Chương 37: NGHE NHẦM
.
Kỳ nghỉ hè đã chính thức bắt đầu.
Điền Chính Quốc vẫn rời giường lúc năm giờ rưỡi, rửa mặt xong, trước tiên dành ba mươi phút để đọc và làm bài tập Tiếng Anh sau đó mới đi ăn điểm tâm. Dùng bữa xong lại ngồi trước bàn học bắt đầu giải đề, tiếp nữa là nghe hai khóa giảng bài trực tuyến. Giữa trưa Điền Chính Quốc hâm lại đồ ăn mà mẹ cậu nấu lúc sáng, ăn xong lại tiếp tục làm bài, sau đó nghỉ ngơi nửa tiếng rồi ngồi dậy làm đề Olympic Toán. Bốn giờ chiều rời khỏi nhà, Hai – Tư -Sáu học môn Tán Thủ khóa huấn luyện mùa hè, Ba – Năm – Bảy học bơi lội. Tối lại trở về nhà, cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ lại tiếp tục làm bài, mười giờ đi ngủ.
Điền Chính Quốc đem thời gian biểu của mình gửi lên trên nhóm đàn em, cả bọn điên luôn rồi.
Lâm Tiểu Bân nói, mùa hè này của mi trôi qua có chỗ nào khác so với ngày thường à?
Điền Chính Quốc buồn bực không dứt, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cậu có hơn nửa ngày để chơi còn gì, Tán Thủ và bơi lội lẽ nào không được tính là môt loại hình giải trí sao?
Lâm Tiểu Bân nói, chơi game, xem phim truyền hình, nhìn phim điện ảnh, đọc tiểu thuyết, coi truyện tranh, ra ngoài mua sắm, đấy mới gọi là chơi! Lại còn Tán Thủ? Mi luyện Tán Thủ làm gì???
Điền Chính Quốc trả lời, à ờ, cường thân kiện thể nè, với cả lúc cậu ngồi trên toa điện ngầm, lúc đi lúc về mất hơn một tiếng nên đã an bài xong những thứ cần đọc! Dứt lời thì kể tên một loạt các tác phẩm văn học nổi tiếng mà Bộ Giáo Dục chỉ định học sinh trung học bắt buộc phải đọc.
Ngô Uyên bày tỏ lòng ngưỡng mộ của hắn dành cho Điền Chính Quốc, thậm chí còn nói muốn tuân theo thời gian biểu này, hơn nữa hắn cũng sẽ vào trong nhóm chat để điểm danh, hi vọng mọi người giám sát hắn.
Tuy rằng nói như thế song Ngô Uyên mỗi ngày đều rời giường lúc mười giờ sáng, hắn căn bản không có cách nào dậy sớm. Mặc dù dậy trễ nhưng hắn thật sự có làm bài tập, buổi chiều sẽ cùng Lâm Tiểu Bân chơi một ván game sau đó lại bỏ rơi Lâm Tiểu Bân, tiếp tục ôn luyện.
Lâm Tiểu Bân cảm thấy đơn côi, thật sự rất cô đơn, hắn nhõng nhẽo đòi hỏi ép Ngô Uyên buổi chiều bốn giờ rưỡi phải ra ngoài đánh bóng rổ với mình.
Kim Thái Hanh bắt đầu làm thêm kể từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, chỉ có giữa trưa lúc ăn cơm mới có thời gian xem di động. Từ tám giờ sáng cho tới tám giờ tối vẫn luôn làm việc, tới trưa mới được nghỉ ngơi đôi chút.
Điền Chính Quốc vẫn như cũ gửi tin nhắn cho hắn lúc năm giờ rưỡi.
3: Anh Hanh, em dậy rồi!
3: Em làm xong một cuốn đề Anh Ngữ rồi, lần thi tới em nhất định phải nâng cao thành tích môn Tiếng Anh của mình!
Thái Hanh Hanh: Ừ, ngoan lắm.
3: Anh phải ra ngoài rồi hả?
Thái Hanh Hanh: Ừ.
3: Anh ăn sáng chưa?
Thái Hanh Hanh: Ăn bánh bao rồi.
3: Hôm nay trời nóng ghê luôn.
Thái Hanh Hanh: Vẫn được.
3: Em chuẩn bị nghe lớp giảng trực tuyến...
Thái Hanh Hanh: Ngoan.
3: Em nghe xong khóa giảng rồi! Thầy nói cái gì em đều hiểu.
3: Em sẽ đi ăn cơm trưa, mẹ em khi sáng đã chuẩn bị cho em, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được.
3: Buổi trưa anh ăn món gì?
Thái Hanh Hanh: Cơm hộp công trường phát.
3: Có nắng lắm không?
Thái Hanh Hanh: Vẫn được.
Bọn họ tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh như thế.
Điền Chính Quốc rất muốn trò chuyện với anh Hanh, chỉ cần nhìn ảnh ngầu ngầu trả lời một tới hai chữ thôi là đã cảm thấy vui rồi.
Hơn nữa... Từ cái ngày vô tình nghe được cuộc điện thoại đó của Kim Thái Hanh, cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cậu bỗng dưng nhận ra anh Hanh không muốn nhận sự giúp đỡ từ cậu. Lúc trước ở bờ biển cậu có nói muốn đem tiền tiêu vặt của mình cho ảnh mượn, chẳng qua chỉ được coi là lời nói của trẻ con mà thôi. Anh Hanh thoạt nhìn trông rất ngầu nhưng trong lòng ảnh suy nghĩ nhiều lắm, băn khoăn cũng rất nhiều.
Điền Chính Quốc không biết nếu mình là anh Hanh, bản thân gặp phải những chuyện giống hệt như của ảnh, vậy cậu nên làm thế nào mới phải?
Khi cậu là Điền Chính Quốc, ở Nhất Trung bị người khinh khi cậu có thể chạy trốn về nhà. Trong nhà có bố mẹ vĩnh viễn quan tâm cậu, thấu hiểu cậu, trân trọng cậu, đồng ý cho phép cậu hai tháng không đi học chỉ ru rú trong nhà. Nhưng nếu cậu là Kim Thái Hanh, bị người nhà đối xử như thế, cậu có thể ẩn náu ở đâu? Làm gì còn chỗ nào để nương tựa.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần nghĩ tới Kim Thái Hanh, trái tim của Điền Chính Quốc ngay lập tức có một loại cảm giác vừa ê ẩm lại vừa trìu mến. Cậu rất muốn đối tốt với ảnh, tốt thật là tốt nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Mỗi ngày lúc làm bài tập, Điền Chính Quốc đều sẽ đánh dấu những dạng câu hỏi trọng tâm, sắp xếp lại trình tự kiến thức. Cậu nghĩ biết đâu được lúc lên mười hai, anh Hanh lại nghĩ thông suốt quyết định học hành, đến lúc đó ảnh có thể dùng tới đống tài liệu này. Thậm chí ngày nào cậu cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho Kim Thái Hanh, xem dự báo thời tiết hàng ngày, tra xem nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu, mắt thấy nhiệt độ mỗi lúc một tăng, lòng cậu lo lắng không thôi.
Điền Chính Quốc chẳng biết mình bị làm sao, mỗi ngày đều rất nhớ anh Hanh. Chỉ mới có năm ngày trong tuần nghỉ hè đầu tiên mà cậu lại cảm giác như đã lâu lắm rồi.
3: Anh Hanh, cuối tuần anh có được nghỉ hông?
Thái Hanh Hanh: Tuần này thì không, có người đổi ca với anh. Tuần sau mới có.
3: ... Ồ.
Thái Hanh Hanh: Tuần sao chở đi chơi.
3: Dạ!
3: Anh Hanh, anh làm thêm ở đâu thế?
Kim Thái Hanh gửi định vị sang, Điền Chính Quốc mở ra phóng to lên nhìn, cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra chỗ này ở rất gần khóa học Tán Thủ của cậu, đại khái mất khoảng mười phút là tới nơi.
3: Anh Hanh, anh Hanh, nơi này gần với lớp học Tán Thủ của em.
Thái Hanh Hanh: Tán Thủ?
3: Cường thân kiện thể!
3: Em có thể đến lớp sau đó tiện đường ghé qua chỗ anh chơi không? Buổi chiều anh có thời gian nghỉ ngơi chứ?
Thái Hanh Hanh: Thời gian một điếu thuốc thôi, xa quá thì đừng đến.
3: Không xa đâu, em ở Chân Vũ Quán, kế bên luôn nè.
Xế chiều hôm đó, Điền Chính Quốc có khóa học Tán Thủ, cậu rời nhà trước nửa tiếng, đến công trường tìm anh Hanh.
Kim Thái Hanh kêu cậu chờ ở bên ngoài cánh cổng nhỏ, cậu vừa tới không bao lâu đã thấy ảnh xuất hiện. Anh Hanh mặc một bộ đồ lao đông màu rằn ri, đầu đội nón bảo hộ, trải qua ba ngày làm thêm làn da của ảnh đã trở nên rám nắng, nhìn không ra dáng vẻ của một cậu học sinh nữa. Thoạt nhìn trông không khác gì với những người công nhân chân chính làm việc ở công trường.
Điền Chính Quốc mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng phối với cái quần lửng màu vàng nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai. Ở nhà vài ngày cảm giác cậu càng ngày càng trắng, cái cằm thon gầy đọng vài giọt mồ hôi. Cậu mang một đôi giày thể thao màu trắng, sạch sẽ không tì vết. Quả thật không hợp với loại công trường quanh năm bụi bặm này.
"Nóng lắm luôn!" Điền Chính Quốc nhấc tay lau mồ hôi.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, hai má bị nắng phơi tới nỗi đỏ ửng, lọn tóc phía trước bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, rũ xuống trước trán. Cậu tháo xuống mũ lưỡi trai, vuốt hết tóc ra sau rồi mới đội lên lại.
"Em cầm theo đồ ngon cho anh nè!" Quốc Quốc hưng phấn nói.
Điền Chính Quốc lấy từ trong ba lô một cái phích giữ nhiệt, cậu đưa nó cho Kim Thái Hanh rồi đeo lại ba lô trên lưng, sau đó nói, "Anh mở ra đi!"
Hắn chưa kịp làm ra động tác gì thì Điền Chính Quốc đã giành lấy phích giữ nhiệt, đem nắp mở ra, hai tay dâng lên như đang hiến báu vật.
"Anh nhìn nè, là chè đậu xanh đó, mẹ em ninh trong nồi áp suất, nấu xong rồi em lại bỏ vô tủ lạnh, lúc ra ngoài em mới trút vào phích giữ nhiệt, vẫn còn lạnh! Anh mau ăn!"
Kim Thái Hanh cầm lấy phích giữ nhiệt, rất nặng, không biết cậu đã cõng trên lưng bao lâu.
"Anh ăn đi, em ăn ở nhà rồi." Điền Chính Quốc giục hắn, "Được nghỉ bao lâu vậy ạ? Có phải sắp vào rồi không?"
Kim Thái Hanh uống cạn phích giữ nhiệt, chè đậu xanh ngọt ngọt lành lạnh, đánh bay mệt mỏi và khô khan cả một ngày của hắn. Đến ngay cả bộ đồ lao động rằn ri trông cũng không nóng nực như trước nữa.
Cả bàn tay của Kim Thái Hanh dính toàn bùn đất tro bụi, lưu lại trên phích giữ nhiệt rất nhiều dấu vân tay, hắn uống xong thì cầm phích giữ nhiệt xoa xoa lên quần áo của mình sau đó mới trả lại cho cậu.
Điền Chính Quốc là một đứa nhóc yêu sạch sẽ nhưng giờ phút này lại không lôi khăn ướt ra lau phích giữ nhiệt mà là trực tiếp nhét thẳng nó vô ba lô, có chút lưu luyến hỏi, "Anh phải đi vào rồi hả?"
Kim Thái Hanh gật đầu.
Điền Chính Quốc nhìn hắn, ánh mặt trời chói chang càng tôn thêm nước da trắng của cậu, mà đôi mắt lại nhờ làn da ấy mà trở nên đen hơn bao giờ hết, hệt như thủy tinh trong suốt, lấp lánh, phản quang.
"Sao hôm nay anh lại không nói gì hết?" Điền Chính Quốc hỏi.
Kim Thái Hanh thở dài nghĩ muốn sờ đầu của cậu nhưng hắn chợt nhớ ra tay mình ô uế thế là lại thôi.
"Đi học đi." Kim Thái Hanh nghiêng người về phía trước, ghé lại gần lỗ tai của Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nói, "Bé."
Buổi chiều lúc lên lớp học khóa Tán Thủ, Điền Chính Quốc nhiều lần phân tâm bị giáo viên gọi tên nhắc nhở. Khi về tới nhà, mẹ của cậu lặp lại hỏi cậu sao lại uống nhiều chè đậu xanh như thế, cậu cũng không nghe thấy. Cơm tối chỉ ăn một bát là đã không muốn ăn nữa, không có khẩu vị. Điền Chính Quốc tinh thần hoảng hốt trở về phòng, lần đầu tiên sau tám giờ tối mà cậu vẫn chưa tắm rửa ngồi vào bàn học làm bài.
Điền Chính Quốc ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha nhỏ ở góc phòng, cầm di động rồi lại buông, cứ cầm lên rồi lại thả xuống.
Di động rung, có tin nhắn gửi đến.
Điền Chính Quốc nhanh chóng mở ra Wechat, là anh Hanh, ảnh hỏi cậu sao hôm nay không gửi tin gì cho ảnh.
Thông thường Điền Chính Quốc mỗi khi tan học, ngồi trên tàu điện ngầm, về đến nhà, cơm nước xong, bắt đầu làm bài đều phải phát tin nhắn một lần. Hôm nay vậy mà không có động tĩnh gì.
Điền Chính Quốc cầm di động ngập ngừng một lúc lâu, hay là hỏi ảnh.
3: Hôm nay sao anh lại gọi em là "Bé"? Hay là do em nghe nhầm?
Điền Chính Quốc quơ quơ điện thoại, chờ mãi chờ mãi, thơ thẩn tắm rửa, thơ thẩn giải đề, đợi cho tới khi màn hình di động tối thui lại bấm vào, cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Kim Thái Hanh sau đó nhấn xem.
Avatar của Kim Thái Hanh vốn là ảnh chụp màn hình khi chơi PUBG, chẳng biết khi nào lại đổi thành bóng dáng của một người trên bờ biển dưới ánh hoàng hôn. Người trong bức ảnh chính là mình, cậu nhìn một phát là nhận ra ngay.
Bức ảnh này được chụp vào chuyến đi dã ngoại lần trước, chẳng hiểu thế nào mặt của Điền Chính Quốc tự dưng nóng ran. Hình đại diện sao không để ảnh của bản thân mà lại thay bằng bóng dáng của cậu?
Mười mấy phút đồng hồ sau, Kim Thái Hanh mới trả lời.
Thái Hanh Hanh: Không thể gọi?
Thái Hanh Hanh: Cảm thấy em giống một em bé nhỏ.
3: Em 16 rồi!
Thái Hanh Hanh: Bé con 16 tuổi.
3: Plè plè plè.
3: Mắc ói lắm luôn á.
3: Đàn ông không thể gọi là bé được.
Thái Hanh Hanh: Vậy phải gọi thế nào?
3: Tùy anh!
Điền Chính Quốc ôm di động, nằm trên ghế số pha cười ngây ngô.
Đột nhiên Tề Nhất Tu gửi tin nhắn đến.
Vu Vu Lưu: Trời ui, có tin hot nè!
Vu Vu Lưu: Ông có coi ảnh chụp ở lớp Thực Nghiệm của Nhất Trung chưa? Nghe đồn là ngày hôm qua có chuyện xảy ra đấy! Đáng sợ lắm! May mà ông chuyển trường rồi! Xem ra cái lớp này có quá nhiều đứa không bình thường! Tui thấy ảnh này ở trong nhóm chat lớp đó, nó đã được chia sẻ khắp trường tui rồi, phỏng chừng cả thành phố đều đã biết hết!
Vu Vu Lưu: Giáo viên của tụi tui phải kêu người gửi ảnh rút lại tin nhắn không được loan truyền bậy bạ. Sao có thể chứ! Tất cả mọi người trong nhóm điên luôn rồi kìa!
Điền Chính Quốc nhấn mở bức ảnh, nó làm cậu sợ tới mức tay run lên đánh rơi điện thoại xuống đất.
Ánh sáng trên màn hình rõ ràng chỉ thuần một màu đỏ. Một gian phòng học trống rỗng, mấy chục cái bàn chứa đầy sách vở và bài thi. Là lớp Thực Nghiệm, Điền Chính Quốc nhận ra bởi vì trên tường vẫn còn khẩu hiệu "Chuyên cần", "Phẩm hạnh thuần hậu" (*).
(*) Phẩm hạnh thuần hậu: Nguyên văn 笃行, ám chỉ giai đoạn cuốicùng của việc học hành, học phải đi đôi với hành, phải biết áp dụng những gì đãhọc vào đời sống thực tiễn. Phẩm hạnh thuần hậu thường dùng để chỉ những ngườicó mục tiêu rõ ràng, tận tâm và kiên trì, khá giống với câu "Ai ơi đã quyết thìhành, đã đan thì lận tròn vành mới thôi." ở bên mình.
Nhưng mà lớp Thực Nghiệm bây giờ hoàn toàn không khớp với lớp Thực Nghiệm trong trí nhớ của Điền Chính Quốc. Toàn bộ phòng học cứ như bị máu tươi gột rửa, vách tường, bảng đen, bục giảng, bàn học, sách giáo khoa, sàn nhà, hết thảy chỉ toàn một màu đỏ. Giống như đã trải qua một hồi thảm sát vậy.
Trên vách tường và bảng đen khắp chốn đều là những dòng chữ to màu đỏ:
"GHÊ TỞM!"
"RÁC RƯỞI!"
"CẶN BÃ!"
"ĂN HẠI!"
"CHẾT ĐI!"
"CHẾT ĐI!"
"CHẾT ĐI!"
____________
Plè plè plè của bạn học Điền: =]]
Hết chương 37
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro