Chap 53: Trận đấu thứ hai ( hạ)
Họ đánh nhau nhưng vẫn ngủ cạnh nhau mỗi ngày
🦦—🦦
Điền Chính Quốc tiếp tục phát bóng.
Tuy cằm của Cố Lê Bạc đang rất đau nhưng không đến nỗi không thi đấu tiếp được, vị trí vết thương cũng không hiểm như Kim Thái Hanh.
Cậu ta đã được giác ngộ, đương nhiên sẽ không để cho Điền Chính Quốc tiếp tục giao bóng thắng điểm trực tiếp nữa, vừa nâng cao phòng thủ vừa nhắc nhở Đường Diệu.
Hô hấp của Đường Diệu hơi nặng nề, không phải vì mệt mà là vì đang phải nhẫn nhịn.
Cái tính khí nóng nảy này quả thực rất dễ bị gây nhiễu, ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu, tư duy cũng sẽ không còn nhanh nhạy.
Kim Thái Hanh đứng gần lưới, đưa tay ra sau giơ ngón tay cái, ra hiệu cho Điền Chính Quốc đánh bóng về phía trái tay Cố Lê Bạc.
Điền Chính Quốc không lên tiếng, ném bóng vung vợt, bóng bay về phía trái tay của Cố Lê Bạc, trong lúc Cố Lê Bạc đánh trả Kim Thái Hanh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng đón bóng rồi đánh trả.
Bóng rơi vào khu vực được tính điểm, đối phương không đón được bóng, điểm 30:0.
Kim Thái Hanh nhìn hai người đối diện, về vị trí của mình, lần thứ hai giơ ra ngón tay cái.
Điền Chính Quốc vẫn làm theo.
Một cảnh tượng giống y hệt vừa rồi lặp lại, không có chỗ cho đối thủ chống trả.
Kim Thái Hanh bất ngờ hỏi Đường Diệu:
"Cậu đứng xem so tài ở khoảng cách gần à?"
Đường Diệu nổ tung.
Tập trung vào Cố Lê Bạc đồng nghĩa với việc sẽ khiến cho Đường Diệu có cảm giác thất bại, bản thân không có đất dụng võ.
Sự thật đúng là như thế, đánh từ nãy đến giờ gần như Đường Diệu không giúp được gì.
Nhiều đường bóng xinh đẹp xuất hiện nhưng toàn lướt ngang qua người cậu ta, coi cậu ta là không khí, hoặc là chướng ngại vật cần tránh, thậm chí là một món đạo cụ, chứ không phải là tuyển thủ đang tham gia thi đấu.
Điệu bộ cười ngả ngớn của Kim Thái Hanh khiến Đường Diệu uất ức, tức đến nghiến răng.
Kim Thái Hanh ra hiệu lần thứ ba, vẫn là ngón tay cái.
Điền Chính Quốc không nhịn được cười, cũng may chỉ hơi cong nhẹ khóe môi rồi nhanh chóng thu liễm lại, nụ cười bị giấu trong động tác phát bóng.
Lần thứ ba bóng bay về phía trái tay của Cố Lê Bạc, Đường Diệu đột nhiên chặn lại, đánh trả.
Kim Thái Hanh đã sớm dự liệu, xoay người làm một động tác giả, vợt ngược lại với người, từ dưới hướng lên, đánh một đường bóng cao, tư thế còn khá đẹp mặt.
Cố Lê Bạc không thể không chạy lên cứu bóng, vung vợt đánh trả, bóng bay qua lưới một cách vụng về.
Bóng vừa qua lưới thì Kim Thái Hanh đập như đập một con ruồi vọt ngược lại, hai người kia không còn cơ hội nữa, bọn họ căn bản không đến được vị trí bóng rơi.
Động tác này thực hiện rất thoải mái, có cảm giác giống một ông lão tản bộ đi tới gần lưới, tiện tay vung vợt, thế là có điểm, chèn ép hai người đối diện thành bộ dáng chật vật.
Kim Thái Hanh không nhìn hai người kia mà đi về phía Điền Chính Quốc cười xán lạn:
"Baba có đẹp trai không?"
"Cút!" Điền Chính Quốc mắng, đi ra chỗ ghế nghỉ ngơi.
—
Bốn lần ghi điểm liên tục, bọn họ thắng được game đầu tiên.
Điều này không thể nghi ngờ, đã giúp Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc gia tăng sự tự tin, còn gia tăng áp lực cho đối thủ.
Cố Lê Bạc ngồi trên ghế, nhìn hai người đối diện, lẩm bẩm:
"Tôi cứ nghĩ là quan hệ của hai người họ bất hòa, có thể tìm cách gây mâu thuẫn nội bộ, không tin tưởng lẫn nhau, sẽ làm cho độ hiểu ngầm giảm xuống, không ngờ hoàn toàn ngược lại. Quan hệ của bọn họ rất kỳ lạ, có thể nói là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."
Nhưng trên phương diện chọc điên người khác, hai người kia giống nhau như đúc.
Bây giờ Cố Lê Bạc đang rất đau đầu, cậu ta biết hai người bên kia nhất định đã tìm được đối sách, lợi dụng độ hiểu ngầm không đủ có hơi khó, đối sách của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bây giờ chính là đánh nhau thắng nhanh, đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, vung vợt mấy lần là xong, như vậy sẽ không để lộ ra quá nhiều nhược điểm về thiếu độ hiểu ngầm nữa.
Kim Thái Hanh chỉ huy, Điền Chính Quốc tin tưởng Kim Thái Hanh vô điều kiện, mức độ hoàn thành cao.
Một game vừa rồi đã nhìn ra vết thương ở tay Kim Thái Hanh không sao, xịt lạnh sơ sơ là không còn đau nữa.
Với lại... chất lượng phát bóng của Điền Chính Quốc có thực sự thấp?
Điền Chính Quốc phát bóng bốn lần liên tục đều được điểm, chứng tỏ chất lượng không hề thấp, thậm chí còn không phải phát lại lần nào.
Đường Diệu vẫn luôn có thói quen nghe Cố Lê Bạc bàn bạc chiến thuật với mình, lần này đối phương lại trầm mặc, khiến cho cậu ta bắt đầu căng thẳng.
Chỉ có khi nào thực sự gặp phải đối thủ khó đối phó Cố Lê Bạc mới như vậy.
"Lát nữa đánh thế nào?" Đường Diệu hỏi.
"Đừng để bọn họ khiêu khích, nhẫn nhịn đi, trình độ và độ hiểu ngầm của chúng ta đều hơn bọn họ, không sao đâu."
"Ừm."
—
Lượt tiếp theo, Đường Diệu phát bóng.
Chiến thuật lại quay về bình thường, Kim Thái Hanh lên lưới đánh volley, Điền Chính Quốc phòng thủ ở đường biên.
Điền Chính Quốc như một con mèo không an phận, nhảy nhót tưng bừng, chỉ cần có bóng phát ra là cơ thể cậu lập tức di chuyển.
Hình ảnh này khiến người ta liên tưởng đến cảnh một người dùng bút laze chơi với mèo, ánh sáng đi tới đâu mèo theo tới đó, cơ thể linh hoạt không hề tới muộn, tư thế đến đích cũng rất quỷ dị.
Kim Thái Hanh đã quen với việc không quay đầu ra nhìn đằng sau, thỉnh thoảng lại nghe tiếng khán giả hô lên kinh ngạc.
Hắn biết, cộng sự của hắn lại đang biểu diễn một màn tuyệt chiêu của mèo rồi.
Một bóng nữa bay tới, cơ thể Kim Thái Hanh hơi nghiêng đi tránh bóng.
Điền Chính Quốc vốn đã chuẩn bị xong, dư quang lại nhìn thấy tư thế của Kim Thái Hanh, cũng nhanh chóng nghiêng đi, tránh khỏi đường bóng kia, quay đầu lại thì thấy bóng bay ra ngoài.
Dự đoán chính xác.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dường như đã cảm ứng được với nhau, Kim Thái Hanh dùng tay phải quả nhiên vẫn thuận hơn, set thứ hai đảo ngược tình thế, bước vào kết quả hòa với Đường Diệu và Cố Lê Bạc.
Hai phút nghỉ ngơi, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế, ngó đầu sang nhìn tay Kim Thái Hanh:
"Có sao không?"
"Không sao." Kim Thái Hanh giơ tay cho Điền Chính Quốc xem, cười nói:
"Nhìn thấy Cố Lê Bạc chưa? Mặt sưng lên thành một đống rồi."
"Thèm mà nhìn!" Điền Chính Quốc ghét bỏ đảo mắt.
Một người có thể khiến Điền Chính Quốc ghét nhanh như vậy cũng không phải là dễ.Ở điểm này, Cố Lê Bạc đã làm rất xuất sắc.
Nhiệt độ cao dần, cảm giác mát mẻ ban sáng dần tan đi.
Ánh mặt trời xuyên qua tán mây, rải xuống đất từng vệt lốm đốm, khiến cho khán đài như biến thành một mặt biển loang loáng nước.
Kim Thái Hanh giơ tay lên, xòe bàn tay ra che ánh mặt trời. Ánh mặt trời vẫn kiên cường chiếu xuống, tạo trên mặt hắn hình một bàn tay.
"Vị trí trên sân của chúng ta bây giờ đang có lợi." Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói.
Điền Chính Quốc cũng nhìn ánh mặt trời, nhìn lại sân đấu, hỏi:
"Cậu đã sớm tính tới rồi hả?"
"Sáng sớm quan sát sơ sơ, giả sử nếu như chúng ta phải đánh tới set thứ ba thì chọn bên này có lợi hơn."
"Cậu còn biết xem hiện tượng thiên văn cơ à?" Điền Chính Quốc nhíu mày.
"Nếu như ở thời cổ đại, tôi sẽ là một kỳ nhân dị sĩ tài ba đó."
"Không, cậu sẽ là người ngoài hành tinh, bị bắt nhốt lại nghiên cứu hoặc là trực tiếp thiêu sống tế trời luôn."
"....." Kim Thái Hanh vuốt mái tóc màu sợi đay của mình, nhịn.
—
Set thứ ba bắt đầu.
Đường Diệu rõ ràng đã được Cố Lê Bạc xoa dịu, không còn bộ dạng nổi khùng như ban nãy nữa, bình tĩnh tiếp tục thi đấu.
Cố Lê Bạc cũng bỏ qua những tính toán ban đầu, tập trung vào trận đấu trước mắt.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cũng không làm gì nữa.
Nếu bàn về trình độ đánh đôi, hiển nhiên là đội của Đông Thể hơn một bậc, dù sao cũng là bộ đôi hợp tác với nhau một thời gian dài.
Nhưng Kim Thái Hanh có chiến thuật và kỹ thuật cá nhân xuất sắc.
Năng lực phối hợp của Điền Chính Quốc cũng rất mạnh, còn có sự linh hoạt và phản ứng nhanh khiến người khác khiếp sợ, điều này cũng khiến cho trận đấu trở về thế cân bằng.
Set thứ ba phải bước vào loạt đánh tie-break.
Trong tennis, khi hai bên rơi vào kết quả hòa 6:6 sẽ tiến hành loạt đánh tie-break, thay phiên nhau phát bóng.
Qua lại mấy lượt, tới được điểm mấu chốt.
Cố Lê Bạc tung bóng, phát một đường bóng cao và xoáy.
Kim Thái Hanh vung vợt đánh trả, trả lại bóng xoáy y hệt.
Đường Diệu xoay người, bỏ thêm sức mạnh vào đòn đánh.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cấp tốc phản ứng.
Kim Thái Hanh chạy sang phía bên phải lưới, Điền Chính Quốc cũng đổi vị trí, từ biên ngang chạy lên bên trái lưới.
Hai người di chuyển cùng lúc, không cần sự chỉ huy của Kim Thái Hanh, trong lúc chạy vẫn để dành đường cho đối phương, rồi Điền Chính Quốc vung vợt đánh trả.
Đây là một pha di chuyển cực kỳ đẹp mắt.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang tiến bộ.
Mới chỉ qua hai cuộc tranh tài mà thôi, bọn họ đã đúc kết được kinh nghiệm, đồng thời cùng nhau tiến bộ.
Lúc mở màn còn bị nhìn ra hiểu ngầm không đủ, bây giờ độ hiểu ngầm đã dần được nâng lên, thậm chí không hề thua kém đội của Đông Thể.
—
Thi đấu kết thúc.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thắng.
Điền Chính Quốc vừa mới đứng vững trở lại đã bị Kim Thái Hanh dùng tay nhấc bổng lên, xoay tròn vài vòng.
Cậu kinh ngạc trong phút chốc, sau đó nở nụ cười, cũng không giãy giụa, cũng bởi vì biết mình đủ gầy nên không lo Kim Thái Hanh ôm quá mất sức, thoải mái thả lỏng.
Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc từ phía sau, xoay 360 độ nhìn được khắp bốn phía, hình ảnh bạn bè và huấn luyện viên trên khán đài bay xẹt qua, mặc dù tốc độ nhanh nhưng vẫn có thể nhìn thấy bọn họ đang vỗ tay hoan hô.
Bên tai là tiếng reo hò của khán giả và tiếng cười của Kim Thái Hanh. Hai chân Điền Chính Quốc cách mặt đất, xoay mấy vòng mới dừng lại.
Sau khi được Kim Thái Hanh buông ra, cậu giơ tay lên.
Đối phương phản ứng rất nhanh, đập tay với cậu.
Đây là lần đầu tiên hai người thực sự cảm thấy hạnh phúc khi chiến thắng một trận đánh đôi.
Thời điểm trận đấu kết thúc, Cố Lê Bạc và Đường Diệu vẫn chưa hoàn hồn, quay đầu nhìn đồng hồ tính thời gian trên tường.
Cuộc tranh tài này kéo dài hai tiếng rưỡi, ba set và tie-break, cuối cùng bọn họ thua.
Cố Lê Bạc thở hổn hển, nhìn thấy Đường Diệu đi tới bên cạnh, lập tức nói lời an ủi:
"Đừng nản lòng, chúng ta đánh rất tốt rồi."
"Trạng thái thi đấu trận này của tôi không tốt lắm." Đường Diệu thấp giọng nói.
"Tôi phán đoán sai, hơn nữa, bọn họ cũng chèn ép rất mạnh, không trách cậu được."
Cố Lê Bạc quay sang, nhìn hai người đối diện từ đầu đến giờ không hề có tiếp xúc thân thể với nhau, bây giờ lại ôm nhau thân mật ăn mừng.
Kim Thái Hanh liên tục nhảy lên lưng Điền Chính Quốc, đòi Điền Chính Quốc cõng mình đi.
Điền Chính Quốc không đồng ý, tức giận nhặt áo khoác ném cho Kim Thái Hanh, trong lúc Kim Thái Hanh định kéo khóa áo thì Điền Chính Quốc lại chủ động kéo giúp, có lẽ là đang lo lắng vết thương trên tay hắn.
Kim Thái Hanh cúi đầu cười tủm tỉm nhìn Điền Chính Quốc, nói gì đó, chín phần mười là mấy lời cợt nhả, khiến cho Điền Chính Quốc trợn mắt lên nhìn.
Trận đấu đã xong. Khán giả lục tục rời sân.
Huấn luyện viên của Đông Thể và vài đồng đội đi tới an ủi, Cố Lê Bạc có chút mê mang, không nghe lọt tai câu nào.
Đi vào trong, Cố Lê Bạc nhìn thấy Đặng Diệc Hành đang đứng tán gẫu với Lưu Mặc, hình như là đang đợi bọn Điền Chính Quốc.
Cố Lê Bạc đi tới, đột nhiên dừng lại hỏi Đặng Diệc Hành:
"Kim Thái Hanh và người mới kia có quan hệ gì?"
"Hả? Sao lại muốn hỏi cái này?" Đặng Diệc Hành ngây người.
Bình thường Cố Lê Bạc và Đường Diệu rất kiêu ngạo, xem thường mấy người như Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, lần này đột nhiên mở miệng bắt chuyện.
Câu hỏi cũng chẳng thèm khách sáo.
Cố Lê Bạc trả lời:
"Tò mò."
Đặng Diệc Hành bĩu môi, lạnh nhạt đáp:
"*Hai người bọn họ là bạn nối khố, quan hệ rất tốt.**"
(*Nguyên gốc 发小 - phát tiểu: phương ngữ Bắc Kinh, bạn thân, bạn nối khố, hai bên cha mẹ quen biết nhau, chơi với nhau từ bé)
"Bạn nối khố? Nhưng mà người mới cứ luôn trừng Kim Thái Hanh." Cố Lê Bạc vẫn cảm thấy khó hiểu.
Đặng Diệc Hành gãi đầu.
Cũng không thể nói là tuy rằng bọn họ gặp nhau là đánh nhau nhưng mỗi ngày vẫn ngủ cạnh nhau, còn là kiểu đắp chung một chăn được.
Suy nghĩ một lúc, Đặng Diệc Hành chỉ có thể nói:
"Điền Ca đối với ai cũng như vậy, đặc biệt là đại sư huynh, dù sao thì đại sư huynh cũng rất hay chọc người tức giận."
Trong lúc đang nói chuyện thì Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc sóng vai nhau đi tới.
Điền Chính Quốc mặc một thân đồ thể thao áo khoác quần dài, nhưng Kim Thái Hanh vẫn lấy quần của mình quấn lên cổ Điền Chính Quốc, còn dịu dàng nói:
"Nào, quấn thêm cái khăn quàng cổ cho ấm."
Điền Chính Quốc tức giận đuổi đánh Kim Thái Hanh, chạy vòng về lại sân thi đấu.
Lưu Mặc chứng kiến, hỏi Đặng Diệc Hành:
"Mày không ra can à?"
Đặng Diệc Hành lắc đầu, thờ ơ trả lời:
"Đại sư huynh đang muốn ăn đòn đó."
Khung cảnh này thường thấy quá rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đặng Diệc Hành: Chuyện nhỏ thôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên hết.
—
*** Hết chương 53 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro