8 - Young Forever Center

Jungkook đã luôn tự nhủ lời mà Jimin nói, có lẽ không dưới một triệu lần trong suốt 3 tháng qua; Rằng tình cảm của cậu chỉ là sự cảm nắng nhất thời. Ấy vậy tại sao cậu không thể tước bỏ hình ảnh của anh ra khỏi đầu?

Ngày mà cậu bước qua cánh cửa ấy đã thay đổi cậu hoàn toàn. Jungkook từ bỏ dịch vụ cho thuê Alpha, cậu từ bỏ sự nhút nhát hướng nội, và lao vào làm việc, tiệc tùng để lấp đầy mọi thời gian trống trong cuộc sống. Duy nhất chỉ có hẹn hò, cậu không yêu đương và cũng không tìm tình một đêm nữa. Cậu ôm nỗi nhung nhớ với Jimin và Taehyung cho riêng mình, nhớ về họ mỗi khi đêm về, đặc biệt là Omega kia. Cho đến khi mùi hương của anh hoàn toàn biến mất trên chiếc vòng cổ bằng da, Jungkook đã tuyệt vọng đến mức ném đi hộp thuốc, nhốt mình và trải qua kỳ phát tình đau đớn chỉ với hình bóng của anh.

Cậu vẫn liên lạc với Taehyung. Lâu lâu trò chuyện với anh, nói nhớ anh và người kia, nghe những cập nhật ngắn gọn về cuộc sống của họ. Taehyung cũng gặp cậu duy nhất một lần để trả lại chiếc áo. Anh nói Jimin đã ôm nó suốt một ngày đêm, sau đó thì không động đến nó nữa.

Taehyung đã xin lỗi cậu rất nhiều lần, khi đã trao cho cậu mộng tưởng, khi đã lỡ nói ra điều đề nghị khi chưa chắc Jimin cũng muốn. Dù sao thì đó cũng chẳng phải lỗi của anh. Anh thực sự rất tinh tế khi hỏi thăm được hết những tâm sự của cậu, ngay cả khi cậu cố tỏ ra mình ổn. Thế nhưng có lẽ cậu không bao giờ giấu được điều gì khi đứng trước vị thần mà cậu ngưỡng mộ. Giờ anh quan tâm và đối xử tốt với cậu, chứ không còn là một 'chàng thơ' cao ngạo lạnh lùng, chỉ có thể chạm tới trong mộng tưởng nữa. Có lẽ đó là điều an ủi lớn nhất sau những chuyện đã xảy ra.

Jungkook vội vàng bước xuống khỏi tàu điện, chạy nhanh lên cầu thang và tiến vào con phố nhỏ. Cậu đang nhận dạy thêm về chụp ảnh cho các em nhỏ ở trung tâm nghệ thuật thanh thiếu nhi, như một hoạt động ngoại khoá hè cho các em. Jungkook không nhất định phải ôm đồm thêm công việc này, vì lương lậu cũng chẳng khá khẩm gì, mà cậu luôn vội vàng chạy đua để đến đây ngay sau khi kết thúc công việc cuối tuần. Thế nhưng khi được dành thời gian chia sẻ về đam mê, ngắm nhìn những khuôn mặt tinh nghịch trong sáng của các em nhỏ, cậu sẽ thấy nhẹ nhõm hơn và bớt nhung nhớ về vết thương lòng.

Cậu mới đổi lịch làm việc được hai tuần, và nhận ra lớp học buổi chiều đông trẻ hơn hẳn. Và khi cậu đang bị vây quanh bởi một đám nhóc đùa nghịch, bỗng mùi cam quế phảng phất đầu mũi khiến cậu dựng tóc gáy. Tỷ lệ dân số là Alpha hay Omega cực kỳ hiếm. Mà nếu trong phòng này xuất hiện Omega đi chăng nữa, thì mấy đứa nhóc này có lẽ còn quá nhỏ để phân hoá mùi hương. Thế nên cậu hướng ngay ánh nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài không có ai cả, không lẽ cậu tưởng tượng?

Suốt những tuần làm việc sau đó, cứ tầm 3-4 giờ chiều, cậu lại bắt gặp mùi hương đó thoáng qua. Ban đầu cậu ngỡ mình nhớ anh quá nên hoá điên rồi, cho đến khi cậu đi ngang qua lớp múa ở tầng hai.

Jimin.

Lòng cậu reo vang. Anh đang dạy múa cho những đứa trẻ. Jimin không còn mái tóc hồng nữa, mà đổi sang màu ghi lạnh. Mái tóc anh tung bay theo những chuyển động, lấp lánh bắt sáng vùng đôi khuyên bạc. Anh mặc một chiếc áo mỏng tang, quần múa và đi tất múa. Vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài bay lượn trong không gian.

Jungkook nín thở ngắm nhìn. Đẹp quá. Jimin thật rực rỡ trong không gian này. Lung linh như một thiên thần. Có lẽ vì mồ hôi thấm qua miếng dán chặn mùi, khiến cứ phải giờ này, cậu mới ngửi được pheromone của anh.

Anh đã dạy cùng trung tâm với cậu trong suốt thời gian qua sao? Vậy mà cậu chẳng thèm để ý. Đi làm thì muộn, tan làm đúng giờ để chạy vội đến phòng gym hay đàn đúm cùng lũ bạn. Thật là ngu ngốc. Cậu tự nhủ. Cậu chạy nhanh đến cuối hành lang để trả lại chìa khoá, thật may lớp cậu tan sớm hôm nay. Khi cậu quay lại thì học sinh lớp anh cũng đã tan gần hết. Anh đang đứng nói chuyện với một phụ huynh. Đôi mắt cong híp lại, nụ cười dịu dàng quá đỗi. Thật ngọt ngào, giống hệt như trong trí nhớ của cậu.

Jungkook thở gấp và quệt đi tầng mồ hôi trên trán. Bỗng cậu chột dạ. Nói gì với anh bây giờ? Cậu đã hứa là sẽ không ép anh ở bên mình, cũng lảng tránh vì anh thể hiện rõ thái độ không muốn gặp cậu rồi. Vậy cậu đang mong chờ gì đây?

Miệng cậu đắng ngắt, lúng túng định bước đi, thì bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt anh quay ra phía cửa sổ. Jungkook giật mình ngồi sụp xuống. Cái quái gì thế? Mày đâu phải trẻ con nữa Jungkook? Cậu bối rối với chính phản xạ ngu ngốc của bản thân. Jungkook tự đánh vào đầu mình một cái trước khi lồm cồm bò về phía cầu thang, thế nhưng một âm thanh trong trẻo vang lên khiến cậu khựng lại.

"Em đang làm gì vậy?"

Jungkook luống cuống đứng dậy và tự mân mê vạt áo. Jimin đang chống tay lên cửa sổ, khuôn miệng mỉm cười và đôi mắt long lanh hướng về phía cậu. Xinh đẹp. Cậu tự nhắc lại bản thân. Và anh không có vẻ gì là đang giận cậu hết.

"Ah, Jimin.. em.. cũng dạy ở đây, lớp nhiếp ảnh dưới tầng 1..."

"Anh biết, hôm nay anh mới xem danh sách lớp hàng tuần và thấy tên em. Ý anh là.. em đang làm gì vậy?"

Jungkook đưa tay lên gãi đầu, mặt nóng bừng.

"Em.. tưởng anh không thấy.. em nghĩ... anh không muốn nhìn thấy em... nên..."

"Anh đã không thấy rõ, nhưng anh ngửi thấy em. Em nên kiểm tra lại miếng dán đi"

Jungkook chột dạ đưa tay ra sau gáy. Miếng dán vẫn nguyên vẹn, chỉ là có vẻ cậu cũng đổ mồ hôi, nên mùi cafe lẫn với mật ong vẫn thoang thoảng trong không khí, hiếm hoi đến mức phải để ý kỹ lắm mới thấy. Cậu nuốt nước bọt và lại cúi đầu.

"Oh, vậy em nên.. về nhà kiểm tra.."

Cậu định rảo bước đi, thì Jimin lại vươn tới, ngó cả nửa người qua cửa sổ.

"Này, em đang tránh mặt anh đấy à?"

"Tránh mặt? Không phải anh mới là người không muốn nhìn thấy em sao?"

Jimin thoáng bất ngờ, rồi lại ngượng ngùng ngó sang hướng khác. Như thể bây giờ anh mới nhớ ra tình huống mà mình từng vướng phải.

"Anh xin lỗi, chuyện hôm đó. Anh đã hành xử tồi tệ, dù em chẳng làm gì sai cả..." - Anh cắn môi. Hàm răng lún vào đôi môi đỏ mọng, dày dặn và quyến rũ. Cậu mới được hôn anh duy nhất 1 lần, và cậu muốn được làm lại điều đó.

"...Anh vẫn muốn, nếu em tha thứ, thì chúng mình có thể làm bạn với nhau. Ít nhất là... không phải ngại ngùng trốn tránh khi gặp nhau thế này"

Jungkook nhìn anh, chăm chú như muốn phân định anh có trêu đùa hay không. Đôi mắt anh chân tình, và miệng cố gượng cười. Thì ra, cả ba chúng ta, ai cũng đều hối hận về buổi chiều hôm ấy. Có lẽ anh không thích cậu, nhưng người kia vẫn trân trọng sự tử tế và chân thành của cậu. Chỉ cần vậy thôi, ngay từ ban đầu, cậu cũng chỉ ước mong được ở bên anh mà không tư lợi điều gì. Làm bạn, cũng đủ rồi.

Jungkook gật đầu, và tiến về phía cửa chính. Nụ cười của Jimin bỗng sáng bừng lên như ánh mặt trời. Có lẽ anh đã nặng lòng áy náy về chuyện đó suốt thời gian qua. Vậy mà cậu đã nghĩ chỉ có mình bản thân đau khổ.

"Vậy.. anh dạy ở đây bao lâu rồi?"

"Hơn 3 năm rồi. Đây là lãnh địa của anh đó"

"Chà, tiền bối, em mới đến dạy được hơn 2 tháng ạ. Mong anh giúp đỡ"

Jungkook vờ vịt cúi đầu 90 độ, làm Jimin bật cười. Anh tiến đến bục giảng và nhặt vài dụng cụ lên, đem đi cất. Đôi chân thon dài di chuyển uyển chuyển, lấp ló nối cùng bờ mông tròn trịa và vòng eo nhỏ nhắn. Jungkook nuốt nước bọt, nhận ra mình đã nhớ cơ thể anh đến thế nào. Thế nhưng cậu phải cất ngay ánh nhìn ấy đi, vì giờ cả hai chỉ là bạn.

"Em không biết là anh biết múa đó, lại còn rất xịn nữa" - Jungkook cũng cúi xuống cùng anh thu dọn từng tấm thảm.

"Anh đã học ballet từ bé tí rồi, lớn lên mới chuyển hướng làm người mẫu đó. Thật may, anh vẫn còn lại niềm vui này."

Jungkook khựng lại khi nghe anh nói vậy. Cậu biết sự nghiệp huy hoàng của Baby J rất đáng để tiếc nuối, thế nhưng Jimin chưa từng thể hiện điều đó. Chà, cậu đang cố bày tỏ điều gì chứ, thực chất cậu chẳng biết gì về anh cả.

Jimin đã để ý thấy cậu yên lặng. Anh quay sang nhìn cậu trầm tư.

"Sao thế"

Jungkook bĩu môi và tiến về phía anh. Có lẽ khuôn mặt cậu đáng cười lắm, khiến Jimin híp mắt và véo vào má cậu một cái khi cậu bước vào tầm với.

"Anh múa rất đẹp, em đã bị hớp hồn lúc ở ngoài kia xem đó. Anh làm gì cũng tuyệt vời hết"

Jimin nhướn chân mày và bật cười.

"Đúng, anh biết. Anh không có ý chê trách gì hết. Anh thực sự thấy may mắn khi vẫn còn có thể nhảy múa. Nên là, yên tâm nhé?"

Cậu bĩu môi thêm hồi lâu rồi mới gật đầu. Nhìn anh tiến về phía góc phòng và sắp xếp gì đó. Tấm lưng nhỏ nhắn khiến cậu muốn tiến đến và ôm lấy anh, đặt lên đó một nụ hôn.

"Em nói giống hệt mấy nhóc học sinh của anh đó, biểu cảm cũng giống nữa..." - Anh quay lại và ngước lên nhìn cậu. Khoảng cách chiều cao của cả hai khiến cậu thổn thức.

"Anh xong rồi, em còn việc gì không?"

Jungkook lắc đầu, cắn môi theo thói quen khi hồi hộp. Bây giờ cũng còn sớm, liệu có thể cùng anh đi ăn gì đó rồi về không nhỉ? Jungkook hít thở chờ đợi.

"Vậy thì đợi anh thay đồ, anh sẽ đưa em về, nhé?"

"Jimin, anh có muốn... đi ăn hay uống gì đó không?" - Jungkook buột miệng khi anh quay người đi. Tim cậu đập thình thịch, lo sợ rằng như vậy là hơi quá trớn rồi.

"Để mai được không? Mai em cũng có lịch đúng không? Tối nay anh đã hứa về sớm với Tae Tae..."

Jungkook gật đầu lia lịa. Lần đầu tiên, trong lòng cậu nhen nhóm một chút ghen tị, mặc dù cậu cũng yêu thích Taehyung, và người kia mới là vị hôn phu của anh. Thế nhưng, có lẽ yêu đương là vậy, cậu không thể tránh được điều đó. Taehyung cũng đã từng có lần nói như vậy với cậu.

Jimin quay lại với một bộ thường phục, áo phông ôm sát và sơ vin, chiếc quần kaki ôm lấy bờ mông tròn và đôi chân dài, và đôi bốt đen bóng nghiêm nghị. Jungkook nhìn lại bản thân. Đi làm thầy bọn trẻ rồi, nhưng cậu vẫn mặc quần thụng rách gối và áo phông rộng thùng thình, đeo balo và đôi khi còn đội mũ che kín mặt. Chẳng ra dáng gì cả. So với anh, cậu trông như thằng nhóc em còn chưa tốt nghiệp cấp ba. Jungkook cố tình đứng thẳng và ưỡn ngực, tạo khoảng cách chiều cao rõ rệt giữa hai người, như vậy thì Alpha trong cậu mới an lòng.

Trên đường lái xe về nhà, Jimin trò chuyện vô cùng thoải mái với cậu, khiến Jungkook hài lòng. Anh không có vẻ gì là ngượng ngùng hay có khoảng cách với cậu. Anh cười tít mắt với những câu đùa của cậu, đôi khi còn trêu trọc người nhỏ hơn. Tất cả làm lòng cậu xao xuyến, trong tim như có hoa nở bướm lượn vậy.

Anh thả Jungkook ở trước cửa nhà và còn hẹn ngày mai gặp lại. Tan chảy mất thôi. Jungkook lôi ngay điện thoại ra và nhắn tin cho Taehyung.

[Hyung, xem em gặp ai ở chỗ làm thêm hôm nay?]

[Ai vậy?] - Taehyung chỉ mất vài giây để trả lời tin nhắn của cậu.

[Jiminnnnnn, ở YF Center ấy]

[Em làm ở YF á?? Rồi sao?]

Jungkook còn đang gõ dở tin nhắn trả lời, thì Taehyung đã gọi đến. Người này có vẻ còn sốt ruột hơn cả cậu.

"Hyung,..."

"Hai người đã nói chuyện gì vậy?" - Taehyung hỏi vội vã.

"Anh ấy xin lỗi vì chuyện hồi trước, và muốn làm bạn. Em đã đồng ý. Rồi ảnh đưa em về, trên đường cũng nói chuyện nữa."

"Bạn thôi sao?"

"Còn mong gì nữa, em còn sợ ảnh sẽ mắng em đó, hyung. Chẳng phải anh cũng lo Jimin ghét em nên mới không dám nhắc đến em sao?"

"Haizz, biết thế này anh đã nhắc từ lâu rồi. Cứ lén lút nhắn tin và gọi em làm anh đau tim lắm. Anh có cảm giác mình đang ngoại tình vậy..."

Jungkook bật cười giòn tan. Taehyung thật thà và đáng yêu. Có những lúc anh tỏ ra hiểu chuyện và trưởng thành đến đau lòng, có những lúc lại làm nũng và dễ thương như trẻ con vậy. Cậu thật may mắn khi có anh ở phe mình.

"Này, vậy em có định..." - Taehyung bỏ lửng câu nói, và cậu biết anh đang nhắc đến điều gì.

"Hyung, em không dám mong đợi điều gì, nhưng nếu anh ấy cho em cơ hội, em không muốn bỏ lỡ"

Đầu dây bên kia sột soạt một lát, rồi anh mới lên tiếng.

"Giỏi lắm, ít nhất em chân thành với tình cảm của mình. Anh đã nghĩ... em đã từ bỏ, nên thời gian qua cũng chỉ làm bạn và đôi khi an ủi em thôi..."

Jungkook dừng bước lắng nghe.

"Ngày mai anh đi diễn ở NewZeland, khoảng 5 ngày. Anh muốn được cập nhật tất cả mọi thứ... nhé, Jungkook?"

"Vâng, tất nhiên rồi. Vậy... sau này, em có thể gặp anh nhiều hơn không?"

Đầu dây bên kia chợt yên lặng một giây, rồi anh lên tiếng.

"Được chứ, Jungkook. Nhưng nên là khi Jimin biết. Anh không ngoại tình đâu, tổn thọ lắm"

Jungkook lại bật cười, và bên kia cũng cười khúc khích.

"Hyung, đi cẩn thận nghen..."

"Này, Jimin về rồi, tý nữa anh sẽ thử gợi chuyện. Tắt nha"

Còn không đợi Jungkook trả lời, đầu dây bên kia đã cúp máy. Cậu nhìn cái tên trên màn hình và mỉm cười ngọt ngào. Có phải... ông trời đang mở lối cho cậu không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro