Chap 27 : Quá Khứ

Tôi muốn biết thêm về cậu ấy
🦦—🦦

Thời gian kết thúc của đại hội thể thao sớm hơn giờ tan học bình thường, buổi tối cũng không có tiết tự học nữa.

Học sinh thể dục mấy ngày nay vẫn phải duy trì tập luyện buổi tối vì bọn họ sắp phải đi thi đấu rồi.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Kim Thái Hanh mang theo đồ tắm quay trở về phòng kí túc xá, trong phòng chỉ có một mình Nhiễm Thuật.

Hắn thuận miệng hỏi: "Điền Ca đâu rồi?"

Nhiễm Thuật liếc Kim Thái Hanh, không muốn phản ứng nhưng chần chừ một lúc vẫn trả lời: "Quốc, Điền Ca tới phòng học đọc sách rồi."

Điền Chính Quốc là lớp trưởng, được giữ một chiếc chìa khóa dự phòng của lớp, vì vậy cậu bắt đầu lạm dụng chức quyền, thỉnh thoảng sẽ tới phòng học đọc sách.

Ở phòng ngủ có thời gian bắt buộc phải tắt đèn, nhưng ở phòng học thì không, dù sao thì cậu cũng không ngủ được, ở lại phòng học đọc sách luôn.

Cho dù đang có đại hội thể thao thì Điền Chính Quốc vẫn học tập rất nghiêm túc.

Kim Thái Hanh cất đồ xong xuôi, nói với Nhiễm Thuật: "Nói chuyện với tôi một lúc được không? Ngày đó cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, điều này làm tôi rất tò mò."

Nhiễm Thuật từ chối ngay lập tức: "Không."

"Tôi biết Điền Ca đã hạ lệnh cấm với cậu, nhưng mà tôi thật sự rất muốn biết. Khi còn nhỏ tôi không hiểu chuyện nên thấy cậu ấy rất phiền, gần đây tôi đã cẩn thận nghĩ lại rồi, là do lúc đó tôi không hiểu cậu ấy, ví dụ như, lúc còn nhỏ tôi không biết chứng hưng cảm là cái gì."

Kỳ thực sau khi biết thân phận của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh càng muốn biết nhiều thứ hơn.

Chuyện trước đây không tài nào hiểu nổi đột nhiên lại hiểu ra, lúc nhỏ không hiểu chuyện, không biết một người quá ồn ào có thể là bởi vì mắc bệnh, là thân bất do kỷ.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, cảm giác áy náy tăng vọt.

Nhiễm Thuật kinh hãi, không ngờ Kim Thái Hanh lại biết chuyện này.

Chuyện Điền Chính Quốc mắc chứng hưng cảm chỉ có vài người biết, đa số đều cho rằng tính khí Điền Chính Quốc không tốt, hoặc là không phải người bình thường, tiệm cận người điên, nhưng ẩn tình đằng sau là gì thì không biết.

Không ngờ Kim Thái Hanh lại biết.

"Sao cậu biết?!" Nhiễm Thuật ngồi thẳng người lên.

"Cho nên có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?"

Nhiễm Thuật lại ngồi ngả ra sau dựa vào tường, "Không thể!"

"Chúng ta dù sao cũng là bạn cùng phòng, cậu không sợ tôi nhổ nước bọt vào cốc nước của cậu, lấy chăn của cậu làm giẻ lau hay lén lút đổ nước vào chai dầu gội đầu của cậu à?"

Nhiễm Thuật ném di động, tức giận hỏi Kim Thái Hanh: "Cậu, cậu là chó à?!"

"Nói chuyện một lúc, được không?" Kim Thái Hanh vẫn đứng tại chỗ mỉm cười, cười như một thiên sứ, bộ dạng không có liên quan gì đến những câu hắn vừa nói.

Nhiễm Thuật không còn cách nào, suy xét một lúc rồi đồng ý. Trong phòng ngủ thỉnh thoảng có người đi ngang qua nên không tiện, Kim Thái Hanh dẫn Nhiễm Thuật xuống một phòng ở tầng 4.

Những tầng chưa được sử dụng yên tĩnh hơn nhiều, đảm bảo không gian cho bọn họ nói chuyện.

Chỗ này nền chưa lát gạch men, trong không khí toàn là mùi bụi xi măng, khí tức công nghiệp rất nặng.

Nhiễm Thuật ngồi lên một cái bệ cửa sổ, hỏi: "Muốn hỏi cái gì?"

Hình như những người học vũ đạo cơ thể ai cũng mềm mại, Nhiễm Thuật nhảy lên bệ cửa sổ rất dễ dàng.

"Tôi rất tò mò những nội dung mà cậu muốn nói lại thôi kia." Kim Thái Hanh rất quan tâm đến những lời không thể nói ra này.

Nhiễm Thuật thở dài một hơi, trả lời: "Thực ra hồi còn bé Điền Ca có ấn tượng rất tốt với cậu, bởi vì cậu là người duy nhất nguyện ý dỗ cậu ấy ngủ. Từ nhỏ cậu ấy đã khó ngủ, do mắc chứng hưng cảm mà... bảo mẫu trong nhà thỉnh thoảng còn lén lút cho cậu ấy uống thuốc ngủ..."

"Kết quả đột nhiên biết được tôi dỗ cậu ấy ngủ là do thấy cậu ấy phiền, không muốn chơi cùng cậu ấy nên tức giận?"

"Nhất định là vậy!" Nhiễm Thuật bĩu môi liếc Kim Thái Hanh.

Nhưng mà Nhiễm Thuật cũng không muốn tính toán chuyện này.

Tuy cậu ta thường xuyên ngốc ngếch che chở cho Điền Chính Quốc, nghĩ kỹ lại thì cũng hiểu vì sao Kim Thái Hanh lại chán ghét Điền Chính Quốc. Khi còn nhỏ Điền Chính Quốc là một đứa trẻ không bình thường, tính khí rất ghê gớm, không thể ngồi yên, nói cũng nhiều.

Nhiễm Thuật cúi đầu, nói tiếp: "Không, chuyện cậu ghét cậu ấy cũng là bình thường, chỉ là... cậu ấy mắc chứng hưng cảm, khi còn nhỏ không khống chế được bản thân, Điền Ca bây giờ tốt hơn nhiều rồi..."

"Ừ, tôi cũng phát hiện cậu ấy thay đổi, rất khác lúc trước, hồi trước nói nhiều hơn."

"Ban, ban đầu cậu ấy không phải như vậy." Nhiễm Thuật nói, ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, dùng một vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cậu đã từng nghe qua phương pháp trị liệu sốc điện chưa?"

"Giật điện!?" Kim Thái Hanh run rẩy hỏi.

Đây là phương pháp mà hắn đã từng nghe được qua mấy lời đồn đại.

Nhiễm Thuật lắc đầu, "Cũng, cũng không hẳn. Là gây mê rồi dẫn điện vào người, cần phải nằm viện mấy tiếng, mỗi ngày một lần."

"Bệnh viện chính quy không?"

"Trung tâm chăm sóc sức khỏe tinh thần... cũng coi như là chính quy."

Trong khái niệm của Kim Thái Hanh cũng có cái tên trung tâm chăm sóc sức khỏe tinh thần, nhưng có vài người gọi đó là bệnh viện tâm thần luôn.

Hắn cũng đã từng đi ngang qua chỗ đó, từng thấy có người điên cuồng đập cửa sổ, sau đó bị khống chế, tình cờ còn nghe thấy tiếng ai đó hét.

Kim Thái Hanh nhíu mày, mái tóc màu sợi đay phủ lên trán, tưởng tượng những gì Điền Chính Quốc phải chịu khi làm trị liệu.

Phương pháp trị liệu này Kim Thái Hanh hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể lo lắng theo bản năng.

Nhiễm Thuật nói tiếp: "Thực, thực ra tôi cảm thấy... Điền Ca vẫn chịu được loại trị liệu này, nhưng mà đả kích lớn nhất đối với cậu ấy là bị người trong nhà xem như bệnh nhân tâm thần mà đưa đi trị liệu. Người trong nhà chẳng ai hiểu cậu ấy, cũng chán ghét cậu ấy, cho nên sau khi xuất viện cậu ấy không cười nữa, cũng không nói nhiều nữa... có thể là vì muốn tự bảo vệ bản thân nên không muốn kết bạn."

"Tại sao?"

"Sợ kết bạn rồi đối phương lại phát hiện cậu ấy không phải người bình thường, sẽ sợ hãi rời xa cậu ấy, lúc ấy càng đau khổ hơn."

Kim Thái Hanh đột nhiên hiểu rõ, ngày hôm nay Điền Chính Quốc lảng tránh hắn như vậy là vì không muốn thân cận với hắn, sợ lại thất vọng một lần nữa.

Cách bảo vệ bản thân tốt nhất là dùng sự lạnh lùng ngụy trang thành lớp chắn.

Sự im lặng của ngày hôm nay là do phải tích tụ quá nhiều nỗi đau, hận không thể dùng một lớp kén dày bọc mình lại.

Không tiếp tục ôm ấp hi vọng thì sẽ không phải chịu tổn thương nữa.

Nhiễm Thuật nhìn Kim Thái Hanh, không biết những lời mình vừa nói có đúng không.

Cậu ta bắt đầu kể một số chuyện trước kia, "Điền Ca nhập viện trong mấy tháng, đó chỉ là một cách trị liệu thôi, còn trải qua những gì nữa thì tôi không biết, có hỏi cậu ấy cũng không nói. Vốn là nghỉ mất một học kỳ, nhà trường muốn cậu ấy ở lại lớp, kết quả Điền Ca dùng thời gian một tháng tự học, thành tích tốt hơn nhiều người trong trường nên được lưu lại."

Dừng một lúc, Nhiễm Thuật nói tiếp: "Cậu, cậu ấy vì tôi, cậu ấy sợ tôi đi học một mình sẽ bị người khác bắt nạt, cậu ấy không bảo vệ tôi được. Vốn dĩ cậu ấy học cũng không giỏi lắm, nhưng từ lúc đó lại cải thiện được thành tích học tập, dần dần tốt hơn."

"Tôi, tôi nghe Điền Ca nói, ở bên cạnh cậu là cậu ấy có thể ngủ, tôi cũng cảm thấy điều đó hợp lý, có khả năng là Điền Ca không nhận ra cậu nhưng thân thể lại ghi nhớ cậu nên cứ tới gần cậu là lại buồn ngủ."

Nhiễm Thuật nói xong mới cảm thấy có gì đó là lạ.

Thân thể ghi nhớ?

Nghe cứ thấy sai sai?

Kim Thái Hanh bị nhắc nhở, đột nhiên thông suốt: "Thì ra là như vậy."

Nhiễm Thuật lóe lên một ý tưởng trong đầu, hỏi: "Nếu, nếu cậu ấy tới gần cậu là có thể ngủ, vậy cậu có thể theo giúp Điền Ca ngủ không?"

"Hả?!" Kim Thái Hanh bị bước ngoặt này làm cho hết hồn.

"Lúc trước trạng thái của Điền Ca đã phát triển đến mức độ phải tiêm thuốc ngủ vào người mới có thể ngủ được, nhưng dùng nhiều thuốc ngủ rất hại. So với thuốc ngủ thì cậu tốt hơn nhiều, nếu không bận thì giúp một chút đi, ngủ một lần tôi trả cho cậu 100 tệ. Cậu thêm wechat của tôi đi, tôi gửi trước cho cậu 3000 tệ, tính tiền theo tháng."

Thông tin quá nhiều làm Kim Thái Hanh không biết phản bác từ chỗ nào, đành hỏi: "Tôi ngủ cùng cậu ấy một lần là được 100 tệ ấy hả?"

"Cậu, cậu không cần phải làm gì cả. Cho dù cậu có muốn làm gì thì Điền Ca của bọn tôi cũng chẳng cho phép, cậu tối đa chỉ là một cái gối mà thôi. Đúng rồi, là đạo cụ!! Cậu cũng đâu được tính là bạn tình hay bạn giường, cùng lắm chỉ là bạn ngủ. Hay là cậu muốn tôi trả thêm?"

"Không phải..." Kim Thái Hanh cạn lời, "Vấn đề ở đây không phải là tiền mà vấn đề là bây giờ Điền Ca đang cho tôi ăn bơ rồi."

"Vậy thì tôi cũng hết cách."

"Khi đó cậu làm thế nào mà trở thành bạn của cậu ấy được?" Kim Thái Hanh chỉ có thể tìm cách khác.

"Tôi á? Hồi, hồi còn nhỏ tôi thích chơi với cậu ấy lắm, chỉ là không dỗ cậu ấy ngủ thôi. Nếu tôi dỗ thì bây giờ còn tới phiên cậu chắc?"

"Vậy Tô An Di thì sao?"

"Cậu ấy giúp Điền Ca đánh nhau."

"Một nữ sinh giúp đánh nhau?!"

"Khửa khửa..." Nhiễm Thuật đột nhiên bật cười, "Không ngờ đúng không? Điền Ca cũng không đánh lại An Di đâu."

Kim Thái Hanh ngơ ngác.

Hắn và Điền Chính Quốc coi như là ngang tài ngang sức, kết quả Điền Chính Quốc đánh không lại Tô An Di?

"Hai người bọn họ từng đánh nhau à?" Kim Thái Hanh hiếu kỳ.

"Chỉ, chỉ là luận bàn thôi, nhưng Điền Ca vẫn đỡ được vài chiêu của Tô An Di. Nếu là tôi thì chưa tới ba chiêu đã đo đất rồi."

Kim Thái Hanh vò tóc, "Tôi nghĩ cách đã. Cậu ấy... lúc trước cậu ấy thêm ID wechat của tôi là vì muốn làm bạn với tôi nhỉ?"

"Ừa, nhưng mà cậu không để ý tới cậu ấy, bây giờ còn nói cậu ấy phiền, nói dối các thứ, cậu quả thực đã đạp thẳng vào điểm lôi của Điền Ca rồi, đã thế lại còn nhảy một điệu clacket* trên đó nữa."

(*nhảy clacket hay còn gọi là nhảy tapdance (nhảy thiết hài), kỹ thuật chủ yếu của điệu nhảy là dùng gót chân, mũi chân, bàn chân tạo ra những nhịp điệu, âm thanh sôi động và vui tai qua một miếng kim loại được gọi là "cá" gắn ở mặt đế giày)
—-
"Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã đồng ý nói cho tôi biết những chuyện này."

Nhiễm Thuật nhảy khỏi bệ cửa sổ, phủi mông đi về phòng.

Kim Thái Hanh không quay về phòng ngủ mà lặng lẽ chạy tới phòng học.

Trong lớp học cực kỳ yên tĩnh, như một con thú hoang đang ở giai đoạn ngủ đông.

Lúc bước lên hành lang Kim Thái Hanh cố ý thả nhẹ bước chân, cuối cùng đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy Điền Chính Quốc đang mở khóa một tư thế đọc sách mới - plank đọc sách.

Tay Điền Chính Quốc tỳ lên áo khoác đồng phục, đọc sách rất nghiêm túc.

Tóc Điền Chính Quốc rất dày, ở tư thế này, Kim Thái Hanh gần như không nhìn được mặt của đối phương, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy chóp mũi của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh chần chừ, không biết có nên đi vào nói chuyện với Điền Chính Quốc một lúc hay không.

Hình như Điền Chính Quốc đã biết có người đến, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, sau đó đứng dậy ra mở cửa, hỏi: "Có muốn vào không?"

"Có, tôi lấy ít đồ." Kim Thái Hanh trả lời theo phản xạ.

Trả lời xong chỉ muốn tự cắn đầu lưỡi mình một phát.

Không thể nói thẳng là tới tìm cậu ấy à?!

Kim Thái Hanh đi vào phòng, tới chỗ của mình giả bộ tìm kiếm, lấy ra một quyển sách.

Điền Chính Quốc cũng đi tới chỗ của mình, sửa soạn đồ đạc, đeo balo rời đi.

Kim Thái Hanh lập tức đi theo, trước khi đi không quên tắt đèn khóa cửa.

Hai người một trước một sau ra khỏi lớp.

Điền Chính Quốc mặc một cái áo thun màu đen kết hợp với quần đùi.

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm đôi chân mảnh khảnh của đối phương, cảm thấy chân của Điền Chính Quốc quá nhỏ, nhưng size giày lại khá lớn, nhìn không khác gì trẻ con trong nhà mang trộm giày của người lớn.

Có lẽ khu vực này là vùng ngoại thành nên bầu trời đêm có nhiều sao sáng hơn bình thường.

Giữa bầu trời là một dải ngân hà, mỗi vì sao thi nhau lấp lánh, thỉnh thoảng nấp sau một gợn mây.

Bước chân của Điền Chính Quốc rất nhanh, bước thẳng vào màn đêm, bóng dáng gầy gò đơn bạc xé toạc cảnh đêm yên tĩnh.

Dải ngân hà kia có rất nhiều sao. Luôn có một cuộc gặp gỡ không tầm thường của một ngôi sao này và một ngôi sao khác.

Có lẽ một ngôi sao mờ sẽ trở nên rực rỡ hơn vì gặp được một ngôi sao sáng.

Kim Thái Hanh bước nhanh đuổi theo Điền Chính Quốc, đèn đường chiếu lên hai người, nhìn cái bóng dưới đất như đang sóng vai thân mật, chênh lệch chiều cao cũng không còn quá rõ ràng.

Điền Chính Quốc hình như đã nhận ra, quay đầu sang nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đối diện với ánh mắt của cậu, ôn hòa mỉm cười.

Màu sắc con ngươi của Kim Thái Hanh rất nhạt, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, nhìn thoáng qua như một viên lưu ly, dịu dàng tỏa ra ánh sáng.

Hắn nói: "Thực ra tôi tới phòng học không phải để lấy sách, tôi tới tìm cậu."

Điền Chính Quốc hỏi: "Có việc gì không?"

"Ừm, có việc."

*** Hết chương 27

Tư thế plank

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro