Chap 55: Chụp ảnh chung

Sao bỗng dưng lại không vui rồi?
🦦—🦦
Buổi sáng.

Gió ban mai xua tan sự lười biếng của một đêm dài, phía cuối hành lang le lói vài tia sáng chói mắt.

Có lẽ là do thể chất đặc biệt nên Điền Chính Quốc không bị mệt mỏi vào buổi sáng như những thiếu niên khác.

Chỉ cần tỉnh ngủ là cả người lập tức lên tinh thần.

Cậu tìm điện thoại di động, nhìn thông báo mới gửi lên trên nhóm, nói với Kim Thái Hanh đang nằm bên cạnh:

"
Lát nữa tôi đi làm nóng người với cậu."
"

"Ưmmm..." Kim Thái Hanh vẫn còn ngái ngủ, rõ ràng hôm nay trận thứ hai mới đánh nhưng lại bị gọi dậy sớm, chủ yếu là do có bên truyền thông nào đó muốn phỏng vấn.

Hai người đi tới cantin, bên trong đã có không ít người rồi.

Nếu là bình thường, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thích ăn sáng ngay tại phòng hơn, nhưng hôm nay diễn ra mấy trận đánh đơn, Tang Hiến có một cuộc tranh tài ngay khung giờ đầu tiên, huấn luyện viên Vương đi cùng, Tô An Di cũng bận bịu.

Tất cả mọi người đều đang bận, không ai đưa bữa sáng tới cho bọn họ nên bọn họ chỉ có thể tự đi xuống cantin.

Kim Thái Hanh cầm khay đồ ăn, lẩm bẩm:

"
Lát nữa cậu nhớ lấy thêm một quả trứng, lấy cháo và..."
"

Vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh thì không thấy Điền Chính Quốc đâu nữa rồi.

Điền Chính Quốc đang đi thẳng tới bàn của Đường Diệu và Cố Lê Bạc, nhấc chân đá rầm một phát vào chân bàn.

Kim Thái Hanh vội vàng bỏ khay đồ ăn xuống, giữ tay Điền Chính Quốc, không để cậu dựng ngón giữa lên.

Điền Chính Quốc cực kỳ khó chịu, còn muốn mắng người, lập tức bị Kim Thái Hanh bịt kín miệng lại.

Ban nãy Điền Chính Quốc đá bàn đã thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh.

Mọi người theo phản xạ đồng loạt nhìn về phía bọn họ, còn tưởng là muốn đánh nhau. Đây là hôm qua thi đấu rồi kết thù à? Ném tinh thần thể thao ra chuồng gà rồi hả?

Hơn nữa, lát nữa còn có phóng viên tới đây, lá gan to gớm nhỉ?

Đường Diệu nhăn mặt hỏi:
"
Làm gì thế?"
"

Điền Chính Quốc đương nhiên vẫn muốn mắng người, giãy giụa gỡ tay Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh dứt khoát mắng thay Điền Chính Quốc:
"
Cái mặt cậu nhìn như khỉ đột ấy! Không biết xấu hổ!"
"

"Hả?!" Đường Diệu kinh hãi, vì cái này mà làm ầm lên à?

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc vẫn chưa yên, vì vậy lại khuyến mãi thêm cho Đường Diệu một ngón tay giữa, giơ xong vội vã thu lại.

Đường Diệu trợn mắt há mồm, nhất thời mất đi năng lực ngôn ngữ, đần độn nhìn hai người kia.

Điền Chính Quốc vẫn chưa bỏ qua, bộ dạng như thể phải đánh một trận mới êm xuôi được, Kim Thái Hanh trực tiếp khiêng Điền Chính Quốc lên vai, quay sang chào tạm biệt hai người kia.

Cố Lê Bạc đột nhiên lạnh nhạt mở miệng:
"
Tôi còn tưởng quan hệ của hai người không tốt, không ngờ rất tốt là đằng khác."
"

"Nhìn không tốt ở chỗ nào?" Kim Thái Hanh buồn bực, cố gắng khống chế Điền Chính Quốc đang vùng vẫy trên vai, hỏi Cố Lê Bạc.

"Cậu ta liên tục trừng cậu."

"Cậu không hiểu, đây gọi là tán tỉnh." Kim Thái Hanh nói xong, khiêng Điền Chính Quốc rời đi.

Hắn khiêng Điền Chính Quốc ra khỏi cantin mới thả xuống, ấn cậu lên tường:
"Điền Ca, chốc nữa có phóng viên đến, bọn họ rất thích tới mấy nơi như cantin để chụp ảnh, nếu như cậu gây sự thì xong đời."
"

"Tôi thấy bọn nó là bực mình!" Điền Chính Quốc khó chịu trả lời.

"Nhịn một chút được không? Chiều nay chúng ta có trận đấu đấy!"

"....." Điền Chính Quốc tức giận quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Kim Thái Hanh nữa.

Kim Thái Hanh nhìn những người đi tới đi lui đằng xa, hơi hơi di chuyển, che kín Điền Chính Quốc hết sức có thể, sau đó tiếp tục dỗ dành:
"Điền Ca, ngoan, nghe lời, vừa nãy tôi giúp cậu mắng lại rồi. Chúng ta mắng lại được rồi, không tiếc nữa, cậu nói có đúng không?"

"Có phải tôi mắng quái đâu?!"

"Tôi là người truyền lời của cậu, bây giờ làm gì có ai không biết tôi và cậu là một nhóm nữa?"

"....." Điền Chính Quốc nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý thỏa hiệp, quay lại cantin ăn cơm với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thật sự rất sợ Điền Chính Quốc, chỉ lo Điền Chính Quốc lại nổi hứng gây chuyện, hắn kè kè theo sát cậu, một tấc không rời.

Cũng may là Điền Chính Quốc rất ngoan, còn nghe lời ăn thêm một quả trứng gà.

Hai người cơm nước xong quay về phòng sửa sang lại ngoại hình rồi đi đến địa điểm phỏng vấn.

Điền Chính Quốc cơ bản chỉ ngồi bên cạnh đợi, đối tượng phỏng vấn là Kim Thái Hanh, dù sao trong giải này Kim Thái Hanh cũng là ứng cứ viên cho vị trí quán quân đánh đơn.

Đứng trước ống kính, Kim Thái Hanh không hề căng thẳng, nụ cười chân thật, trả lời nghiêm túc khéo léo, nhìn ra được bình thường rất biết đối nhân xử thế.

Phần cuối bên phóng viên muốn chụp một bức ảnh, sau khi chụp xong hai bức cá nhân, Kim Thái Hanh đột nhiên kéo Điền Chính Quốc tới cạnh mình, nói:
"Cậu ấy là cộng sự đánh đôi của em, anh chụp cho bọn em một tấm ảnh được không ạ?"

Phóng viên hình như rất quen thuộc với Kim Thái Hanh, chắc là chịu trách nhiệm đưa tin những giải đấu của thanh thiếu niên, vì vậy nhanh chóng đồng ý, còn khen:
"Nhóc cộng sự này đẹp trai lắm."

"Đúng ạ. Cậu ấy là một người mới vô cùng ưu tú." Kim Thái Hanh nói, quàng tay lên vai Điền Chính Quốc, hai người chụp một bức ảnh chung.

Trước khi đi Kim Thái Hanh dặn:
"Anh, lát nữa gửi ảnh chụp cho em nhé."

"Hay là hai em nán lại thêm một lúc, anh hỏi thêm mấy câu?"

Hai người ngồi xuống, phóng viên đặt một vài câu hỏi liên quan đến đánh đôi.

Phóng viên hỏi Điền Chính Quốc:
"Em có từng tham gia thi đấu đánh đơn không? Có thành tích gì không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu:
"Không, em chỉ tham gia đánh đôi."

"Là do thực lực cá nhân chưa đủ à?"

"Không phải." Điền Chính Quốc chỉ tay vào Kim Thái Hanh,
"
Cậu ấy từng là hạng một đánh đơn toàn quốc, về sau em chỉ cần đánh thắng cậu ấy là có thể chứng minh thực lực của mình. Em đánh đôi là vì huấn luyện viên Vương, và cũng chỉ là muốn đi thi đấu với cậu ấy mà thôi."


Phóng viên lại hỏi Kim Thái Hanh:
"
Vậy còn em? Trước đây em từng nói không có hứng thú với đánh đôi, sao đột nhiên lại thay đổi?"

"Vì được đi thi đấu cùng cậu ấy." Kim Thái Hanh trả lời, chỉ vào Điền Chính Quốc, sau đó nở nụ cười xán lạn.

Phóng viên bộc lộ sự hứng thú:
"
Quan hệ của hai em có vẻ rất tốt?"

Điền Chính Quốc nhàn nhạt đáp:
"Tàm tạm."

Kim Thái Hanh lại vui vẻ nói:
"Cậu ấy là bạn nối khố của em."

Phóng viên bừng tỉnh:
"Thì ra là vậy."


Sau khi phỏng vấn kết thúc, Kim Thái Hanh đi tìm một bãi đất trống, khởi động cơ vai, còn nhờ Điền Chính Quốc xoa bóp giúp mình.

Điền Chính Quốc bóp vai cho Kim Thái Hanh, bỗng tay bị bả vai của Kim Thái Hanh kẹp lấy, cảm nhận được sự co dãn dẻo dai của cơ bắp phần lưng, cậu theo bản năng rụt tay về.

Kim Thái Hanh không để ý, chỉ nói:
"Tôi không gầy như cậu đâu, bóp mạnh lên tí."

"Lát nữa cậu còn phải thi đấu mà?"

"Không sao, hoạt động một lúc cho giãn cơ."

Điền Chính Quốc lùi về sau hai bước, ngáp một cái rõ to.

Cậu nhìn Kim Thái Hanh cử động cơ thể, thân hình cao lớn, cân xứng và rắn chắc, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản cũng không che được cặp chân dài.

Vóc người thật hoàn mỹ.

Điền Chính Quốc hơi ngây người, sau đó nghe tiếng ai đó gọi tên mình, nhanh chóng tỉnh táo lại.

"Điền Ca, nhà tài trợ muốn cấp cho hai cậu một bộ đồ mới, là mẫu mới sắp được ra mắt, có thể in chữ theo yêu cầu, hai cậu muốn in cái gì?" Tô An Di cầm một bức ảnh chụp mẫu quần mới đưa cho Điền Chính Quốc.

Đội của bọn họ có rất nhiều thứ được tài trợ, giày, quần áo đều có đủ, quần áo đi thi đấu lần này cũng của nhà tài trợ nốt.

Nhà tài trợ thấy Kim Thái Hanh Điền Chính Quốc đánh không tồi, mà đồ cũ mặc cũng được một thời gian rồi, vì vậy muốn cấp cho hai người một bộ mới, tiện làm quảng cáo tuyên truyền luôn.

Điền Chính Quốc cầm ảnh xem thử, thiết kế hoàn toàn mới, màu xanh nhạt và trắng đan xen, là màu cậu khá thích.

Cậu nhìn vị trí viết chữ, sau đó viết dòng chữ mình muốn in lên.

Kim Thái Hanh tạm dừng khởi động, đi tới nhận bức ảnh của Điền Chính Quốc đưa, nhìn dòng chữ cậu viết rồi nở nụ cười, cũng viết xuống một hàng khác.

Tô An Di nhận lại ảnh, hỏi:
"Hai cậu thật sự muốn in chữ này à?"

Điền Chính Quốc gật đầu ,Kim Thái Hanh cười nói:
"Chỉ cần Điền Ca đồng ý."

Tô An Di nói:
"
Vậy được rồi, để tôi báo lên trước, nếu không in được thì tôi liên lạc qua điện thoại với hai cậu sau."

Hoạt động thêm một lúc, hai người tới sân thi đấu, nhìn thấy Lưu Mặc đang tranh tài, đối thủ là người Điền Chính Quốc không quen biết.

Có nhiều sân tiến hành thi đấu cùng lúc, Tang Hiến ở sân khác, sân này là của Lưu Mặc.

Đặng Diệc Hành vẫy tay với hai người bọn họ, tới gần thì thấy Nhiễm Thuật và Tô An Di cũng đã ở đây rồi.

Nhiễm Thuật ngó đầu nhìn Điền Chính Quốc:
"Tớ, tớ biết kiểu gì cậu cũng đến xem mà."

Điền Chính Quốc tùy tiện "ừ" một tiếng.

Điền Chính Quốc vừa ngồi xuống thì nghe Đặng Diệc Hành nói:
"Trình độ của thi đấu cấp tỉnh không bằng với toàn quốc, cậu nhìn linh vật biểu tượng kia là biết. Linh vật này thường sẽ nhảy cổ động, lần trước đi thi toàn quốc linh vật đó nhảy đẹp hơn hẳn! Động tác tuyệt đối là trình độ chuyên nghiệp! Mặc dày như vậy mà nhảy vẫn đẹp không phải chuyện đơn giản đâu."

Điền Chính Quốc giả vờ bình tĩnh ngồi tập trung xem, hắng giọng một tiếng, không trả lời.

Kim Thái Hanh nhịn cười, nhịn đến mức bả vai run rẩy.

Sau đó hắn đứng dậy nói:
"Tôi đi chuẩn bị đây, đối thủ của Lưu Mặc không kiên trì nổi rồi."

Lưu Mặc đánh xong là tới Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc theo phản xạ đứng dậy theo, lại bị ấn vai ngồi xuống:
"Tôi đi một mình là được rồi, cậu ngồi đây xem tôi thi đấu đi."
Nói xong ném balo cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng Kim Thái Hanh rời đi, bỗng dưng có chút buồn bực, tại sao mình lại cứ muốn đi cùng Kim Thái Hanh thế nhỉ?

Thói quen khi làm cộng sự à?

Đúng theo lời Kim Thái Hanh nói, đối thủ của Lưu Mặc bỏ cuộc rồi, nửa set còn lại trượt dài một đường, Lưu Mặc giành chiến thắng chung cuộc sau khi thắng hai set liên tiếp.

Bọn họ rời sân, Kim Thái Hanh cầm vợt ra sân, tùy tiện vươn vai tại chỗ một lúc.

Mấy trận trước đều xuống sân thi đấu cùng Kim Thái Hanh, làm linh vật cũng chỉ thỉnh thoảng tranh thủ ngồi xem so tài được một lúc, bây giờ chính thức ngồi trên khán đài, Điền Chính Quốc phát hiện có rất nhiều khán giả nữ tới xem Kim Thái Hanh thi đấu, còn gọi tên Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhìn một lượt, còn thấy có cả nữ sinh giơ banner cổ vũ cho Kim Thái Hanh.

Được hoan nghênh phết.

Đặng Diệc Hành bất ngờ quay sang hỏi Điền Chính Quốc, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu:
"Tay của đại sư huynh thế nào rồi?"

"Cậu ta nói không còn cảm giác gì cả, dùng sức ấn vào mới hơi đau thôi, với còn một ít máu bầm."

"Vậy thì may. Thực ra va chạm là điều rất bình thường, lúc huấn luyện cũng hay bị vậy, cậu đừng để trong lòng."

"Ừm."

Trận đánh đơn của Kim Thái Hanh tương đối dễ dàng, thoạt nhìn khá thoải mái. Đối thủ bị Kim Thái Hanh nghiền nát, kết thúc nhanh trong hai set đấu.

Sau khi kết thúc, Kim Thái Hanh nhìn về phía vị trí ngồi của bọn Điền Chính Quốc, phất tay ra hiệu, sau đó mặc áo khoác đi vào khu vực nghỉ ngơi.

Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ ra balo của Kim Thái Hanh vẫn còn ở đây, đồ tắm rửa ở trong này hết, nhanh chóng xách balo đi tìm Kim Thái Hanh.

Lúc Nhiễm Thuật và Tô An Di đứng dậy thì Điền Chính Quốc đã đi xa rồi.

Nhiễm Thuật nhìn theo bóng lưng Điền Chính Quốc, oán giận:
"Quốc Quốc thật vô lương tâm! Nói chạy là chạy theo người khác luôn, đến mặt tớ cũng không thèm nhìn nữa!"

Tô An Di thản nhiên tiếp lời:
"Đi đưa đồ cho Kim Thái Hanh thôi, tôi đi lấy bữa trưa cho bọn họ đây."

Lúc Điền Chính Quốc tới tìm Kim Thái Hanh thì nhìn thấy có một đám nữ sinh đang vây quanh hắn. Tốc độ của mấy nữ sinh này còn nhanh hơn cả cậu, có khi không xem thi đấu mà đứng sẵn ở đây chờ luôn.

Mấy cô gái đòi Kim Thái Hanh bắt tay kí tên các thứ, còn đưa quà và thư tay cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc khoanh tay đứng chờ bọn họ, không tới quầy rầy.

Kim Thái Hanh chỉ vào một tấm banner, hỏi Điền Chính Quốc:
"Điền Ca, xem này, nhìn đẹp không?"

"Cũng được." Điền Chính Quốc lạnh nhạt trả lời.

"Cho mình một cái đi." Kim Thái Hanh ngoắc tay với một nữ sinh, cô bé kia lập tức đưa tới.

Kim Thái Hanh đưa cho Điền Chính Quốc, nói:
"Lúc tôi thi đấu cậu cầm cái này cổ vũ cho tôi, nhất định tôi sẽ được tiếp thêm sức mạnh."

"Không thích." Điền Chính Quốc ném trả lại cho Kim Thái Hanh, sau đó ném trả luôn balo, rời đi luôn không đợi hắn nữa.

Kim Thái Hanh quay sang nói với mấy cô gái:
"Cảm ơn các bạn đã đến cổ vũ cho mình, mình đi trước với cộng sự của mình đây."

Các cô gái líu ríu chào tạm biệt hắn:
"Bye bye!"
"Ngày hôm nay cậu đẹp trai lắm!"
"Buổi chiều có đánh đôi, bọn mình sẽ lại tới cổ vũ cho cậu!"

Điền Chính Quốc nghe tiếng của mấy nữ sinh kia, quay đầu lại hỏi Kim Thái Hanh:
"Mấy cô gái kia còn biết chiều cậu có thi đấu cơ à?"

"Ừ. Bọn họ sẽ lại tới. Hôm nay là thứ bảy, bọn họ được nghỉ học, mai có khi cũng sẽ tới."

"Học sinh cũ của Phong Hoa?"

"Không phải, Tam Trung."

Tam Trung là một trường cấp ba trọng điểm của thành phố, cách trường Thanh Dữ cũ khá gần.

Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi:
"Cậu quen bọn họ à?"

"Tôi có trong nhóm của fan, có vài người rất nhiệt tình."

"Còn có cả wechat hả?"

"Không thêm bạn nhưng thỉnh thoảng vẫn nói chuyện vài câu trong nhóm chat."

Kim Thái Hanh cũng bất đắc dĩ, là người được nhà tài trợ lựa chọn, hắn phải ứng phó với cả những chuyện này, không thể không phối hợp với yêu cầu của nhà tài trợ.

Điền Chính Quốc lấy thẻ phòng trong balo Kim Thái Hanh, nói:
"Tôi quay về khách sạn đây."

"Vậy, vậy tôi cũng về. À không, tôi còn phải đi làm kiểm tra nước tiểu, cậu chờ tôi một lát. Điền Ca! Điền Ca đừng đi mà!"
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đi mất, muốn đuổi theo nhưng không thể, chỉ có thể đi tới hỏi Đặng Diệc Hành:
"Điền Ca sao thế? Sao bỗng dưng lại không vui rồi?"

Đặng Diệc Hành cũng khó hiểu:
"Ban nãy lúc đi vẫn còn vui vẻ lắm mà?"

"Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ gặp phải Đường Diệu?"
Nói xong hắn nhìn quanh bốn phía, có thấy ai đâu.

Hết chương 55

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro