6 - Quá khứ của họ có nhau

Jungkook đang ngồi trên bàn ăn, đối diện với đôi tình nhân đang cười nói. Khi nghĩ đến fetish được làm tình 3 người, cậu không hề nghĩ đến cảnh tượng bình-thường-không-có-tình-dục này. Ban đầu cậu ăn ngấu nghiến một cách thoải mái, khỏa lấp cơn đói của chính mình. Nhưng cho đến giờ, cậu lại thấy ngang bụng và khó nuốt thêm bất kỳ thứ gì khác.

"Và nếu em cứ bám lấy con ngựa đó, Tae Tae, sẽ có ngày anh gặp em ở bệnh viện cho xem,... Em nói xem, có đúng không? Jungkook?"

Tiếng gọi của Jimin làm cậu bừng tỉnh. Cậu thực sự không hề chú ý họ đã nói gì, và bản thân họ thoải mái ra sao trong tình huống này. Đúng nhỉ, cậu là người được trả tiền để ở đây. Họ có cả một xấp hồ sơ dày về cậu, rằng cậu là ai, đến từ đâu, đang làm gì, khỏe mạnh ra sao. Còn cậu thì không biết bất cứ điều gì về cuộc đời của họ hết.

"E-em không biết... Em xin lỗi, em đã không được chú ý". Jungkook gãi đầu, và nhận ra một khoảnh khắc im lặng giữa ba người. Bức tường chắn giữa cậu và hai người họ bỗng trồi lên một cách vững chắc. Khác với khi ở trên giường, Jungkook tự tin và bạo dạn, thì ở đây, cậu lại chỉ là một chàng trai hay ngại ngùng và nhỏ bé.

Jimin với lấy tay cậu ở trên bàn, nắm lấy và siết nhẹ. Hơi ấm từ bàn tay anh truyền đến, an ủi cậu. Nhưng tất cả những gì cậu nghĩ đến là, có phải người kia đang hơi sốt?

"Không sao mà, là tụi anh nói nhảm rồi. Anh muốn tạo không khí thoải mái một chút, để có thể hiểu rõ hơn về em, Jungkook à"

Jungkook ngẩng lên nhìn anh, và bắt gặp cả Taehyung cũng đang chăm chú nhìn cậu giống như Jimin vậy, kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời.

"Em.. thì có gì đâu, chắc anh cũng đọc hồ sơ của em rồi..."

"Vậy mà em vẫn làm tụi anh ngạc nhiên hết sức, vì sự chu đáo của em. Nên anh muốn biết về em nhiều hơn,... và không biết, em có muốn biết gì về tụi anh không..."

Jungkook nuốt nước bọt. Con sói trong lòng luôn hướng về Jimin và gào thét. Muốn chứ, nó muốn biết hết về người ấy, về Omega mà nó đắm say. Muốn được ngồi cạnh và ôm anh, thoải mái chọc ghẹo và hôn lên môi anh như Taehyung đã làm.

Còn cậu, cậu lại liếc sang Taehyung, trước khi rời mắt sang nhìn Jimin. Cậu gật đầu.

"Vậy, mình chơi hỏi đáp đi. Mỗi người hỏi một câu, theo vòng tròn nhé. Và chúng mình đều phải nói thật, được chứ?"

Taehyung hứng chí gật đầu, và Jungkook bắt chước theo, muộn hơn một chút.

"Vậy, anh bắt đầu trước nhé". Jimin lên tiếng và quay sang Taehyung. "Em biết Jungkook từ trước, hửm?"

Jungkook chột dạ, vậy là Taehyung chưa hề kể cho Jimin nghe câu chuyện tối qua. Liệu anh ấy có nói thật không, kể rằng mình đã được cậu tỏ tình thế nào... Nếu Jimin biết chuyện, anh có nổi giận không? Cậu có vướng vào rắc rối nào không?

"Cậu ấy gặp em ở New Zealand, 3 năm trước, cha tài trợ cho hội thảo ở đó, và Jungkook là một trong các nhiếp ảnh gia tham dự". Taehyung nói khi chăm chú nhìn Jimin. Khi cậu đang thở phào rằng anh không nhắc đến, thì bỗng Taehyung lại quay sang cậu, tiếp lời. "Em không hề để ý đến ai ở đó, nhưng hôm qua, cậu ấy nói rằng đã từng thích em".

Jungkook đỏ bừng mặt, lo sợ dấy lên trong lòng. Thế nhưng Jimin chỉ thốt lên "Woa, tình cơ vậy?" và sau đó mỉm cười dịu dàng.

"Bây giờ em còn thích Tae Tae không?" Jimin chúi người về phía cậu, và mặc dù đôi mắt anh chỉ chứa đựng sự tò mò, nhưng cậu vẫn sợ phải nói ra câu trả lời.

"Ơ kìa, đến em hỏi mà Jimin". Taehyung nhắc nhở, và con mèo tóc hồng chu môi giận dỗi, nhưng vẫn yên lặng trở lại. "Vậy nhiếp ảnh gia Jeon, cậu có biết Jimin là ai không?"

Nụ cười trên khuôn mặt Jimin chợt tắt, và anh lúng túng quay mặt sang hướng khác. Jungkook thấy khó hiểu về phản ứng ấy, và ngay lập tức cậu lắc đầu, muốn nhanh chóng nhận được câu trả lời từ Taehyung.

"Em phải hỏi Jimin chứ"

Cậu lại quay sang Jimin và chờ đợi, song người kia mặt trắng bệch và lảng tránh ánh mắt của cậu. Taehyung nắm lấy một bàn tay anh, đưa nó lên miệng và hôn nhẹ. Anh thầm thì. "Tùy anh, Jimin, nếu anh muốn chia sẻ, em theo anh".

Jungkook nhìn cảnh tượng trước mặt và tò mò không thôi. Nhưng đâu đó trong lòng cậu, có một nỗi lo sợ sự thật sắp bày ra trước mặt. Jimin thật sự bối rối, trái ngược hoàn toàn với vẻ thoải mái, tự tin khi nãy, và cậu không muốn sự thật mất lòng nào làm tổn thương anh. Bàn tay kia của anh vẫn đặt trên bàn, và cậu nắm lấy nó - ấm nóng.

"Anh không muốn nói cũng không sao. Em sẽ chờ đến khi anh tin tưởng... Tất nhiên là, trong trường hợp anh còn muốn gặp lại em..."

Jimin cảm động níu lấy tay cậu, và anh ngập ngừng cất lời.

"Anh là người mẫu, Jungkook. Đã giải nghệ, trước đây hoạt động với cái tên... Baby J"

Jungkook trợn tròn mắt. Nếu một người đơn giản là thích hóng hớt chuyện showbiz, có ai tầm tuổi cậu mà không biết đến Baby J? Ban đầu cậu còn tự trách bản thân, theo nghề nhiếp ảnh nhưng không nhận ra anh là người mẫu. Thế nhưng một mảnh ký ức về bài báo giải nghệ của anh hiện lên trong tâm trí. Đó cũng là chuyện của hơn 10 năm trước rồi.

Có lẽ khi ấy Baby J mới chỉ 17-18 tuổi gì đó, không quá trẻ để nổi danh trong làng mốt, nhưng thực sự non nớt khi vươn mình ra thế giới. Một người mẫu Hàn Quốc trẻ tuổi với vẻ đẹp phi giới tính. Khi đó, Baby J thực sự đã gây ra nhiều tranh cãi khi sải bước trên sàn diễn độc lập, và anh chịu rất nhiều áp lực kỳ thị khi là người châu Á, và là Omega đầu tiên trong làng mẫu quốc tế. Rất nhiều nhà mốt coi trọng anh, nhưng cũng có rất nhiều tai tiếng vây quanh anh. Và cái giá của kẻ đi đầu thường rất lớn. Người ta không muốn một chủng loài nhỏ bé đại diện cho một 'giới tính' mới. Người ta cũng tranh cãi xem Omega hay Alpha khi ấy có phải là một 'giới tính' hay không. Và nếu anh không là giới tính gì, thì anh đại diện cho cái gì khi sải bước trên sàn diễn?

Baby J đã đứng lên đấu tranh, nhưng khi ấy chưa có ai bảo vệ 'quyền lợi của Omega' hết. Sau đó thì anh giải nghệ, không ai biết anh đi đâu, và cái tên dần bị quên lãng.

"Em rất tiếc, Jimin". Cậu thực lòng nói vậy. Sau thời của anh, đã có rất nhiều Omega thành công lấn sân vào làng mẫu, và dần được chấp thuận. Nếu Jimin nổi danh muộn hơn một chút, hay ít nhất khi đó, có ai đó đứng dậy đấu tranh cùng anh, có lẽ anh đã không phải đánh đổi bằng cả sự nghiệp.

"Chuyện cũng qua lâu rồi, anh cũng không còn buồn nữa" - Jimin nói, bàn tay nắm lấy tay cậu, lúc lắc dễ thương. Taehyung cũng chồm tới hôn lên má anh, thầm thì cổ vũ.

"Em bé của em, giỏi lắm"

Jimin quay sang Taehyung và mỉm cười. "Vậy em có muốn kể câu chuyện cuộc đời em không nè?"

Jungkook cũng quay sang Taehyung đầy háo hức, nhưng cậu vẫn nắm chặt tay của Jimin. Chú gấu kia cũng nhếch miệng cười với cậu.

"Anh giàu" - Taehyung nhún vai.

Jimin bật cười tít mắt, còn đánh nhẹ vào vai người yêu. Tiếng anh trong trẻo cất lên, và đôi mắt cong lại như hai vầng trăng sáng lấp lánh. Mọi thứ anh làm đều đáng yêu quá đỗi.

Jungkook cũng mỉm cười hùa theo, nhưng là vì nét đáng yêu trên khuôn mặt hai người lớn, chứ cậu không hiểu, giàu thì có gì đáng cười. Đến khi Jimin rút tay mình khỏi tay cậu, đưa lên lau nước mắt vì cười quá nhiều, Taehyung mới trầm ổn cất lời.

"Anh là cô nhi, 8 tuổi được người ta nhận nuôi. Anh sang Pháp và học chơi đàn. Sau đó người đó mất. Anh lưu lạc ở Pháp 4 năm, được Jimin cưu mang, từ tay trắng trở nên cũng có danh tiếng. Rồi lại được cha anh bây giờ nhận nuôi lần nữa".

"Mùa đông ở Bordeaux buốt giá cực kỳ. Lúc anh gặp Tae Tae, em ấy còn đang lang thang phát báo với vài mảnh áo mỏng tang... Cả người em đỏ ửng lên, nhỉ"

Taehyung bật cười gật đầu. "Còn anh thì nghĩ rằng cởi áo và ôm em sẽ giúp em hết lạnh. Rồi hai đứa suýt chết cóng nếu không được quản lý của anh tìm thấy..."

Jungkook ngẩn người nhìn Taehyung, thì ra anh có tuổi thơ nhiều khó khăn như vậy. Nếu so sánh với hai người họ, cuộc đời cậu thực sự rất êm đềm. Ấy vậy mà cách họ kể lại, nghe mới nhẹ nhàng làm sao. Phải chăng vì họ có nhau để mà an ủi, mà dựa vào?

"Vậy, hai người ở bên nhau, cũng phải mười mấy năm rồi nhỉ..." - Jungkook buột miệng

"Mười bốn năm... vậy mà anh ấy chỉ mới nhận lời cầu hôn của anh từ năm ngoái thôi đấy". Taehyung âu yếm nhìn Jimin, đưa tay vuốt lọn tóc mái của người thương. Ngọt ngào ngập tràn trong ánh mắt. Tình cảm của họ vô cùng gắn bó, so sánh với sự cảm nắng của cậu với cả hai nghe hết sức buồn cười. Họ đã bên nhau mười bốn năm, là một trăm sáu mươi tám kỳ trăng Jimin chịu đựng một mình, nhất định không tìm Alpha để trải qua kỳ phát tình. Sự thống khổ ấy chỉ có Taehyung nhìn thấy, và có lẽ vì thế nên anh mới quyết định đi tìm Alpha cho người mình thương.

Jungkook máy móc cười đáp trả. Cậu gần như không có cách nào xen vào giữa tình cảm của hai người. Được làm 'bạn tình' cùng nhau đã là may mắn lắm rồi. Và cậu nên thoả mãn với điều đó. 'Đừng mong cầu gì thêm' - Jungkook tự nhủ, nếu không muốn bản thân nhận lại chỉ toàn quả đắng.

"Em không sao chứ" - Jimin vươn người về phía cậu. "Mùi của em... đắng quá"

Jungkook giật mình, theo bản năng đưa tay lên che cổ, khống chế lại mùi hương. Cậu cũng lúng túng tránh ánh mắt của cả hai. Thế nhưng Taehyung nhạy cảm, cùng với Jimin dễ dàng thấu hiểu cậu qua pheromone, có lẽ cậu chẳng giấu họ được điều gì.

"Em không sao, chỉ là... có chút ngưỡng mộ hai người". Cậu cười ngượng. "Em cũng muốn, tìm được một nửa tri kỷ như vậy..."

"Em nhất định sẽ tìm được mà.." Jimin đứng lên và cố gắng chạm vào má cậu. Jimin ngọt ngào quá đỗi. "Jungkook vừa đáng yêu, vừa tử tế, lại dịu dàng, hiểu chuyện. Có ai mà không muốn em cơ chứ?"

Jungkook vươn người để anh chạm tay vào má mình, rồi nhận thêm một cái xoa đầu. Cậu tỏ vẻ hạnh phúc như một cậu bé ngoan. Thế nhưng, cậu vẫn phải nuốt vào từng cơn pheromone đắng ngắt trong miệng.

Cho đến khi Taehyung trầm ngâm cất tiếng, mới khiến tim cậu đập rộn ràng trở lại.

"Một phần ba không được sao, Jungkook?"

Jimin quay lại nhìn anh khó hiểu. Taehyung đành ôm anh ngồi xuống, ngọt ngào giải thích.

"Cậu ấy nói muốn tìm một nửa cho riêng mình, nhưng tối qua, Jungkook đã nói thích anh, thích em, và muốn ở bên tụi mình lâu dài, kể cả ngoài kỳ phát tình..."

Jungkook thấy mặt mình đỏ lựng, xấu hổ ngượng ngùng. Nhưng cậu nhận ra vành tai Jimin còn đỏ dữ hơn nữa. Anh quay sang nhìn cậu, và cậu bối rối gật đầu.

"Em thích anh, Jimin, cho em ở bên hai người... nhé?"

Jungkook như thấy hoa nở trong lòng, cả cơ thể trở nên rạo rực. Cậu hồi hộp chờ đợi Jimin trả lời, như vậy thì cậu có thể chính thức bày tỏ tình yêu của mình với cả hai. Cậu có thể hôn anh, ôm anh, vòi vĩnh họ kể những câu chuyện mình chưa biết. Có thể tiếp nối bằng một trận ân ái rực lửa mữa cũng được. Như vậy thì sẽ thật thoả mãn...

"Không được!"

Jimin cương quyết lên tiếng, khiến bụng dạ cậu thắt lại. Không lẽ, anh không hài lòng với cậu sao?

"T-tại sao...?"

Jungkook rối bời và nhận ra mình nói trống không. Con sói trong lòng tru lên buồn bã, đau đớn khi bị Omega từ chối. Còn cậu thì vẫn lặng yên, bàng hoàng.

"Jungkook, em có thể hỗ trợ dịch vụ cho thuê Alpha bất cứ khi nào, đó là quyền của em. Nhưng anh không thể bắt em dính lấy bọn anh lâu dài được. Rồi em cũng cần kết đôi, cần tìm bạn đời cho mình chứ. Anh hay Tae Tae đều không thể ở bên em danh chính ngôn thuận. Rồi người ta sẽ nói sao? Bố mẹ em sẽ nghĩ như thế nào?"

Jimin đứng dậy và nói một tràng, khuôn mặt anh đỏ bừng như sắp khóc. Jungkook quên tiệt rằng anh đang mắng mình, chỉ thấy bản thân đau lòng khi anh mất bình tĩnh. Mùi cam trở nên chua chát lạ thường. Cậu bối rối quay sang Taehyung cầu cứu.

"Jimin, anh yêu, em tưởng anh cũng muốn như vậy? Ba người chúng ta..."

Taehyung còn chưa kịp nói hết, đã bị anh ngắt lời.

"Anh chỉ định nhờ cậy cậu ta mỗi tháng một lần... Tất nhiên là đến khi em có người yêu, Jungkook" - Anh quay sang phía cậu, ánh nhìn kiên định.

"Em có thể yêu anh, em sẽ yêu anh, nếu anh cho em cơ hội..."

Jungkook buột miệng, luống cuống níu giữ lấy sợi dây vô hình sắp bị anh cắt đứt. Cậu có cảm giác, nếu cậu không đấu tranh lúc này, đến cơ hội ở bên anh mỗi tháng một lần cũng sẽ biến mất.

"Em chỉ đang cảm nắng nhất thời thôi, đừng vì thế mà bỏ đi cuộc đời của em" - Jimin lạnh nhạt quay đầu.

Cuộc đời em? Anh biết gì về cuộc đời em cơ chứ, khi mà anh không sẵn sàng bước vào? Cậu cay đắng cắn môi, mùi cafe rang trở nên cháy khét. Ở bên họ là lựa chọn và mong muốn của cậu, nếu anh cũng thích cậu, tại sao phải đẩy cậu đi?

"Em nên về đi, Jungkook... Kỳ của anh sắp hết rồi, anh có thể tự trải qua được... Anh sẽ thanh toán đầy đủ qua..."

Jungkook đột ngột đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra sau tạo nên tiếng ồn nặng nề. Tự ái của cậu sôi lên sùng sục, như thể Jimin vừa xát muối vào lòng tự tôn của cậu, sau khi cứa vào đó vài nhát. Chua xót. Đó là tất cả những gì cậu cảm nhận được. Cậu thậm chí còn không dám nhìn Taehyung, trách cứ anh đã bày ra cho cậu mộng tưởng. Cậu chỉ cúi mặt, xấu hổ không nói nên lời.

Mất vài phút để ổn định cảm xúc, Jungkook mới cất lời.

"Để em giúp anh, lần cuối. Anh sốt cao rồi, Jimin".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro