Chap 68: Học bù

Tán tỉnh
🦦—🦦

Chủ nhật, hai đội vừa mới kết thúc thi đấu là tennis và thể thao hạng nặng phải đi học bù.

Đáng nhắc tới chính là chuyện Âu Dương Cách là đội phó huấn luyện của đội thể thao hạng nặng, nhưng mà Âu Dương Cách lại là chủ nhiệm của ban đức dục nên không thể đi thi đấu cùng, phải ở lại trường, cũng may thành tích thi đấu ở mùa giải lần này của đội thể thao hạng nặng không tồi.

Hai đội tập hợp vào chung một lớp, ở ban khoa học tư nhiên cơ bản toàn là học sinh của lớp 16 và 17, bên khoa học xã hội cũng là lớp 8 lớp 9, hiếm có lớp nào ở hạng đầu có mặt.

Ngày học bù đầu tiên, Điền Chính Quốc bước vào lớp thì nhìn thấy toàn bộ đội thể thao hạng nặng đã tới trước, chiếm hết phòng học, mỗi người ngồi một bàn, điều đó có nghĩa nếu muốn ngồi thì chỉ có thể làm bạn cùng bàn của một ai đó.

Điền Chính Quốc đứng ở cửa nhìn quanh, nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh và Đặng Diệc Hành vừa đi tới vừa nói chuyện, cậu quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh liếc một vòng trong phòng, trực tiếp đi tới dời bàn bên cạnh một người ra chỗ khác, tiếp đó lấy ghế đặt xuống, nói với Điền Chính Quốc: "Ngồi đi."

Điền Chính Quốc ngồi xuống, Kim Thái Hanh tìm một cái bàn khác khiêng tới ngồi bên cạnh cậu.

Nam sinh bị mang mất bàn đi cực kỳ khó chịu, hung hăng mắng Kim Thái Hanh: "Mày quá đáng thế? Sao không dời bàn của ai khác mà lại dời bàn của tao?"

Kim Thái Hanh lấy sách trong balo ra đặt lên bàn, thản nhiên đáp: "Yên tâm đi. Tô An Di không ngồi cạnh mày đâu, bọ hung tới cạnh mày là sáng mắt lên, còn dám hi vọng con gái nhà người ta tới làm bạn cùng bàn của mày à?"

"Mày cút mọe đi, trước khi đi học tao vừa tắm rồi đấy!" Người kia tức nổ phổi phản bác, vừa nói vừa kéo áo lên ngửi thử.

Lúc này Điền Chính Quốc mới ngộ ra, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đang đợi Tô An Di à?"

"Ừ, đội tennis của chúng ta đang là đối tượng bị toàn bộ học sinh thể dục đỏ mắt." Kim Thái Hanh đã sớm nhìn thấu ý đồ của bọn họ.

"Vẫn có nữ sinh thể dục mà? Cũng khá xinh đẹp."

"Đó là bởi vì đám ngốc này chưa biết Tô An Di là người mà cả một đám ở đây không ai đánh lại được, nếu biết chắc sẽ ngoan ngoãn ngay thôi."

Ngoại hình của Tô An Di rất cuốn hút.

Cô là một cô gái lạnh lùng, không nói nhiều, khí chất đặc biệt.

Chủ yếu nhất là do vừa cao vừa trắng, chân dài thẳng tắp.

Có một cô gái xuất sắc như vậy xuất hiện ngay bên cạnh, ai cũng muốn nhìn nhiều thêm một lúc.

Tô An Di mà dân chúng mong đợi cuối cùng cũng tới lớp, cô nhìn kiểu "bày trận" trong lớp cũng hơi sững người, sau đó nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Chưa cần Tô An Di mở miệng, Điền Chính Quốc chủ động đứng dậy, cầm đồ của mình, nhường chỗ cho Tô An Di.

Tô An Di đi đến ngồi vào vị trí lúc đầu của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh cũng không có hứng làm bạn cùng bàn với Tô An Di, vẫy tay với Nhiễm Thuật: "Đến đây đi."

Nhiễm Thuật khó chịu đi tới, liếc trắng Kim Thái Hanh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Tô An Di.

Mặc dù cậu ta không có ý kiến gì khi ngồi cùng bàn với Tô An Di nhưng làm vậy Kim Thái Hanh được lợi quá rồi! Đồ cẩu Kim Thái Hanh kia lại được ngồi cùng bàn với Điền Ca, nhìn thôi cũng thấy tức.

Nghĩ đến việc Điền Chính Quốc nguyện ý có bạn cùng bàn, lại chỉ có một mình Kim Thái Hanh được hưởng đặc quyền này, Nhiễm Thuật càng tức giận.

Nhóm nam sinh còn lại tiếc nuối vô ngần, rầu rĩ đứng dậy đổi chỗ ngồi. Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh tìm được một chỗ khác, tiếp tục làm bạn cùng bàn.

Điền Chính Quốc lấy vở ghi chép ra, thêm một cây bút ghi âm, sau khi sắp xếp xong thì nhìn sang phía Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đang chống cằm nhìn cậu, hình như đang có dự định thưởng thức bộ dạng ngồi học của cậu, còn hắn không tới học mà chỉ tới dự giờ.

"Cậu không bao giờ chép bài à?" Điền Chính Quốc hỏi, đối với trạng thái học tập cà lơ phất phơ của Kim Thái Hanh, cậu thực sự rất tò mò.

"Không, trí nhớ của tôi rất tốt, chỉ cần tôi còn một tia ý thức thì dù mệt rã rời nghe giảng vẫn nhớ được, học từ vựng tôi chỉ cần xem qua một lần là nhớ được rồi."

"Đã nhìn qua là không quên được ư?"

"Cũng không hẳn đã nhìn qua là không quên được. Ví dụ một quyển sách mới phát ra, tôi chỉ cần lật hai lần là nhớ được công thức nào nằm ở bài nào trang nào."

"Đệch..." Điền Chính Quốc nỗ lực tìm kiếm một từ gì đó để hình dung tâm trạng của mình, nhất thời chỉ thốt ra được một chữ kia.

Kim Thái Hanh bật cười, nhìn Điền Chính Quốc tức giận ấn bút, sau đó mở vở ra viết ngày tháng đầu tiên, có lẽ đó là thói quen cá nhân của cậu.

Kim Thái Hanh không nói gì nữa, đôi lúc hắn rất ghét đặc điểm trí nhớ tốt của mình.

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in ngày ba qua đời gió giật cấp mấy, thậm chí còn nhớ rõ gió thổi từ hướng nào đến.


Hắn ngồi xổm bên cạnh thi thể của ba gào khóc, mỗi câu thảo luận của những người vây xem xung quanh hắn cũng đều nhớ hết.

Ngữ khí của bọn họ, thái độ của bọn họ, nhớ hết sức rõ ràng.

Còn có cả... sau khi trong nhà tan tành, mỗi một ánh mắt lạnh lùng, mỗi một tiếng thở dài, mỗi một lời nói vô tình của ai đó, hắn cũng nhớ hết toàn bộ.

Đương nhiên, cả những người đối xử tốt với hắn.

Hắn cũng ghi nhớ.

Nhưng những chuyện này hắn sẽ không nói với Điền Chính Quốc.

Nhìn bộ dạng tức giận của Điền Chính Quốc rất thú vị, tâm tình cũng theo đó mà dần tốt lên.

Lúc Điền Chính Quốc tức giận thực sự rất đáng yêu. Sau đó là nhóm nữ sinh thể thao hạng nặng vào lớp, vừa bước vào đã kéo tới một trận ồn ào.

Nhóm nữ sinh kia vung nắm đấm về đám đồng đội của mình thị uy, nhìn thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lập tức thu tay về.

Đội tennis, hoặc nói đúng hơn là lớp 17, nhiều soái ca nên đã nổi danh toàn trường.

Sau khi các cô biết sẽ được đi học chung với trai đẹp thì đã cố tình dậy sớm trang điểm, mặc váy vóc xinh đẹp.

Sau khi vào lớp, các cô ngồi xuống vị trí gần nhóm trai đẹp, còn ngụy trang thành bộ dạng thục nữ.

Hành động này đã làm cho đám nam sinh đồng đội tỏ thái độ trào phúng một trận, cả đám dường như đã quên mất vừa rồi là ai muốn ngồi cùng bàn với Tô An Di.

Nữ sinh của đội tennis thì lại rất an phận, vào lớp chẳng thèm nhìn ai, toàn tâm toàn ý chơi di động hoặc nói chuyện phiếm.

Chủ yếu là mấy cô gái đã quen thuộc với đám đồng đội của mình quá rồi, mấy tên ngoại hình đẹp trai chẳng có nổi một ai là thẳng.

Mấy tên cẩu nam sinh này không đáng cho các cô nhìn nhiều.

Trước khi giáo viên vào lớp, Điền Chính Quốc đã bận rộn tự xem lại bài rồi, Kim Thái Hanh còn rất thiếu đòn đặt tay lên đùi cậu.

Điền Chính Quốc nhìn sang, đẩy tay Kim Thái Hanh ra, tiếp tục đọc sách.

Kim Thái Hanh cũng mở sách ra xem, nhìn một lúc rồi lại mò tay sang nắm lấy cánh tay của Điền Chính Quốc, không thể ngoan ngoãn ngồi yên.

Điền Chính Quốc khó chịu hỏi: "Cậu không ngồi yên một lúc được à?"

"Bây giờ cậu bắt đầu giả làm chính nhân quân tử rồi hả? Có bản lĩnh thì lúc ngủ đừng có túm lấy tay tôi!"

"....." Điền Chính Quốc trầm mặc nhìn Kim Thái Hanh nửa ngày mới hiểu Kim Thái Hanh đang nói gì, nhất thời đỏ bừng mặt, nhấc chân đạp lên ghế Kim Thái Hanh một cước.

Kim Thái Hanh không hổ là Kim Thái Hanh, ghế bị đá ra ngoài hắn vẫn đứng tấn vững vàng tại chỗ, còn tiện tay bắt lấy ghế, đặt lại về chỗ cũ ngồi xuống.

Hành động này đã hấp dẫn kha khá ánh nhìn, ai cũng tưởng bọn họ sắp đánh nhau, kết quả chỉ thấy Kim Thái Hanh sáp tới gần buôn linh tinh với Điền Chính Quốc: "Một cước này của cậu có trình độ phết, rất có phong cách của năm đó, đều là nhờ tôi luyện thành cả."

"Ngậm mồm lại đi! Phiền vl phiền!" Điền Chính Quốc hung dữ quát.

"Chao ôi, nơi này cô quạnh quá, không có ai chịu nói chuyện phiếm với tôi cả..."

Đặng Diệc Hành quay sang nói: "Đại sư huynh, đệ có thể tán gẫu với huynh!"

Kim Thái Hanh lười không thèm nhìn lại: "Phắn đi."

"Ô kê!" Đặng Diệc Hành hiền lành trả lời.

Một màn này đã làm cho đám người xung quanh bật cười, sau đó bắt đầu ồn ào lên, mãi không yên lặng được.

Điền Chính Quốc tức giận nghiến răng, lần thứ hai phủi bay cái tay của Kim Thái Hanh đang mò sang với ý đồ muốn giật cây bút của cậu.

Trước khi đến lớp, đội thể thao hạng nặng rất hưng phấn, nhưng chẳng bao lâu đã xìu xuống.

Tô An Di chả thèm liếc mắt nhìn ai, toàn tâm toàn ý chăm chỉ học tập.

Nhóm nam sinh chết tâm rồi.

Tang Hiến vừa bước vào lớp đã bắt đầu ngủ, ngủ thẳng đến lúc tan học rồi về.

Ngoại hình của Nhiễm Thuật không tồi, nhưng cũng chỉ bị đám nữ sinh coi là chị em bạn dì mà thôi.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh có ngoại hình xuất sắc nhưng tựa hồ lại chỉ có hứng thú lẫn nhau.

Các nữ sinh cũng chết tâm rồi.

Học bù cả một ngày, lúc kết thúc đám học sinh như được phóng thích, lúc giáo viên tuyên bố tan học, toàn bộ đứng dậy vỗ tay hoan hô, chân như gắn mô tơ chạy ùa hết ra ngoài.

Thiếu niên ở độ tuổi này rất hiếu động, hiếm có lúc nhàn rỗi, vừa tan học đã tụm năm tụm ba hẹn nhau đi chơi bóng rổ hoặc đá bóng.

Hình như còn chia ra thể thao hạng nặng và tennis, mỗi bên một đội.

Đội tennis có ưu thế chiều cao hơn nhưng trong mắt đám học sinh thể thao hạng nặng chỉ như mấy cây cột điện cứng ngắc, có mỗi vóc người của Tang Hiến coi như khá ổn.

Kim Thái Hanh dọn đồ vào balo, không đi cùng bọn họ mà giữ quai balo của Điền Chính Quốc, không cho cậu đi, "Đi cùng tôi tới chỗ này."

Điền Chính Quốc muốn đi tắm, ngán ngẩm hỏi: "Đi đâu?"

"Kiểm tra cân nặng."

Đợt vừa rồi phải đi thi đấu nên không có cân, không theo dõi được.

Bây giờ trở về trường rồi, điều Kim Thái Hanh quan tâm nhất vẫn là vấn đề cân nặng của Điền Chính Quốc.

Trước khi đi thi đấu, Điền Chính Quốc nặng 115 cân, tăng hai cân so với lúc trước, Kim Thái Hanh rất vui mừng, cảm thấy mình đã gặt hái được thành tựu rồi.

Bây giờ đã thi đấu xong, hắn muốn kiểm tra xem cân nặng của Điền Chính Quốc thế nào rồi mới yên tâm được.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ gật đầu, đi cùng Kim Thái Hanh tới kho thiết bị.

Hai người vừa bước ra khỏi lớp thì có người ném bóng rổ về phía Kim Thái Hanh, bóng ném hơi lệch, suýt nữa đập phải Điền Chính Quốc, bị Kim Thái Hanh vươn tay ra cản lại.

Điền Chính Quốc lui về sau một bước để tránh, nhìn thấy năm ngón tay của Kim Thái Hanh xòe ra đỡ bóng, trông tay lớn hơn mọi khi.

Bởi vì tay rất trắng nên màu trắng của năm ngón tay vô cùng nổi bật trên nền bóng rổ màu cam.

Đôi tay này rất hay làm loạn, không chịu an phận, nhưng vẻ ngoài lại không tồi.

Người vứt bóng hỏi: "Đại sư huynh, đi chơi bóng không?"

"Không đi, tao và cộng sự đi tập luyện." Kim Thái Hanh ném trả bóng lại, cố ý dùng sức.

Người kia chật vật tiếp bóng, xin lỗi Điền Chính Quốc: "Xin lỗi, mắt tôi hơi lệch."

Điền Chính Quốc liếc nhìn người kia một cái, không để ý nữa, trực tiếp quay người rời đi.

Hôm nay là chủ nhật, trường học vắng vẻ, chỉ còn mấy cái bóng đèn làm nhiệm vụ phát sáng. Khuôn viên trường như một con gấu nâu đen khổng lồ nằm ngủ đông.

Mùa thu gió lớn, lá cây bị gió thổi tạo thành tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn mang theo mùi hương cây cỏ.

Rõ ràng là Điền Chính Quốc đã đồng ý đi cùng Kim Thái Hanh nhưng Kim Thái Hanh vẫn không yên lòng, toàn bộ quá trình cứ giữ lấy quai cặp của Điền Chính Quốc không buông tay.

Điền Chính Quốc như một đứa trẻ bị phụ huynh lôi tới trường mẫu giáo, chỉ có thể khó hiểu đi theo.

Hai người một trước một sau vào kho thiết bị, Kim Thái Hanh tìm cái cân đặt xuống.

Vốn cái cân này đã bị Kim Thái Hanh mang về phòng ngủ, nhưng trước khi đi thi đấu phải trả lại nên bây giờ chỉ có thể đến đây cân.

Điền Chính Quốc cởi giày bước lên cân, con số trên cân bắt đầu thay đổi liên tục.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở con số 56.5, hai người đồng thời yên lặng.

Kim Thái Hanh ngồi xổm trước cân, ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng hơi cúi đầu nhìn hắn, chẳng ai lên tiếng, tình cảnh trở nên yên tĩnh một cách lúng túng.

Điền Chính Quốc chưa từ bỏ ý định, xuống khỏi cân, dời vị trí đặt cân rồi lại bước lên lại.

Con số không hề thay đổi.

Cậu bước xuống, giả vờ bình tĩnh mang giày vào, đeo balo lên lưng, hỏi Kim Thái Hanh: "Tôi đi tắm đây, cậu đi không?"

Kim Thái Hanh cất cân đi, trầm mặc đi theo sau Điền Chính Quốc, không lên tiếng.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc rồi mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, "Có thể là do mấy ngày nay thi đấu, chạy qua chạy lại khắp nơi, còn phải điều chỉnh lại trạng thái nên tạm thời gầy đi, hết thi đấu..."

Kim Thái Hanh đột nhiên nổ tung, gào thét hỏi Điền Chính Quốc: "Đi đâu mất rồi?!!"

"Cái, cái gì cơ?" Điền Chính Quốc bị một tiếng rống bất thình lình này làm cho hết hồn.

"Hai cân tôi vất vả nuôi mập đi đâu mất rồi?!!" Kim Thái Hanh tức giận dậm chân ầm ầm.

"Chỉ là tạm thời gầy đi thôi, hết thi đấu sẽ mập trở lại."

"Tôi không nghe! Không muốn nghe! Tôi chỉ muốn biết hai cân kia đi đâu mất rồi?!!"

Điền Chính Quốc thật sự không biết phải đối mặt với thái độ sụp đổ này của Kim Thái Hanh như thế nào, chỉ có thể mím môi im lặng.

Cậu nghĩ mãi không thông, chỉ là mình gầy đi thôi mà, có gì mà mình phải chột dạ?

Cậu có cố ý gầy đâu.

Kim Thái Hanh tức giận rời đi, bước đi cực kỳ nhanh.

Điền Chính Quốc thở dài, bất đắc dĩ theo sau hắn.

Trầm mặc suốt một đường, đột nhiên Kim Thái Hanh bẻ hướng, bước về phía cái hồ giữa sân trường, trèo lên lan can, hung hăng quát Điền Chính Quốc: "Cậu phải bảo đảm với tôi, bảo đảm sẽ không gầy đi nữa, nếu không tôi lập tức nhảy xuống!"

"Chuyện này... chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, cậu bình tĩnh lại đi được không?" Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh làm cho mông lung, có gì mà phản ứng thái quá thế?

Chỉ là gầy đi hai cân thôi mà, đến mức muốn lao xuống hồ luôn hả?

Người không biết còn tưởng là đang diễn vai Hạ Thư Hoàn chứ không phải là mất hai cân thịt.

Kim Thái Hanh không quan tâm, đu trên lan can gào thét giả khóc: "Hu hu hu, trái tim tôi đang rỉ máu! Cậu phải đảm bảo với tôi!"

"Được được, tôi bảo đảm với cậu, được chưa?" Điền Chính Quốc lúng túng đỡ trán, vài người ở sân bóng rổ cách đó không xa đang bắt đầu nhìn sang bên này rồi.

"Nếu gầy lại thì làm sao?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Nếu gầy lại thì sẽ để yên cho cậu nhảy xuống."

"...." Kim Thái Hanh nghẹn họng.

Hai người nhìn nhau thêm vài giây, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng biết xấu hổ, vội vàng leo xuống khỏi lan can, đi về phía Điền Chính Quốc: "Coi như cậu có thành ý, tạm thời tôi tha thứ cho cậu."

Điền Chính Quốc trừng mắt liếc Kim Thái Hanh một cái, xoay người rời đi.

Kim Thái Hanh bước nhanh đuổi theo, tiếp tục lẩm bẩm: "Cậu vẫn phải ăn nhiều lên, sáng ngày mai tôi bắt đầu giám sát cậu ăn cơm, không được kén ăn nữa, biết chưa?"


Đặng Diệc Hành đứng ở sân bóng rổ nhìn hai người bên kia, lắc đầu thở dài:
"Điền Ca vẫn non lắm, đến gần hồ nước thì mới biết nước chỗ đó còn chưa tới được đùi đại sư huynh, giả dụ có nhảy xuống thật thì cũng chỉ bẩn quần áo tí thôi, không sao hết."

Tang Hiến vỗ quả bóng trong tay, hỏi lại:

"Mày có cam lòng nhìn Lữ Ngạn Hâm nhảy xuống không?"

"Đương nhiên là không!" Đặng Diệc Hành lập tức phủ nhận,

"Nước mùa này lạnh lắm đó!"

"Điền Chính Quốc cũng không."

Đặng Diệc Hành tròn mắt, thông suốt hiểu ra, cười "khà khà" vui vẻ.

Tang Hiến giơ bóng lên, hướng về phía rổ ném một cái, bóng ba điểm, ăn điểm.

*** Hết chương 68 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro