Chap 18: Lần thứ ba

Nhìn lại lần hai
🦦—🦦

9 giờ sáng thứ bảy, Điền Chính Quốc tỉnh dậy.

Trên người toàn là mồ hôi dính dớp, áo ngủ dán sát vào lưng làm cho cậu lên cơn bực bội, lập tức phải đứng lên đi mở cửa sổ.

Phút chốc, tiếng ve kêu ồn ào kết hợp với tiếng chơi cờ tướng, nhạc hí khúc tràn vào phòng, mang theo từng luồng hơi nóng.

Tình huống vẫn chưa có chuyển biến tốt.

Cậu hưng phấn suốt cả đêm hôm qua, đến gần sáu giờ sáng mới có cảm giác buồn ngủ.

Lúc đi ngủ rõ ràng có bật điều hòa, lúc tỉnh dậy điều hòa bị tắt mất rồi, làm cho toàn thân cậu đổ đầy mồ hôi.

Đợi một lúc cho mồ hôi khô bớt Điền Chính Quốc mới chui vào phòng tắm.

Mấy ngày gần đây cậu hay đi tập cùng đám học sinh thể dục, hình như huấn luyện viên Vương đã nói chuyện với Âu Dương Cách, Âu Dương Cách cũng không quản Điền Chính Quốc nữa, kệ cậu đi đâu thì đi.

Thật sự là sau khi tập luyện chung với bọn họ, lần đầu tiên Điền Chính Quốc cảm nhận được sự mệt mỏi.

Bình thường lượng vận động của cậu rất lớn, nhưng chủ yếu chỉ là những động tác kéo duỗi ép xoạc, không bằng huấn luyện chuyên nghiệp cường độ cao, khiến cho cơ thể xảy ra tình trạng cơ bắp đau nhức.

Cậu đứng dưới vòi hoa sen hoạt động cổ chân mình một lúc, cả cẳng chân cũng ẩn ẩn cơn đau.

Đặng Diệc Hành nói sắp thi đấu rồi nên cường độ huấn luyện không còn quá cao nữa, để dành sức lực.

Đợi đến lúc qua mùa giải, nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi quay lại huấn luyện, lúc đó mới thừa sống thiếu chết.

Mới huấn luyện thế này thôi Điền Chính Quốc đã thấy mệt rồi, nếu là cường độ cao... sẽ thảm đến mức nào đây?

Đang lúc suy tư, cậu nghe được tiếng động gì đó.

Tiếng nước vòi hoa sen trên đỉnh đầu làm ảnh hưởng đến khả năng nghe, Điền Chính Quốc chưa kịp tắt vòi hoa sen thì có người mở cửa phòng tắm đi vào.

Kim Thái Hanh đi vào, nhìn thấy Điền Chính Quốc, bước chân cũng dừng lại.

Phòng tắm này không chỉ có mỗi vòi hoa sen, Điền Chính Quốc cũng không kéo màn che, điều này làm cho hai người đang "chào hỏi thẳng thắn".

Cơ thể Điền Chính Quốc cứng đờ khi nhìn thấy Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh bất động trong vài giây, sau đó đưa khăn mặt mới tới, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới, có vẻ như là muốn nhìn lại cho đủ lúc bị Điền Chính Quốc nhìn bộ lông màu sợi đay nào đó.

Hắn khẽ cười: "Lúc này là lúc tóc cậu thẳng nhất đúng không?"

Điền Chính Quốc xối nước từ trên xuống, tóc tai ép sát vào da đầu, đương nhiên là thẳng.

Điền Chính Quốc liếc đối phương một cái, nhỏ giọng nói: "Biến đi."

Kim Thái Hanh nghe lời quay người rời đi, nhưng nghĩ ra gì đó lại quay lại dặn Điền Chính Quốc: "Lần sau cậu tắm nhớ chốt cửa. Là tôi thì không sao, chủ yếu là tôi sợ cậu dọa mẹ tôi sợ."

"Biết rồi, ra ngoài đi!" Điền Chính Quốc bực bội rống lên.

Kim Thái Hanh đi ra, quyết định dọn dẹp phòng ngủ trước.

Trong phòng ngủ có bộ quần áo hôm qua Điền Chính Quốc thay ra, tiện tay khoác lên thành ghế. Kim Thái Hanh cầm lên vứt vào giỏ, dọn dẹp một ít rác. Sau đó hắn nhìn thấy trên ga giường có vết tích mồ hôi hình người.

Nếu như không biết còn tưởng là Điền Chính Quốc đái dầm.

Tinh lực của đứa nhỏ này vượng thật...

Kim Thái Hanh gỡ ga giường ra, đột nhiên động tác dừng lại, trong đầu suy nghĩ gì đó.

Hắn trải ra nhìn lại hình dạng người ở trên ga.

Điền Chính Quốc rất gầy.

Gầy trơ cả xương, nhưng vẫn có một ít cơ, một sự kết hợp thần kỳ.

Cái này có phải là hậu quả do chứng hưng cảm tạo thành?

Lúc Điền Chính Quốc đi ra Kim Thái Hanh đã dọn xong đồ hộp ở phòng ăn, là thức ăn ngoài tối qua cậu gọi, vẫn để trên bàn chưa dọn.

Cậu đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nói: "Tôi thay ga giường, nhưng mà lần này không mang theo cái mới, tôi về nhà lấy đã, lát nữa quay lại."

"Ờ." Điền Chính Quốc dùng ngón tay quẹt một đường lên mặt bàn.

Kim Thái Hanh nhìn hành động của đối phương, hỏi: "Lại muốn đánh nhau à?"

"Ừ." Đối phương thản nhiên thừa nhận.

"Cậu có tật xấu gì vậy? Muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng, bày hết trò nọ đến trò kia làm gì?"

"Làm vậy thì mỗi lần đánh nhau mới có lý do, tôi không phải là người thích cố tình gây sự."

"....."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc hồi lâu, cuối cùng bật ngón cái thỏa hiệp, "Biết rồi, chờ tôi dọn xong đã, không thì tôi không còn sức dọn."

Kim Thái Hanh tiếp tục thu dọn, dọn xong phòng ăn lại quay sang dọn phòng tắm.

Điền Chính Quốc cho Đại Ca ăn cơm rồi ngồi vuốt ve một lúc, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng dọn xong, đi ra nói với Điền Chính Quốc: "Tôi về nhà lấy ga giường mới, quay lại rồi đánh."

"Ừ."

Không bao lâu sau, Kim Thái Hanh quay lại cùng với Mẹ Kim.

Mẹ Kim nhìn thấy Kim Thái Hanh cầm ga giường, sợ Kim Thái Hanh không làm được một mình, lồng không phẳng Điền Chính Quốc sẽ ngủ không thoải mái nên tự mình đi sang giúp đỡ.

Có Mẹ Kim bên cạnh, Kim Thái Hanh ngoan ngoãn như một con chim cút, vừa vào cửa đã nháy mắt với Điền Chính Quốc, ra hiệu rằng hiện tại không đánh được.

Điền Chính Quốc ôm mèo, nhìn hai mẹ con đi vào thay ga giường cho mình, yên lặng không nói gì.

Chỉ có thể cố gắng đè ép khí nóng trong người xuống.

Sau đó cậu phát hiện, Kim Thái Hanh trắng giống Mẹ Kim.

Mẹ Kim rất trắng, trắng đến mức thái quá, nhìn như bị thiếu máu. Tóc bà cũng là màu sợi đay, con ngươi màu mã não, ánh mắt rất dịu dàng.

Đến lúc hai mẹ con xong việc, Đại Ca nhảy khỏi ngực Điền Chính Quốc, đi tới dụi dụi mặt vào tay Mẹ Kim, tựa như đang chào hỏi.

Đủ để nhìn ra, trong thời gian Điền Chính Quốc đi học, Mẹ Kim đối xử với Đại Ca rất tốt, nếu không thì Đại Ca đã không thân thiết với bà như vậy.

Mẹ Kim dịu dàng nói: "Hanh Hanh, con nhìn bé mèo này đi, nó đáng yêu lắm."

Kim Thái Hanh không dám nhìn, lắc đầu liên tục: "Con không nhìn đâu, con sợ nó lắm."

"Con đó, y hệt ba con." Mẹ Kim nói, tay vuốt ve đầu Đại Ca.

Kim Thái Hanh nuốt nước bọt, hàm hồ đáp lại: "Ò..." Âm thanh hơi run rẩy.

Điền Chính Quốc dựa vào bàn, hỏi: "Cậu có biết chỗ nào gần đây bán vợt tennis không?"

Mấy ngày gần đây cậu toàn dùng vợt có sẵn của đội, không tiện tay lắm. Bọn Kim Thái Hanh đều có vợt riêng, chất lượng còn rất tốt.

Kim Thái Hanh trả lời cực kỳ thiếu đòn: "Cậu có thay vợt cũng không đánh thắng được tôi."

Vừa dứt lời thì bị Mẹ Kim đẩy một cái, Mẹ Kim đồng ý thay Kim Thái Hanh, "Buổi chiều để Hanh Hanh dẫn cháu đi mua, ở mảng này nó là dân lành nghề, có thể giúp cháu chọn."

Điền Chính Quốc cong mắt mỉm cười: "Vâng ạ."

Kim Thái Hanh dọn xong hai nhà nữa mới quay lại tìm Điền Chính Quốc, không vào nhà mà đứng ở cửa gọi: "Đi thôi."

Xuống lầu, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh dắt tới một cái xe đạp, không nhịn được hỏi: "Đi xe đạp á?"

"Đúng, đây là phương tiện giao thông duy nhất của nhà tôi." Kim Thái Hanh vươn tay giới thiệu, "Mẹ tôi thỉnh thoảng tới công ty mới dùng nó. Xe rất mới và bền, tầm nhìn tốt, hít thở bầu không khí cao cấp, còn có ngoại hình xinh đẹp đáng yêu."

Điền Chính Quốc nhìn cái xe đạp màu xanh lam kiểu nữ, trầm mặc hồi lâu.

Cậu cũng biết đi xe đạp, nhưng toàn đi xe đạp leo núi, loại xe kiểu nữ này cậu chưa dùng bao giờ.

Điền Chính Quốc hỏi: "Vậy cậu đi bằng cái gì?"

Kim Thái Hanh tạm thời không load được câu hỏi, sau vài giây mới tiêu hóa được, trả lời: "Tôi chở, cậu ngồi sau, nhưng mà cậu để tôi chỉnh lại ghế xe chút đã."

Chân Kim Thái Hanh dài, đi xe này hơi bất tiện, mỗi lần đi phải chỉnh ghế xe.

Điền Chính Quốc hoang mang, hỏi: "Không đổi xe được à?"

"Vậy thì chỉ có thể đổi xe với Đặng Diệc Hành. Nhưng mà xe nhà cậu ta thỉnh thoảng phải dùng chở hàng, chưa kể nếu muốn đi xe đó, cậu chỉ có thể ngồi ở thanh ngang đằng trước."

"Gọi xe thì sao?"

"Ở đây chỉ gọi được xe dành cho người khuyết tật thôi, còn không bằng đi xe này."

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, chỉ có thể thỏa hiệp.

Sau khi Kim Thái Hanh chỉnh xong ghế xe, hắn ngồi lên xe vẫy tay với Điền Chính Quốc, cậu chỉ có thể ngồi lên ghế đằng sau.

Kim Thái Hanh nhiệt tình hướng dẫn, "Chân cậu có thể dẫm vào đây, nhìn thấy không? Chỗ này này..." Vừa nói vừa dùng gót chân làm mẫu.

"Đi nhanh hộ cái!" Điền Chính Quốc tức giận trả lời.

Kim Thái Hanh đạp xe đưa Điền Chính Quốc lên phố, trên đường đi dò hỏi: "Cậu muốn mua vợt như thế nào?"

"Đi xem thử."

"Nếu cậu chỉ muốn chơi một chút thì không cần mua loại quá tốt, mua loại cho người mới là được rồi."

"Tôi không phải người mới."

"Đúng, cậu là tuyển thủ nghiệp dư."

"....."

Điền Chính Quốc luôn rất ít nói.

Hoặc nói đúng hơn, đối với những người không quen, Điền Chính Quốc nói rất ít, Kim Thái Hanh chỉ thuộc loại hơi quen mà thôi.

Nhưng mà đột nhiên Kim Thái Hanh cảm thấy có gì đó không đúng.

Điền Chính Quốc im lặng dựa vào lưng hắn, cơ thể rất nóng, nhiệt độ ấm áp cách lớp áo truyền sang.

Hắn nhanh chóng dừng xe, chống chân xuống đất, đưa tay ra sau giữ Điền Chính Quốc, cố gắng quay đầu nhìn lại thì thấy Điền Chính Quốc đang dựa vào người mình ngủ rồi.

"Đùa à đại ca?!! Rốt cuộc là cậu thiếu ngủ tới mức nào, tình trạng này mà cũng có thể ngủ được? Có biết là nguy hiểm cỡ nào không hả?!" Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc dọa sợ rồi, cho dù ở chỗ này không đến nỗi nhiều xe lắm nhưng mà cũng không thể ngủ kiểu này được.

Nếu không phải hắn đã có kinh nghiệm thì cũng không nhận ra Điền Chính Quốc đang ngủ, không thể để tên tiểu tử này tiếp tục lợi dụng!

Rất nhanh, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh gọi dậy.

Cậu mở mắt nhìn xung quanh, linh hồn vẫn lang thang chưa trở về, mông lung nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cũng đang nhìn cậu, trên mặt là nụ cười chế nhạo, "Cậu đúng là một vị thần, đi xe đạp mà cũng ngủ được?!"
"Tôi... ngủ?" Điền Chính Quốc kinh ngạc hỏi.

"Không thì làm gì? Chẳng lẽ tôi bỏ thuốc cậu à?"

Nằm ở trên giường, chăn nệm thoải mái, kể cả không có tạp âm thì Điền Chính Quốc vẫn rất khó ngủ.

Hiện tại... cậu lại ngủ ở ghế sau xe đạp?

Điền Chính Quốc kinh ngạc mở to mắt, đăm chiêu nhìn Kim Thái Hanh, đột nhiên trở nên hoảng hốt, mơ hồ nhớ lại điều gì đó, lại không dám xác định. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy Kim Thái Hanh đã mang lại cho cậu một loại cảm giác ỷ lại quen thuộc.

Rất khó giải thích.

Lần thứ ba rồi đúng không?

Kim Thái Hanh ở bên cạnh cậu, cậu lại trời xui đất khiến lăn ra ngủ.

Nếu không phải điều bất ngờ thì đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
—-
*** Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro