Chap 74: Ăn giấm
Em gái của cậu cũng là em gái của tôi
🦦—🦦
Kim Thái Hanh đi tới cửa nhà Điền Chính Quốc, do dự một lúc, chơi xấu không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào luôn.
Làm vậy có thể cho người khác thấy quan hệ của hắn và Điền Chính Quốc rất tốt!
Tuy không biết có tạo nghiệt gì không nhưng làm cho Tiểu Đại Ngọc biết quan hệ của hắn và Điền Chính Quốc có chút đặc biệt cũng đủ để tâm lý của hắn được thoải mái rồi.
Kết quả, sau khi Kim Thái Hanh tiến vào, Điền Chính Quốc chả thèm để ý, chỉ giương mắt hỏi: "Đi tay không sang à?"
"Hả?" Kim Thái Hanh ngẩn ra.
"Nhà tôi có đồ gì để nấu đâu." Điền Chính Quốc giải thích.
"À, cậu muốn ăn cái gì, tôi định sang xem thử nhà cậu có cái gì, cần mua thêm cái gì."
Điền Chính Quốc quay sang hỏi Từ Dữu Nhất: "Em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được! Cứ theo thực đơn của anh là được." Từ Dữu Nhất hiểu chuyện trả lời, ngữ điệu rất cẩn thận.
Kim Thái Hanh quan sát Từ Dữu Nhất, dáng dấp dịu dàng xinh đẹp, thoạt nhìn có vẻ là người hiền lành, Kim Thái Hanh muốn moi nhược điểm nhưng moi thế nào cũng không ra.
Nếu như nói chuyện yêu đương thì đây cũng là một hình mẫu bạn gái không tồi.
Nghĩ tới đây Kim Thái Hanh lại khó chịu.
Không có đáp án, Điền Chính Quốc thuận miệng nói: "Trong nhà cậu còn cái gì thì ăn tạm cái đó đi."
Kim Thái Hanh túm ống tay áo của Điền Chính Quốc, muốn lôi cậu đi: "Cậu lên nấu với tôi."
Điền Chính Quốc đồng ý, mang dép cùng đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Kim Thái Hanh bắt đầu nói linh tinh: "Điền Chính Quốc, cậu đừng có quá đáng, tôi nấu cơm cho cậu là vì nể mặt cậu, cậu còn bắt tôi nấu cơm cho một cô gái không quen không biết?"
Điền Chính Quốc bị mắng đến hoang mang: "Tiện tay làm thêm một ít là được, em ấy cũng đâu có ăn nhiều, tôi gửi tiền cho cậu."
"Vấn đề ở đây là chuyện tiền nong à? Dựa vào cái gì mà tôi phải hầu hạ cô ta?"
"Không phải chứ..." Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn Kim Thái Hanh, "Cậu sao thế? Tự dưng lại sồn sồn lên?"
"Là cậu không đúng trước!"
Nếu như Kim Thái Hanh từ chối thẳng là không muốn nấu cơm thì Điền Chính Quốc cũng sẽ không nói lại với hắn.
Nghe được câu trả lời của Kim Thái Hanh, bỗng nhiên bị mắng một trận, cậu còn lâu mới tự nguyện chịu cái sự dở hơi này.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh nửa ngày, gật đầu: "Được rồi, không cần cậu nấu nữa, tôi dẫn em ấy ra ngoài ăn, đỡ cho cậu phải ở đây cằn nhằn."
Nói xong cậu lập tức quay đầu về nhà, lại bị Kim Thái Hanh kéo tay lại: "Cậu đi đâu ăn?"
"Tôi tới quán cơm kia, tôi ăn món lão tam, gọi cho em ấy món khác."
"Ồ, còn dẫn hẳn qua đó cơ à?"
"Tôi dẫn người đi ăn cơm thì làm sao?"
Kim Thái Hanh nổi khùng, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu chỉ cần dẫn đi một lần, quay đầu là mười tám dặm khu này sẽ truyền nhau cậu có bạn gái, ở hẻm Tương Gia này, làm vậy chẳng khác nào công khai yêu đương cả!"
"Tôi cũng đâu phải người của hẻm Tương Gia, tôi quan tâm chuyện này làm gì?"
"Đúng, cậu biết người ta ăn ít, hẳn là hai người đã ăn cơm với nhau không ít lần rồi đúng không? Có phải là cậu hay ăn chỗ đồ ăn còn lại của người ta nên mới luyện được sức ăn nhiều như thế? Người ta ở bên cạnh cậu nhiều năm rồi đúng không?"
"Đúng, thời gian em ấy ở bên cạnh tôi rất dài."
"Người ta quan trọng hơn cả tôi rồi đúng không? À, một mình Nhiễm Thuật vẫn chưa đủ hả?"
Điền Chính Quốc mông lung nhìn Kim Thái Hanh, nghĩ mãi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, "Cậu so đo với em gái tôi mấy cái này làm gì?!"
"Cậu... Cái gì của cậu cơ?!!" Vẻ mặt phẫn nộ của Kim Thái Hanh phanh xe gấp, cả người đóng băng đột ngột.
"Em ấy là em gái kế của tôi, gia đình mới đó, hiểu không?!"
"....." Kim Thái Hanh ngậm miệng nhìn Điền Chính Quốc, nhanh chóng tiêu hóa tin tức này, thuận tiện nghĩ lại xem vừa rồi mình đã nói xàm những gì.
Điền Chính Quốc liếc Kim Thái Hanh, "Không thích nấu cơm thì cứ nói thẳng, tự dưng nổi điên. Tôi sẽ chuyển hết tiền cơm từ trước đến nay cho cậu, có cần thêm phí dịch vụ nữa không? Mỗi bữa hai trăm tệ phí dịch vụ nhé?"
Kim Thái Hanh vội vàng cản lại hành động của Điền Chính Quốc, giật điện thoại của cậu nhét vào túi, tiện thể đẩy Điền Chính Quốc lên tầng, đẩy thẳng tới cửa nhà mình, hỏi: "Sao em gái của tôi đột nhiên lại tới đây?"
Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
"Hả? 'Em gái của tôi'? Ai là em gái của cậu?" Điền Chính Quốc phản bác.
"Em gái của cậu cũng chính là em gái của tôi nha. Hai chúng ta là cộng sự mà, tôi cũng phải chăm sóc em gái mình."
"Mắc mớ gì tới cậu, chẳng phải vừa rồi cậu không muốn nấu cơm à?"
"Ai nói không muốn, tôi thích nấu cơm nhất trên đời!" Kim Thái Hanh vừa nói vừa mở cửa để cả hai đi vào, sau đó mở tủ lạnh cho Điền Chính Quốc nhìn, hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì? Em gái tôi thích ăn cái gì? Không đủ thì để tôi đi mua thêm, chợ ở gần đây lắm, chạy một đoạn là tới."
Điền Chính Quốc không nhìn tủ lạnh mà nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy Kim Thái Hanh có gì đó kỳ quái.
Điền Chính Quốc do dự một lúc rồi hỏi: "Nguyện ý thật hay nguyện ý giả? Tôi không muốn làm khó dễ cậu."
"Nguyện ý thật!" Kim Thái Hanh vỗ ngực bảo đảm, hỏi tiếp: "Em gái tôi sao đột nhiên lại tới đây?"
Nhắc tới chuyện này Điền Chính Quốc thở dài một hơi, rũ mi nói: "Nhắc tới lại tức, hôm nay em ấy ở lại chỗ tôi, tôi sang nhà cậu, buổi tối kể cho cậu nghe."
"Được, tôi làm hai món đủ không? Làm nhiều sợ lại phải chờ lâu, tiện trộn thêm ít dưa leo, rau trộn cũng tính như một món nữa." Kim Thái Hanh lấy đồ ăn ra bày lên kệ bếp.
"Ừm." Điền Chính Quốc đứng bên cạnh chờ.
Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh bắt đầu nấu cơm, cúi đầu gửi tin nhắn cho Từ Dữu Nhất, bảo cô bé chờ một lúc.
Cất điện thoại, cậu bắt đầu nhìn xung quanh căn nhà.
Đồ đạc trong nhà Kim Thái Hanh toàn là kiểu cũ, trông như có cảm giác homestay.
—
Trong nhà Kim Thái Hanh có rất nhiều đồ gỗ, tăng cảm giác ấm cúng, lại được lau dọn sạch bóng, đủ nhìn ra Mẹ Kim và Kim Thái Hanh đều là những người ưa sạch sẽ.
Điền Chính Quốc tùy tiện nhìn một lúc rồi kéo ghế ngồi ở cửa phòng bếp, hỏi: "Trong nhà cậu có thuốc mỡ không?"
"Thuốc gì?" Kim Thái Hanh vừa thái rau vừa hỏi.
"Kiểu thuốc tan máu bầm ấy."
"Cậu đụng phải thứ gì trong mật thất à?" Kim Thái Hanh lập tức đi tới nhấc tay Điền Chính Quốc lên kiểm tra.
Điền Chính Quốc thu tay về: "Không, cho em gái tôi dùng."
"Em ấy lại bị bắt nạt á?" Hắn nhớ lần trước Từ Dữu Nhất bị đám bạn cô lập.
"Cha dượng của tôi đánh em ấy."
"Cha dượng cậu còn đánh người nữa hả?" Âm lượng Kim Thái Hanh nâng lên cao vút, chỉ lo Điền Chính Quốc cũng từng bị đánh.
Điền Chính Quốc gật đầu, giải thích: "Đánh lần đầu tiên, dùng chổi lông gà đánh mấy cái, em ấy chạy đi được."
"Vì sao?!"
"Buổi tối nói cho cậu."
Kim Thái Hanh không hỏi lại nữa, quay về bếp nấu cơm.
Khi Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cầm theo hộp cơm xuống tầng, thái độ của Kim Thái Hanh thay đổi 180 độ làm cho Từ Dữu Nhất không kịp thích ứng.
Kim Thái Hanh trở nên cực kỳ nhiệt tình, ban nãy lúc vào nhà còn lạnh lùng liếc cô bé một cái, bây giờ tâm tình lại thay đổi đột ngột, còn gọi cô là em gái, làm cho Từ Dữu Nhất sợ hãi trốn sau lưng Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc chỉ có thể giải thích: "Anh ấy là cộng sự đánh đôi của anh, đã từng đi thi đấu cùng nhau."
"Vâng, em có nghe nói, hai anh còn lấy được giải á quân đúng không?" Ngữ điệu nói chuyện của Từ Dữu Nhất nhỏ nhẹ dịu dàng, còn mỉm cười ngọt ngào với Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh đưa đũa qua, nói: "Đúng rồi, sau này nếu em có khó khăn gì không tìm được Điền Chính Quốc thì tìm anh cũng được, sau này anh cũng là anh của em."
Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Cho dù tìm cậu thì cũng chỉ hỏi 'anh của em ở đâu?' thôi, đừng mơ em ấy sẽ nói gì với cậu."
Kim Thái Hanh gắp cho Điền Chính Quốc một miếng rau, hỏi: "Nhiễm Thuật cũng nhận cái đãi ngộ này à?"
"Ừ."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Kim Thái Hanh rất chấp nhất trong chuyện so sánh với Nhiễm Thuật.
"Anh, sau này anh sẽ làm học sinh thể dục sao?" Từ Dữu Nhất hỏi Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc thuận miệng trả lời: "Chưa nghĩ tới, anh chỉ muốn lấy quán quân một lần."
Từ Dữu Nhất tiếp tục hỏi: "Lấy xong quán quân thì sao?"
Điền Chính Quốc nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh mỉm cười: "Thi đại học đối với cậu quan trọng hơn."
Cuối cùng Điền Chính Quốc chỉ nói: "Nói sau đi."
Ba người cơm nước xong xuôi, Từ Dữu Nhất liên tục nhìn lén Kim Thái Hanh, rồi lại nhìn Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc không rõ, nói: "Không cần để ý tới cậu ta, có việc gì thì em cứ nói đi, không sao đâu."
Từ Dữu Nhất gật đầu với biên độ cực nhỏ, hỏi: "Anh, anh có về nhà không?"
"Không muốn về." Điền Chính Quốc đi qua đi lại trong nhà, thu dọn một ít đồ của mình, định lát nữa sang nhà Kim Thái Hanh ngủ tạm.
"Vậy anh... còn giận em sao?" Từ Dữu Nhất lại hỏi.
Động tác của Điền Chính Quốc khựng lại, sau đó đáp: "Đúng là anh vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ anh hiểu vì sao em lại làm vậy rồi, chuyện này vốn là chuyện hai chúng ta không thể kiểm soát được."
Điền Chính Quốc dọn đồ xong, định đeo balo lên lưng, chưa kịp đeo thì đã bị Kim Thái Hanh lấy mất cầm giúp cậu.
Điền Chính Quốc cũng không để ý, ra cửa đổi giày: "Anh sang nhà cậu ta ở, em cứ tùy tiện ở đây, đồ cứ dùng tự nhiên, trong tủ có mấy món đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần đó."
"Dạ, vâng." Từ Dữu Nhất nhìn qua nhìn lại hai người kia.
Cô bé nhớ Điền Chính Quốc rất bài xích người khác tới gần mình, lúc đổi giày lại để Kim Thái Hanh tùy ý đỡ thắt lưng của mình, thái độ không có bất kỳ điều gì khác thường.
Sau khi hai người kia rời đi, Từ Dữu Nhất vẫn đứng im tại chỗ trầm mặc, sau đó nhìn xung quanh một chút.
Anh mình vẫn luôn sống ở đây sao?
—
Điền Chính Quốc lại sang nhà Kim Thái Hanh, đi thẳng vào phòng hắn. Phòng của Kim Thái Hanh không lớn, trên giường chỉ trải một cái chiếu.
"Có mỗi chiếu thôi à?" Điền Chính Quốc ngồi lên ghế ở bàn học, hỏi.
"Lúc trước đi thi đấu suốt, về rồi tôi cũng ít ngủ ở nhà." Kim Thái Hanh đặt balo xuống chân, tìm ga trải giường.
"Tôi không mang gối sang."
"Không sao, hai chúng ta gối chung một cái."
"Chật chội."
"Bao nhiêu lần cậu gối đầu lên bả vai tôi rồi giờ còn kêu chật?!"
"..."
Kim Thái Hanh thu xếp xong xuôi, quay sang hỏi Điền Chính Quốc: "Nói đi, trong nhà xảy ra chuyện gì? Tôi thấy tinh thần cậu không tốt lắm."
"Chuyện mẹ tôi tái hôn không cần nói nữa đúng không?"
"Ừ, tôi biết rồi."
Điền Chính Quốc ngả người dựa lưng vào ghế, uể oải nói: "Có một thời gian, mẹ tôi đột nhiên đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, đóng cửa trị liệu trong vòng mấy tháng, trong thời gian này bà ấy chỉ tới thăm tôi có một lần. Sau khi tôi xuất viện thì dẫn tôi đi cắt tóc, mua quần áo mới cho tôi, dọc đường còn dặn dò, bảo tôi phải nghe lời, không được gây chuyện."
"Dẫn cậu đi gặp cha dượng à?"
Điền Chính Quốc cong khóe môi cười lạnh: "Không hẳn, bà ấy dẫn tôi tới nhà mới, lúc đó tôi mới biết thừa lúc tôi ở trong bệnh viện bà ấy đã tái hôn rồi. Ném tôi vào bệnh viện là vì không muốn để cha dượng biết về bệnh tình của tôi, hoặc là sợ tôi phá đám, khiến cho bọn họ không kết hôn được."
Lúc nói những lời này Điền Chính Quốc rất thản nhiên, nhưng Kim Thái Hanh nhận ra, cậu đang siết chặt tay thành nắm đấm.
Có thể hiểu, đã nhiều năm như vậy, Điền Chính Quốc không thể không hận.
Cậu biết mình bị chính mẹ ruột xem như là một thứ đồ chướng ngại vật.
Một đứa trẻ bị điên.
Một người bệnh tâm thần.
—-
*** Hết chương 74
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro