OneShot - Kỉ niệm

June và View ngồi bên nhau trong quán cà phê quen thuộc, tay đan tay, khuôn mặt vừa hồi hộp vừa mong chờ. Ngày ra mắt của cả hai đã đến, và đây là lần đầu tiên hai người quyết định để mẹ của mình gặp nhau. June bồn chồn khuấy ly cà phê trước mặt, trong khi View cố gắng giữ vẻ tự tin nhưng vẫn để lộ chút lo lắng trong ánh mắt.

_"Chị nghĩ mọi chuyện sẽ ổn chứ, June?" - View hỏi, đôi mắt đầy sự kỳ vọng nhưng cũng không giấu nổi chút lo âu. - "Chị biết mẹ em ít nói và có vẻ khó gần, còn mẹ chị thì lại... rất tình cảm. Hai người sẽ hợp nhau chứ?"

June mỉm cười trấn an, nhẹ nắm tay View.

_"Chị cũng hơi lo, nhưng mẹ yêu thương chị, và chắc chắn mẹ cũng sẽ yêu quý em vì em là người mà chị yêu. Còn mẹ chị, chị tin rằng bà sẽ chấp nhận thôi."

_"Nhưng mà... cũng có phần lạ lẫm." - View ngập ngừng, cắn nhẹ môi dưới.
- "Chị có cảm giác như giữa hai mẹ có điều gì đó rất khó nói."

June bật cười, cúi xuống nhấp một ngụm cà phê để che đi nỗi lo riêng.

Cô cũng từng cảm thấy như vậy nhưng không thể giải thích tại sao.

Cả hai đã kể cho nhau về mẹ mình vô số lần, và đôi khi họ phát hiện rằng Taeyeon và Jessica có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ: cả hai đều có nét trầm tư, một quá khứ không muốn nhắc lại, và những phút giây ưu tư mà chẳng bao giờ chia sẻ cùng ai.

View mỉm cười trêu nhẹ.

_"Biết đâu mẹ của chúng ta sẽ hợp nhau hơn chúng ta tưởng, vợ nhỉ?"

June cười, ánh mắt thoáng sáng lên.

_"Ai là vợ em? Nhưng chị nghĩ vậy. Chỉ cần họ nhìn thấy chúng ta hạnh phúc, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Ngày hôm ấy, họ đã quyết định sắp xếp một buổi gặp gỡ thân mật trong một nhà hàng nhỏ, ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ.

Khi Taeyeon và Jessica lần lượt bước vào, cả hai người phụ nữ đều không giấu nổi sự ngạc nhiên. Ánh mắt họ thoáng chạm nhau, một thoáng im lặng lướt qua, rồi mỗi người khẽ mỉm cười và gật đầu chào nhau một cách lịch sự.

Taeyeon là người phá vỡ sự im lặng trước. Cô nhìn Jessica, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành.

_ "Chào mẹ June. Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau nhỉ?"

Jessica gật đầu, mỉm cười đáp lại.

_ "Vâng. Tôi cũng mong được gặp bà lâu rồi. Chúng ta đều là mẹ của chúng nó mà."

Hai người ngồi đối diện, cố giữ vẻ tự nhiên nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại chạm nhau, sâu lắng và chất chứa điều gì đó khó gọi tên.

Từng câu chuyện nhỏ về View và June được kể lại, như một cách xóa tan bầu không khí căng thẳng ban đầu.

Nhưng càng nghe, cả hai càng nhận ra rằng những ký ức và cảm xúc ngày xưa đang dần dần trỗi dậy.

Buổi gặp gỡ không chỉ là một bữa ăn gia đình. Nó là sự đối diện không ngờ đến giữa hai người phụ nữ, mang theo quá khứ từng bị chôn vùi. Taeyeon và Jessica cố gắng che giấu những cảm xúc của mình, nhưng đôi lúc ánh mắt chạm nhau lại bộc lộ những cảm giác cũ.

---

Ngày xưa, khi hai người còn là những thiếu nữ mười tám đôi mươi, họ gắn bó với nhau trong suốt quãng thời gian đẹp nhất. Taeyeon nhớ mãi một lần cả hai trốn lịch trình dày đặc, nắm tay nhau đi dưới cơn mưa nhẹ, rồi bất ngờ Jessica quay lại, cười tinh nghịch nói.

_ "Taeyeon này, nếu sau này cậu không có ai thì tớ sẽ cưới cậu nhé."

Taeyeon chỉ cười, nhưng trong lòng cô đã thầm ước khoảnh khắc đó là thật.

Họ còn quá trẻ để hiểu thế nào là tình yêu, chỉ biết rằng khi bên cạnh nhau, thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn mình họ giữa những ánh đèn và tiếng nhạc êm đềm.

Jessica cũng nhớ từng buổi tối tập luyện muộn, khi Taeyeon giúp cô học thuộc những bài hát mới. Cô luôn ngạc nhiên về sự điềm tĩnh và kiên nhẫn của Taeyeon. Đã có lúc, Jessica nghĩ mình sẽ không thể sống thiếu người phụ nữ này - người luôn làm cô cảm thấy an toàn, ấm áp, và được yêu thương theo cách giản dị nhất.

---

Hiện tại, họ ngồi bên nhau, nhưng không thể nhìn vào mắt đối phương quá lâu. Cứ như thể, chỉ cần một chút yếu lòng, những cảm xúc chôn giấu sẽ tràn ra. Khi View và June tạm rời đi để nghe điện thoại, Jessica không kìm nén nổi lòng mình và thì thầm với Taeyeon.

_"Cậu còn nhớ không, Taeyeon? Tớ từng nói rằng nếu không ai cưới cậu thì tớ sẽ ở bên cậu mãi mãi."

Taeyeon nhìn Jessica, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy xót xa.

_"Tớ nhớ... Thật ra, tớ đã luôn mong đợi điều đó, Jessica à."

Jessica cố nén nước mắt, mỉm cười đau buồn.

_"Nhưng cuối cùng, chúng ta lại chẳng thể bên nhau. Tớ đã chọn đi con đường khác, và cậu cũng đã chọn trách nhiệm."

Taeyeon im lặng, bàn tay nắm chặt ly cà phê, nhớ lại cái ngày Jessica quyết định rời đi.

Cô đã không níu kéo, không phản đối, chỉ im lặng đứng nhìn bóng lưng người con gái mình yêu nhất rời xa.

Đó là khoảnh khắc đau đớn nhưng cũng là sự chấp nhận cho một tình yêu không thể bước tiếp.

---

View và June quay lại, tay cầm hai ly kem, vui vẻ chia sẻ với nhau như không hề nhận thấy sự căng thẳng âm thầm giữa hai người mẹ.

Taeyeon nhanh chóng lấy lại nụ cười, cố gắng tỏ ra bình thường. Jessica cũng làm điều tương tự, nắm tay con gái mình và nhìn vào mắt View với sự trìu mến.

_"View, con có biết không, mẹ của con từng là người kiên nhẫn nhất mà cô từng gặp. Có lần cô không học thuộc lời bài hát, mẹ con đã ngồi suốt cả đêm để giúp cô."

Taeyeon ngại ngùng cười nhẹ, gật đầu.

_ "Chuyện cũ rồi mà cậu còn nhớ. Nhưng đúng là... những năm đó chúng ta rất vui vẻ, phải không?"

View tò mò, quay sang hỏi.

_"Mẹ với cô Jessica có quen biết lâu thế à?"

Jessica cười, khẽ xoa đầu View.

_"Đúng vậy, cô với mẹ con đã trải qua một thời thanh xuân đầy màu sắc bên nhau. Nhưng những chuyện đó... là chuyện của người lớn, tụi con không cần biết đâu."

June cười, nắm tay View, ánh mắt lấp lánh.

_"Nhưng tụi con muốn biết! Những câu chuyện đó là quá khứ quý báu mà tụi con luôn muốn học hỏi."

Taeyeon và Jessica chỉ im lặng, khẽ mỉm cười. Họ đã quyết định không để các con biết quá khứ của mình - không muốn View và June phải đối mặt với những cảm xúc phức tạp hay sự ngại ngùng về câu chuyện tình yêu không thành của hai người mẹ.

---

Sau buổi gặp gỡ, Taeyeon và Jessica cùng đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên khi cơn mưa bất ngờ trút xuống. Cả hai im lặng trong giây lát, nghe tiếng mưa rơi và để lòng mình trở về với những ký ức cũ.

_"Chúng ta đã bỏ lỡ nhau, phải không, Taeyeon?" - Jessica cất lời, giọng cô lạc đi trong tiếng mưa.

_"Tớ nghĩ... có những điều trong đời mà mình không thể thay đổi, Jessica à. Đôi khi buông tay là cách để tình yêu đó không bị tổn thương thêm." - Taeyeon trả lời, giọng cô cũng run rẩy.

Jessica quay sang nhìn Taeyeon, ánh mắt ngập tràn những điều không nói.

_ "Nếu có thể quay lại, tớ sẽ không bao giờ buông tay cậu, Taeyeon."

Taeyeon hít một hơi sâu, giữ lại dòng nước mắt đang chực trào.

_"Nhưng cậu đã chọn tự do, và tớ đã chọn giữ im lặng. Đó là quyết định của chúng ta."

Họ nhìn nhau trong giây phút dài, như thể để chạm đến những cảm xúc sâu kín nhất, nhưng không ai dám phá vỡ khoảnh khắc ấy. Rồi cuối cùng, họ chỉ khẽ gật đầu, trao cho nhau nụ cười yếu ớt.

_"Về thôi, Jessica. Quá khứ là quá khứ. Chúng ta giờ là những người mẹ, và các con cần chúng ta mạnh mẽ."

Jessica mỉm cười buồn bã, nhưng rồi cũng quay đi, bước chân chậm rãi, dường như luyến tiếc điều gì đó.

Cơn mưa vẫn rơi, như rửa trôi mọi thứ, nhưng những ký ức về một thanh xuân không trọn vẹn vẫn mãi khắc sâu trong lòng họ - một tình yêu dở dang nhưng đẹp đến mãi mãi.

Và rồi, họ bước về hai phía, trở lại cuộc sống của mình, giữ lại quá khứ như một kho báu không ai chạm đến, một mảnh tình thanh xuân mãi mãi chỉ là ký ức.

=========

Không lâu sau. Đám cưới của đôi trẻ diễn ra.

Không khí lễ cưới thật ấm áp. Trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, View và June sánh bước bên nhau, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Taeyeon và Jessica đứng ở hàng ghế cuối, mắt dõi theo từng bước chân của hai đứa trẻ.

Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy View và June nắm tay nhau, hình ảnh của hai người bỗng mờ đi, nhường chỗ cho những ký ức cũ ùa về.

Taeyeon khẽ thở dài, thì thầm gần như không nghe thấy.

_ "Nếu là mình và cậu... liệu cũng sẽ thế này không, Jessica?"

Jessica quay đầu sang, thấy Taeyeon đang nhìn chăm chú vào View, đôi mắt chất chứa bao nhiêu kỷ niệm mà cô cũng từng là một phần trong đó.

Cô cười nhẹ, nói nhỏ nhưng đầy trầm lắng.

_ "Mình cũng từng nghĩ... ngày nào đó mình sẽ đứng cạnh cậu, với một chiếc váy cưới."

Taeyeon im lặng. Ngay lúc này, những ký ức tưởng như đã ngủ quên lại hiện về. Đêm muộn khi cả hai cùng ngồi trên ban công nhìn sao trời, Jessica từng vô tư đùa rằng.

_"Taengoo, nếu sau này không ai cưới cậu, thì mình tới với nhau nhé." - Taeyeon khi ấy chỉ cười rồi nhẹ xoa đầu cô, nhưng trái tim đã thầm ôm hy vọng.

---

Lễ cưới tiếp tục, View và June đã trao nhẫn và hôn nhau trong tiếng vỗ tay của mọi người. Khi cả hai quay về phía gia đình, View lập tức chạy đến, ôm lấy Taeyeon.

_"Mẹ, con đã làm được rồi. Mẹ thấy thế nào, con có đẹp không?"

Taeyeon cố nén cảm xúc, mỉm cười và vuốt nhẹ tóc con gái.

_"Con là cô dâu đẹp nhất mà mẹ từng thấy, View à."

June cũng ôm lấy Jessica, ngọt ngào nói.

_ "Mẹ, mẹ có hạnh phúc không? Con và View đã hứa sẽ bên nhau mãi mãi, mẹ ủng hộ chúng con, đúng không?"

Jessica nhìn vào đôi mắt sáng ngời của con gái, ánh mắt đó giống hệt Taeyeon khi còn trẻ - một ánh mắt đầy yêu thương và sự hy sinh.

Cô gật đầu, giọng nghẹn ngào.

_ "Mẹ tự hào về con lắm, June. Mẹ luôn ủng hộ con."

View và June quay sang nắm tay nhau, hào hứng nói.

_"Vậy là cả hai mẹ đều chúc phúc cho bọn con rồi nhé! Tụi con sẽ mãi mãi ở bên nhau, sẽ không bao giờ buông tay nhau."

Taeyeon và Jessica chỉ mỉm cười, giấu đi nỗi niềm sâu kín trong lòng. Không ai muốn nói gì thêm để giữ cho không khí ngày cưới mãi đẹp như vậy.

---

Krystal đứng ở gần đó, lặng lẽ quan sát toàn cảnh, ánh mắt dừng lại ở Jessica và Taeyeon. Cô hiểu quá rõ mối tình này, từ những tháng ngày cả hai người bên nhau cho đến khi tất cả rẽ lối. Cô bước lại gần, đặt tay lên vai Jessica, cười nhẹ nhưng đầy hàm ý.

_"Chị à, những gì đã qua thì hãy để nó ngủ yên. Hôm nay là ngày vui mà."

Jessica nhìn em gái, khẽ gật đầu, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt tiếc nuối.

_ "Chị biết chứ, nhưng em cũng hiểu mà, Krystal. Đó là thanh xuân của chị."

Krystal mỉm cười, rồi quay sang đùa với View.

_ "Này View, nhớ nhé, phải yêu thương và chăm sóc cho June. Dì sẽ kiểm tra thường xuyên đấy!"

View bật cười, nắm tay June chặt hơn.

_ "Dì yên tâm đi. Con yêu June, sẽ luôn chăm sóc cho cô ấy."

Krystal vỗ vai cô dâu trẻ, rồi quay sang Jessica, lặng lẽ nói.

_"Chị có hối tiếc không?"

Jessica nhìn em gái một lúc lâu, rồi khẽ nói.

_"Nếu có thể quay lại, chị có lẽ sẽ chọn một điều khác. Nhưng hôm nay... có lẽ đây là cái kết đẹp nhất rồi, Krystal."

---

Lúc buổi tiệc đã gần tàn, Taeyeon và Jessica tình cờ đứng cạnh nhau, yên lặng ngắm nhìn hai đứa trẻ đang khiêu vũ. Không ai nói gì, nhưng cảm xúc trong lòng họ trào dâng, lẫn lộn giữa tiếc nuối và hạnh phúc. Taeyeon bất giác thì thầm, như đang nói với chính mình.

_"Có những điều chỉ có thể giữ trong tim, không thể nào thực hiện được, phải không, Jessica?"

Jessica quay sang, khẽ mỉm cười với Taeyeon, ánh mắt ấm áp nhưng cũng đầy buồn bã.

_"Chúng ta đã từng là thanh xuân của nhau, và có lẽ thế là đủ rồi, Tae. Để lại tất cả trong quá khứ cũng là cách để mọi thứ không bị vấy bẩn."

Taeyeon nhìn Jessica, ánh mắt thoáng sáng lên trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng chìm vào sự tĩnh lặng.

_"Ừ, quá khứ đẹp nhất là khi nó được cất giấu an yên."

Hai người phụ nữ trao nhau một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Lời nói không cần nói hết, cảm xúc đã rõ ràng.

Họ biết rằng dù không thể cùng nhau đi đến cuối con đường, nhưng tình yêu và những kỷ niệm sẽ luôn là một phần không thể xóa nhòa trong trái tim.

-----

Già cùng nhau là được. Tuy khác vùng trời nhưng mình vẫn còn có thể gặp nhau.

Chỉ xin trời cao có thấu. Đừng để âm dương cách biệt.

###########

Đôi lời muốn nói.

Mình viết fic này không phải vì mình muốn flex hay gì cả. Mình không viết fic theo phong trào.
Chỉ là một fic nhẹ nhàng. Và có lẽ đây là kết cục của khá nhiều mối quan hệ LGBT. Và có lẽ...
Mình với người mình yêu cũng thế.

Biết đâu một ngày nào đó. Bọn mình không thể ở cạnh nhau nữa. Nhưng tương lai vẫn là tương lai. Không ai đoán trước được cả.

Chỉ chúc cho những ai đọc được câu chuyện của mình thì đừng bi quan về cuộc sống. Và hãy luôn mỉm cười nhé.

Và nhắn gửi nữa :v
Shipper ViewJune đừng bi quan nữa. Vì các bạn không cô đơn đâu. Tui nè. Shipper Taengsic. Còn đớn hơn :)))

Nhưng tui vẫn lì. Vẫn ủng hộ hai người. Vì suy nghĩ của tôi thôi chứ k gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro