Chap 59: Trận chung kết ( hạ)
Sự cổ vũ của Điền ca
🦦—🦦
Điểm số hai bên bước vào kết quả 4:4.
Trong tranh tài đôi nam, gần như chỉ có lúc nào bước vào cục diện này tuyển thủ mới thực sự dốc hết toàn lực ra chiến đấu, một kích trí mạng.
Khi đến giai đoạn này, bốn người trên sân chính là những người phải chịu áp lực lớn nhất.
Một set đấu kéo dài tới bây giờ, nhìn như đang bị rơi vào cục diện bế tắc, nhưng mà người có kiến thức liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, đội của Đông Thể phá bóng ghi điểm được hai lần, giao bóng luôn ghi được hết điểm, quả thực là không thể chê vào đâu được.
Trình phát bóng của Khương Duy có thể gọi là gió thổi không lọt, phong độ ổn định vững vàng, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thử rất nhiều cách vẫn không tìm được điểm nào để công kích.
Lại đến lượt phát bóng của Điền Chính Quốc.
Điểm số lúc này đang là 30:0.
Lần giao bóng thứ ba của Điền Chính Quốc, bóng vừa qua lưới thì đột nhiên nhìn thấy hai người ở phía đối diện đồng thời lên lưới, hai nam sinh cao trên 1m9 đứng gần lưới, sừng sững như một bức tường thành, cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Hai người kia chỉ cần đứng gần lưới, giơ hai tay ra cũng đã khiến người đối diện bị tăng áp lực lên gấp đôi rồi, huống chi trong tay bọn họ còn có vợt.
Mắt Kim Thái Hanh không hề chớp, vẫn nhìn bóng chằm chằm. Bóng bị đánh trả về, hắn nhanh chóng vung vợt.
Đối phương trả bóng lần thứ hai, góc độ cực kỳ xảo quyệt, Điền Chính Quốc ỷ vào cơ thể mềm mại của mình lao đến, xoay người tăng thêm lực đánh trả bóng.
Nhưng mà đường bóng này cũng bị giải quyết rất dễ dàng, Khương Duy nghiêng vợt, đánh một quả bóng xoáy chìm.
Kim Thái Hanh điều chỉnh vị trí của mình nhưng đã không còn kịp nữa, bóng rơi ngay dưới chân hắn, căn bản không có cách nào đánh được.
Không cứu được bóng.
Điểm số 30:15.
—
Điền Chính Quốc lại phát bóng, đối thủ lại biến thành thành thế trận song đường biên ngang.
Cuộc tranh tài tiến hành tới thời điểm hiện tại, mỗi một lần phát bóng bọn họ đều bày trận khác nhau, dường như tất cả mọi người trên sân đều đang muốn làm những cuộc thử nghiệm, thăm dò nhau liên tục.
Thế trận song đường biên ngang là thứ mà nhóm Khương Duy am hiểu nhất, chỉ cần bọn họ còn đứng ở đường biên ngang là không có đường bóng nào không thủ được.
Lần phát bóng thứ hai của Điền Chính Quốc thất bại.
Điểm số đổi thành 30:30, ưu thế dẫn trước không còn nữa.
Trong những trận thi đấu đánh đôi nam, kiên trì được tới trận chung kết đều là những tay vợt có thực lực rất mạnh. Muốn phá bóng của đối phương thực sự rất khó, chỉ có thể chờ đối phương mắc sai lầm rồi lợi dụng sai lầm này để ghi điểm.
Vì tiết tấu của trận đấu rất nhanh nên phải giảm tần suất mắc lỗi xuống thấp nhất có thể.
Chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng đủ mất điểm.
Hiện tại, trạng thái thi đấu của Khương Duy và Lục Thanh Huy rất ổn định, số lần phạm lỗi rất ít.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh là những người mới hợp tác với nhau, nếu một lượt phát bóng kết thúc nhanh thì còn đỡ, qua lại thêm mất lượt hai người sẽ bị lộ ra khuyết điểm ngay.
Cũng may bọn họ cũng đang cố gắng hạ thấp lỗi sai của mình xuống, khiến cho cục diện trận đấu rơi vào thế giằng co.
Nhóm Khương Duy có vẻ không muốn rề rà thêm nữa, đổi sang phong cách tấn công mạnh hơn.
Bọn họ có thực lực thực sự, bọn họ chính là quán quân.
Kim Thái Hanh đánh bóng tới một vị trí rất hiểm, gần cẳng chân của Lục Thanh Huy, bất kể là độ cao hay điểm rơi cũng đều xảo quyệt, trong lúc tất cả mọi người tưởng rằng Kim Thái Hanh có thể ghi được điểm thì Lục Thanh Huy lại đứng trên một chân, co một chân, cúi người đánh trả một đường bóng thẳng.
Điều này không nằm trong dự đoán của Kim Thái Hanh, hắn căn bản không ngờ ở vị trí này mà Lục Thanh Huy còn dám đánh bóng thẳng.
Bóng bay ra, Kim Thái Hanh nghe được một tiếng hoan hô.
Toàn bộ khán đài vỗ tay reo hò ầm ầm.
Chỉ là tiếng hoan hô này không thuộc về bọn họ mà thuộc về Khương Duy và Lục Thanh Huy, hai người đã phá bóng thành công.
Tới lượt Khương Duy phát bóng, Kim Thái Hanh nhìn hai người đối diện, bỗng nhiên mất tinh thần.
Có cảm giác như set đầu tiên đã thua mất rồi.
Điền Chính Quốc đứng ở vị trí đường biên ngang, nhìn Kim Thái Hanh, không thấy hắn ra hiệu.
E là Kim Thái Hanh đang rơi vào hố đen tư duy, không nghĩ được cách nào để tiếp tục thử nghiệm phá bóng nữa.
Không có sự ra hiệu, Điền Chính Quốc không biết có nên lên lưới hay không, nếu như cậu cứ lao lên thì liệu có cần đổi vị trí với Kim Thái Hanh không?
Có muốn lên lưới hay không phải chuẩn bị sẵn sàng trước, trong lúc đối phương phát bóng sẽ lập tức di chuyển tới vị trí được xác định ngay thì mới ứng phó kịp.
Điền Chính Quốc không được ra hiệu, vì vậy chỉ nhìn về phía đối diện.
Cậu không dự đoán, toàn bộ đều dựa vào năng lực phản ứng của mình, cậu có sự nhanh nhẹn vượt qua người bình thường, có thể cứu được những đường bóng khó cứu nhất, đây chính là ưu điểm của cậu.
Điểm mấu chốt là đường bóng đó có độ khó cao đến mức nào.
Điền Chính Quốc vừa đánh trả một bóng ở đường biên ngang thì Lục Thanh Huy cũng đón được bóng và đánh trả luôn.
Cú đánh này ngược với hướng của Điền Chính Quốc khiến cậu theo phản xạ lập tức tìm cách di chuyển, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vợt đụng được vào bóng, cơ thể phanh kít lại.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu thì nhìn thấy mình và Kim Thái Hanh đang đứng chung trong một khu vực, nhất thời cảm thấy không lành --- vì cứu bóng mà cậu đã lao ra khỏi vị trí của mình, đoạt vị trí của Kim Thái Hanh.
Thực ra đường bóng ban nãy Kim Thái Hanh cũng có thể cứu.
Đúng như dự đoán, bóng tiếp theo đánh trả tới một vị trí mà bọn họ không thể tiếp cận được.
Có thể là trong tiềm thức đang hơi hoảng sợ vì lần đầu tiên tự đưa ra được dự đoán, Điền Chính Quốc cắm đầu chạy về phía bên kia.
Động tác của cậu rất nhanh và gọn gàng, mũi chân đạp xuống đất liên tục, tư thế như đang chạy nước rút 100m.
Nhưng mà... bóng đúng là đã bay tới đó, cơ thể cậu lại không dừng lại được.
Hai bên lưới có trẻ nhặt bóng, trọng tài ngồi trên ghế cao theo dõi trận đấu.
Điền Chính Quốc chạy về hướng kia, chân đá phải miếng đệm dưới chân trẻ nhặt bóng. Chân bị vướng, cơ thể theo quán tính ngã về phía trọng tài.
Cậu sợ mình va phải trẻ nhặt bóng, theo bản năng dùng tay đỡ trẻ nhặt bóng, đầu đập vào miếng ván, phần gần đuôi mắt, ngay dưới xương lông mày bị quệt phải.
Kim Thái Hanh vẫn theo dõi động tác của Điền Chính Quốc, hắn cũng di chuyển theo, dùng bản năng đánh trả quả bóng kia, sau đó mới quay sang kiểm tra tình hình của Điền Chính Quốc.
Có lẽ ai cũng bị Điền Chính Quốc hấp dẫn lực chú ý nên không ai ngờ Kim Thái Hanh lại đánh trả được bóng, giúp Kim Thái Hanh ghi thêm được một điểm.
Điền Chính Quốc được trẻ nhặt bóng đỡ lấy, phần gần mắt đau khiến cậu chau mày, thậm chí không nhìn được gì, toàn một màu đen.
Cậu cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang lo lắng nhìn mình, hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
"Hơi đau, nhưng không sao." Điền Chính Quốc vô thức đưa tay định chạm vào phần xương lông mày, lập tức bị Kim Thái Hanh giữ tay lại.
Trọng tài cũng chạy tới, gọi nhân viên y tế, tạm dừng trận đấu.
Điền Chính Quốc hoang mang nhìn nhân viên y tế đi tới giúp cậu kiểm tra vết thương, dùng bông gòn lau vết thương, bây giờ cậu mới phát hiện miệng vết thương bị chảy máu.
Trong lúc thi đấu trán toàn là mồ hôi, chảy vào miệng vết thương nhói thành từng đợt, lau khô mồ hôi đi đã đỡ hơn nhiều.
Huấn luyện viên Vương cũng vội vàng chạy xuống sân thi đấu, hỏi Kim Thái Hanh: "Thế nào rồi? Còn thi đấu được nữa không?"
Kim Thái Hanh hơi hoảng, hắn nhìn Điền Chính Quốc rồi lắc đầu, hắn cũng không biết.
Hắn chưa bao giờ được cảm thụ cảm giác này, tim đập nhanh, mỗi một nhịp đập đều mang theo đau đớn, làm cho hô hấp rối loạn theo, lưng thấm mồ hôi lạnh.
Có cảm giác mỗi lần tim đập sẽ chạm vào một nơi đau đớn nào đó trong lồng ngực, hoặc là chính trái tim đang đau đớn, nếu không thì tại sao lại khó chịu như vậy?
Kim Thái Hanh loanh quanh bên cạnh nhân viên y tế, hỏi thăm tình hình, sau đó tới xem Điền Chính Quốc.
Vết thương của Điền Chính Quốc đang được xử lý, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, cậu nhấc mắt lên nhìn Kim Thái Hanh, nói: "Không sao."
Kim Thái Hanh không phản ứng, hỏi nhân viên y tế: "Cậu ấy còn tiếp tục thi đấu được không ạ? Não có bị chấn động không? Có cần khâu vết thương lại không? Vết thương có để lại sẹo không ạ?"
Vết thương của Điền Chính Quốc nằm ngay dưới lông mày, dài khoảng 2cm, lượng máu chảy ra đủ dọa Kim Thái Hanh sợ hãi, còn khiến hắn đau lòng.
Nhân viên y tế trả lời: "Vết thương không sâu, chỉ cần cầm máu là được, không cần khâu. Nó có thể tự lành, bôi thêm thuốc mỡ là không lo để lại sẹo."
Nhân viên y tế trả lời xong, còn kiểm tra một vài thứ khác, xác định không còn chỗ nào bị thương cả.
Kim Thái Hanh nói: "Hay là tạm thời từ bỏ đi, tới bệnh viện kiểm tra cho chắc?"
Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy Kim Thái Hanh thật phiền phức, "Đã nói không sao mà cậu nghe không hiểu à?"
"Cậu nói không sao là không sao à? Để lại di chứng thì biết làm thế nào bây giờ? Lát nữa cậu đang chạy rồi ngã lăn ra đất thì phải làm sao?"
"Chỉ rách ít da, chốc nữa là khép lại được, cớ gì cậu cứ phải làm ầm lên?!"
Kim Thái Hanh vốn ôn hòa, lúc này lại đang nóng ruột, không nghĩ ngợi gì lập tức vặn lại: "Có mỗi rách da mà chảy được lắm máu thế hả?!"
"Tự tôi biết rõ, không sao cả, chỗ này bị mồ hôi chảy vào nên hơi rát thôi."
"Tôi thì không biết, vậy nên cậu phải làm kiểm tra xác định không sao thì mới yên tâm được! Không thì đừng có trách tôi nổi nóng với cậu!"
Khương Duy và Lục Thanh Huy cũng đi qua xem tình hình của Điền Chính Quốc, bọn họ cũng không biết có thể đánh tiếp được không.
Vừa bước lại thì thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đang ở trạng thái giương cung bạt kiếm, bộ dạng cứ như sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
Lục Thanh Huy sợ hết hồn, vội vàng đứng ra hòa giải:
"Đừng cãi nhau mà! Có chuyện gì từ từ nói, thực sự không được thì cứ xin tạm hoãn thi đấu. Thân thể quan trọng hơn, chúng ta là vận động viên chuyên nghiệp, phải cẩn thận thì mới phát triển bền vững được."
Trong lúc ầm ĩ nhân viên y tế đã kiểm tra xong, xác định là chỉ bị thương ngoài da, đã khử trùng vết thương, máu không còn chảy nữa.
Kim Thái Hanh đuổi theo nhân viên y tế, sốt sắng xác nhận lại nhiều lần là thực sự không còn vấn đề gì khác thật không, sau khi nhận được đáp án khẳng định mới thở phào nhẹ nhõm.
—
Trọng tài tuyên bố tạm nghỉ năm phút rồi tiếp tục thi đấu.
Lục Thanh Huy và Khương Duy cũng trở về vị trí ghế của mình, ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước.
Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc, nhìn cái trán bị dán băng gạc của cậu, đau lòng khôn xiết.
Điền Chính Quốc tỏ vẻ ghét bỏ miếng gạc vướng víu, hỏi:
"Không bỏ cái này đi được à? Vướng vl."
"Không được bỏ!"
"Thay sang băng cá nhân là được rồi."
"Vết thương của cậu lớn, muốn dán băng thì phải dán ba cái, dán hết mí mắt còn vướng hơn, chẳng thà dán gạc. Chờ thi đấu xong tôi đi mua băng cá nhân size lớn cho cậu."
Điền Chính Quốc vẫn không hài lòng lắm, nhíu mày sờ soạng miếng gạc.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, nói:
"Thực ra cậu không cần phải liều mạng như vậy."
"Tôi không phải người dễ dàng từ bỏ." Điền Chính Quốc trả lời,
"Coi như đã biết là không thắng được thì cũng phải dốc hết toàn lực, kéo sự chênh lệch giữa chúng ta và bọn họ thành ngắn nhất, lần sau gặp lại sẽ không quá vất vả khi đuổi theo họ nữa."
Kim Thái Hanh thở dài:
"Tại sao tôi cũng là tuyển thủ lâu năm mà lại bị cậu đút canh gà?"
"Đánh đơn cậu xử lý rất tốt nhưng bây giờ chẳng phải còn có thêm tôi nữa sao?"
"Ừm..."
"Nhìn cái bộ mặt trương phình ủ rũ của cậu làm tôi chỉ muốn đập cho cậu một trận." Điền Chính Quốc khó chịu trừng Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh đang lo lắng nên biểu cảm và miệng lưỡi không còn thèm đòn như bình thường, Điền Chính Quốc lại cảm thấy không quen.
Kim Thái Hanh thỏa hiệp, đáp:
"Được, sau khi thi đấu xong tôi cho phép cậu gây sự rồi chúng ta đánh một trận, hay là lát nữa đánh luôn?"
"Con mẹ nó cậu còn muốn đánh trả cơ à?"
"Gì bá đạo zợ?"
"Ờ."
"Cũng được."
Kim Thái Hanh cúi người lấy trong balo ra một cái băng đô (headband), tiếp đó hắn đứng trước mặt Điền Chính Quốc, giúp cậu đeo lên.
"Đây là băng đô của tôi, tôi dễ chảy mồ hôi, mồ hôi chảy vào mắt sẽ cản trở thi đấu nên chuẩn bị cái băng đô này để làm gọn tóc và thấm mồ hôi. Cậu đeo thử cái này xem, nếu miệng vết thương bị đau hoặc không thoải mái thì lại tháo xuống."
"Ừm..." Điền Chính Quốc ngước mặt, tùy ý để Kim Thái Hanh giúp mình chỉnh sửa lại tóc tai, đeo băng đô lên.
Cùng lúc đó, huấn luyện viên Vương sau khi xác nhận được thông tin vừa trở về chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy một trận ồ lên.
Ông bối rối hỏi:
"Có chuyện gì thế? Đã đánh rồi à? Bảo tạm nghỉ năm phút mà?"
Đặng Diệc Hành chỉ vào Kim Thái Hanh và Điền Ca, nói:
"Là đại sư huynh đang giúp Điền Ca đeo băng đô."
"Rồi mấy cô gái kia hô cái gì?"
"Chắc là do Điền Ca đeo băng đô nhìn đẹp trai..." Đặng Diệc Hành chua xót trả lời.
Mấy nam sinh đẹp trai toàn là tai họa, một soái ca giúp một soái ca khác đeo băng đô cũng đủ khiến cho toàn thể nữ sinh rít gào, mình đây thi đấu cật lực chỉ nhận được vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Nhiễm Thuật nhìn sân thi đấu lo lắng, quay sang hỏi huấn luyện viên Vương tình huống ban nãy, xác định Điền Chính Quốc không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Nhiễm Thuật quay sang hỏi Tô An Di:
"Làm, làm sao bây giờ? Điền Ca rất muốn thắng, muốn đến liều mạng luôn."
Tô An Di thấp giọng trả lời:
"Cũng có thể là do không muốn thua quá khó coi nên mới dốc hết toàn lực, không muốn về sau phải hối tiếc."
Nhiễm Thuật quay sang hỏi Đặng Diệc Hành:
"Lát, lát nữa nếu như Điền Ca thua thì tớ phải an ủi thế nào bây giờ? Cậu đi với tớ nhá."
Đặng Diệc Hành nhìn Nhiễm Thuật, biểu cảm mất tự nhiên:
"Cậu hỏi tôi? Tôi đi an ủi Điền Ca ấy hả? Điền Ca đã đánh thắng Đường Diệu và Cố Lê Bạc rồi, thành tích của bọn họ bây giờ là thành tích mà tôi chưa với tới được, tôi đi an ủi bọn họ?! Tôi lấy tư cách gì an ủi bọn họ?!"
Nghe xong câu này đám người Tỉnh Thể thi nhau cười.
Chắc là động tĩnh của bên này quá lớn nên đã thu hút Đường Diệu, cậu ta nhìn sang, ánh mắt chẳng có chút thiện ý nào.
Đặng Diệc Hành bây giờ cũng coi như là được nở mày nở mặt rồi, dù sao thì Điền Ca và đại sư huynh cũng đã thắng Đường Diệu, cậu ta lè lưỡi làm mặt quỷ đáp lại khiến Đường Diệu giận sôi lên.
—
Trận đấu tiếp tục.
Đội trường Phong Dữ 15:0 đội trường Đông Thể.
Kim Thái Hanh đi tới gần lưới, vừa đi vừa nói với Điền Chính Quốc:
"Làm theo những gì tôi nói thử xem."
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này đã giúp Điền Chính Quốc thả lỏng và Kim Thái Hanh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục suy nghĩ đối sách.
Lần này, Kim Thái Hanh giơ tay ra sau, làm liên tục mấy cái ám hiệu.
Kim Thái Hanh đưa ra hai phương án, giao bóng vào góc trong hoặc góc ngoài.
Động tác ra hiệu vẫn chưa hết, thêm một vài cách triển khai di chuyển vị trí.
Nếu là người bình thường thì e là nhìn thấy đống ký hiệu này của Kim Thái Hanh xong sẽ ngơ luôn, nhưng Điền Chính Quốc lại hiểu.
Ai bảo Điền Chính Quốc cũng là học bá có khả năng tiếp thu và năng lực phân tích kinh người cơ chứ?
Nhìn thấy góc độ phát bóng của Khương Duy, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đồng thời di chuyển.
Từ di chuyển đến động tác vung vợt cũng phối hợp hết sức ăn ý, tự bọn họ có tính toán riêng của mình.
Khương Duy giao bóng vẫn như những lần trước, giao bóng không cao, không cần phải nhảy lên đón bóng, nhưng lực đánh rất mạnh, khí thế hung hãn.
Kim Thái Hanh đã nắm được thói quen phát bóng của Khương Duy, hắn lợi dụng điều đó, xoay người giả vờ chuẩn bị đánh volley, người thực sự đón bóng lại là Điền Chính Quốc.
Lục Thanh Huy nhìn thấy hai người đối diện cùng di chuyển, trao đổi vị trí, thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc bóng là của ai đánh trả về. Chưa kịp đưa ra dự đoán đường bóng, vừa mới hoàn hồn thì bóng đã nảy ở ngay bên chân, bay như một viên đạn lao ra ngoài.
Điểm số 30:0.
Khí thế của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không hề bị suy giảm vì chấn thương mà còn tăng lên ngùn ngụt, dường như muốn dùng hành động để nói với đối thủ rằng —
Bọn họ muốn phá bóng!
Ghi được điểm, Điền Chính Quốc nở nụ cười xán lạn với Kim Thái Hanh.
Chỉ là một bước đột phá nhỏ thôi cũng đủ giúp cậu vui mừng.
Một đầu tóc xoăn tít được buộc gọn bằng băng đô, tạo cảm giác rất punk*, đánh vào thị giác rất mạnh, hoàn toàn không phải bộ dạng thiếu niên xinh đẹp mảnh khảnh, băng gạc ẩn hiện cũng không thể ảnh hưởng đến ngoại hình xuất sắc của Điền Chính Quốc.
(*punk: bắt nguồn từ nhạc rock, dùng để miêu tả người mạnh mẽ, ngông cuồng, ngổ ngáo, nổi loạn)
—
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười càng thêm mê người, như một lon nước có ga vị chanh, trong suốt nhưng sảng khoái, khiến cho Kim Thái Hanh nhìn mãi không dời mắt đi được.
Và hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Trong quần vợt, động tác giả cũng là một môn nghệ thuật.
Trong đánh đôi, nếu như giữa hai người không đủ sự ăn ý thì sử dụng động tác giả sẽ như chữa lợn lành thành lợn què, xuất hiện càng nhiều lỗi sai cho đối thủ lợi dụng.
Lần thử nghiệm này của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc rất dũng cảm, cũng may là bọn họ đã thành công.
Thi đấu tiếp tục, điểm số thay đổi.
Từ 15:30 đến 15:40 rồi tới 30:40... mãi cho đến khi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dùng động tác giả thành công một lần nữa.
AD*.
(*AD: là viết tắt của advantage, một tay vợt thắng được thêm một điểm sau điểm hòa 40:40, chỉ cần ghi thêm một điểm nữa là thắng được game này)
—
Trong lúc chuẩn bị, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bọn họ nhìn thấy được sự cổ vũ và quyết tâm trong mắt đối phương.
Kim Thái Hanh nhìn đối thủ, tiếp tục ra hiệu phía sau, giơ liên tục mấy lần.
Điền Chính Quốc quan sát âm thầm phối hợp.
Bộ dạng của Điền Chính Quốc rất hiếu động, trong lúc chờ đợi luôn chạy bước nhỏ tại chỗ không ngừng, bất cứ lúc nào cũng có thể di chuyển.
Bởi vì trạng thái này mà rất khó để đoán được Điền Chính Quốc chuẩn bị chạy đi đâu, chạy về hướng nào.
Cộng thêm chiến thuật động tác giả, gây cho đối thủ một phen đau đầu.
Một đường bóng mới tới cũng vậy, Kim Thái Hanh di chuyển rồi làm tư thế chuẩn bị vung vợt, kết quả người đánh trả bóng lại là Điền Chính Quốc đang chờ sẵn ở phía sau.
Lục Thanh Huy đoán người đánh trả là Kim Thái Hanh, không ngờ bóng hoàn toàn không nằm trong dự đoán, cậu ta chật vật đón bóng, bóng đập vào khung vợt rồi văng thành một đường bóng ngắn, góc độ nhỏ.
Kim Thái Hanh chớp thời cơ, khẩy nhẹ bóng qua lưới, bóng trơ trọi lăn vài vòng.
Kim Thái Hanh lại ghi điểm.
Phá bóng thành công.
Điểm số 5:5.
Bây giờ chỉ cần bên nào thắng tới game thứ bảy trước là thắng được set này.
Sau khi phá bóng thành công, nhóm Tỉnh Thể và Phong Dữ hưng phấn rống to, thậm chí còn đứng dậy vỗ tay, huýt sáo khen ngợi.
Bọn họ đều biết, muốn phá bóng của Khương Duy và Lục Thanh Huy không phải là chuyện dễ dàng.
Cuộc tranh tài này đã mang đến cho người xem cảm xúc sôi trào nhiệt huyết.
Trên khán đài, Đường Diệu tu hết chỗ nước còn lại trong chai, vặn chai nước thành một nhúm, âm thầm tức giận, trong lòng bắt đầu có một loại cảm giác bất an.
Tốc độ tiến bộ của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc gần như là cho toàn bộ những người khác hít khói, lần sau gặp lại, cậu ta và Cố Lê Bạc sợ rằng đã không còn là đối thủ của họ nữa.
Nếu như có thêm thời gian luyện tập, sợ là Khương Duy và Lục Thanh Huy cũng sẽ gặp nguy hiểm, còn đội của Nam Thể kia có khi cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được ưu thế.
Nam Thể – Trường trung học Thể dục Thể Thao Nam Vân.
Trường này sở hữu tổ hợp quán quân đánh đôi thanh thiếu niên toàn quốc.
Set này kéo dài tới tận game thứ bảy.
Có lẽ chiến thuật mới này đã thực sự khiến Khương Duy và Lục Thanh Huy rối loạn, giúp Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc giành được chiến thắng trong set đấu đầu tiên.
Sang set thứ hai, Khương Duy và Lục Thanh Huy từ từ tìm ra được con đường chiến thuật của Phong Dữ, không rơi vào tình thế bị động ứng phó nữa.
Còn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thỉnh thoảng bí quá hóa liều, sự ăn ý chưa đủ dẫn đến xuất hiện lỗi sai trong những lần thực hiện động tác giả.
Khương Duy và Lục Thanh Huy nhanh chóng thích ứng, lấy lại phong độ, giành chiến thắng ở set thứ hai.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, tiếp tục bước vào set thứ ba.
Set thứ ba đổi thành Kim Thái Hanh giao bóng, Điền Chính Quốc lên trước.
Kiểu vị trí này bọn họ ít tập luyện, Kim Thái Hanh giao bóng rất tốt, hai người vẫn có thể di chuyển theo sự ra hiệu của Kim Thái Hanh, nhưng trình độ đánh volley của Điền Chính Quốc không bằng Kim Thái Hanh, cần phải luyện thêm.
Kim Thái Hanh vỗ bóng vào vợt, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Điền Chính Quốc đưa ra sau.
Hắn còn tưởng Điền Chính Quốc định ra hiệu chỉ huy gì đó, kết quả chỉ nhìn thấy Điền Chính Quốc dựng lên một ngón giữa thon dài.
Đúng là đã bị Điền Chính Quốc ngược đãi thành quen, bây giờ Kim Thái Hanh còn cho rằng cử chỉ này là một lời khích lệ tinh thần thiết thực nhất.
—
Hết chương:59
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro