XLI
Hòn đảo nhỏ này đã được Kim Thành Vĩ bao rồi, trừ đám công tử bọn họ ra thì chỉ có nhân viên làm việc trên đảo, người rải rác không tính là náo nhiệt.
Bữa tối cũng được sắp xếp trên bờ biển, gió biển thổi, châm nến, party độc thân không chơi high, lại có thể tổ chức trong sạch như vậy.
"Hơi khác so với tưởng tượng của tao ha." Cương Tử nói.
"Tất cả mọi người hiếm khi đi cùng nhau, hôm nay chúng ta coi như ăn một món khai vị với nhau, ngày mai có bữa tiệc chính thức, một du thuyền mỹ nhân tặng cho các cậu!"
"Được!" Có người vỗ tay bỡn cợt, mọi người cùng cười ồ lên.
Tôn Sướng đứng lên, nói: "Nào, chúng ta kính Thành Vĩ một ly, chúc anh ấy tân hôn vui vẻ!"
Tất cả mọi người cùng nâng ly, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: "Em không uống được, uống tượng trưng thôi là được rồi."
Kim Thành Vĩ nghe được thì cười, cũng không lên tiếng, chờ mọi người uống xong rượu, hắn lại rót môt ly nữa, nói: "Hôm nay tôi rất vui, thứ nhất là tôi sắp kết hôn rồi..."
"Hay!" Mạnh Tiểu Kiều vỗ tay ầm lên.
Kim Thành Vĩ cười, chờ tiếng vỗ tay nhỏ đi hắn mới nói tiếp: "Thứ hai là hiếm khi mọi người mới có thể tụ tập đông đủ như vậy, thứ ba..." Hắn nói xong chuyển sang Kim Thái Hanh: "Chúng ta cũng nên chúc Thái Hanh một chút chứ nhỉ, cuối cùng em nó cũng tìm được người yêu rồi!"
Tất cả mọi người lại cười ầm lên: "Phải chúc thôi, anh em chúng tôi chờ đợi không biết bao nhiêu năm rồi! Kim Thái Hanh cũng không dễ dàng ha!"
"Uống đi uống đi, vụ này thật sự phải uống thôi."
"Điền Chính Quốc, cậu cũng phải uống cùng đó." Cương Tử nói.
"Tao uống, tao uống." Kim Thái Hanh đã ba tuần rượu nên rượu đã lên đến mặt, sắc mặt đỏ gay, người lại có thêm khí chất vô lại, đứng lên chặn tay Cương Tử, nói: "Người yêu của tao tuổi còn nhỏ, vẫn đang đi học, không uống được rượu, chúng mày cũng đừng rót cho em ấy nữa, rót cho tao đây này, rót đi. Hôm nay là ngày vui của anh tao, chúng mày đừng có lẫn lộn chủ thứ là được!"
Kim Thành Vĩ cười nói: "Em yên tâm, chúng ta là anh em ruột thịt, phân chủ thứ làm gì, dù sao thì anh cũng không có ý kiến gì cả."
"Lời của Thái Hanh cũng đã nói ra rồi, chúng ta không rót cho nó thì không được đâu, nào, các anh em." Tôn Sướng tiên phong xách một chai rượu ra: "Mỗi đứa một ly, không ai được thiếu."
Mấy người bọn họ tới rót cho Kim Thái Hanh, tửu lượng của Kim Thái Hanh dù tốt thì cũng không uống được như vậy, lúc về chân hắn đã mềm nhũn, một tay khoác lên bả vai Điền Chính Quốc, đi lảo đảo.
"Điền Chính Quốc, cần bọn tôi giúp một tay không?" Mạnh Tiểu Kiều hỏi.
"Không cần." Điền Chính Quốc cười nói.
Kim Thái Hanh vẫn còn ý thức, không đè hết tất cả sức lực lên người cậu, nghe vậy thì cũng nhìn về phía Mạnh Tiểu Kiều: "Muốn sàm sỡ tôi hay gì?"
Mạnh Tiểu Kiều liếc hắn một cái, nói: "Anh đừng tưởng rằng em không biết anh tâm địa gian xảo, người khác đỡ anh anh cũng không khiến đâu nhỉ?"
Kim Thái Hanh cười, nghiêng qua bả vai Điền Chính Quốc, hơi thở cũng phả lên mặt Điền Chính Quốc, nồng nặc mùi rượu.
Kim Thái Hanh chỉ uống rượu, gần như không ăn cái gì, hơi thở phả ra vẫn còn mùi rượu tươi mới, Điền Chính Quốc lại cảm thấy rất thơm.
Cậu cảm thấy giờ phút này tất cả những gì nóng bỏng của Kim Thái Hanh đều cực kì mê người, tràn đầy mùi và vị tươi sống của đàn ông không có cách nào nói rõ được, gò má trắng trẻo hơi ửng lên, ánh mắt có chút lờ mờ mềm nhũn, lúc nhìn cậu tất cả đều là dịu dàng, nóng bỏng.
"Em yên tâm." Hắn vừa nhìn Điền Chính Quốc vừa nói: "Anh không uống nhiều đâu."
"Hôm nay mày uống rượu vang và rượu trắng, trộn lẫn quá nhiều, nếu không thì với tửu lượng của mày, uống hôm nay đúng là không thể coi là quá nhiều." Tôn Sướng nói.
"Mày chờ đó." Kim Thái Hanh nói: "Chờ đến đám cưới của mày, xem bố rót mày như thế nào."
"Mày đừng có mà đá sang tao, tao còn không biết mày hả?" Tôn Sướng cười nói: "Trong lòng mày đang đắc ý, cố tình khoe khoang chứ gì, chẳng khác gì đứa con nít, có được của báu thì lại muốn khoe khoang, tao thấy mày còn chưa khoe đủ đâu."
Kim Thái Hanh liền cười ha ha thật lớn, hắn vỗ vào vai Tôn Sướng, lại dựa vào trên người Điền Chính Quốc: "Trước kia đều là tao nhìn chúng mày khoe chim chuột, giờ đến lượt bố."
Điền Chính Quốc nói: "Ấu trĩ, uống nhiều rồi thì người khó chịu chính là anh đó."
"Điền Chính Quốc, cuối cùng thì cậu cũng nhận ra, thằng chó này chính là trẻ con không lớn, cực kì ấu trĩ."
Mấy người bọn họ xem như là trở về khá sớm, dọc đường đi chỉ còn ánh đèn đường yếu ớt chiếu xuống, túm năm tụm ba đi chung với nhau, người nào cũng nói nhẹ nhàng. Mạnh Tiểu Kiều quay người nhìn phía sau lưng một cái. Chu Phóng đi một mình ở phía cuối, cách xa, không nhìn được rõ mặt, chỉ có thể nhìn được ánh thuốc lá trên miệng Chu Phóng thoắt sáng thoát tối.
Cả bữa cơm tối cậu không nói với Chu Phóng một câu, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn.
Cậu cẩn thận suy nghĩ đầu mối Chu Phóng thích mình, không tìm ra được chút nào, lại giống như khắp nơi đều có.
Hai người bọn họ quả thực quá thân thiết, cả ngày dính lấy nhau, rất nhiều chuyện vừa có thể xem là chứng cứ hắn thích mình, lại có thể xem là hành động thường thấy của bạn thân.
Chu Phóng không phải đã có người mình thích rồi sao?
Hình như là một người mù.
Cái đờ mờ.
Người mù mà hắn nói không phải là mình đó chứ?
Mạnh Tiểu Kiều rùng mình một cái.
"Tiểu Kiều." Tôn Sướng gọi to: "Cậu và Chu Phóng vẫn ổn chứ?"
Mạnh Tiểu Kiều giật mình một cái, nói: "Tôi với cậu ấy vẫn như cũ mà."
Tôn Sướng nhìn cậu một lúc lâu, Mạnh Tiểu Kiều ho khan thì nghe Tôn Sướng nói: "Tôi thấy gần đây hình như nó có tâm sự gì đó, vẫn luôn rầu rĩ không vui."
"Nào có, mấy ngày trước cậu ta còn đi ra nước ngoài chơi tẹt bô với bọn Cương Tử, mới chơi thả phanh trở lại, chắc là hơi mệt thôi."
"Thế à?" Tôn Sướng nói: "Bảo sao, tôi thấy nó ỉu xìu... Ấy, cẩn thận dưới chân!"
Lúc lên cầu thang khách sạn, chân Kim Thái Hanh có chút không điều khiển được, suýt thì ngã xuống, thân thể hắn nặng, suýt thì kéo Điền Chính Quốc ngã cùng, doạ Tôn Sướng xông tới đỡ lấy hắn: "Để tôi đỡ, cậu mở cửa đi."
Điền Chính Quốc thở hổn hển đi mở cửa, Mạnh Tiểu Kiều đi theo sau bọn họ vào phòng.
Mạnh Tiểu Kiều vừa đi vào thì nói: "Giường đơn à?"
Điền Chính Quốc ngượng ngùng cười một tiếng, cậu cùng Tôn Sướng thả Kim Thái Hanh lên giường.
"Căn phòng của hai người tốt quá đi, quả nhiên Kim Thành Vĩ thiên vị mà." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Phòng kia của tôi chắc chỉ bằng nửa phòng này thôi."
"Cậu ở một mình, đây người ta ở hai mình cơ mà." Tôn Sướng cười nói: "Tôi đi đây, cậu có đi không?"
Mạnh Tiểu Kiều lắc đầu cười, ra khỏi phòng trước tiên. Tôn Sướng nói với Điền Chính Quốc: "Phiền cậu chăm sóc nó nhé. Cần giúp gì thì tìm tôi, tôi ở phòng số 107."
Điền Chính Quốc tiễn Tôn Sướng đi khỏi, lúc này mới đóng cửa lại. Kim Thái Hanh nằm bừa trên giường, đã đá rơi giày trái xuống đất.
Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống cởi giày cho hắn, lại giúp hắn cởi tất, Kim Thái Hanh cử động, nói: "Không cần đâu."
Điền Chính Quốc vẫn cởi tất ra cho hắn, Kim Thái Hanh nằm ở trên giường cười.
"Anh cười cái gì?" Điền Chính Quốc nói.
"Có người yêu thật tốt, uống nhiều rồi còn có người chăm sóc."
Điền Chính Quốc cười, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa thì đi ra mở cửa.
Người đến là Kim Thành Vĩ, hắn tới đưa một ít thuốc giải rượu.
Chắc là Kim Thành Vĩ kiêng đến chỗ riêng tư, chỉ vào đến phòng khách, hỏi: "Thái Hanh không uống nhiều chứ?"
"Không ạ."
"Ngủ rồi hả?"
Điền Chính Quốc gật đầu.
"Ai đó?" Kim Thái Hanh hỏi qua cánh cửa.
"Là anh, anh tới đưa cho em chút thuốc giải rượu, lát nữa em nhớ uống nhé." Kim Thành Vĩ đưa thuốc cho Điền Chính Quốc. "Lát nữa em cho nó uống. Cũng muộn rồi, em nghỉ sớm đi, anh không vào thăm nó nữa."
Điền Chính Quốc mới tiễn Kim Thành Vĩ đi, còn chưa đóng cửa lại, Cương Tử đã tới, đứng ở hành lang hỏi: "Lão Kim không sao chứ?"
"Không sao." Điền Chính Quốc cười nói.
Lại lục đục có hai người tới thăm, đến lúc an tĩnh hoàn toàn thì cũng đã mười giờ rồi.
Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đúng như Kim Thái Hanh nói, những người bạn này của hắn đều rất tốt.
Cậu tắt đèn phòng khách, vào phòng ngủ đã thấy Kim Thái Hanh ngủ trên giường.
Điền Chính Quốc đi tới, đắp chăn lên bụng cho hắn, lại điều chỉnh nhiệt độ điều hoà một chút, lúc này cậu mới khoan khoái, ngồi ở mép giường một lúc.
Sau đó đột nhiên cậu lại bò lên, nằm bên cạnh Kim Thái Hanh, lẳng lặng nhìn hắn ngủ.
Cậu thật sự thích Kim Thái Hanh, thích con người của hắn, cũng thích bạn bè của hắn, cuộc sống của hắn.
Cậu đang nhìn không chớp mắt, bỗng có cảm giác lông mi của Kim Thái Hanh động đậy.
Cậu nghĩ là ảo giác, mọi sự chú ý đều bị lông mi của Kim Thái Hanh hấp dẫn, mắt Kim Thái Hanh là mắt một mí, lúc bình thường không nhìn rõ, hoá ra lông mi của hắn lại dài như vậy, vừa đậm vừa dày.
Cậu bò lại gần nhìn, bỗng Kim Thái Hanh nhếch môi, khoé mắt lộ ra nếp nhăn nhàn nhạt khi cười, hai mắt hắn mở ra, ánh đèn chiếu trên đầu giường.
Điền Chính Quốc lập tức ngồi dậy: "Em cứ nghĩ là anh ngủ rồi, rõ ràng là giả vờ ngủ."
"Anh muốn xem em có tranh thủ sơ múi lúc người ta gặp nguy, làm mấy chuyện xấu hổ với anh không." Kim Thái Hanh nói.
"Anh yên tâm đi, em không hứng thú với người ngủ như chết đâu. Anh của anh đưa thuốc giải rượu cho anh, anh có uống không?"
"Không, anh không say." Kim Thái Hanh nói: "Chỉ hơi khát thôi."
Điền Chính Quốc lập tức xuống giường, đi lấy một chai nước lọc cho hắn, Kim Thái Hanh nằm trên giường, vung tứ chi: "Bón cho anh."
Điền Chính Quốc ném luôn nước lên bụng hắn: "Anh có uống hay không, nhóc nũng nịu."
Lúc này Kim Thái Hanh mới ngồi dậy, vặn nắp rất lâu, mãi không vặn ra được: "Tay anh không có sức nữa."
Điền Chính Quốc nhận lấy, vặn một cái là ra. Cậu đưa nước cho Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh ngồi trên giường, ngẩng đầu tu ừng ực mấy ngụm lớn. Bỗng Điền Chính Quốc nhìn yết hầu hắn lên xuống, không hiểu sao lại cảm thấy rất sexy.
Tay cũng sexy, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Kim Thái Hanh không uống hết nước trong chai, Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân hơi khô miệng, sau khi nhận lấy thì cậu uống nốt chỗ nước Kim Thái Hanh uống còn thừa. Vừa uống xong, Kim Thái Hanh bỗng nhiên nhào tới, đè cậu ngã xuống giường.
Điền Chính Quốc bị đè suýt thì tắt thở, đôi mắt run rẩy nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nhìn cậu, hôn cậu, nói: "Tốt quá."
Giọng nói vẫn có men say, ánh mắt cũng như bị rượu nhuộm đến choáng váng, toát ra tình cảm nồng nàn như say mê.
"Cái gì tốt?" Điền Chính Quốc hỏi.
"Có em thật tốt." Kim Thái Hanh nói.
Lần này Điền Chính Quốc không cười, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, cậu vươn tay ra, sờ lên mặt Kim Thái Hanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro