Chap 83: Son môi
Chó đội lốt khỉ
🦦—🦦
Giờ nghỉ trưa nhóm học sinh thể dục tụ tập một chỗ cùng ăn cơm.
Hôm nay Điền Chính Quốc ăn rất nhanh, Kim Thái Hanh cứ bắt cậu phải ăn thêm mấy miếng làm cậu thấy hơi phiền, ngay lúc cậu chuẩn bị nổi khùng lên thì Ngải Mộng Điềm đột nhiên đến.
Ngải Mộng Điềm đứng sau cửa, gần chỗ mà cả đám đang tụ tập.
Đối mặt với một đám nam sinh trố mắt nhìn về phía mình, cô nàng không hề sợ hãi mà còn vẫy tay với Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, lại đây đi!"
Nếu là lúc bình thường, Điền Chính Quốc nhất định sẽ không đi.
Lần này vì trốn ăn thêm mấy thìa cơm nên cậu đứng dậy đi ra ngoài luôn, đứng bên Ngải Mộng Điềm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi xem xét lại toàn bộ những việc đã xảy ra và những người có liên quan, xác định được mấy việc đã bị người khác giở trò." Ngải Mộng Điềm nói xong mở một tờ giấy đưa cho Điền Chính Quốc xem.
Ngải Mộng Điềm vậy mà vẽ sơ đồ trình tự những việc xảy ra, mỗi giai đoạn còn viết tên những người có liên quan.
Điền Chính Quốc không có hứng xem cái này, những người này cậu không quen, cũng không hiểu mấy cái mũi tên vòng vòng gạch gạch này là thế nào.
"Rồi sao?" Điền Chính Quốc hỏi.
Ngải Mộng Điềm cầm điện thoại lên cho cậu xem mấy tấm hình: "Cậu nhìn mấy tấm hình này đi, có nhận ra ai không? Hôm qua trong đám quay lén có ai như trong ảnh không?"
Điền Chính Quốc cầm điện thoại lên xem, nhìn tới nhìn lui cũng không nhận ra ai bèn hỏi: "Sao mặt tất cả đều na ná nhau vậy?"
"Cậu bị mù mặt à? Mấy người này cũng đâu có giống nhau lắm..." Ngải Mộng Điềm nói xong thì lấy lại điện thoại nhìn một chút, phát hiện mấy bà này chỉnh ảnh hơi quá đà, đều chỉnh thành loại em gái dễ thương mắt to, gây ra ảo giác tất cả đều là mặt của một người.
Cô chần chờ một chút nói rằng: "Để hôm nào tôi tìm ảnh bình thường không chỉnh sửa quá đà của chúng nó."
"Được."
Lúc này Kim Thái Hanh bưng hộp cơm đi ra, đứng cạnh hai người bọn họ ngó nghiêng, hỏi: "Nói chuyện gì thế? Sao không vào đây mà nói?"
Ngải Mộng Điềm hình như cũng quen biết Kim Thái Hanh, nhanh chóng lấy lại tờ giấy vẽ sơ đồ nhét vào túi, trực tiếp trả lời: "Tôi vào lớp các cậu không thoải mái lắm!"
"Tôi thật sự không nhìn ra cậu không thoải mái chỗ nào." Kim Thái Hanh nói, gắp một miếng bông cải lên đưa đến bên mép Điền Chính Quốc, "Ăn thêm một miếng đi, chỉ còn mấy miếng nữa thôi."
"Không ăn!" Điền Chính Quốc quật cường trả lời, đồng thời quay mặt sang một bên.
Kết quả vừa há mồm thì bị nhét cho một miếng bông cải, cậu trừng Kim Thái Hanh nửa ngày, cuối cùng nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
Ngải Mộng Điềm nhìn hai thằng nam sinh lớn đùng đút cơm cho nhau, băn khoăn một lúc mới lên tiếng: "Vậy tớ về trước đây, nhắn tin cho cậu sau, hai người cứ ăn đi."
"Ừ." Điền Chính Quốc gật đầu.
"Không tiễn." Kim Thái Hanh trả lời lạnh nhạt.
Ngải Mộng Điềm đi rất nhanh, đi vài bước lại quay đầu liếc nhìn, cảm thấy hai tên này có gì đó sai sai.
Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh trở về lớp thì nghe thấy âm thanh ồn ào của những người khác.
Nhiễm Thuật hỏi trước tiên: "Sao, sao? Động lòng rồi à? Từ trước đến giờ chưa từng thấy cậu tốt với nữ sinh nào như vậy."
Phải biết rằng nữ sinh của Thanh Dữ gọi Điền Chính Quốc, cậu chưa bao giờ ra ngoài, toàn là Nhiễm Thuật đại diện đi.
Lâu dần, đám nữ sinh trực tiếp gọi Nhiễm Thuật cho nhanh.
Đột nhiên Điền Chính Quốc lại tích cực như vậy, Nhiễm Thuật không thích ứng nổi.
Đặng Diệc Hành cười hề hề với Kim Thái Hanh: "Đúng là nếu gặp được hình mẫu lý tưởng thì ngay lập tức chẳng còn nguyên tắc gì đó hả?"
Điền Chính Quốc về chỗ của mình, trả lời: "Không phải, cậu ấy tìm tôi có việc."
Nhiễm Thuật không hỏi lại, chỉ cúi đầu nói: "Điền Ca nhà chúng ta lớn rồi."
Đặng Diệc Hành thở dài.
Đại sư huynh nhà bọn họ quả nhiên không đuổi kịp Điền Ca.
Kim Thái Hanh vốn đang chuẩn bị đút thêm mấy miếng, nghe xong câu kia lập tức nổi giận, bỏ hộp cơm xuống không quan tâm nữa.
Cứ gầy đi! Gầy trơ xương rồi sẽ chẳng còn gái nào thích nữa!
Kim Thái Hanh nghĩ đi nghĩ lại, lại khó chịu, ngồi xuống tự mình gặm hết bông cải.
Cơm nước xong, có người đi vứt rác, có người dọn sạch bàn.
Kim Thái Hanh mặt mày khó chịu ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, tiếp tục làm bạn cùng bàn.
Hắn nhìn Điền Chính Quốc đeo tai nghe chống ồn màu đỏ, không biết là đang nghe cái gì, sau đó dùng kim đâm vào sợi len, phát ra tiếng liên tục. Âm thanh này cứ như đang thôi miên Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh lơ đãng nhìn lướt qua, mở đại một quyển sách bắt đầu đọc, đọc một lúc lại cảm thấy chán, vì vậy chuyển sang tìm một bộ đề làm.
Điền Chính Quốc ở bên cạnh động đậy, đầu tiên là nhấc bộ đề của hắn lên nhìn bìa, tiếp đó lấy một thỏi son ở trong hộc bàn vặn ra, thoa thoa, hai cánh môi bặm mấy cái phát ra tiếng "bặp bặp".
Kim Thái Hanh liếc nhìn rồi hỏi: "Môi cậu mịn như vậy là nhờ bôi son đó hả?"
Điền Chính Quốc không nghe rõ, ấn vào một bên tai nghe, hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Tai nghe của Điền Chính Quốc được thiết kế kiểu như vậy, chỉ cần ấn một bên tai nghe là có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Kim Thái Hanh lặp lại lần nữa.
Điền Chính Quốc lấy ra đưa cho Kim Thái Hanh xem: "Cái này là son dưỡng, không màu, đến mùa thu môi khô quá nên mới thoa."
"Cẩn thận ghê, tôi chưa dùng cái này bao giờ."
"Muốn không? Trong phòng kí túc xá tôi còn một thỏi mới."
"Để tôi thử xem." Kim Thái Hanh nói rồi nghiêng đầu qua, bộ dạng muốn thử son của Điền Chính Quốc luôn.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, lại nhìn son dưỡng của mình, chần chừ một chút rồi mới thoa giúp Kim Thái Hanh.
Nếu như là người khác, Điền Chính Quốc nhất định sẽ từ chối, cho dù là Nhiễm Thuật cậu cũng sẽ chỉ bôi một ít ra ngón tay rồi mới thoa cho Nhiễm Thuật.
—
Kim Thái Hanh là ngoại lệ.
Cậu vừa mới dùng son này xong, giờ lại vặn ra thì thoa lên môi Kim Thái Hanh, bôi từng đường viền môi của hắn cho đến khi bóng mịn.
Da Kim Thái Hanh rất trắng, màu môi cũng nhạt hơn người bình thường, sau khi thoa son dưỡng lên trở nên mịn màng đến mức kỳ cục, so với một nam sinh cao 1m88, hình ảnh này rất mâu thuẫn.
Sau khi thoa xong sau, Kim Thái Hanh cố ý bắt chước Điền Chính Quốc bặm môi "bặp bặp" mấy tiếng, sau đó nhướng mày: "Baba đẹp trai không?"
Lại nữa rồi, vẫn là cái ham muốn làm cha già của trẻ nít kia, cậu lười tỏ thái độ với hắn.
Không ngờ Kim Thái Hanh vẫn chưa thôi, động tay cầm lấy một bên tai nghe bị rơi xuống của Điền Chính Quốc lên nghe, hỏi: "Nghe gì vậy?"
Nghe xong liền trầm mặc: "Tiếng Anh à... Cậu đổi sang tai nghe bên kia đi, chúng ta cùng nghe."
"Không được, tôi mà nghe thấy tiếng những người khác sẽ bị phân tâm."
"Hừ, thế thôi vậy." Kim Thái Hanh trả tai nghe cho Điền Chính Quốc, giúp cậu đeo vào lỗ tai, còn cố ý giúp cậu gạt mấy cọng tóc vướng vào.
Điền Chính Quốc đeo tai nghe xong tiếp tục chọc len, thứ trong tay dần dần có đường viền, thành hình gọn gàng.
Kim Thái Hanh giải đề xong lại nhìn sang, sau khi nhìn kỹ thì ấn một bên tai nghe của Điền Chính Quốc nói: "Cậu đang làm cái gì vậy? Vừa giống khỉ vừa giống chó shiba, tôi còn tưởng tay nghề cậu không tồi, kết quả nhìn chẳng ra sao cả."
Điền Chính Quốc đặt đồ đang làm xuống trước mặt Kim Thái Hanh: "Đây là một con khỉ đầu chó, hiểu chửa?"
Kim Thái Hanh đột nhiên nở nụ cười hỏi: "Định tặng tôi hả?"
Điền Chính Quốc trở tay lấy về: "Tay nghề của tôi không tốt lắm, quên đi, chắc cậu cũng chả cần."
"Tôi cần tôi cần tôi cần! Tay nghề thật sự quá tuyệt, nghệ nhân dân gian cũng chỉ làm được đến thế này thôi. Cậu nhìn xem ánh mắt này sống động biết bao, hèn gì, rất có thần thái của tôi! Thật sự, trên thế giới này không có người thứ hai có thể làm bạn với nhóc khỉ đầu chó này, chỉ có tôi mới xứng với nó!"
Kim Thái Hanh nhanh chóng cướp về, che chắn đến mức gió thổi không lọt, chỉ sợ Điền Chính Quốc lấy lại.
"Đưa đây, đã làm xong đâu." Điền Chính Quốc tức giận xòe lòng bàn tay về phía hắn.
"Vậy lát nữa cậu nhớ cho tôi đấy!"
"Ừ, cái thứ đồ mà có thể làm bạn với cậu tôi cũng không muốn giữ lại."
"Haha, như thế thì lại hợp ý tôi quá!" Kim Thái Hanh vui vẻ.
Điền Chính Quốc cầm về tiếp tục chọc.
Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cậu lấy điện thoại ra, quay lại quá trình Điền Chính Quốc làm, muốn lưu giữ lại hình ảnh Điền Chính Quốc làm quà tặng cho hắn.
Điền Chính Quốc khó chịu đoạt lấy điện thoại của Kim Thái Hanh muốn xóa, mở album ra lập tức ngây cả người.
Trong này sao lại có... nhiều ảnh của cậu vậy?
Trong album ảnh của Kim Thái Hanh rất ít ảnh chụp.
Không chụp ảnh tự sướng, không chụp hoa cỏ trời đất, cho nên trong album của Kim Thái Hanh ngoại trừ ảnh chụp bảng đen hay ảnh lưu thông tin bài tập thì những ảnh khác đều là Điền Chính Quốc.
Thậm chí còn có video Điền Chính Quốc mặc bộ đồ linh vật nhảy múa.
Kim Thái Hanh như chó dữ chụp mồi nhào tới, vội vàng đoạt lại điện thoại, khóa lại điện thoại của mình xong mới yên tâm.
"Cậu là biến thái à?" Điền Chính Quốc không nhịn được hỏi.
"Cái này giống như nuôi con, thích quay video của con mình ấy, tình thương của người cha như tôi đây, cậu không hiểu."
Điền Chính Quốc không chấp nhất chuyện này nữa, tiếp tục chọc len hỏi: "Thích đuôi khỉ hay đuôi chó?"
"Thích chín cái đuôi khác nhau."
Điền Chính Quốc trực tiếp ném nhóc khỉ đầu chó cho Kim Thái Hanh: "Của cậu đây, nó không có đuôi."
"Đừng mà, đuôi khỉ đi, hai chúng tôi đều là khỉ." Kim Thái Hanh mở miệng lần nữa.
"Không làm nữa." Điền Chính Quốc thu dọn dụng cụ.
Kim Thái Hanh mặt đầy khổ sở nhìn nhóc khỉ đầu chó không có đuôi, cuối cùng vẫn nâng nó lên hôn một cái: "Tuy rằng con không có đuôi, nhưng baba yêu con."
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh hồi lâu không lên tiếng, nếu chiếu theo mạch não của Kim Thái Hanh, chẳng phải cậu với thứ đồ chơi này là anh em à?
—
Sau khi tan học, Đặng Diệc Hành ngồi gần đó là người đầu tiên bị hãm hại, Kim Thái Hanh quay người sang nói chuyện, giơ nhóc khỉ đầu chó cho đối phương xem: "Mày xem đây là cái gì?!"
Đặng Diệc Hành nâng cằm nhìn một chút, hỏi: "Chó?"
"Là nhóc khỉ đầu chó siêu phàm!" Kim Thái Hanh tinh thần phấn chấn giới thiệu.
"Ờ..." Đặng Diệc Hành không hiểu rốt cục Kim Thái Hanh hưng phấn chỗ nào.
"Điền Ca tự tay làm cho tao, vì tao mà làm riêng một con đó. Mày xem ánh mắt này, có phải rất có thần thái của tao không? Lại nhìn cái chi tiết nhỏ này xem, đặc biệt là cái đầu tròn tròn với cái bụng nhỏ này, đều do Điền Ca từng chút từng chút làm ra, phải nghiêm túc đến mức nào mới có thể làm được cái bụng tròn như thế?"
Đặng Diệc Hành không nhịn được hỏi: "Chứ không phải Điền Ca đâm từng nhát xuống đều mang theo hận ý à? Mày không thấy Điền Ca đang dùng kim đâm mày sao?"
"Á à, cái tên phàm phu tục tử này, căn bản mày chẳng hiểu thế nào là nghệ thuật, đây là tình yêu! Không yêu thì sao có thể kiên trì làm được? Mỗi một chi tiết nhỏ trên vật này đều hiện ra dụng tâm của Điền Ca, nó bao hàm tình yêu nồng đậm!"
Đặng Diệc Hành vuốt mặt.
Kim Thái Hanh chuyển hướng, nhoài người qua quấn lấy Tang Hiến, bắt đầu giới thiệu: "Tang Hiến, mày nhìn xem, nhóc khỉ đầu chó có nên đi đăng ký bản quyền không nhỉ? Mày xem trông có sáng tạo không cơ chứ, trông vừa giống chó vừa giống khỉ, không ngờ Điền Ca lại nghĩ đến việc kết hợp chúng lại với nhau, lại còn đẹp như vậy? Mày nói xem Điền Ca nhà tao có lợi hại không?"
Tang Hiến nhìn Kim Thái Hanh: "..."
Kim Thái Hanh thấy Tang Hiến không nói lời nào, đột nhiên nở nụ cười đồng tình nói: "Chắc là không hiểu gì phải không? Mày chẳng có tí trí tưởng tượng nào hết. Hơn nữa, cũng chẳng có ai tặng quà cho mày nhỉ? Mày không thể hiểu được tâm trạng của tao bây giờ đâu."
Kim Thái Hanh tiếp tục khoe khoang với Nhiễm Thuật: "Nhiễm Thuật, Điền Ca đã tặng cậu đồ tự làm bao giờ chưa?"
Nhiễm Thuật nhấc balo lên, mỗi khóa kéo trên balo đều treo một cái.
Kim Thái Hanh tắt đài, đơ mất ba mươi giây.
Hắn cố gắng tìm về giọng nói của mình, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Thế Điền Ca đã tặng cậu món nào sáng tạo như thế này chưa?"
Nhiễm Thuật chỉ cặp sách của mình nói: "Mỗi, mỗi con đều có cái miệng với đôi mắt rất to!"
"Thế mấy con của cậu có đuôi không?"
"Cái loại bán thành phẩm không đuôi mà cũng đòi lên mặt?" Nhiễm Thuật khiếp sợ.
"Tức là cậu không có chứ gì!"
"..." Nhiễm Thuật không nói gì được nữa.
Điền Chính Quốc rốt cục nghe không nổi nữa, quay lại nói: "Cậu ngậm mồm lại đi!"
Lúc này Kim Thái Hanh mới chịu đàng hoàng lại, ôm nhóc khỉ đầu chó đi về chỗ ngồi.
Nhưng mà hắn cũng không an phận ngay, cung cung kính kính đặt nhóc khỉ đầu chó trên chồng sách của mình, chụp cho nó liên tục mấy chục tấm ảnh, ghi lại vẻ đẹp của nó từ mọi góc độ.
Chụp xong thì từ giữa mấy chục tấm ảnh tương đối đẹp chọn ra hai tấm để đăng lên vòng bạn bè.
—
Tiền Vào Như Nước: Điền Ca - cộng sự đánh đôi của tôi tự tay làm cho tôi đó, siêu cấp đáng yêu phớ hông? [hình ảnh.jpg]
Rất nhanh đã có người vào bình luận.
Lưu Mặc: Thôi mày đừng đăng vòng bạn bè nữa, 100% toàn là bài về cộng sự.
Dương Hồng: Tôi đang nghĩ sao tự dưng cậu lại chấp nhận lời mời kết bạn của tôi, hóa ra là muốn cho tôi xem cái này à?
Khương Duy: Tay nghề không tồi.
Mẫu thân đại nhân: Thật đáng yêu!
Đặng Diệc Hành trả lời Lưu Mặc: Tao đang ở hiện trường đây, hiện trường còn buồn nôn hơn cơ, tao muốn chuyển lớp...
—
Chạng vạng, Điền Chính Quốc bị Ngải Mộng Điềm gọi đến cửa phòng học lớp 10.
Bây giờ là giờ tự học buổi tối của lớp phổ thông, học sinh lục tục đi vào phòng học, lúc vào cửa sẽ thấy một nam sinh thể dục mặc quần áo thể thao màu đen đang đứng ở chỗ cửa phòng học của bọn họ.
Trong trường, quần áo thể thao của học sinh thể dục rất nổi bật, cộng thêm nam sinh này có ngoại hình cực kỳ ưu tú, một đầu tóc tai vừa dày vừa xoăn, gương mặt tinh xảo, độ nhận diện cực cao, bởi dù sao người này có đặc thù cá nhân rõ ràng.
Điền Chính Quốc lớp 17, người có thành tích đứng thứ hai trong cuộc thi tháng, một tên học sinh thể dục lại nghiền ép được lớp mười bọn họ.
Lúc này đối phương đứng bên cạnh Ngải Mộng Điềm, hai người tụ lại nói với nhau chuyện gì đó.
Nhìn từ góc độ của người khác, có vẻ là một đôi tình nhân tuấn nam mỹ nữ.
Ngải Mộng Điềm tuyên bố với người ngoài là mình đang theo đuổi Điền Chính Quốc, đối phương còn đang trong thời gian suy nghĩ, nhưng gần đây tần suất gặp nhau của bọn họ rất cao, cứ cái đà này e là rất nhanh sẽ hẹn hò thôi.
Có thể theo đuổi hotboy của Thanh Dữ trong truyền thuyết nhanh như vậy, hiệu suất này thật khiến không ít người ước ao.
Đặc biệt là Điền Chính Quốc có vẻ không phải là Hải Vương (loại con trai có nhiều em gái vây quanh), Ngải Mộng Điềm là nữ sinh duy nhất có quan hệ mập mờ với cậu.
Bọn họ không biết rằng, lúc này Điền Chính Quốc đang nghe Ngải Mộng Điềm mắng người: "Lúc nó nói chuyện với tôi còn nguỵ trang như thật, còn hỏi tôi có để ý quan hệ tốt giữa cậu và Tô An Di hay không. Tôi còn nói tôi không thèm để ý, anh em của tôi cũng nhiều, bây giờ nghĩ lại thật sự là vờ vịt đến mức gần giống người thật luôn, làm sao có thể làm đến mức đó nhỉ?"
Điền Chính Quốc nhướng mày: "Nó còn biết tôi có quan hệ tốt với Tô An Di?"
"Ừ, nói không chừng trước là học sinh của Thanh Dữ. Sao, lúc đó nhiều người như vậy, có nhận ra không?"
"Vẫn chưa, tôi mới liếc mắt nhìn thôi, bọn họ lẩn đi cũng nhanh."
Ngải Mộng Điềm hơi sốt ruột, oán giận: "Lúc đó để tôi nhìn một cái có phải mọi thứ đều OK rồi không?"
"Tôi không muốn bọn nó quay được dáng vẻ chật vật của cậu."
"Chúng nó chỉ có thể quay được cảnh tôi phi thân đến chỗ chúng nó, sau đó là hình ảnh bàn chân siêu to khổng lồ của bà đây đạp xuống."
"Được rồi, tôi sai rồi." Điền Chính Quốc khó chịu thừa nhận sai lầm, nhưng biểu cảm lại là: Ông đây không sai, con mẹ nó cậu còn không cảm ơn tôi?
Ngải Mộng Điềm không chú ý tới vẻ mặt của đối phương, lại lấy ra một quyển sách, bên trong kẹp sơ đồ tự vẽ: "Trong đống người này cậu có biết tên ai không?"
Điền Chính Quốc không có hứng thú với tên người mà lại chú ý tới sách, hỏi: "Đây là cái gì? Tôi thấy Kim Thái Hanh cũng có nhưng không hỏi."
"À, là bộ đề mà trước đây chính tay thầy giáo Phong Hoa của bọn tôi viết ra, thầy của bọn tôi ra đề chứa đầy tinh hoa, toàn là câu kinh điển."
"Cho tôi xem một chút." Điền Chính Quốc cầm sách qua, lúc vào lớp cũng không ngước mắt lên nhìn, làm Ngải Mộng Điềm nóng ruột lượn quanh Điền Chính Quốc vài vòng, còn đối phương thì cứ tập trung xem đề.
Bây giờ Điền Chính Quốc đang cực kỳ kích động, có lẽ cậu đã tìm ra cách để thi hơn điểm Kim Thái Hanh rồi.
Cuối cùng cậu cũng coi như lần ra dấu vết lén lút làm đề của Kim Thái Hanh, có khi cậu làm bộ đề xong thì lần kiểm tra tiếp theo có thể vượt qua Kim Thái Hanh ấy chứ!
Hừ! Làm sao cậu có thể thua cái tên ngu ngơ ngớ ngẩn Kim Thái Hanh kia được?
Nghe lời Mẹ Kim học bù cùng Kim Thái Hanh, bây giờ còn làm đề của Phong Hoa, lần kiểm tra tới chắc chắn sẽ thắng!
Qua một lúc, Điền Chính Quốc đột nhiên chỉ vào mấy câu trong đề hỏi: "Mấy câu này, thầy bên trường của các cậu có giảng cho không?" Ngải Mộng Điềm cũng là một học bá, lần trước thi tháng đứng ở top 13, những câu được thầy giảng đều nhớ khá kỹ, vì vậy nghiêm túc trình bày cách giải cho Điền Chính Quốc.
Cứ như vậy, hai người cùng đi lạc đề.
Hai người đang đứng ở lan can giải đề thì cô Lý đột nhiên xuất hiện, nói: "Đứng chỗ này thì làm bài sao được, hai đứa vào lớp mà học đi chứ."
Cô Lý từng là giáo viên chủ nhiệm của Điền Chính Quốc, cũng có quen biết với Điền Chính Quốc nên trực tiếp mời cậu vào lớp.
Điền Chính Quốc chào hỏi: "Hôm nay cô trực ban ạ?"
"Cô không trực ban, chỉ là muốn chiếm dụng giờ tự học buổi tối, giảng cho mấy đứa thêm vài bài."
Đây chính là phong cách của cô Lý, dạy quá giờ, chiếm giờ tự học, cướp tiết thể dục.
Ngải Mộng Điềm mặt dày hỏi cô Lý: "Cô ơi, em đang theo đuổi cậu ấy đó, cô không sợ chúng em yêu sớm à?"
Cô Lý mỉm cười: "Cô rất yên tâm về hai đứa."
"Hả? Cô xác định là em đuổi không kịp à?" Ngải Mộng Điềm hỏi.
Cô Lý lắc đầu: "Với tính khí của hai đứa bây, chỉ cần quen nhau ba ngày là đường ai nấy đi, bây giờ hai đứa vẫn gặp nhau nhiều như vậy, chín phần mười là em không đuổi kịp nên đã chết tâm rồi."
Ngải Mộng Điềm nghe xong lập tức bật cười sằng sặc, cười nửa ngày không dừng được.
Điền Chính Quốc cạn lời, dời lực chú ý vào bộ đề thi trong tay.
Cô Lý đẩy Điền Chính Quốc vào phòng học, xếp cậu và Ngải Mộng Điềm tạm thời cùng bàn để Ngải Mộng Điềm tiện giảng đề cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đột nhiên vào lớp 10, lớp 10 lập tức rối loạn tưng bừng.
Cả một phòng toàn học sinh mặc âu phục của Thanh Dữ, tự dưng có một bóng người màu đen ngồi lẫn vào, trông rất nổi bật.
Họ chưa từng gặp tình cảnh này, giáo viên chủ nhiệm không quản yêu sớm mà còn cho nam sinh vào phòng học cơ à?
Có hơi lố rồi đó?
Lúc đầu chỉ có mấy nữ sinh phấn khích, không chiếm được thì ngắm vài lần cũng sảng khoái rồi!
Sau đó cũng có lác đác vài nam sinh nhìn lén Điền Chính Quốc, nhỏ giọng nói: "ĐM, nếu trường này mà có nữ sinh nào như vậy thì tao cũng theo đuổi..."
"Nhưng đây lại là nam sinh, thật đáng tiếc."
"Thì thế."
Điền Chính Quốc đột nhiên đi vào phòng học lớp mười, lúc ngồi xuống cũng không mất tự nhiên, tất cả lực chú ý đều đặt lên bộ đề thi, lại còn liên tục giục Ngải Mộng Điềm: "Cậu giảng nhanh lên, lát nữa tôi còn phải đi huấn luyện, tôi bảo người đánh cùng mười phút nữa sẽ đến, bây giờ đã hơn 20 phút rồi."
"Chờ một tí, tôi đang viết cho cậu đây, không thấy tôi múa bút không ngừng à?"
"Ừ."
—
Kim Thái Hanh chờ ở sân quần vợt đã lâu mà không thấy Điền Chính Quốc đến, bèn dứt khoát về lớp tìm người.
Hắn đi tới cửa phòng học lớp 17 ngó một cái, hỏi bạn học trong lớp: "Điền Ca đi từ lúc nào?"
Những người khác trong lớp trả lời: "Điền Ca có tới đâu, nhưng mà tôi thấy cậu ấy đứng cùng Ngải Mộng Điềm ở cửa lớp 10."
"Hả?!"
Lúc Điền Chính Quốc đi nói với hắn là về phòng học lấy đồ, hắn cũng không nghĩ nhiều, kết quả là Điền Chính Quốc đi tìm Ngải Mộng Điềm rồi?
Tâm tình chuyển đổi trong nháy mắt, như mây đen cuồn cuộn, sấm vang chớp giật.
Hắn lui về sau một bước rồi sải chân đi về hướng lớp 10, gần tới nơi thì thấy cửa lớp 10 không đóng.
Hắn đứng ở cửa sau của lớp 10 nhìn vào trong phòng học, thấy Điền Chính Quốc ngồi cạnh Ngải Mộng Điềm, hai người đang nghiêm túc đọc sách, ngồi rất sát, hình như Ngải Mộng Điềm đang giảng đề.
Kim Thái Hanh nhìn một lúc, sau đó quay người bước nhanh rời đi.
Hắn cảm thấy hôm nay trời đột nhiên đổ một cơn mưa lớn, dập tắt tình yêu của hắn, vì đối phương quả thật là trai thẳng.
Đi ra ngoài, chỉ có gió lạnh thổi qua.
Khí trời lạnh lẽo, trong lòng cũng lạnh.
Trong lồng ngực thổi qua một cơn gió, trong gió như mang theo dao, cứ một dao lại một dao lăng trì nơi yếu ớt nhất.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Điền Chính Quốc: Lần sau tôi nhất định vượt qua được cậu ta, hừ hừ!
Kim Thái Hanh: Cậu ấy không thích tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro