15. Số Trời Đã Định
Thoáng chốc hai ngày đã trôi qua, Tranh Tinh tìm Điền Chính Quốc bằng rất nhiều cách, thậm chí còn nhờ bạn bè làm bên cảnh sát. Nhưng Điền Chính Quốc không mất tích nên họ không thể báo cảnh sát xử lý. Secret và Tô Á Nam cũng nhờ không ít bạn bè nhưng không thu được kết quả gì. Điền Chính Quốc như thể đã bốc hơi vào không khí và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Thật ra cậu vẫn ở Thượng Hải, ở một nơi cậu không thích lắm để làm đầu bếp ngắn ngày.
Kim Thạc Trân rất vui, sáng sáng đúng giờ anh ra chợ mua đồ mình muốn ăn rồi ngồi chờ đến bữa cơm, thậm chí anh còn dặn trợ lý tạm ngừng công việc mấy ngày, dành thời gian ở nhà để nghỉ ngơi và thưởng thức các ngón ngon.
Lúc không nấu cơm Điền Chính Quốc cũng không nói gì, chỉ yên lặng đọc sách trên tủ. Kim Thạc Trân cũng không có ý định quấy rầy cậu, vì trong mấy ngày Điền Chính Quốc ở đây, Thạc Trân tận mắt quan sát và thấy tâm trạng của cậu ấy đã bình tĩnh lại, cũng không thấy cậu ấy uống thuốc nữa.
Anh biết Điền Chính Quốc đang đợi visa, chỉ cần có visa cậu ấy sẽ bắt đầu chuyến du lịch khắp thế giới trên du thuyền. Có lúc anh rất muốn đi cùng Điền Chính Quốc, kiếm tiền bao lâu nay, một kỳ nghỉ thích hợp sẽ giúp cho anh có một tương lai tốt hơn. Đáng tiếc anh đã lên lịch cho mình đến sang năm rồi, thực hiện ước vọng này của anh cũng giống như chuyện nghìn lẻ một đêm. Vì thế anh rất hâm mộ Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc tắt điện thoại, dùng điện thoại của Kim Thạc Trân để liên lạc với công ty du lịch. Không lâu sau, công ty du dịch gọi điện thoại tới phòng làm việc của Kim Thạc Trân thông báo thời gian lên đường cụ thể là buổi chiều ngày kia.
Kim Thạc Trân lưu luyến nhưng vẫn rất vui vẻ chúc mừng Điền Chính Quốc, chúc cậu đi chơi vui vẻ và dặn dò cậu nhớ thường xuyên liên lạc. Điền Chính Quốc mỉm cười đồng ý.
Tối hôm đó, Điền Chính Quốc quyết định về nhà thu dọn đồ đạc. Cậu rất hiểu lịch làm việc của Secret và Tô Á Nam, tối nay họ đều có công việc cần hoàn thành nên chắc chắn sẽ không đợi trước cửa nhà cậu được.
Về tới nhà, cậu không bật đèn, nằm yên lặng trên sofa. Nhiều ngày không về, ngôi nhà có vẻ lạnh lẽo hơn. Cậu nhìn ánh đèn led sáng trên điện thoại, đó là tín hiệu báo có tin nhắn.
Lẽ ra cậu có thể bỏ qua, họ gọi điện đến vì muốn tìm cậu nhưng cậu đã quyết định ra đi rồi thì còn quan tâm làm gì nữa?
Trong lòng nghĩ thế nhưng tay cậu vẫn ấn phím nghe.
“Anh Chính Quốc, anh nghe điện thoại được không? Em biết anh đang ở nhà. Vì sao anh lại nghỉ việc? Vì sao?” Âm thanh phát ra theo trình tự thời gian từ cũ đến mới. Đây là giọng của trợ lý hiện tại của Tô Á Nam vào buổi chiều hôm cậu xin nghỉ việc.
Tiếp theo là các cuộc gọi có nội dung giống nhau, hỏi cậu vì sao không nghe điện thoại, vì sao nghỉ việc, vì sao không quan tâm đến họ, rất nhiều người gọi điện đến, Secret, Tô Á Nam, Tranh Tinh, Trí Thần, họ đều rất thân quen với cậu.
Cậu bất giác nhếch miệng cười không thành tiếng, không ngờ quan hệ của cậu với mọi người lại tốt đến thế.
Có lẽ sắp đến tin nhắn ngày hôm nay, cậu nghe rất lâu, sốt ruột muốn mau chóng nghe hết mọi tin nhắn, để còn thu dọn đồ đạc rồi nhốt mình trong phòng ngủ những ngày cuối cùng rồi thoải mái bắt đầu hành trình của mình.
“Chính Quốc, không có cậu thật sự mình rất buồn, cậu vẫn chưa hết giận sao? Xin lỗi, mình muốn nói với cậu lời xin lỗi, cậu tha thứ cho mình cũng được, không tha thứ cũng được, mong cậu cho mình cơ hội gặp để trực tiếp nói lời xin lỗi được không? Mình không ngăn cậu nghỉ việc, cậu quá mệt rồi, nghỉ việc cũng được, nhưng đừng rời xa mình được không? Mình không thể không có một người bạn như cậu.”
Giọng nói của Tô Á Nam đầy nước mắt. Cô ấy gọi điện thoại cho cậu nhiều nhất và cũng nói xin lỗi cậu nhiều nhất, nhưng cô ấy không biết, Điền Chính Quốc không hề cảm thấy cô ấy có lỗi với mình, nếu nhất định phải có một người nhận sai thì sẽ là cậu, cậu đã làm rối loạn cuộc sống của họ.
“Chính Quốc, anh có thể không nghỉ việc được không? Không có anh, thật sự Secret không biết phải làm gì, mọi việc đều rối tung. Chị Trương Như đã khóc không còn nước mắt rồi. Chính Quốc, mặc dù không thường xuyên nhìn thấy tình cảm bộc lộ trên mặt anh, nhưng em rất nhớ, thật sự em rất nhớ, cho dù anh không thích em, chỉ coi em là em trai. Nhưng em không thể ngăn mình ngưỡng mộ anb. Coi như là anh thương em được không? Để em liên lạc với anh, để em biết anh có khỏe không?”
Giọng của Bách Vũ Trạch càng ngày càng trầm xuống, không giống với tuổi của cậu ta, làng giải trí quả nhiên là một nơi để người ta rèn luyện.
“Chính Quốc, rất xin lỗi, tôi đã hiểu nhầm cậu. Nhưng tôi đã quyết định đến với Á Nam nên không thể làm phiền cậu nữa. Vì thế rất mong cậu nể mặt Á Nam mà quay về! Những ngày này, cô ấy rất buồn.”
Nghe thấy giọng của Kim Thái Hanh, đột nhiên Điền Chính Quốc lặng người rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đến với nhau rồi sao? Cho dù biết là hiểu nhầm cũng đã chọn lựa đến với nhau? Có vẻ như hắn đã thực sự bỏ cuộc rồi. Nhưng vậy thì sao, cậu bỏ đi cũng không hoàn toàn vì việc họ có đến với nhau hay không, lý do cậu bỏ đi một phần vì muốn mình có thể sống tiếp, muốn đau khổ dần dần ăn mòn cuộc sống của cậu chứ không phải là kết thúc cuộc sống của cậu trong chốc lát.
“Anh Chính Quốc, rốt cuộc anh ở đâu? Chị Á Nam vì đi tìm anh mà gặp tai nạn xe rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, em sợ chị ấy không qua khỏi. Nguyện vọng lớn nhất của chị ấy là muốn gặp anh lần cuối, anh nhận được tin nhắn thì mau đến được không? Nếu không tất cả sẽ muộn mất. Bọn em ở phòng cấp cứu, bệnh viện Hoa Sơn.”
Trợ lý của Tô Á Nam nói rất nhanh, có vẻ như đang vô cùng hoảng hốt và không biết phải làm gì. Điền Chính Quốc vừa nghe được tin đó giật mình. Cậu vội vàng chạy đến xem thông tin cuộc gọi, thời gian gọi đến trước khi cậu bước vào phòng vài phút.
Không kịp suy nghĩ, Điền Chính Quốc cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài. Trong bóng tối, cậu vấp vào góc bàn uống nước, ngã sấp trên mặt đất và bị chảy máu, cậu không có cảm giác gì. Trái tim cậu đau buốt, trong lòng vô cùng sợ hãi và khủng hoảng.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, Á Nam, nhất định phải đợi mình.
Cậu lái xe rất nhanh giữa dòng xe cộ đông đúc, vượt tốc độ và đèn đỏ cậu cũng không quan tâm.
Không bao lâu cậu đã đến bệnh viện Hoa Sơn, chạy vào khoa cấp cứu, sau khi hỏi được phòng bệnh của Tô Á Nam, cậu vội vàng chạy đến.
Những gì trước mắt khiến cậu ngạc nhiên, dừng bước lại nhưng theo quán tính cậu đứng không vững nên bị ngã.
Mọi người trong phòng bệnh nhìn thấy cậu thì vô cùng vui mừng, thấy cậu ngã đều định đứng dậy đỡ cậu, trong đó có cả Tô Á Nam.
“Không sao chứ?” Không nói dài dòng, Kim Thái Hanh ở gần cậu nhất đỡ cậu dậy.
Điền Chính Quốc không trả lời, cậu nhìn Tô Á Nam đang ngồi bên giường, trong đầu hiện lên cuộc điện thoại của người trợ lý.
“Anh Chính Quốc, rốt cuộc anh ở đâu? Chị Á Nam vì đi tìm anh mà gặp tai nạn xe, rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, em sợ chị ấy không qua khỏi. Nguyện vọng lớn nhất của chị ấy là muốn gặp anh lần cuối, anh nhận được tin nhắn thì mau đến được không? Nếu không tất cả sẽ muộn mất...”
Cậu cố gắng khớp nội dung của cuộc điện thoại và sự thật hiện ra trước mắt cậu nhưng không thể. Trái tim cậu bắt đẩu lạnh buốt, cuối cùng đóng băng và như ngừng đập.
Người trợ lý biết điều bước lên xin lỗi: “Anh Chính Quốc, em xin lỗi, bọn em chỉ muốn…”
“Chủ ý của ai?” Điền Chính Quốc ngắt lời, lạnh lùng hỏi.
“Em...”
“Là mình…” Tô Á Nam không né tránh, thẳng thắn nói.
Là chủ ý của cô, cô đã bắt người trợ lý gọi cuộc điện thoại đó. Đúng là lúc chiều, vì đi tìm Điền Chính Quốc khắp nơi mà cô gặp tai nạn nhỏ trên đường, đầu gối cô bị thương nên bệnh viện giữ lại để theo dõi.
Nhiều ngày như vậy không tìm thấy Điền Chính Quốc, cô hơi tức giận. Làm bạn nhiều năm như thế, trước đây chưa bao giờ gặp khó khăn, hai người luôn ở bên nhau; nhưng bây giờ chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, một suy nghĩ trẻ con mà Điền Chính Quốc biến mất, cô không thể chấp nhận được điều đó.
Cô muốn biết, rốt cuộc cô có còn chút vị trí nào trong lòng Điền Chính Quốc không, rốt cuộc họ có còn là bạn bè không, vì thế nên nghĩ ra sáng kiến này, chỉ cần Điền Chính Quốc xuất hiện, cô có thể tự tin hàn gắn lại vết thương giữa họ.
Ngoài người trợ lý và cô đều không ai biết việc này. Mọi người thấy Điền Chính Quốc đến đều nghĩ rằng cậu đã hết giận và tha thứ cho họ, nhưng vì sao thái độ của Điền Chính Quốc lại tuyệt vọng và lạnh lẽo đến thế.
Điền Chính Quốc gạt tay Kim Thái Hanh, không nhận ra mình đã không còn đủ sức để tự đứng vững mà cả người cậu đã dựa vào hắn. Cậu lảo đảo bước về phía Tô Á Nam, không ai dám chắn đường cậu, cũng không ai dám nói gì, phòng bệnh yên lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy chờ đợi.
Tô Á Nam muốn đưa tay ra đỡ lấy tay cậu nhưng bị cậu tránh đi, mọi người thấy cậu giơ cao tay lên. Bách Vũ Trạch đứng bên cạnh muốn ngăn lại nhưng động tác của cậu quá nhanh, cậu ta chưa kịp làm gì thì bàn tay của cậu đã hướng về phía mặt Tô Á Nam.
Mọi người đều ngừng thở, ngay cả Tô Á Nam cũng yên lặng nhắm mắt lại.
Nhưng không hề nghe thấy tiếng động nào. Tô Á Nam mở mắt, thấy tay Điền Chính Quốc dừng trước mặt mình.
Sắc mặt của Chính Quốc rất xấu, tái nhợt như không còn một tia máu. Cậu ấy lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt không thấy sự ấm áp, không thấy sự bao dung, chỉ thấy một cái nhìn sắc lạnh như dao.
Cậu không còn hận nữa.
Đột nhiên Điền Chính Quốc bật cười, tiếng cười của cậu khiến cho Tô Á Nam rùng mình, cô hiểu ra sự ngu ngốc của mình nhưng tất cả đã quá muộn.
Chỉ thấy Điền Chính Quốc mở miệng thốt lên một câu: “Tô Á Nam, cậu không còn là bạn của tôi nữa”.
Nói xong, cậu quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trước ánh mắt sững sờ của mọi người.
Bách Vũ Trạch và Kim Thái Hanh kịp phản ứng lại, cùng nhau chạy theo cậu. Khi ra đến cửa, Bách Vũ Trạch kéo tay Kim Thái Hanh lại, lạnh lùng nói với hắn: “Lẽ nào anh không ở bên bạn gái anh sao? Chính Quốc không cần anh phải quan tâm”.
Kim Thái Hanh dừng lại, một người vẫn được coi là đại lực sĩ như hắn tự nhiên bị Bách Vũ Trạch nhẹ nhàng đẩy sang một bên va cả vào tường.
Hắn nhìn về cánh cửa phòng bệnh đang khép lại, trong lòng buồn bã, đúng là hắn không có tư cách gì để đuổi theo cậu.
Bách Vũ Trạch chạy ra khỏi phòng bệnh thì không thấy bóng dáng Điền Chính Quốc đâu nữa. Mặc dù cậu ta không biết Tô Á Nam đã dùng cách nào để Điền Chính Quốc xuất hiện, nhưng cậu ta đoán chắc chắn đó không phải là cách hay, nếu không Chính Quốc đã không như thế điều này khiến cậu ta cảm thấy rất sợ.
Cậu ta chạy theo hướng trực giác mách bảo, khi đi qua cầu thang an toàn, thấy cửa an toàn đang rung lên giống như vừa có một người dùng một lực rất lớn để đẩy ra. Cậu ta bước về phía cầu thang an toàn.
Đẩy cửa ra, cậu ta bước rất nhanh về phía cầu thang. Vũ Trạch thấy Điền Chính Quốc nằm trên đất, toàn thân run rẩy, cậu đang cố gắng lấy chiếc túi rơi cách đó vài bậc thang.
Cậu ta ôm lấy Điền Chính Quốc, thấy khuôn mặt cậu vô cùng khổ sở, sắc mặt trắng tựa giấy, thậm chí trong suốt, có thể nhìn rõ mạch máu hiện lên sau làn da mỏng.
Cậu vẫn đang cố gắng vươn người về phía cầu thang để với lấy túi.
Bách Vũ Trạch lấy túi giúp cậu, Điền Chính Quốc lao đến đổ hết mọi thứ trong túi ra tìm vật gì đó.
Một cái lọ, bên ngoài có ghi là Vitamin E. Cậu ta thấy Điền Chính Quốc mở nắp, đổ ra một nắm thuốc rồi không nghĩ gì đưa lên miệng. Cũng may thuốc trong lọ không nhiều, Bách Vũ Trạch nhanh tay ngăn lại làm rơi hết xuống đất nên Điền Chính Quốc chỉ uống được hai, ba viên.
“Sao thế? Anh sao thế?” Bách Vũ Trạch giữ lấy cậu, cảm thấy rất lạ. “Em đi tìm bác sĩ đến, anh đợi một lát.” Cậu ta muốn đặt cậu xuống đất nhưng bị cậu giữ áo lại.
“Đừng đi... đừng đi... ôm tôi một lát, một lát là khỏe thôi.” Cậu dựa đầu vào lòng cậu, cố gắng cảm nhận hương thơm trên người cậu ta.
Hương thơm quen thuộc có tác dụng nhanh hơn thuốc, cậu cảm thấy mình khá hơn rất nhiều, cậu thở dễ dàng hơn, ngoại trừ cảm giác khó chịu vẫn chưa hết.
Bên ngoài cửa an toàn, Kim Thái Hanh đứng yên lặng, hắn nhìn thấy cảnh hiện ra trước mắt và vô cùng buồn bã.
Vừa rồi hắn đã biết cái mà Tô Á Nam gọi là biện pháp hay, sau khi trách móc vài câu, hắn không yên tâm chạy ra ngoài và nhìn thấy cảnh đó.
Điền Chính Quốc nhỏ bé dựa vào lòng Bách Vũ Trạch, hình ảnh hai người rất thân thiết và đẹp như một bức tranh.
Bỗng nhiên hắn không đủ dũng khí mở cửa phá tan bức tranh đẹp đẽ đó.
Cuối cùng, quan hệ giữa họ đã trở thành hai đường thẳng song song, dần dần xa nhau và không thể có giao điểm.
Nhưng như vậy cũng tốt. Bách Vũ Trạch có thể giữ cậu ấy lại, hắn có thể tiếp tục được nhìn thấy cậu ấy.
Lúc này, hắn đột nhiên nhận ra mình đã yêu Điền Chính Quốc rất sâu sắc nhưng tất cả đã muộn rồi.
Điền Chính Quốc bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng đẩy Bách Vũ Trạch ra rồi ngồi dậy. Cậu từ từ thu dọn các thứ rơi ra trên mặt đất, không nói câu nào với Bách Vũ Trạch.
“Anh sao thế? Vừa rồi...”
“Hơi đau đầu thôi.” Cậu vẫn không ngẩng đầu lên.
“Đau đầu? Đau đầu mà uống vitamin E có thể khỏi sao?”
“Khỏi được.”
“Em không tin.”
“Không cần cậu tin.”
Bách Vũ Trạch không biết phải nói gì, Điền Chính Quốc không thay đổi sắc mặt, cậu ta dường như chưa bao giờ hiểu được cậu. Nói dối mà vẫn khiến người khác không thể nghi ngờ, chỉ Điền Chính Quốc mới làm được điều đó!
“Em đưa anh đi khám bác sĩ.”
“Không cần, tôi muốn về nhà.”
“Coi như không nhìn thấy cơn đau đầu vừa rồi, chân của anh bị thương cần phải chữa trị.” Mắt Bách Vũ Trạch đỏ hoe, cậu ta không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Không sao, tôi có thể tự xử lý được.” Điền Chính Quốc vẫn không để tâm đến cậu ta, thu dọn đổ rồi cố gắng đứng dậy, cậu thấy chóng mặt.
Bách Vũ Trạch không còn cách nào khác, cậu ta không dám ép cậu đến bác sĩ nên đành đưa cậu về nhà. Cậu ta bước đến trước cửa nhà cậu rồi không muốn rời đi.
Về đến nhà, Điền Chính Quốc chưa hồi phục hẳn, cậu nằm trên giường, để mặc cho cậu ta giúp cậu cầm máu, bôi thuốc.
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng trống rỗng.
Cậu không thể chấp nhận Tô Á Nam có thể đem chuyện tai nạn xe ra làm trò đùa. Cậu đã từng trải qua sự tuyệt vọng và đau khổ mà cả đời này cậu không thể chịu đựng thêm một lần nữa. Nếu Tô Á Nam không nói dối để ép cậu xuất hiện mà dùng cách khác thì cậu sẽ không trách cô ấy, nhưng cô ấy không thể hiểu tất cả những điều cậu đã trải qua.
Vì thế cậu không thể tha thứ.
Sức khỏe của cậu không thể chịu đựng những biến cố như thế, cậu yếu đuối đến mức không thể quan tâm đến bất kỳ việc gì nữa. Cậu không ngừng gặp ác mộng đến mức toát mồ hôi mà không sao tỉnh dậy được.
Bách Vũ Trạch gọi điện cho Kim Thái Hanh, báo cho hắn là mình đã tìm thấy Chính Quốc để Tô Á Nam không lo lắng, ngoài ra cậu ta không nói thêm gì nữa.
Đặt điện thoại xuống, lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho Điền Chính Quốc, cậu ta không kìm nén được tình cảm cầm lấy tay cậu. Cậu mong manh như một con búp bê làm bằng thủy tinh, chỉ cần không cẩn thận là có thể vỡ ra thành trăm nghìn mảnh. Đây là điều cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí cậu ta không biết con người mạnh mẽ trong Điền Chính Quốc đã đi đâu. Trước đây cậu ta cảm thấy cậu yếu đuối vì ở con người cậu toát ra một vẻ cô độc buồn bã, nhưng tình trạng hiện tại của cậu khiến cậu ta không chịu nổi.
Có phải quan hệ giữa họ đã phát triển hơn bình thường rồi không? Có phải họ cũng sắp giống như Kim Thái Hanh và Tô Á Nam không? Cuối cùng cậu ta đã khiến cậu động lòng rồi sao?
Cho dù là gì cậu ta cũng không thể buông tay cậu ra. Cậu ta cần phải ở bên cậu, không để cậu chạy thoát một lần nữa, không để cậu tiếp tục chịu tổn thương. Cậu ta có thể bảo vệ cậu, chắc chắn là có thể.
Cậu ta nhớ đến vẻ đau đớn kỳ lạ của Điền Chính Quốc lúc ở bệnh viện mà không sao hiểu nổi, còn những viên thuốc rơi ra từ lọ thuốc có ghi là Vitamin E, cậu ta có thể khẳng định đó không phải là Vitamin E.
Đó là thuốc gì? Cậu ta lấy khăn ăn gói vài viên thuốc cất đi, quyết định sẽ tìm bố của bạn làm bác sĩ nhờ kiểm tra xem. Cậu ta cảm thấy Điền Chính Quốc đang có điều gì đó giấu mọi người.
Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc tỉnh dậy, thấy vô cùng mệt mỏi, mệt hơn cả lúc say rượu, cậu ngồi dậy cho tỉnh táo rồi bước ra khỏi phòng ngủ để lấy nước uống. Bước đến cửa nhà bếp, cậu nghe thấy có tiếng nói chuyện.
Cậu nhìn vào trong, thấy Bách Vũ Trạch đang đứng quay lưng về phía cậu, nghiêng đầu kẹp điện thoại vừa nói chuyện vừa làm gì đó.
“Như thế này được chưa ạ? Sau khi sôi rồi thì không cần xem sao? Mẹ, sao con thấy lúc mẹ nấu không như vậy?”
Người ở đầu dây bên kia nói vài câu rất to, Bách Vũ Trạch vội vàng hạ thấp giọng cầu hòa rồi cảm ơn với thái độ rất kính trọng và tắt điện thoại.
Đặt điện thoại sang một bên, cậu ta vô cùng cẩn thận dùng muôi khuấy khuấy nồi rồi mới yên tâm đậy vung lại.
Quay lại thấy Điền Chính Quốc đang đứng ở cửa, giống như đứa trẻ bị bắt quả tang, cậu ta đỏ mặt.
Cậu ta hơi lắp bắp chào Điền Chính Quốc: “Tỉnh rồi? Ơ, ... một lát nữa có thể ăn rồi”.
“Hình như cậu chưa bật bếp.” Nét mặt Điền Chính Quốc có vẻ như đang cười.
“Gì?” Bách Vũ Trạch quay đầu nhìn, quả nhiên không có lửa, xấu hổ đến mức cậu ta hận không tìm được khe hở nào để chui xuống đất.
Điền Chính Quốc không nói gì bước vào bếp, rót nước uống rồi ung dung làm đồ ăn sáng, Bách Vũ Trạch đành đứng nhìn. Cậu ta nghĩ đến việc mình phải đóng vai đầu bếp giỏi trong chương trình giải trí mà toát mồ hôi.
Vì trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn nên bữa sáng rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, ba bốn quả trứng ốp lết và một đĩa tương.
Hai người ngồi yên lặng ăn sáng. Không biết Điền Chính Quốc đang nghĩ gì, còn Bách Vũ Trạch cảm thấy không khí ấm áp khi ở cùng nhà với Điền Chính Quốc nên cũng đắm chìm vào suy nghĩ riêng.
Nếu cậu ta và Điền Chính Quốc mãi mãi như thế này thì tốt quá! Cậu ta sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Tay nghề nấu bếp của Điền Chính Quốc rất giỏi, món cháo trắng đơn giản cũng có thể nấu thơm ngon như vậy, hoàn toàn không giống với hương vị trước đây cậu ta đã từng ăn. Cậu ta không thích ăn cháo nhưng giờ thấy rất ngon, muốn được ăn mãi không ngừng.
“Cậu có thể về được rồi.”
Thấy Bách Vũ Trạch ăn xong, Điền Chính Quốc bảo cậu ta về. Nhưng Bách Vũ Trạch không để ý đến cậu, cầm bát vào bếp rửa rồi giúp Điền Chính Quốc dọn dẹp. Điền Chính Quốc vẫn ngồi yên, thấy Bách Vũ Trạch không ngừng bận rộn, dường như cậu ta nghĩ nếu cậu ta dừng tay thì sẽ phải về.
Nhà Điền Chính Quốc rất sạch nên cậu ta không có gì để dọn dẹp, thế là cậu ta quét nhà vài lần, lau bàn vài lần, còn định đi rửa bát vài lần nữa.
Điền Chính Quốc không nói gì, quay người bước vào phòng, đóng cửa lại. Qua cánh cửa, cậu nói với Bách Vũ Trạch: “Lúc đi giúp tôi đóng cửa”, rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
Bách Vũ Trạch không đi, cậu ta gọi điện cho Trương Như nói với cô ấy mình xin nghỉ để ở chỗ Điền Chính Quốc. May là công việc của họ gần đây cũng không nhiều, Trương Như đồng ý, dặn cậu nhất định phải giữ Điền Chính Quốc ở lại.
Chiều hôm đó, Tô Á Nam và Kim Thái Hanh đến. Bách Vũ Trạch mở cửa để họ vào thì nghe thấy tiếng khóa cửa từ phòng ngủ vọng lại.
Tô Á Nam muốn bước vào nhưng không còn đủ dũng khí nữa. Cô biết Điền Chính Quốc sẽ không tha thứ cho cô, quan hệ giữa họ đã bị phá vỡ vì hành động trẻ con của cô, không thể cứu vãn được nữa.
Kim Thái Hanh hỏi về tình trạng của Điền Chính Quốc, Bách Vũ Trạch cũng không muốn trả lời nên nói qua loa vài câu rồi thôi. Tô Á Nam nhờ Bách Vũ Trạch chăm sóc Điền Chính Quốc, cô chảy nước mắt, kéo Kim Thái Hanh đi về.
Bách Vũ Trạch bước tới cửa phòng ngủ, đưa tay muốn gõ cửa nhưng kiềm chế được, cậu ta dựa lưng vào cửa thở dài. Cậu ta không biết Điền Chính Quốc cũng đang đứng dựa vào cửa, cậu nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi, tận đáy lòng đang dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Không còn cách nào để hận nữa, cho dù điều đó đã xúc phạm đến tận đáy tâm can cậu. Cậu hận là không còn có thể hận Tô Á Nam được nữa. Tô Á Nam là bạn của cậu, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột, lẽ nào anh em phạm phải sai lầm mà không thể tha thứ được sao?
Tình trạng như thế kéo dài suốt mấy ngày. Bách Vũ Trạch không rời khỏi nhà Điền Chính Quốc một bước, sợ rằng khi bước ra khỏi cửa sẽ không quay vào được nữa. Cậu ta gọi điện thoại đặt cơm đến hàng ngày, cố gắng dỗ dành Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cũng không khách sáo, nếu nói Tô Á Nam là người thân thì Bách Vũ Trạch cũng là người thân, cậu không cần khách khí với người thân.
Lúc đầu, cậu trốn trong phòng ngủ, ghép mô hình tàu biển mà cậu đã mua từ rất lâu, sau đó hai người cùng nhau ghép mô hình trên bàn uống nước ngoài phòng khách, giống hệt như một đôi tình nhân hưởng thụ những gì tuyệt vời nhất trong thế giới của hai người.
Nhưng Bách Vũ Trạch biết họ không phải là một đôi tình nhân vì Điền Chính Quốc luôn đối xử với cậu như một người anh trai, ngầm nhắc nhở cậu ta không được vượt qua giới hạn đó, nếu không quan hệ giữa họ sẽ bị cắt đứt.
Cậu ta thực sự rất buồn nhưng không dám đòi hỏi quá nhiều, dù sao được ở bên Điền Chính Quốc cũng đã là một việc rất vui rồi. Trong tất cả mọi người, chỉ có cậu ta luôn ở bên Điền Chính Quốc.
“Hai ngày nữa, mọi người phải đi Hải Nam đúng không?” Điền Chính Quốc thờ ơ hỏi, ánh mắt không rời khỏi mô hình chiếc tàu biển.
Bách Vũ Trạch nhớ lại cuộc điện thoại của Trương Như lúc sáng, buồn bã gật đầu.
Cậu ta đã nghỉ mấy ngày rồi, công việc ở Thượng Hải có thể lùi lại nhưng không thể không đi Hải Nam. Cậu ta bắt đầu lo lắng, nếu Điền Chính Quốc tranh thủ lúc cậu đi Hải Nam để bỏ đi thì sẽ phải làm thế nào? Cho dù có bị coi là làm việc cảm tính giống trẻ con thì cậu cũng không muốn rời Điền Chính Quốc nửa bước.
Lấy miếng ghép cuối cùng dán vào, mô hình chiếc tàu đã được hoàn thành, Điền Chính Quốc thở dài. Chuyến du lịch bằng du thuyền đã vụt khỏi tầm tay, cậu chỉ còn cách này để hoàn thành mơ ước bé nhỏ của mình.
Tất cả là do số trời đã định, số trời không cho cậu rời xa họ. Đã biết là không thể rời xa, vì sao cậu còn lựa chọn làm một con chim đà điểu chui đầu xuống cát?
Cậu cẩn thận đặt mô hình chiếc tàu lên nóc tivi, quay về phòng ngủ thay quần áo. Khi cậu xuất hiện ở phòng khách, Bách Vũ Trạch hoàn toàn không hiểu.
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Về Tranh Tinh.”
“Anh...anh muốn lấy lại đơn xin nghỉ việc?”
Điền Chính Quốc không trả lời nhưng gật đầu.
Ngồi trên xe của cậu, Bách Vũ Trạch vẫn cảm thấy rất mông lung. Vì sao cậu ta vẫn chưa tìm ra cách thuyết phục cậu mà đã giành thắng lợi rồi?
Nhưng cậu đồng ý quay lại là tốt rồi, mọi người cũng chỉ cần như vậy là đủ.
Số trời đã định, cậu không thể rời xa hắn và mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro