Chap 82 : Nói sau đi

Đột nhiên xuất hiện một người bạn gái?
🦦—🦦

Thứ hai.

Bắp thịt mỏi mệt của nhóm học sinh thể dục đã bớt đau, ít ra lúc xuống lầu sẽ không còn xuất hiện tình trạng chân tay run rẩy như đám cua đồng bò ngang nữa.

Cuối cùng cũng đi đứng được như con người.

Giờ thể dục buổi sáng vừa kết thúc, ăn sáng xong, cả đám kéo nhau về lớp.

Trên đường đi Đặng Diệc Hành còn hát: "Chính bởi yêu đến sâu đậm mới đem lòng oán hận, dù đành lòng hay không thì cũng hãy đoạn tuyệt..."
(*lời bài hát Mưa rơi không dứt của Trương Vũ)

Kim Thái Hanh vung vẩy chùm chìa khóa trong tay hỏi: "Thế sâu là sâu bao nhiêu? Đứt một cái thì đau phải biết."

Đặng Diệc Hành nhìn Kim Thái Hanh một lúc, tàn nhẫn mắng một câu: "Dâm tặc vô liêm sỉ."

Điền Chính Quốc buồn bực nhìn Đặng Diệc Hành, không hiểu tại sao Đặng Diệc Hành lại đột nhiên mắng người.

Mọi người vào đến phòng học, Điền Chính Quốc dừng trước bàn học của mình, thấy một cái hộp trên mặt bàn thì hơi chần chờ, sau đó mở nắp hộp ra xem, bên trong là sô cô la tự làm.

Cậu lấy thiệp ra nhìn, trên thiệp viết --

To: Cá Nhỏ
Chúc mừng ngày hẹn hò đầu tiên của chúng mình.
-- Điềm Điềm

Điền Chính Quốc nhìn thiệp rồi lại nhìn sô cô la, hoang mang tự hỏi

Cá Nhỏ là ai?

Điềm Điềm là ai?

Tại sao lại đặt đồ trên bàn của cậu?

Hộp quà này rất nhanh thu hút ánh mắt của những người khác, Nhiễm Thuật thò tay muốn lấy một viên ra ăn, bị Điền Chính Quốc ngăn lại: "Chắc không phải cho tôi đâu, viết là Cá Nhỏ, ngày đầu tiên hẹn hò... Hình như gửi nhầm người rồi."

Nhiễm Thuật thu tay, cũng quay qua xem thiệp, nghĩ nghĩ một chút bèn hỏi: "Hay là có, có người gọi cậu như vậy? Tiểu Quốc, Cá Nhỏ?"

"Hả?" Điền Chính Quốc lấy thiệp ra xem, clgt?

Ai dám gọi cậu như vậy, cậu đánh chết tươi luôn đó được không?

Kim Thái Hanh đứng bên Điền Chính Quốc cầm thiệp qua nhìn, hỏi: "Hay là chơi khăm?"

Nhiễm Thuật lại quan sát sô cô la: "Không, không phải là trong này có độc chứ? Hay là mấy tên theo đuổi Từ Dữu Nhất kia?"

Điền Chính Quốc nhìn một lát rồi không để ý tới nữa.

Bản thân cậu cũng được nhiều người theo đuổi, lúc bị theo đuổi nhiệt tình nhất, lễ tình nhân còn được tặng một bàn đầy sô cô la.

Vừa chuẩn bị ngồi thì nghe thấy loa phát thanh trường gọi lớp trưởng các lớp đến phòng giáo vụ, Điền Chính Quốc đứng dậy ra ngoài.

Ngồi xuống rồi lại phải đứng lên, đau chân quá.

Kim Thái Hanh kè kè theo sát, còn phân bua với Điền Chính Quốc: "Tôi là lớp phó học tập, cũng phải cống hiến cho lớp chứ."

Kết quả đến phòng giáo vụ rồi cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là đi nhận một tờ phiếu để về điền danh sách đề cử khen thưởng học sinh ba tốt.

Kim Thái Hanh tưởng rằng bên trong phải dạy dỗ một lúc lâu, không ngờ Điền Chính Quốc vừa vào đã ra ngay, lại cùng Điền Chính Quốc về lớp.

Kim Thái Hanh vẫn rất bừng bừng sức sống, nói nội dung huấn luyện cho Điền Chính Quốc: "Hôm nay tập đánh bóng passing-shot, tôi gọi Đặng Diệc Hành với Thẩm Quân Cảnh đến đánh với chúng ta, đến lúc đó chúng ta phải ngược bọn họ kêu cha gọi mẹ mới thôi."

"Ò..." Điền Chính Quốc còn đang nghiên cứu xem điền phiếu thế nào, hình như lớp bọn họ chả có ai thích hợp làm học sinh ba tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại xong nhìn về phía Kim Thái Hanh, cuối cùng bĩu môi, con hàng này lại càng không giống ba tốt.

Hai người đang tán gẫu, đột nhiên xuất hiện một cô gái chặn đường Điền Chính Quốc, phấn khích hỏi: "Nhận được quà chưa?"

Điền Chính Quốc bị hỏi đến sững sờ, ngẩng đầu chú ý thấy có mấy nữ sinh đang nhìn lén bọn họ, sau khi bị cậu phát hiện thì lập tức tan tác chim muông.

Nhìn dáng vẻ hình như không phải bạn của cô gái này, đây là trực giác của Điền Chính Quốc. Từ nhỏ đến giờ đã từng nhận phải vô số ác ý, cảnh tượng này khiến cậu thấy quen quen.

"Sao lại tặng tôi?" Điền Chính Quốc hỏi nữ sinh kia.

Nữ sinh có mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai, có vẻ tranh thủ đến tự học sớm nên chưa kịp buộc lên. Mặt cô rất nhỏ, nhìn cũng sáng sủa, đuôi mắt nhếch lên như mắt hồ ly.

Vóc dáng không cao lắm, đi giày vào khoảng tầm 1m6.

Sau khi quan sát một hồi cậu xác định bản thân không quen người này.

Nữ sinh thản nhiên trả lời: "Mừng ngày đầu tiên chúng mình hẹn hò đó!"

"Cậu là... ai vậy?" Điền Chính Quốc hỏi.

Nữ sinh phút chốc kinh ngạc, đột nhiên hơi hoảng loạn hỏi: "Trông tớ khác so với trong ảnh lắm à?"

Vốn Kim Thái Hanh còn tưởng là có người muốn làm quen với Điền Chính Quốc.

Kết quả... hẹn hò?!

Cái gì cơ? Cái gì ảnh chụp? Quen qua mạng à?

Ngày nào hắn cũng ở bên Điền Chính Quốc, sao lại không biết?

Hắn nhìn về phía Điền Chính Quốc, phát hiện Chính Quốc đang rơi vào trầm tư, bấy giờ mới cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đừng bảo hẹn hò thật nhé?

Điền Chính Quốc giương mắt, nhìn thấy trong góc có người giơ điện thoại ra, trông như đang ghi hình bọn họ.

Chính Quốc là người thông minh, liếc mắt một cái cũng nhìn ra cô bé này bị đùa bỡn rồi, bây giờ có người muốn quay lại chuyện xấu hổ của nữ sinh, có lẽ sau này sẽ tung ra ngoài để làm trò cười cho thiên hạ.

Cậu thở dài một hơi, kéo ống tay áo nữ sinh lôi cô đi chỗ khác, đồng thời nói với Kim Thái Hanh: "Cậu về trước đi."

"Tôi đi về trước?! Còn cậu?" Thái Hanh vội vàng hỏi, bộ dạng chất vấn chẳng khác nào một người chồng bị phụ bạc.

"Tôi sẽ về ngay." Điền Chính Quốc lạnh nhạt trả lời.

Kim Thái Hanh không muốn về, cứ tiếp tục đi theo bọn họ, kết quả bị Chính Quốc quay đầu lại trừng mắt một cái.

Hắn ấm ức lắm, cuối cùng chỉ đành về lớp một mình, trong đầu loạn cào cào lên.

Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Điền Chính Quốc tìm đến một chỗ yên tĩnh mới dừng lại.

Nữ sinh bị cậu lôi đi cũng ngơ ngác chả hiểu gì, lúc dừng lại còn loạng choạng một chút mới đứng vững, sau đó đứng vào góc tường như bị phạt đứng.

Điền Chính Quốc đứng chếch phía ngoài, dù vóc người cậu rất gầy, nhưng dù gì cũng là nam sinh cao mét 83 nên có thể che khuất người cô.

"Hình như tôi chưa từng nhìn thấy ảnh của cậu." Điền Chính Quốc mở miệng lần nữa, "Tôi thậm chí không quen cậu, không hiểu cậu đang nói cái gì. Nhưng mà khuyên cậu đừng có lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, có người đang quay video chúng ta đó."

Nữ sinh sợ hết hồn, muốn nhìn ra phía ngoài lại bị Điền Chính Quốc giơ tay ấn trán lùi về, cậu nói: "Tôi không muốn làm cậu xấu hổ, nhưng cho dù chuyện này bị lộ ra thì tôi cũng không phối hợp với cậu đâu."

"Cậu... không quen tôi? Mấy hôm trước tôi thêm bạn wechat với cậu, cậu đồng ý, rồi chúng ta trò chuyện nhiều ngày như vậy mà..."

"Tôi rất ít khi kết bạn chỉ để tám chuyện."

Nữ sinh cầm điện thoại lên nói rằng: "Để tôi thử gửi tin nhắn cho cậu..."

"Không cần gửi, cậu nhìn xem, đây là mã wechat của tôi, cậu xem xem có giống nhau không?"

Nữ sinh nhanh chóng mở danh sách wechat của mình ra tìm tài khoản nói chuyện với mình mấy ngày nay, ảnh đại diện giống với ảnh đại diện wechat của Điền Chính Quốc, thế nhưng mã số không giống nhau.

Không cần gửi tin nữa, rõ ràng người nói chuyện với cô không phải Chính Quốc.

Chuyện này...

Không lẽ bị người khác đùa bỡn?

Có phải người kia vừa giả danh Điền Chính Quốc chat chit với cô, vừa cười cợt với người khác rằng cô thật ngu ngốc không?

Việc này còn khó chịu hơn so với việc bị công khai trêu chọc.

Nữ sinh hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, chấn kinh đến mức mở to hai mắt, hỏi: "Cho nên... người nói chuyện với tôi không phải cậu, tôi..."

"Cậu bị lừa rồi."

"Đệt! Con đĩ nào -- đcmm -- nó rảnh háng muốn đem tro cốt bố nó đi rải chơi à, dám trêu vào bà nội này? Tao đjt cả lò nhà mày -- đm-- "

Điền Chính Quốc nhìn cô bé đáng yêu trước mặt trong phút chốc biến thành em gái hung dữ, thấy cô miệng chửi đến hương bay thơm ngát, cậu nghe mà trợn mắt há mồm.

Mới vừa rồi cô nàng còn giả bộ là bé gái điềm tĩnh đáng yêu.

Phát hiện đời không như là mơ, máu nóng dồn lên não khiến cô không nhịn được nữa.

Điền Chính Quốc cũng không muốn nghe cô hót tiếp, lấy lại điện thoại định rời đi: "Không còn việc gì thì tôi đi trước."

"Chờ chút, tôi đã nói với người khác cậu là bạn trai tôi, chuyện này làm sao bây giờ?" Nữ sinh đột nhiên gọi cậu lại.

"Thì cậu lại đính chính là được mà?"

"Cậu có nhìn rõ ai đang quay trộm không?"

"Không."

Nữ sinh thình lình kéo ống tay áo Điền Chính Quốc không cho cậu đi: "Bọn họ chơi tôi, lợi dụng cậu, cậu không tức à? Giúp tôi chút đi, chỉ cần giúp tôi điều tra xem ai đứng sau trò này thôi, được không?"

"Không được."

"Vậy tôi sẽ không đính chính nữa!"

"Hả?!"

Cơn gió đổi chiều khiến Điền Chính Quốc không kịp ứng phó.

Nữ sinh lại nói: "Lúc trước tôi thích cậu, tìm người xin wechat của cậu mãi mới kết bạn được, lại còn chuyện trò mấy ngày. Bây giờ tự dưng biến thành như vậy, thực sự tức muốn chết. Giờ tôi không quan tâm chuyện yêu đương nhăng cuội với mối tình đầu linh tinh gì nữa, tôi chỉ muốn xiên chết con đĩ kia thôi! Cút mẹ đi tình yêu, coi khinh bà đây, con mẹ nó tôi mà không giết được nó thì tôi không phải Ngải Mộng Điềm!"

Điền Chính Quốc nhìn Ngải Mộng Điềm một lát, đột nhiên nở nụ cười, rút tay áo của mình về hỏi: "Tôi giúp cậu thế nào?"

"Cậu hợp tác với tôi giả bộ không ghét tôi, lũ kia hố tôi không thành mà trái lại còn tác hợp cho tôi, cho chúng nó tức chết! Tôi sẽ về đính chính với mọi người là thật ra cậu vẫn chưa đồng ý hẹn hò, tôi vẫn đang theo đuổi cậu, cậu còn đang suy nghĩ, OK không?"

Điền Chính Quốc nhìn cô mãi không lên tiếng, có vẻ không muốn phối hợp.

Ngải Mộng Điềm không giả vờ ngọt ngào nữa, trực tiếp bày ra biểu tình thô bỉ: "Cậu cũng có mất gì đâu? Hơn nữa, sau này nói không chừng cậu còn có thể kết nghĩa thêm một người anh em là tôi đây!"

"Tôi không thiếu anh em..."

"Trước đây tôi học Phong Hoa, bây giờ đang học lớp mười, giáo viên chủ nhiệm là cô Lý. Tuy rằng nhân duyên không được như Kim Thái Hanh thế nhưng cũng có mấy anh em tốt! Có việc cậu cứ gọi một tiếng chị Điềm, chị Điềm che chở cho cậu."

"..." Hình như cậu đâu có cần người khác che chở.

Ngải Mộng Điềm lấy điện thoại ra nói: "Lại đây, thêm bạn wechat, tôi với cậu cùng báo cáo tiến độ."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không cần đâu."

"Tôi biết không ít lịch sử đen tối của Kim Thái Hanh, tôi có thể kể cho cậu nghe một ít chuyện cũ của cậu ta."

"Cậu quét mã của tôi, hay để tôi quét mã của cậu?"

Ngải Mộng Điềm nhanh chóng quét mã thêm bạn tốt.

Cùng lúc đó.

Kim Thái Hanh đi về lớp, đứng bên cửa sổ ngóng về phía khúc quanh hành lang gần phòng thiết bị.

Phòng học của lớp 17 ở cuối dãy, có một góc nhỏ ở cuối dãy hành lang rẽ vào phòng thiết bị, không gian khá rộng.

Hành lang chỗ phòng thiết bị có một khúc ngoặt, từ cửa sổ có thể nhìn qua, nơi đó vẫn tính là khu vệ sinh chung của lớp họ.

Lúc này Điền Chính Quốc và Ngải Mộng Điềm đang đứng đó, chỉ có điều Điền Chính Quốc nghiêng người, không nhìn thấy bộ dạng Ngải Mộng Điềm, chỉ có thể đoán được hai người đang nói chuyện.

Nhìn một lúc thì thấy Điền Chính Quốc giơ tay về phía Ngải Mộng Điềm, ngay sau đó Ngải Mộng Điềm lại kéo tay áo Điền Chính Quốc.

Trong phút chốc gân xanh trên trán Kim Thái Hanh nổi lên.

Lúc này Thẩm Quân Cảnh đột nhiên chạy đến cửa lớp 17, hỏi người trong phòng học: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi nghe nói Điền Ca với Ngải Mộng Điềm lớp 10 hẹn hò? Ban đầu là quen trên mạng, hôm qua đã xác định quan hệ."

Thẩm Quân Cảnh chú ý thấy đám người lớp mười bảy lớp đang đứng bên cửa sổ hóng về một chỗ bèn đi qua hóng cùng, kết quả nhìn thấy Điền Chính Quốc, kinh ngạc thốt lên: "Á đù, Điền Ca đứng ở vách tường phía đông phải không? Đúng là Ngải Mộng Điềm thật."

Nhiễm Thuật nhìn một lát rồi lầm bầm: "Không, không thể nào... Điền Ca... Không thể nào..."

Nếu Điền Chính Quốc yêu đương thì cậu ta không thể không biết chuyện!

Đặng Diệc Hành hóng hớt hỏi Nhiễm Thuật: "Điền Ca thích dạng người nào?"

Nhiễm Thuật trả lời: "Tóc, tóc đen dài thẳng, ít nói, đanh đá một chút cũng được."

Đặng Diệc Hành gật đầu: "Ngải Mộng Điềm ngoại trừ không cao ra thì những điểm khác đều ăn khớp."

Nhiễm Thuật nở nụ cười: "Cậu, cậu không biết sao? Điền Ca thích thân hình không quá cao, phải mét sáu trở xuống, trước đây tôi nghe cậu ấy bảo nữ sinh dáng người nhỏ rất đáng yêu."

Kim Thái Hanh vẫn luôn vểnh tai nghe, nghe xong giận sôi lên.

Không phải nói sẽ không tìm bạn gái sao?

Quay đi quay lại đã tìm ngay một đứa rồi?

Đùng cái nhảy ra một bạn gái, có khác gì đánh rắm một phát không?

Nếu cậu thích loại mét sáu trở xuống, vậy hắn cưa hai bắp chân đi chắc cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Sao Điền Chính Quốc lại có thể tung ra một cái đề khó như vậy?

Không lâu sau Điền Chính Quốc trở lại, vừa vào phòng học lập tức kéo đến ánh mắt của tất cả mọi người.

Cậu giả vờ bình tĩnh về chỗ ngồi, nhìn thấy sô cô la trên mặt bàn, chần chờ một chút rồi ném cho Nhiễm Thuật: "Ăn đi."

Nhiễm Thuật cầm sô cô la hỏi: "Tình huống gì thế này?"

"Cậu ấy hiểu lầm, tôi còn chưa đồng ý."

"Ồ... Người theo đuổi à?" Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm, mở sô cô la bắt đầu ăn.

Thế nhưng Đặng Diệc Hành bắt được điểm mấu chốt: "Chưa đồng ý? Nghĩa là sau này có thể sẽ đồng ý à?"

Điền Chính Quốc lại do dự, mồm Đặng Diệc Hành như cái loa, nếu như nói ra chân tướng thì khẳng định vừa quay đầu tên này đã oang oang truyền ra ngoài, Ngải Mộng Điềm sẽ rất khó xử, vì vậy trả lời: "Nói sau đi."

Cậu không ngờ rằng ba chữ này lại kích thích Kim Thái Hanh, khiến hắn xù lông trong nháy mắt: "Cái gì cơ?!"

Lần đầu tiên nghe thấy ba chữ "nói sau đi", Điền Chính Quốc đã tha thứ cho hắn.

Lần thứ hai nghe thấy ba chữ "nói sau đi", Điền Chính Quốc gia nhập đội tennis. Bây giờ lần thứ ba nghe thấy ba chữ này, xuất hiện trong tình huống đang cân nhắc hẹn hò với nữ sinh, Kim Thái Hanh không bùng nổ sao được?

Nói cái gì nữa mà nói?

Không cho nói!

Điền Chính Quốc bị tiếng rống bất thình lình của Kim Thái Hanh dọa sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn qua thì thấy hắn bắt đầu đổi chỗ, thu dọn đồ đạc sang ngồi cùng bàn với Điền Chính Quốc.

Như vậy hắn có thể trông coi Điền Chính Quốc, không cho Điền Chính Quốc chat chit qua mạng!

Giờ tự học buổi sáng bắt đầu, Âu Dương Cách đi vào phòng học, nhìn thấy Kim Thái Hanh đã đổi chỗ, ông ngồi vào chỗ của hắn, làm bạn cùng bàn với Đặng Diệc Hành.

Đặng Diệc Hành suýt khóc...

*** Hết chương 82

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro