Chap 39: Giữa Khu Rừng


Jimin chậm rãi bước qua khu rừng tối, những cành cây khẳng khiu vươn ra như những bàn tay quỷ dữ. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh của màn đêm và một mùi tanh nồng kỳ lạ.

Hắn dừng bước.

Cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực.

Một thứ gì đó đang theo dõi hắn.

Jimin nheo mắt, lặng lẽ rút vũ khí, cơ thể căng như dây cung. Trong không gian im lặng đến rợn người, một âm thanh kỳ quái vang lên—tiếng sột soạt của lá cây bị nghiền nát, tiếng rên rỉ gằn lên như một sự hiện diện đến từ nơi tăm tối nhất.

Rồi, từ trong bóng đêm, chúng xuất hiện.

Những sinh vật biến dị—không rõ là quỷ hay thú—lớp da chúng xù xì, có chỗ như bị thối rữa, có chỗ lại cứng như giáp sắt. Đôi mắt chúng phát sáng đỏ ngầu, hàm răng sắc nhọn nhỏ dãi xuống nền đất.

Chúng không giống với bất kỳ con quỷ nào mà Jimin từng đối mặt.

"Quái thật..." hắn lẩm bẩm, lùi một bước.

Không chút báo trước, một con lao đến với tốc độ kinh hoàng!

Jimin phản xạ nhanh chóng, né sang một bên rồi vung lưỡi dao chém xuống.

Keng!

Cú chém đáng lẽ phải cắt đôi con quái lại chỉ để lại một vết xước mờ trên lớp da dày của nó.

Jimin siết chặt vũ khí, mồ hôi rịn trên trán.

"Mạnh hơn quỷ cấp trung sao?"

Những con quái còn lại bắt đầu bao vây hắn, ánh mắt lóe lên sự khát máu.

Jimin xoay người, cắn chặt răng. Hắn tung một loạt đòn tấn công, những đường kiếm sắc bén xé gió, nhưng không thể hạ gục chúng. Trái lại, lũ quái vật ngày càng hung hãn hơn, như thể chúng không biết đau đớn.

Hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, hơi thở trở nên gấp gáp.

Số lượng của chúng quá đông.

Móng vuốt cào rách vai hắn, để lại vết thương sâu rớm máu. Jimin khựng lại, một con khác nhân cơ hội lao tới, tát hắn văng mạnh vào gốc cây.

Cả cơ thể như muốn vỡ vụn.

Jimin cảm thấy đôi mắt mình mờ đi, ý thức dần trôi theo cơn đau.

Có lẽ… hôm nay hắn chết ở đây thật rồi.

Nhưng ngay lúc đó—

Một cơn gió mạnh thổi qua, và tất cả mọi thứ như chững lại.

Jimin lờ mờ nhìn thấy một bóng đen lướt qua, nhanh đến mức mắt thường gần như không theo kịp.

Xoẹt!

Một đường cắt hoàn hảo, một con quái vật bị xẻ đôi ngay tại chỗ.

Tiếp theo là một tiếng gầm rú ghê rợn, rồi bầu không khí chợt trở nên im ắng.

Jimin cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to khi nhận ra người vừa xuất hiện.

"Min… Yoongi…?"

Gã đứng đó, áo choàng đen phấp phới trong đêm, đôi mắt sắc lạnh không chút cảm xúc.

Không thèm nhìn Jimin lấy một cái, Yoongi chỉ vươn tay, phẩy nhẹ một cái.

Toàn bộ đám quái vật còn lại đồng loạt bị xé nát như giấy vụn.

Không một tiếng động. Không một sự phản kháng.

Chúng chỉ đơn giản… biến mất.

Jimin kinh hãi.

Quỷ cấp cao? Không, thậm chí cả quỷ cấp cao cũng không thể làm điều này một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, cơ thể Yoongi đã nhẹ nhàng bay lên không trung.

"Chết tiệt, ngươi—!"

Hắn cố gắng cất tiếng, nhưng đã quá muộn.

Min Yoongi… đã biến mất vào màn đêm.

Jimin tựa đầu vào gốc cây, thở dốc.

Hắn không thể hiểu nổi.

Gã lẽ ra có thể để mặc hắn chết ở đây.

Nhưng không, Min Yoongi đã cứu hắn.

Mà không nói bất kỳ lời nào.

Jimin nhìn lên bầu trời đầy sao, trái tim rối bời.

Gã quỷ này… rốt cuộc là muốn gì?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro