10
- Hyung, anh điên rồi hay sao?
Jungkook cố nói cho nhỏ tiếng để cô bên trong không nghe thấy.
- Sao chú mày lại ở đây? - Anh nhướn mắt lên, giọng nói vẫn điềm tĩnh song gương mặt có vẻ bực bội vì chuyện vui bị Jungkook phá đám.
- Sao hyung lại cho Lisa mặc áo cúp ngực vai trần thế kia, còn chít eo rất chặt nữa?
- Cô ấy mặc như vậy rất xinh! Anh là chồng còn không ý kiến vậy chú mày ý kiến gì ở đây? - Anh bắn ánh mắt hình viên đạn về phía cậu.
- Ý em là cậu ấy ... không phải đang mang thai sao? Mặc vậy sẽ không tốt cho em bé. - Cậu phân trần.
Anh bật cười. Chuyện hôm trước cả bầy hiểu lầm anh vẫn chưa có cơ hội giải thích.
- Vậy ra đó là lý do chú mày bắt cô ấy đi thay đồ à?
- Hyung còn cười nữa? Người làm chồng như anh thật ... - Cậu bực bội.
- Cô ấy làm gì có thai. - Anh nén cười, dùng khuôn mặt nghiêm túc nhất đính chính cho cậu.
- Dạ? - Jungkook tròn mắt.
- Anh với cô ấy ... còn chưa hôn nhau nữa thì con ở đâu ra hả? Thằng khỉ này!
Tự mình nói ra câu này, thật tình anh cũng thấy hơi ngại nhưng thà vậy, còn hơn để bọn nhóc đi rao bán anh linh tinh.
- Em tưởng ... - Cậu đơ người.
- Bố mẹ bắt anh cưới nên mới nhanh như thế! - Anh bặm môi suy tư.
- Ra vậy! Em ... xin lỗi đã hiểu lầm! - Cậu thở phào.
- Giờ thì về trước đi! Lát anh về nói chuyện với mấy đứa sau.
- Vâng! - Cậu lại nở nụ cười răng thỏ đáng yêu tung tăng ra về.
Cô quẹt nhẹ dòng nước mắt, nở nụ cười thật tươi bước ra. Lúc nãy, tận mắt cô đã chứng kiến anh thú nhận với Jungkook chuyện bị bố mẹ ép cưới. Mọi chuyện trong đầu cô chỉ là anh đang cố giải thích cho người anh thương rằng anh và cô không có gì, họ chỉ trên danh nghĩa vợ chồng hờ không hơn không kém. Là cô lựa chọn con đường này nhưng sao thấy cay đắng thế nhỉ?
- Anh ấy ... đi rồi ạ?
- Ừ! Phiền cô lấy cho tôi bộ khi nãy! - Anh nói với chị chủ tiệm.
- À không cần đâu! Tuỳ tiện mặc một bộ cũng được.
Anh chau mày:
- Lấy bộ đó cho tôi!
Cô nhìn thái độ của anh đâm ra có chút sợ hãi, đành im lặng ngồi chờ.
Lấy đồ xong, anh với cô lên xe, tuyệt nhiên không nói với nhau tiếng nào.
Đi được nửa đường, anh quay sang nhìn cô, thở dài:
- Anh xin lỗi!
- Chuyện gì ạ?
- Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, em đã chịu nhiều thiệt thòi.
- Cậu ấy ... đã rất giận? - Cô suy nghĩ nãy giờ mới dám lên tiếng.
- Ai?
- Jungkook.
- Ừ! Thằng khỉ đó lúc nào cũng nóng giận như vậy. Em đừng để trong lòng.
- Là vì tôi hả? - Cô cúi đầu.
- Ừ! - Anh bật cười khi nghĩ đến chuyện cả bọn không biết nghĩ cái gì mà nói cô mang thai nữa.
Thấy anh chỉ cần nghĩ đến Jungkook đã bật cười, cô lại càng cảm thấy bản thân mình chả ra sao. Chỉ là anh nghĩ cho cô một chút, quan tâm cô một chút đã dám nghĩ anh động lòng với mình. Còn hạnh phúc đi thử áo cưới như thể hai người sẽ cưới thật vậy.
- Để em đi giải thích với anh ấy!
- Không sao nữa rồi!
- Dạ? Vâng ...
Rõ là người yêu của nhau, người ta sẽ tin tưởng và biết cách làm cho đối phương tin mình, cần gì đến lời nói sáo rỗng của một cái bình phong chứ. Cô càng lúc càng nực cười nhỉ?
- Chúng ta sẽ đăng kí kết hôn giả để che mắt bố mẹ anh. Còn lại thì tổ chức đơn giản thôi. Anh không muốn em bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì sau này.
- Vậy anh đưa em đến thử váy làm gì ạ? - Cô cúi gầm mặt, tay vê vê vạt áo.
- Xem như một món quà cho em nếu em lấy chồng. - Anh suy nghĩ một hồi thì bật cười vì câu nói của mình. (đoạn này tui đau quá man TT.TT)
- À vâng! - Cô cười gượng, hướng mắt ra cửa sổ giấu nhẹm ánh mắt trực trào như sắp khóc.
Anh chở cô đến nhà hàng họ đã từng ăn trong lần hẹn hò đầu tiên. Suốt buổi, họ vẫn im lặng. Tôi cũng tự hỏi, tại sao hai con người này lại thích im lặng đến thế? Hay chỉ đơn giản là vì mỗi người đang chìm trong một dòng suy nghĩ khác nhau mà nghĩ mãi vẫn không gặp nhau.
Được một lúc, anh lặng lẽ gắp cho cô miếng gà, mắt vẫn không nhìn cô.
- Cảm ơn anh! - Cô nói lí nhí.
- Em không muốn đóng phim tình cảm nữa à? - Anh nhìn cô chằm chằm để em phản ứng cô thế nào.
- Dạ?
- Biết đâu có cánh báo chí đang chụp hình thì sao?
Cô giật mình vội tìm kiếm xung quanh.
- Tôi nói đùa thôi! Em cần gì khẩn trương vậy chứ?
- Vâng! - Cô thở phào.
- Lát cùng tôi đến bệnh viện. - Anh bỗng trầm mặt.
- Làm gì ạ? - Cô ngạc nhiên.
- Để khám sức khoẻ thôi!
- Anh bị ốm ạ?
- Không! Là cho em.
Nghe đến đây, đôi mắt sắc lạnh tựa băng tuyết một lần nữa hiện hữu trên gương mặt thiên thần của cô. Anh có chút đau xót.
- Sao phải dài dòng đi thử váy rồi đi ăn như vậy chứ? Anh đang nói tôi bị điên đấy à?
- Tôi muốn biết về em!
Anh dừng đũa. Cô nheo mắt nhìn anh khó hiểu.
- Về 5 năm qua, rốt cuộc chuyện gì đã mang cho em lớp mặt nạ chết tiệt đó? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói.
- Anh nói gì vậy? Mặt nạ gì chứ? - Cô lúng túng.
- Anh đã thấy ... tối hôm đó ... tất cả ... lúc em khóc ... - Giọng anh trầm xuống.
- Nên anh nghĩ tôi ...
- Không! Anh không muốn em phải chịu đựng một mình như vậy nữa.
- Anh ...
- Anh muốn em sống cho bản thân mình.
- Không ... không hiểu anh nói gì nữa? Nếu Kim tiên sinh vẫn muốn nói về chuyện thì thì tôi không có gì để nói với anh cả. Xin phép.
Cô vội vàng đứng dậy toan bỏ đi thì anh lại lần nữa dùng giọng nói trầm mặc đó kéo cô lại:
- Vì em sẽ là vợ tôi.
- ...
- Nên ... anh nhất định sẽ không để em phải chịu thêm tổn thương nào nữa. Anh sẽ chờ ngày em sẵn sàng và hãy nói ra những điều em đang phải chịu đựng. Em biết anh thấy khó chịu như thế nào khi em dùng bộ mặt như không có chuyện gì không? Vì vậy, khi bên anh, em vốn không cần dùng lớp mặt nạ đó. Anh là thật lòng muốn biết về em, tất cả, bao gồm cả quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
Cô có vẻ bị đả kích rất lớn bởi những lời anh nói. Cô thất thần ngồi lại trên chiếc ghế, mắt nhìn ra xa xăm. Cuối cùng, cũng bị anh nói trúng bí mật lớn nhất cuộc đời mà cô giấu kín. Liệu có nên nói cho anh nghe? Anh có ghét cô? Có khinh thường cô? Anh có rời xa cô?
Taehyung ơi là Taehyung! Anh không nhất thiết phải tỏ ra quan tâm cô vợ hờ của mình nhiều như vậy đâu. Hay từ lâu, anh đã không còn muốn coi cô là vợ hờ? Hay thậm chí..chỉ là cô đã quá ảo tưởng?
Cả hai lại ngồi như vậy, sự im lặng đáng sợ lại lần nữa tìm đến họ.
Anh đưa cô về.
Mấy hôm sau đó, anh liên tục đến tìm nhưng mẹ cô đều kiên quyết bảo cô không có nhà. Cổng nhà cô vẫn phủ lớp sơn đỏ và lần nào cũng là anh dọn dẹp hết tất cả. Mẹ cô nhìn thấy cũng có phần xiêu lòng.
"Ít ra, cậu ta còn có trái tim."
Mấy hôm không phải tập luyện, anh đều đến trước công ty đợi cô về. Đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy cô ra. Bảo vệ lần nào cũng ra nói cô về rồi. Đùa anh à? Anh thừa biết cô còn trên đó, chỉ là không muốn gặp anh. Được mấy lần thì anh rút kinh nghiệm, không đứng đó nữa mà núp ở một góc xa và lẳng lặng đưa cô về nhà an toàn, thấy đèn nhà cô bật sáng anh mới yên tâm ra về.
Câu chuyện đó kéo dài suốt hai tuần thì anh ra nước ngoài lưu diễn. Chuyến đi kéo dài liên tục 6 ngày trời và anh phải bay đi bay lại nhiều nước. Công việc rất vất vả.
Ngày thứ 7, anh trở về Seoul cũng là ngày cả hai kí giấy kết hôn.
Lần đầu sau chuỗi ngày trốn tránh, họ gặp nhau. Cô lạnh lùng lướt qua anh.
Khi cả hai ngồi trong phòng chờ, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
- Sao em lại đồng ý kết hôn với anh?
- Không phải tôi nói rồi sao? Tôi đã hứa sẽ giúp anh nói chuyện với bố mẹ anh. Và vì tôi không muốn mẹ tôi phải buồn. - Cô nói bằng giọng lạnh tanh, hững hờ. Không nhắc đến việc cô 'từng' thích anh.
- Em còn giận anh à?
- Không! Tôi giận bản thân mình. Là tôi vốn dĩ không xứng đáng, thậm chí để làm một cái bình phong. Tôi tự đánh giá cao mình rồi! Xin lỗi vì để anh chịu đựng sự khó chịu này.
- Của hai người đây! - Nhân viên hành chính đưa tấm giấy đăng kí kết hôn giả về phía hai người.
Anh mỉm cười.
- Đưa tôi tờ thật đi!
- Dạ? Không phải trước đó ...
- Bây giờ, tôi muốn đăng kí kết hôn thật! - Anh quay sang nhìn cô trìu mến.
Cô vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Anh bảo là ...
- Muốn kết hôn với em! - Anh cướp lời.
- À! Tôi hiểu rồi. - Anh nhân viên tủm tỉm cười.
Lát sau, anh ta đưa ra một tấm giấy mới. Anh không suy nghĩ nhanh chóng kí vào.
- Anh ...
- Em có quyền không kí và ra ngoài đó, nói với bố mẹ tôi rằng em không muốn cưới tôi. Nhưng nếu em đã kí thì em sẽ là vợ tôi, cả đời này cũng không thay đổi được.
- ...
- Không dám à? Em đã nói rất thích tôi còn gì?
- Chuyện này...tôi kh..
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, theo đó là ánh nhìn khó hiểu.
- Không gì? Không lẽ ...
- À không! Tôi kí ngay đây!
Nói rồi, cô nhanh chóng kí vào tờ giấy đăng kí hết hôn.
- Được rồi! Chúc mừng hai người. Hy vọng hai anh chị sẽ thật hạnh phúc.
- Cảm ơn anh!
Anh đứng dậy, cúi đầu. Thấy cô vẫn còn ngồi ngây ra, anh liền kéo cô đứng dậy và thản nhiên nắm tay cô dắt ra ngoài.
Phụ huynh hai bên nhìn thấy tờ giấy đỏ chói trên tay cô mà vui mừng ra mặt. Mẹ anh ôm chầm lấy cô chào đón cô con dâu mới bước vào cửa Kim gia. Riêng cô thật tình không biết phải xử lý làm sao.
- Con trưởng thành rồi! Hy vọng con sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Bố không muốn lại đến đây lần nữa. - Bố anh nghiêm khắc.
Anh biết rõ, bố anh là đang nói đến chuyện gì. Ông vẫn chưa bao giờ tin tưởng con trai mình cả. Dù anh có nói thêm hàng trăm hàng vạn lần, bố anh vẫn tin những lời nói cay nghiệt trên mạng rồi quy chụp vào anh. Anh cười nhàn nhạt.
- Vâng!
Nhưng trong mắt cô, nụ cười ấy lại trở thành nỗi day dứt mãi về sau. Anh rõ là không muốn cưới cô. Hành động lúc đông lúc tây đã nói lên tất cả.
Cô khẽ gỡ tay mình ra khỏi tay anh, mỉm cười gượng gạo. Anh lúc đầu nhìn cô ngạc nhiên nhưng lập tức một lần nữa chủ động đan tay mình vào bàn tay bé nhỏ của cô, siết nhẹ:
- Em ... đã là vợ tôi rồi! Tôi có quyền ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro