Chap 81 : Đi tắm
Mặt Điền Chính Quốc đỏ bừng
🦦—🦦
Kim Thái Hanh có thẻ ra vào phòng tắm giáo viên, bên trong có vòi hoa sen, chỉ cần quẹt thẻ là được vào.
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều học sinh bình thường và giáo viên chỉ học hai tiết rồi tan học.
Còn học sinh thể dục vì mấy hôm nay phải tập huấn nên mới kéo dài thời gian.
Lúc này, ngay cả huấn luyện viên Vương và Âu Dương Cách cũng đã lái xe đi về rồi, học sinh cũng chỉ tắm trong phòng tắm cho học sinh, chỉ còn hai người bọn họ trong phòng tắm có vòi sen cho giáo viên.
Sau khi vào Kim Thái Hanh khóa trái cửa, đặt Điền Chính Quốc xuống ghế gỗ ở phòng thay đồ, hỏi:
"Ngồi đây đã nhé?"
"Tay chân tôi không động đậy nổi nữa rồi, sao cậu vẫn còn khỏe thế?" Điền Chính Quốc khó chịu hỏi lại.
Lúc này trạng thái của cậu không bằng Kim Thái Hanh, bởi vì có tâm lý hiếu thắng kỳ lạ nên cảm thấy bản thân thua kém người ta.
"Cho tôi xin đi, tôi luyện bao nhiêu năm rồi, cũng đã trải qua loại huấn luyện này mấy lần, ít nhiều cũng xem như đã quen. Cậu mới tham gia lần đầu tiên, có thể theo kịp đã là cấp bậc thần tiên rồi, lúc học lớp mười bọn Đặng Diệc Hành cũng phải khóc mấy bận đấy! Cậu trâu bò cực kỳ luôn."
Điền Chính Quốc vẫn không vui, sầm mặt không nói lời nào, luôn cảm thấy mình bị người ta ôm về thật là mất mặt.
Kim Thái Hanh đã soạn xong đồ cho cả hai, sau đó tới hỏi Điền Chính Quốc:
"Tự cởi quần áo được không?"
Điền Chính Quốc kéo áo theo thói quen, vòng hai tay lên định cởi áo.
Động tác này trước đây làm dễ ợt, vậy mà lúc này lại hơi vất vả.
Kim Thái Hanh đi tới, kéo hai cánh tay cậu giơ lên, giúp cậu cởi áo ra. Sau đó đỡ người để cậu tựa vào vai mình, một tay giữ một tay giúp cậu cởi quần dài.
Trầm mặc một lát, Kim Thái Hanh hỏi:
"Quần lót thì sao?"
"Tôi tự cởi."
"Tôi đi chỉnh nước ấm cho cậu."
Kim Thái Hanh tìm một cái ghế tựa trong phòng thay đồ, mang vào phòng tắm rửa sạch sẽ, tiếp đó lại lấy quần áo bẩn của mình lót trên ghế, cũng không để ý có bị ướt không.
Đi ra thì thấy Điền Chính Quốc đang đỡ vách tường đi tới.
Ánh mắt hắn quét một vòng trên người Điền Chính Quốc rồi kiên quyết thu về, mở cửa kính để Điền Chính Quốc đi vào:
"Cậu ngồi ghế mà tắm, có việc cần thì gọi tôi."
"Ừm." Điền Chính Quốc hữu khí vô lực trả lời.
Kim Thái Hanh đi về phòng thay đồ, lấy bình nước khoáng trong balo ra uống ừng ực một hơi.
Ngồi một lúc hắn mới cởi quần áo đi tắm, kết quả mới vừa định vào thì nghe thấy Điền Chính Quốc gọi:
"Cậu giúp tôi gội đầu đi."
"Hả, cậu chờ chút..."
"Không cần quấn khăn, tôi không quay đầu nhìn cậu, mà có phải chưa nhìn thấy bao giờ đâu."
"Không phải, chờ chút..." Kim Thái Hanh vẫn quật cường đi lấy khăn tắm quấn vào, không phải là vì muốn che chắn cảnh xuân gì, chỉ là sợ lỡ may hắn "chào cờ" chĩa lên người Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc mà bạo phát có khi đào huyệt chôn hắn luôn mất.
Kim Thái Hanh quấn kỹ khăn tắm rồi mới đi vào, thấy Điền Chính Quốc ngồi ghế trong phòng tắm quay lưng về phía hắn, van nước đã đóng.
Từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy tấm lưng tinh tế trơn bóng của Điền Chính Quốc, tóc tai ẩm ướt dán lên đỉnh đầu, mấy giọt nước theo tóc nhỏ xuống trượt dài sau lưng hắn cho đến khi rơi xuống ghế.
Hắn đứng sau Điền Chính Quốc, bóp một ít dầu gội bôi lên đầu y, vò bọt xong rồi gội đầu, tiếp đó lấy vòi hoa sen tráng sạch bọt dầu gội.
Điền Chính Quốc lắm yêu sách, luôn cảm thấy vẫn chưa sạch hẳn, bắt xả nước mấy lần mới gội xong.
Để vòi hoa sen vào chỗ cũ, Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, độ kiếp xong rồi.
Kết quả, hắn vừa mới động lại nghe Điền Chính Quốc nói:
"Giúp tôi lau khô người đi, tôi không tắm nữa."
Sao cậu ác thế?
Đây là chiêu cuối rồi đúng không.
Hắn cúi đầu nhìn khăn tắm trên người, Điền Chính Quốc không mang đồ dùng tắm rửa vào đây, hắn cũng không lấy đâu ra một cái khăn khác, nếu lột cái khăn này ra thì sẽ không chống đỡ nổi nữa đâu.
Cuối cùng Kim Thái Hanh khẽ cắn răng, vẫn phải kéo khăn tắm xuống giúp Điền Chính Quốc lau khô người.
Điền Chính Quốc có khăn mặt, dùng để lau tóc, Kim Thái Hanh khoác khăn tắm lên người cậu, tùy tiện chà xát mấy cái rồi để cậu tự lau nốt.
Tiếp đó cầm khăn mặt của Điền Chính Quốc giúp cậu lau tóc.
Lúc lau tóc Điền Chính Quốc đối mặt với Kim Thái Hanh, khó nhịn được lòng hiếu kỳ, con ngươi xoay một cái, liếc mắt nhìn cảnh xuân.
Nhanh quá rồi... chưa nhìn rõ...
Điền Chính Quốc giả vờ trấn tĩnh, lén lút gây án lần thứ hai, lại nhanh chóng giương mắt liếc nhìn, đột nhiên không nhịn được cười rộ lên.
Cơ bụng trắng ơi là trắng, mịn ơi là mịn...
Suy nghĩ một chút, tiếp tục liếc xuống đám lông màu sợi đay, không nhịn được mà phì cười.
"Điền Ca, đừng có quá đáng." Kim Thái Hanh rốt cục không chịu nổi, mở miệng nói.
"Cậu có ý kiến gì?" Điền Chính Quốc cây ngay không sợ chết đứng hỏi.
Được sủng ái nên không hề sợ hãi.
"Tôi thì có thể có ý kiến gì?" Kim Thái Hanh tức đến bật cười, bế ngang Điền Chính Quốc đi ra ngoài, đặt cậu lên ghế gỗ dài, động tay bấm vào bắp thịt cánh tay cậu một cái,
"Chọc tôi à?"
"Đừng nghịch!" Trên người cậu bây giờ ấn chỗ nào cũng thấy đau, cảm giác này thốn không gì sánh kịp, đành phải cam chịu để Kim Thái Hanh bắt thóp.
"Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm." Kim Thái Hanh cũng không chọc Điền Chính Quốc nữa, giáo huấn xong liền đi tắm.
Điền Chính Quốc nghỉ ngơi trên ghế một lát mới bắt đầu chậm rãi mặc quần áo, nhưng không còn sức để sấy tóc, vì vậy tiếp tục ngồi chờ Kim Thái Hanh.
—
Bây giờ cậu đã quen thói được Kim Thái Hanh hầu hạ, thậm chí chẳng thấy có gì sai.
Kim Thái Hanh tắm xong mang người ướt dầm dề đi ra lấy khăn tắm, dù sao khăn của hắn còn đang ở chỗ Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc quay đầu lại, nhìn nước thuận theo mái tóc màu cây đay của Kim Thái Hanh chảy xuống, lướt qua cổ, rơi xuống lồng ngực, cuối cùng tản đi trên cơ bắp trập trùng.
Ở trong phòng tắm, da thịt trắng bóc trông thật là chói mù mắt.
Một khi trắng quá mức, mịn màng quá mức thì cơ bắp cuồn cuộn trên người cũng đều biến thành "xinh đẹp đáng yêu".
Kim Thái Hanh chú ý thấy Điền Chính Quốc cứ nhìn hắn không rời mắt nãy giờ.
Lúc hắn lau khô người Điền Chính Quốc nhìn, lúc hắn mặc quần áo Điền Chính Quốc cũng nhìn, đi lấy máy sấy Điền Chính Quốc vẫn còn nhìn tiếp.
Hắn cầm máy sấy giúp Điền Chính Quốc sấy tóc, tiện tay ngắt vành tai hồng hồng của Điền Chính Quốc một cái.
Điền Chính Quốc hình như rất mẫn cảm, bị đụng vào tai lập tức ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.
Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, Kim Thái Hanh cảm thấy hình như mình điên rồi, không ngờ vậy mà lại muốn hôn cậu.
Chần chờ một lúc, hắn ném máy sấy cho Điền Chính Quốc:
"Hết nước rồi, tôi xuống lầu mua hai chai, cậu tự sấy đi."
Nói xong liền lấy khăn mặt của mình vừa lau tóc vừa xuống lầu một, đến máy bán hàng tự động dưới đó mua nước.
Điền Chính Quốc nhận máy sấy, chỉ cần giơ máy lên thôi đã thấy mỏi hết cả cánh tay, thế mà bây giờ phải tự sấy.
Tự nhiên lại làm sao vậy?
Cậu nghĩ ngợi, hay là giận rồi?
Chỉ là thấy Kim Thái Hanh quá là trắng trẻo, vóc người cũng đẹp nên mới nhìn thêm mấy lần, không biết có bị xem là háo sắc không?
Cậu cũng đâu có làm vậy với ai khác...
Sấy một lúc lại mỏi tay, Điền Chính Quốc buông cánh tay xuống nghỉ một lát, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.
Không lâu sau Kim Thái Hanh mang hai chai nước đi vào, một chai đã bóc lớp nilon, cũng bị uống mất mấy hớp.
Kim Thái Hanh để hai chai nước trên ghế, sau đó đi vào lấy quần áo bẩn của mình, đứng trong phòng tắm vắt cho ráo nước.
Điền Chính Quốc quay đầu lại liếc nhìn Kim Thái Hanh, lại quay qua nhìn chai nước, hơi do dự một chút, ma xui quỷ khiến cầm chai nước uống dở lên, vặn nắp ra uống mấy ngụm.
Kim Thái Hanh không chú ý thấy sự do dự của Điền Chính Quốc, vừa đi ra đã thấy Điền Chính Quốc đang uống nước của mình, trong nháy mắt lại cảm thấy khát.
Bị dằn vặt lâu ngày cộng thêm tính tự luyến nên hắn lúc nào cũng cảm thấy Điền Chính Quốc đang câu dẫn mình.
"Lát nữa cậu đeo balo, tôi cõng cậu về phòng ngủ, quần áo này cứ để tôi giặt, chứ không để lâu dễ bốc mùi." Kim Thái Hanh làm bộ không để ý nói.
"Ừ, được." Điền Chính Quốc vặn nắp chai trả lời.
Sau khi soạn đồ xong, Kim Thái Hanh cõng Điền Chính Quốc trở về phòng ngủ.
Vừa trải qua huấn luyện cao độ, bây giờ còn phải cõng thêm một người leo lên tầng sáu, cho dù là Kim Thái Hanh cũng thấy khó nhằn.
Thế nhưng người trên lưng hắn lại là Điền Chính Quốc nên hắn dường như càng có động lực hơn, đưa người lên tầng sáu xong cũng không hề thở gấp, đặt Điền Chính Quốc trên giường rồi nói: "Cậu ngủ trước đi, tôi đi giặt quần áo."
"Ừm..." Điền Chính Quốc nằm trên giường, Kim Thái Hanh đắp kín chăn cho cậu, tay vỗ vỗ sau lưng, chưa đầy năm phút sau đối phương đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại thì thấy Kim Thái Hanh đang phơi quần áo.
Trên ban công, Kim Thái Hanh đang phơi quần áo của hắn, kể cả quần áo thể thao Điền Chính Quốc vừa thay ra cũng được giặt sạch.
Ngó ra bệ cửa sổ, giày thể thao của cậu và Kim Thái Hanh cũng đã được chà sạch sẽ, băng đeo tay, dây giày treo trên khung cửa sổ.
Điền Chính Quốc định thần nhìn lại, quần lót vừa thay ra cũng đang được treo trên ban công.
Điền Chính Quốc: "..."
Thật là tri kỷ... mặt già của Điền Chính Quốc đỏ ửng.
Cậu ngồi dậy, Kim Thái Hanh rất nhanh đi vào từ ban công, hỏi: "Đói chưa? Bây giờ ăn cơm trong trường cũng rắc rối, nhà ăn đóng cửa rồi, chỉ đặt đồ ăn ngoài được thôi."
"Mấy giờ rồi? Không phải về nhà à? Cô có lo cho cậu không?" Lúc Điền Chính Quốc hỏi vẫn hơi mơ màng, âm thanh cũng không rõ ràng lắm.
"Lo cái gì, nam sinh lớn tướng như tôi đây cũng hay phải ở lại trường để tập luyện, Mẹ Kim đã quen rồi. Nếu cậu mệt quá thì ngủ lại trường một đêm đi, ngày mai rồi hẵng về. Không phải chỉ có mỗi hai chúng ta ngủ lại đâu, phòng 611 với 634 cũng có người ở lại."
Điền Chính Quốc túm tóc, tiếp đó lấy điện thoại ra hỏi: "Cậu ăn gì để tôi đặt."
"Đặt món nào cậu thích ăn ấy, tôi không kén ăn, chỉ cần cậu không gầy thì tôi gặm cứt cũng được."
"Cái đấy thì cậu tự đi mà ăn."
Kim Thái Hanh đi tới ngồi đối diện Điền Chính Quốc, mở máy ra, bật tin nhắn thoại của Mẹ Kim: "Con ở trường một mình? Không sợ à?"
Không ai hiểu con bằng mẹ, Mẹ Kim cũng biết Kim Thái Hanh nhát gan.
Kim Thái Hanh trả lời: "Con và Điền Ca cùng ở lại."
Mẹ Kim nhắn lại rất nhanh: "Con với Tiểu Quốc ở cùng nhau thì mẹ yên tâm rồi. Ngày mai mấy giờ về? Mẹ nấu cháo cho hai đứa để trong nồi cơm điện, đặt chế độ giữ ấm, lúc hai đứa về nhà có cháo nóng mà ăn."
Điền Chính Quốc đang lướt xem đồ ăn, ngón tay đột nhiên chững lại.
Từ nhỏ cậu đã bị ghét bỏ, cha mẹ chê cậu là đứa có bệnh, ngay cả người nhà Nhiễm Thuật cũng không tiếp nhận Điền Chính Quốc cho lắm, đặc biệt là cha Nhiễm Thuật, đã mấy lần tỏ thái độ không ưa Điền Chính Quốc.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời này từ miệng cha mẹ người khác -- nếu ở cùng cậu thì yên tâm.
Có phải là Mẹ Kim thực sự hoàn toàn tín nhiệm mình?
Câu này bà không nói với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng chỉ vô tình nghe được, nhưng trong phút chốc hốc mũi đau xót.
Cũng may nãy giờ cậu luôn cúi đầu, Kim Thái Hanh không phát hiện ra điều gì khác thường, vẫn ngồi chỗ cũ nghe tin nhắn thoại.
Lần đầu tiên trong đời, cha mẹ của bạn bè biết bệnh tình của cậu mà vẫn chấp nhận cậu.
—
*** Hết chương 81
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro