hoa cỏ cây cối như vậy, trường học cũng không to quá đáng như vậy, nhưng ở đó có thầy giáo hiền hòa dễ gần, có bạn học luôn mỉm cười, có sự thân thiết ở nơi này không hề tồn tại.
Ha, cậu thế nào lại hoài niệm những chuyện xa xưa như thế, cứ chấp nhận sự thật trước mắt thôi.
Bất quả, Điền Chính Quốc có chỗ không biết, sở dĩ mọi người nhìn cậu như vậy là do người đi cạnh cậu – Kim Thái Hanh.
Được học ở trường quý tộc tất nhiên đều là những người quan to chức trọng, tài sản trong nhà ít nhất cũng phải trên trăm vạn. Vì thế trong trường, những học sinh khó tránh đều ganh đua và khoe khoang với nhau, bất cứ thứ gì liên quan đến mặt mũi cùng hư vinh đều được họ mang ra so sánh.
Vì thế, không trách kẻ giàu với người nghèo lại được phân ra thành hai tầng lớp, kẻ thắng đương nhiên có thể khoe khoang cùng thoải mái hưởng thụ sự sùng bái của mọi người, còn kẻ thua dù không cam tâm tình nguyện cũng chẳng thể làm gì khác.
Mà Kim Thái Hanh, không nghi ngờ gì chính là kẻ cường giả nhất trong số những người nổi bật. Tướng mạo không có chỗ chê, thành tích cao không ai sánh, sau lưng là khối tài sản khổng lồ của xí nghiệp Kim thị, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, ngay cả cái nét lạnh như băng kia cũng như một thứ phụ kiện làm y càng thêm mị lực. Một Kim Thái Hanh lạnh lùng đó hiển nhiên là học trò cưng trong lòng thầy giáo, là người được bạn bè trong trường sùng bái.
Bên cạnh y vốn phải là một người hoàn mỹ như y vậy, hôm nay lại có một kẻ thấp bé sánh vai, tướng mạo không phải nói là bình thường mà phải nói là bình dân, bảo mọi người làm sao không kinh ngạc? Cùng với kinh ngạc còn có sự phẫn nộ cùng khinh thị. Một kẻ bình dân lại dám làm ô uế thần tượng của họ, tựa như trong bức tranh hoàn hảo lại có thêm một nét dư thừa, thật sự làm người ta tiếc rẻ.
Dù cho mọi người đối với Điền Chính Quốc đang đứng cạnh Kim Thái Hanh có bài xích đến cỡ nào, cũng không mảy may rung chuyển được người trong cuộc. Quyết định của y, người ngoài không được phép có ý kiến, bọn họ nghĩ thế nào nói thế nào đều không liên quan đến y. Người cường thế bá đạo cũng đồng thời là người ích kỷ, chỉ xem bản thân là trung tâm, một khi đã quyết định chuyện gì thì người khác chỉ có thể lựa chọn tuyệt đối tuân theo chứ không có quyền cự tuyệt, nếu dám thì một con đường sống cũng không còn.
Trừ khi là việc đáng để y xem vào mắt, còn không hết thảy chỉ là vô nghĩa, không hề có một tia ảnh hưởng.
***
Đi đến chiếc tủ bên cạnh, mở cửa, một đống thư không biết từ đâu tràn ra, Kim Thái Hanh thản nhiên đưa tay gạt sạch toàn bộ xuống đất rồi tiện tay lấy cái gói to Điền Chính Quốc cầm trên tay nhét vào.
Nhìn mặt đất rải đầy thư, Điền Chính Quốc hiếu kỳ ngồi xổm xuống nhặt một phong thư lên xem. Phong thư hồng nồng nặc mùi nước hoa, không cần đoán cũng biết là của một nữ sinh, bên ngoài phong thử chỉ có bốn chữ to thanh tú: “Nhận: Kim Thái Hanh.” Liếc nhìn những phong thư khác, tất cả đều không ngoại lệ.
Chẳng lẽ… những thứ này đều là thư tình các nữ sinh gởi cho thiếu gia? Chỉ từng nghe nói qua, Điền Chính Quốc chưa bao giờ nhìn thấy một lá thư tình thật sự, càng đừng nói từng có người gởi thư tình cho cậu. Khi đó cậu mới chỉ học năm nhất, căn bản không biết cái gì là yêu thích. Nếu dần lớn lên theo thời gian, có lẽ cậu sẽ từ từ hiểu được, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải còn đi học. Hiện tại thoáng cái cậu thấy nhiều thư tình đến thế, có thể xem là một đòn trời giáng.
Nguyên lai, có nhiều người yêu mến thiếu gia như vậy a! Cái này cũng khó trách, thiếu gia đẹp như thế, làm sao mọi người có thể không yêu thích y? Trong lòng không hiểu sao nhất thời hiện ra một tia khổ sở, Điền Chính Quốc không hiểu cảm giác khó chịu này là gì, chỉ biết là phải giấu ở trong lòng sẽ làm cho người ta vô cùng buồn bực không thoải mái.
Khóa kỹ tủ lại, thấy Điền Chính Quốc vẫn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong mắt y hiện lên một tia không vui, cái đống đó có gì hay mà xem? Chẳng buồn liếc mắt tới thứ dưới chân, Kim Thái Hanh một mạch kéo cậu đi. Đống thư dưới chân bị chà đạp không thương tiếc.
“Đi.”
“Thiếu gia, mấy phong thư kia…” Cánh tay bị người ta lôi kéo, Điền Chính Quốc chỉ có thể đi theo Kim Thái Hanh. Nhưng cậu vẫn cứ quay đầu lại nhìn đống thư ấy, trên phong thư màu hồng nhạt hiện rõ dấu chân màu đen. Cứ để kệ như thế sao?
“Không cần để ý.” Những thứ kia y chưa bao giờ xem, cách thức xử lý cũng chỉ có một – trực tiếp ném đi, mà rác rưởi được ném đi tự nhiên sẽ có người tới thu dọn.
Lời nói lạnh băng làm cho Điền Chính Quốc tiếc hận thở dài, cậu thật sự thấy đáng tiếc thay cho các nữ sinh đã viết thư kia. Nhưng cậu thì có tài cán gì, cậu chỉ là một người hầu nho nhỏ, vốn không có quyền yêu cầu thiếu gia nên làm thế nào, điều duy nhất cậu có thể làm là hảo hảo chiếu cố thiếu gia.
Không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người đang nhìn chăm chú, Kim Thái Hanh một đường kéo Điền Chính Quốc đi thẳng vào phòng học. Căn phòng vốn đang ồn ào náo nhiệt, bởi vì y đến lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Kim Thái Hanh. Chỉ thấy bên cạnh y có một người, tay của y còn đang cầm lấy tay người nọ, cảnh tượng này làm cho hết thảy bọn họ đều trừng to mắt.
Bên cạnh Kim Thái Hanh xuất hiện một người đã đủ làm cho bọn họ kinh ngạc, thế mà y còn chủ động cầm tay người đó? Vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng lẫn hiếu kỳ, người nọ đến tột cùng là ai? Lại có thể khiến cho Kim Thái Hanh vốn lạnh băng vô tình lại làm ra hành động bình thường như thế? Bỗng thấy khuôn mặt ngăm đen bình thường của Điền Chính Quốc ló ra, nỗi khiếp sợ của bọn họ đã bị thay thế bằng kinh ngạc.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, ánh mắt săm soi không kiêng nể làm cho Điền Chính Quốc không được tự nhiên quay đầu đi. Giây tiếp theo cơ thể đã bị kéo tới vị trí gần cửa sổ, thấy một nam sinh cũng đang khó hiểu nhìn bọn họ, cậu quay đầu nhìn Kim Thái Hanh.
“Đứng dậy.” Ánh mắt cùng ngôn ngữ lạnh băng, thân hình thon dài cao lớn lập tức làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Nghe thấy lời của Kim Thái Hanh, nam sinh đang ngồi có thể nói là theo phản xạ có điều kiện lập tức nhảy lên, đứng sang một bên, nơm nớp lo sợ nhìn về phía y. Ai biết nếu như không cẩn thận làm Kim Thái Hanh mất hứng, hắn sẽ có kết cục thế nào. Nghĩ đến những kẻ không biết tự lượng sức mình trong quá khứ, hậu quả đều là lần lượt nối đuôi nhau chuyển trường, nam sinh sợ hãi rùng mình một cái.
Dù hắn không biết rõ cụ thể Kim Thái Hanh đã làm gì bọn người kia, nhưng nhìn vẻ mặt cùng biểu hiện sợ hãi của bọn chúng thì sẽ không khó để đoán ra là do sự khủng bố của Kim Thái Hanh.
Tại cái trường quý tộc này, học sinh luôn lưu truyền cho nhau một câu “khẩu quyết”: chọc rồng chọc hổ cũng không chọc hội trưởng hội học sinh Kim Thái Hanh. Dù cho ngươi là người lạ mới đến, ngay lập tức cũng sẽ nghe được câu này, tầm quan trọng của nó đã lan rộng như thế, làm cho mọi người mỗi thời mỗi khắc đều ghi nhớ trong lòng.
Ấn Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế, Kim Thái Hanh đơn giản nói:
“Từ nay về sau cậu ngồi chỗ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro