7 (H) - Từ bỏ

Taehyung nghe cậu nói vậy, lo lắng quay sang nhìn người lớn. Mặt Jimin đỏ bừng, hơi thở khó nhọc. Taehyung không biết anh đang vào kỳ phát tình, hay đang ốm? Anh ghét việc không thể đoán biết này kinh khủng. Cơ thể Omega trong kỳ phát tình rất yếu, nếu Jimin cảm sốt, anh phải nhanh chóng đưa anh ấy đến bệnh viện. Nhưng nếu Jimin phát tình, thì việc mang anh ra khỏi nhà thật là nguy hiểm. Nếu như hỏi thẳng Jimin, lúc nào anh cũng nói mình ổn. Taehyung đau lòng khôn siết. Anh cắn môi và nhìn Jungkook cầu cứu.

"Anh ấy phát tình, nhưng có vẻ dữ dội hơn. Hoặc do... anh ấy ghét em"

"Anh vẫn nghe thấy đấy". Jimin nổi giận khi thấy hai người nhỏ tuổi về cùng một phe. Anh đâu phải một kẻ không biết chăm sóc bản thân, hay yếu đuối dựa dẫm vào người khác. Nếu không vì Taehyung đề nghị chuyện này, có lẽ anh đã nốc mấy viên thuốc ức chế và nhốt mình trong phòng rồi. Không gây phiền phức cho ai, cũng không chuốc lấy rắc rối cho mình.

Jimin chợt rùng mình, ngước lên nhìn 'kẻ rắc rối'. Mắt anh ướt nước làm mờ đi viễn cảnh trước mắt, và Omega trong anh thủ thỉ việc ôm lấy người kia. Cơ thể vạm vỡ, cao lớn. Mùi hương cafe đậm đặc lôi cuốn anh, và anh cay đắng nhận ra mình đã quen thuộc với mùi hương ấy, chỉ sau vài lần đánh mùi. Nếu bây giờ cậu rời đi, Omega trong anh sẽ khổ sở lắm.

Anh lắc mạnh đầu để bản thân thêm tỉnh táo, lại thấy cả hai người trẻ cùng lao đến bên anh với vẻ lo lắng. Anh chọn nắm lấy tay Taehyung, cố gắng kháng cự lại pheromone đang lan toả.

"Có Tae Tae ở đây rồi... hức.. đừng cố chấp nữa, Jungkook..."

"Em cố chấp sao?" Jungkook nghiến lợi. "Mới nãy anh còn tán dương em lắm mà, sao giờ đã ghét em rồi?"

"Không phải ghét... nhưng anh không thể.. chấp nhận.. ba người... Tae Tae đã khổ... vì anh...hức.. không thể...bắt em..."

Cậu thấy Taehyung cũng tròn mắt nhìn anh, rõ ràng không hiểu tâm tư của người kia. Jimin ngốc nghếch lại nghĩ cái gì trong đầu không biết. Anh đột ngột khuỵu xuống bàn, nước mắt trào ra, khiến tim hai người thót lại. Đến nước này thì cậu không nhịn con người này được nữa.

Jungkook giải phóng phần lớn pheromone đàn áp, thành công khiến người kia rên rỉ, ngưng hoàn toàn việc phản kháng. Anh dựa cả người lên vai Taehyung, vô lực nhìn cậu tiến đến.

"Anh thực sự sắp hết kỳ rồi, thêm một lần cuối thôi, nhé? Jimin? Em hứa, sau khi kết thúc... sẽ rời đi, không ép anh thêm nữa..."

Cậu thấy Taehyung hoảng hốt nhìn cậu, có lẽ vì cậu để một giọt nước trào ra khỏi khoé mi. Thế nhưng cậu chẳng cảm thấy xấu hổ. Cậu phải từ bỏ rồi. Ai bảo cậu vội vàng tỏ tình, ai bảo thâm tâm cậu dám mong chờ làm chi...

Jungkook kiên nhẫn chờ anh gật đầu, theo chân Taehyung bế anh ra phòng khách. Taehyung định đặt Jimin xuống đệm, nhưng người lớn nhất quyết không buông anh ra. Vì thế, anh đành ngồi trên ghế, ôm người yêu úp vào lòng mình, trong khi Jungkook áp sát sau lưng Jimin.

Cậu liếm vào vùng da gần tuyến mùi của anh một cách khao khát, tay luồn vào trong áo anh. Làm da nóng hổi va chạm với tay cậu, nhạy cảm run lên mỗi lần cậu lướt qua. Anh cố gắng kiềm chế tiếng rên, nhưng cơ thể lại run rẩy khi cậu hôn lên cổ, thành thục hơn tâm trí của anh rất nhiều.

"Đừng cắn môi, hôn em này, Jimin"

Taehyung kéo anh vào một nụ hôn say đắm, trong khi Jungkook luồn tay vào cạp quần của anh, tìm kiếm lỗ nhỏ và tiến vào. Cơn phát tình cuối có thể sẽ qua nhanh thôi, thế nhưng có lẽ vì biết phải để Alpha đi ngay, khiến cơn say lần này có vẻ nặng nề. Omega thút thít trên môi Taehyung, được người kia vỗ về.

"Em vào nhé"

Jungkook đứng dậy và tháo cúc quần. Cậu quỳ gối trên mép đệm, giữa hai chân mở rộng của Taehyung. Omega vòng tay ôm lấy cổ anh, dụi đầu vào đó, tránh hoàn toàn việc nhìn lên Alpha. Jungkook cắn môi, đeo bao cao su, rồi đặt đầu khấc của mình giữa lỗi ra vào, hùng dũng tiến quân.

Jimin vẫn chật chội như vậy, dù trưa nay đã lăn lộn vài hiệp với cậu. Không, phải nói là lỗ nhỏ kia co giãn quá tốt. Dù cậu có nong rộng nó ra, dù có chứa cả hai khối thịt của Alpha và vị hôn phu kia, thì nó cũng nhanh chóng co lại khi hoàn thành. Vách thịt bên trong nóng bừng, ẩm ướt, chào đón cậu với những âm thanh va chạm đầy hoan lạc.

"Jimin.. Xinh đẹp, không muốn nhìn em nữa sao?"

Xác định anh không hề có ý quay lại - như cậu dự đoán - cậu kéo bàn tay Taehyung lên che toàn toàn phần gáy của anh. Rồi cậu rúc mặt vào những ngón tay ấy, hít thở. Con sói trong cậu đang sung sướng tê dại vì được ra vào trong Omega kia. Nhưng nó không biết, chỉ cần việc này kết thúc, chỉ cần mùi cam quế hồi nồng nàn này tan biến, cậu sẽ không được gặp lại anh nữa.

Ý nghĩ ấy làm cậu nghiến chặt quai hàm, bấu tay vào eo của Jimin, dùng toàn mạng mà thúc vào, hết lần này đến lần khác. Nhịp nào cũng lút cán, lần nào cũng xẹt qua tuyến tiền liệt bên trong, khiến Jimin há miệng mà rên la. Và khi cậu đang điên cuồng trong khoái lạc như thế, một bàn tay thon dài áp vào má cậu, kéo lý trí của cậu trở về.

Jungkook nhận ra mình đang khóc, nấc lên cùng những tiếng gầm gừ. Bàn tay của Taehyung xoa nhẹ gò má cậu an ủi, và khuôn mặt anh sát gần bên đang lo lắng cho cậu. Khuôn mặt đẹp đẽ với một nụ cười buồn. Cậu chạm trán mình lên trán anh, hông vẫn không ngừng di chuyển.

"Anh cũng.. đâu có thích em, phải không?"

Jungkook thầm thì, những âm thanh nhỏ nhí tan biến vào không gian, chìm nghỉm giữa những tiến rên của Jimin. Không rõ anh có nghe thấy hay không, nhưng cũng chẳng quan trọng nữa. Cậu buông anh ra và tập trung vào những cú thúc, rượt đuổi theo khoái cảm đang bắt đầu căng tràn trong não.

Cho đến khi Jungkook thúc những nhịp cuối cùng, và đẩy cự vật của mình vào sâu trong anh, cậu vẫn không ngừng được cảm giác tiếc nuối. Lỗ nhỏ của anh co bóp dữ dội, sống động một cách vô thực quanh thân dưới của cậu. Jungkook run rẩy, gục đầu vào gáy của anh, hít thở. Mùi vị đặc quánh của cơn sốt nhanh chóng tan biến, và làn da anh cũng đã hạ nhiệt. Rải rác những lần hóc môn trồi lên tiếp theo, anh có thể dễ dàng xử lý. Nơi đây không còn cần cậu nữa.

Tấm lưng Jimin thở dốc, đồng điệu cùng Taehyung. Cậu né tránh ánh mắt thương hại của Beta, bởi người có khả năng cho phép cậu đi hay ở, giờ đang cự tuyệt quay lại nhìn cậu. Hương thơm cam quế bị thu lại nhanh chóng, khiến cậu không có cả thời giờ mà hối tiếc.

Jungkook chậm rãi rút ra, kéo bỏ bao cao su vào thùng rác bên cạnh. Rồi cậu đứng dậy, cởi chiếc áo đang mặc ra và đặt trên ghế, tiến đến bàn ăn để với lấy balo, đi ra cửa. Toàn bộ quá trình cậu đều cúi đầu, không nói một lời.

Cho đến khi chính tay cậu kéo cánh cửa đóng sau lưng mình, một làn hơi sương xịt ra như thể đuổi khéo cậu về. Jungkook tựa lưng vào cửa, gục đầu vào bàn tay, cay đắng hít thở nốt mùi hương của anh còn sót lại của anh. Rồi cậu tìm một chiếc áo khác từ balo mặc vào, ôm trái tim vụn vỡ bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro