Chương 28

"Nghiên, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?" Mỹ Anh lo lắng hỏi.

"Ân" Thái Nghiên gật nhẹ đầu, đối với Mỹ Anh khẽ cười "Đừng lo lắng, ta đều đã suy tính kỹ càng. Nếu có thể, lúc đó nhạc phụ sẽ không còn lo lắng mà an tâm giao nàng cho ta." Trong lòng Thái Nghiên cũng không hề bình yên như cách nàng đang nói chuyện với Mỹ Anh, chỉ là nàng không muốn khiến Mỹ Anh lại vì nàng mà lo lắng. "Thế nào, nàng không tin ta sao?"

"Không phải." Mỹ Anh lắc đầu "Ta chỉ lo lắng. Dù sao ngươi là nữ tử, nếu chuyện này bị phát hiện chúng ta phải làm sao bây giờ?" Khi quân chi tội, các nàng có thể gánh nổi sao. Nàng không sợ cùng Thái Nghiên chết, nhưng lúc đó sẽ liên lụy đến phụ mẫu và tất cả những người trong Hoàng phủ cùng Kim gia.

Thái Nghiên ôm Mỹ Anh vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng trấn an "Sẽ không có chuyện gì. Ta đã có kế hoạch kỹ càng. Nếu như bị phát hiện cũng sẽ không liên lụy đến người khác." Những ngày qua, Hoàng Thái thú vẫn không ngừng thúc dục muốn nàng tham gia khoa cử. Nàng dù trăm ngàn lần không muốn nhưng lại không thể không đồng ý. Nàng sớm phát hiện, Hoàng thái thú mặc dù gả Mỹ Anh cho nàng nhưng đối với nàng không phải hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn có chút đề phòng. Nàng phát hiện xung quanh Hoàng phủ có không ít thị vệ, so với lúc phát hiện nàng cũng Mỹ Anh yêu nhau chỉ có hơn chứ không ít. Nàng không biết ông ấy có phát hiện thân phận của mình hay không nhưng nàng biết, nàng muốn đưa Mỹ Anh về Hàng Châu hoàn toàn không có khả năng. "Nàng chỉ cần chuẩn bị làm trạng nguyên phu nhân là được rồi."

Người này chẳng những không sợ chết mà còn tự tin như vậy. Mỹ Anh quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của Thái Nghiên "Ngươi cũng đừng tự phụ như vậy. Không chừng vừa lên đài đã bị người ta đánh cho văng xuống đâu." Mỹ Anh không phải không tin Thái Nghiên mà là trong lòng nàng càng mong muốn Thái Nghiên sớm liền thua. Như vậy, sẽ không cần lo lắng Thái Nghiên bị phát hiện là nữ. Lúc đó, phụ thân cũng không còn cách nào ép buộc Thái Nghiên.

"Nàng đối với ta không tin tưởng như vậy?" Thái Nghiên có chút không vui "Nếu nói văn, ta quả thật không tự tin nhưng võ trạng nguyên, ta còn có mấy phần nắm chắc." Thái Nghiên chọn đúng là thi võ trạng nguyên. Điều này cũng nhờ Tú Anh lần trước nhắc nhở nàng. Nàng đi theo sư phụ mười mấy năm cũng không phải để chơi. "Nếu không chúng ta cược đi."

Mỹ Anh bị thái độ của Thái Nghiên hấp dẫn cũng không đối với chuyện Thái Nghiên tham gia khoa cử mà quấn quýt. Nàng khẽ cười "Hảo, vậy xin hỏi tướng công muốn cùng thiếp cược gì đây?"

"Cái này a..." Thái Nghiên đảo mắt "Không phải ta còn có một chuyện chưa nói với nàng sao. Nếu ta thua, ta liền cùng nàng nói."

Mỹ Anh tuy không đề cập đến chuyện này nhưng trong lòng vốn không quên, cho nên đề nghị của Thái Nghiên quả thật vô cùng hấp dẫn, chỉ là nàng ấy còn chưa nói điều kiện lúc thắng "Vậy nếu ngươi thắng?"

"Nếu ta thắng a..."Thái Nghiên giảo hoạt cười "Nếu ta thắng, ta cũng sẽ cùng nàng nói chuyện đó."

Mỹ Anh mới không dễ dàng tin tưởng điều kiện này. Cái này cá cược không cần biết kết quả thế nào, nàng đều là người thắng cuộc "Thật sự?" Mỹ Anh nghi ngờ hỏi lại.

"Đương nhiên." Thái Nghiên gật đầu xác nhận "Nhưng nếu ta thắng, mặc kệ chuyện ta nói cỡ nào khó tiếp thu, cỡ nào hoang đường nàng cũng phải tin ta."

Mỹ Anh trừng mắt. Thái Nghiên quả nhiên không có đơn giản như vậy. Rõ ràng biết nàng đối với chuyện này rất tò mò. Nàng còn không biết là chuyện gì lại bắt nàng chấp nhận, người này rõ ràng quá xấu "Ngươi chơi xấu."

"Không phải nàng không tin ta có thể thắng sao? Bây giờ lại không dám."

"Ai nói ta không dám." Mỹ Anh quật cường nói. Tuy nói Thái Nghiên giỏi võ nhưng thiên hạ không ít người tài "Cược thì cược."

Thái Nghiên nhếch môi cười, chỉ khích tướng một chút Mỹ Anh liền mắc câu "Quyết định như vậy."

.

.

.

Rất nhanh đã đến ngày thi đấu võ trạng nguyên. Không như thi văn bình thường nghiêm túc, chuẩn mực. Võ trạng nguyên được tổ chức công khai cho nên đấu trường lúc này đều đã bị người dân lắp đầy. Tuy nói, triều đình trọng văn hơn võ nhưng nhìn chỗ ngồi phía đài cao đều có thể biết được đối với võ triều đình cũng không xem nhẹ. Ngoài các võ tướng lần này đặc biệt còn có đại hoàng tử Quyền Khả Triết cùng tam hoàng tử Quyền Du Lợi xuất hiện, còn lại là một vài quan văn. Hoàng thái thú cũng có mặt trong số đó. Xem ra võ trạng nguyên lần này, vô cùng náo nhiệt. Dù cho không thắng, nếu được một trong các vị kia xem trọng thì tương lai cũng khôg đến nỗi nào.

Nhìn một loạt những thanh niên dưới đài đều có hơn trăm người. Võ trạng trước đó đã tổ chức được ba ngày thi đấu vòng loại. Hôm nay là ngày cuối cùng để tìm ra võ trạng nguyên. Hình thức đơn giản chỉ là bốc thăm phân cặp thi đấu, người chiến thắng cuối cùng là võ trạng nguyên.

Trong một đám nam tử cao lớn, Thái Nghiên liền có vẻ yếu thế. Nàng so với nữ tử cũng không to lớn đừng nói chi là nam tử cho nên liền bị lọt thỏm trong đám người. Chỉ là thần thái vô cùng tốt, không có chút gì lo lắng.

Mỹ Anh cùng Thiện Khuê và mấy gia đinh Hoàng phủ chọn một vị trí tương đối dễ quan sát đài tỷ thí mà ngồi. Nàng rất nhanh tìm được vị trí của Thái Nghiên, nhìn Thái Nghiên bị một đám nam tử che lấp, trong lòng có chút lo lắng.

Thái Nghiên dường như cảm nhận được ánh mắt của Mỹ Anh, lập tức cho nàng một nụ cười trấn an.

"Hoàng Thái thú, nghe nói lần này hiền tế của ngày cũng tham gia thi đấu." Một vị quan văn ngồi bên cạnh Hoàng thái thú hỏi.

Hoàng thái thú cười gật đầu.

"Hình như chính là tiểu công tử áo xanh đúng không?"

"Thân hình so với nữ tử còn nhỏ nhắn. Chỉ sợ lát nữa không chịu nổi vài quyền." Lý đô đốc vừa mở miệng, một vài võ tướng bên cạnh liền cười vang, giọng điệu không hề giấu diếm đối với Thái Nghiên xem thường.

Hoàng thái thú cũng không có tức giận, đối với mọi người nhẹ cười "Hiếu Nghiên vốn chỉ muốn xem thử khả năng một chút. Lão phu trước cũng không để ở trong lòng. Nhưng hôm nay thấy nó có thể đi đến vòng này quả thật vô cùng ngạc nhiên, cũng xem như có chút thành tựu." Đối với chuyện Thái Nghiên tham gia thi võ trạng nguyên Hoàng Thái thú vốn không đồng ý nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận chỉ là trong lòng không hề xem trọng Thái Nghiên có thể giành được võ trạng. Cho nên, đối với thái độ vừa rồi của mấy người kia mới không mấy để trong lòng "Thái Nghiên còn trẻ, ra bên ngoài lịch lãm một chút cũng tốt."

"Hạ quan nghe nói lần này còn có nhi tử của Lý đô đốc tham dự. Trong kinh thành sớm đã nghe danh Lý công tử tuổi trẻ tài cao, xem ra lần này, ngôi vị trạng nguyên không xa." Một võ quan bên cạnh nói, giọng điệu mười phần nịnh nọt.

Lý đô đốc trong lòng càng hài lòng "Tướng quân quá lời. Hạo nhi còn trẻ, trong kinh thành cũng chỉ là lời đồn. Nếu muốn thắng, nó còn phải không ngừng cố gắng." Tuy lời nói là như vậy nhưng giọng điệu cùng thái độ không hề có vẻ khiêm tốn chút nào.

"Lý đô đốc không cần khiêm tốn. Bổn điện hạ đối với lệnh lang vốn nghe danh đã lâu, chỉ tiếc chưa có cơ hội gặp mặt. Lần này, sau khi thi đấu, nhất định phải cùng lệnh lang gặp mặt một lần." Quyền Khả Triết hôm nay đến đây vốn là muốn tuyển một vài người. Hắn cũng nghe được lần này có tiểu tế của Hoàng Thái Thú cùng nhi tử Lý đô đốc tham dự. Trong lòng hắn đã sớm tính toán, dù cho lần này hai người kia có được võ trạng hay không cũng không thể bỏ qua cơ hội lần này. Một bên là văn thần một bên là võ tướng, có được sự ủng hộ của hai người bọn họ, thế lực của hắn trong triều liền được cũng cố, đối với ngôi vị Thái tử cũng tiến gần một bước.

Nhưng hắn nhìn ra, thái độ của Quyền Du Lợi cùng Hoàng thái thú vô cùng hòa hợp, xét ra bọn họ cũng là thân thích, cho nên đối với Hoàng thái thú không mấy nắm chắc.

"Đa tạ đại hoàng tử khen ngợi. Được ngài xem trọng chính là phước phần của Hạo nhi. Là hạ quan lo lắng không chu toàn, đợi tỷ thí xong, lập tức đem Hạo nhi đến bái kiến đại hoàng tử."

Quyề Khả Triết  nghe vậy hài lòng gật gật mới cũng đối với quan chủ khảo bên cạnh tỏ ý cho bắt đầu tỷ thí.

Đối thủ đầu tiên của Thái Nghiên là một đại hán thân hình vạm vỡ sử dụng đao. Người bên ngoài xem qua liền thấy được sức mạnh chênh lệch giữa hai người. Chỉ là trận đấu chỉ bắt đầu chốc lát bọn họ rõ ràng phát hiện người chiếm ưu thế là Thái Nghiên. Đại hán kia tuy sức lực vô cùng lớn nhưng hành động lại không lắm linh hoạt. Thái Nghiên liền dựa vào thân hình nhỏ nhắn, chiêu thức linh hoạt mà đánh cho hắn ta không kịp trở tay, rất nhanh liền giành được thắng lợi.

Mỹ Anh thấy Thái Nghiên mấy lần xém bị đánh trúng, tâm sớm đã nhắc tới cổ họng nhưng lại thấy Thái Nghiên xảo diệu né tránh, qua mấy lần như vậy, nội tâm liền không mấy lo lắng, an tỉnh mà nhìn xem Thái Nghiên thi đấu.

Thi đấu diễn ra đến giờ mùi cũng đã chọn được bốn người cuối cùng.

Không ngoài mọi người dự liệu, Lý Mẫn Hạo liền có mặt trong số đó. Bộ dáng tự tin mười phần.

"Xem ra vị trí trạng nguyên lần này không khó mà đoán được kết quả." Vị võ tướng lúc đầu nịnh bợ Lý đô đốc lại lên tiếng.

Nhưng là ngoài dự tính của bọn họ chính là Thái Nghiên cũng góp mặt trong số đó. Lúc đầu vì vẻ ngoài của nàng mà bọn hắn không xem trọng nhưng trải qua mấy trận đấu vừa rồi, tuy không nói ra nhưng trên mặt rõ ràng có kinh ngạc.

"Không nghĩ đến hiền tế của Hoàng đại nhân cũng là một kì tài. Quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét một người." Du Lợi cười nói, không chút gì giấu diếm đối với Thái Nghiên xem trọng. Lúc trước, vì quan hệ cùng Mỹ Anh nàng cùng Thái Nghiên xem như có quen biết nhưng như vậy cũng không đủ để Du Lợi đối với Thái Nghiên chú ý. Mà lý do để nàng có mặt hôm nay chính là nàng biết người kia vốn không hề là đại ca song sinh Kim Hiếu Nghiên mà chính là Kim Thái Nghiên. Nghĩ đến nửa tháng trước, Thái Nghiên tìm gặp nàng, Du Lợi không khỏi cảm thán.

Hoàng thái thú cũng ngạc nhiên vô cùng trong lòng còn có mấy phần mừng rỡ. Nếu như không được văn trạng, được cái võ trạng cũng không tệ.

Hai người còn lại chính là Thôi Tú Anh cùng một nam tử ngoài ba mươi tuổi.

"Hiền đệ, xem ra lần này ta không thể giành giải nhất rồi." Tú Anh không nghĩ đến Thái Nghiên cũng tham gia.

"Đại ca chê cười. Đệ xem đại ca võ công đều tiến bộ mười phần, nếu so ra cũng không biết ai thắng ai bại." Thái Nghiên nghiêm túc nói.

"haha" Tú Anh sảng khoái người "tốt, lát nữa nếu mai mắn cùng đệ đối đầu, đệ cũng không cần đối đại ca khiêm nhường. Chúng ta sảng khoái so tài một lần."

"Một lời đã định."

"Hừ, chỉ có chút công phu mèo quào còn dám ở đây khoát lát. Lát nữa bị ta đánh rơi xuống lôi đài cũng đừng khóc lóc cầu xin." Quả thật vô cùng trùng hợp, sau khi bắt thăm, trận tiếp theo của Thái Nghiên chính là cùng Lý Mẫn Hạo. Nàng vốn không để trong lòng nhưng rõ ràng có người cố tình cùng nàng đối chọi.

Lý Mẫn Hạo vốn đã không ưa Thái Nghiên. Hắn vốn kêu căng tự phụ không hề đem Thái Nghiên xem trọng, nghe Thái Nghiên cùng Tú Anh vừa rồi nói chuyện liền không nhịn được mà khiêu khích.

"Thì ra là Lý công tử." Thái Nghiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Mẫn Hạo "Đúng ra, Hiếu Nghiên phải đối Lý công tử xưng một tiếng biểu ca. Trước đó, Hiếu Nghiên nghe nói biểu ca đối xử với thê tử của tại hạ vô cùng tốt. Hiếu Nghiên vốn muốn cùng Anh nhi đến nói tiếng đa tạ đáng tiếc không có cơ hội. Nhân cơ hội này, Hiếu Nghiên đa tạ biểu ca trước đó đã đối với Anh nhi săn sóc. Hiện giờ, Anh nhi đã là thê tử của Hiếu Nghiên, cho nên sau này Hiếu Nghiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng, không làm phiền biểu ca." Thái Nghiên lại đột nhiên thở dài "Ta biết biểu ca đối với ta khó dễ là do trong lòng khó chịu. Nhưng tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, Anh nhi một lòng hướng về ta. Biểu ca là nam tử hán đại trượng phu nhất định không để trong lòng, đâu thể như mấy tên tiểu nhân lòng dạ đàn bà trên phố. Biểu ca xem Hiếu Nghiên nói đúng không?"

"Ngươi..." Lý Mẫn Hạo nếu muốn cùng Thái Nghiên đấu võ mồm hoàn toàn không phải là đối thủ. Trên mặt đều tức giận đến đỏ bừng lại không thể mắng người, xung quanh đây cũng không phải chỉ có hai người bọn họ.

Thái Nghiên làm như không thấy được vẻ mặt tức giận của Lý Mẫn Hạo, lại nói tiếp "Khắp thiên hạ này, muốn tìm được một người ưu tú như Mỹ Anh không phải chuyện dễ, cho nên tâm trạng của biểu ca, Hiếu Nghiên có thể hiểu được." Thái Nghiên nhếch môi cười, khiêu khích nhìn Lý Mẫn Hạo "Biểu ca cũng đừng để tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến thi đấu. Nếu không lát nữa bị Hiếu Nghiên lỡ tay đánh xuống lôi đài quả thật không hay."

"Kim Thái Nghiên, ngươi chờ." Lý Mẫn Hạo tức giận chỉ vào Thái Nghiên "Để xem lát nữa ai quỳ xuống chân ai cầu xin tha thứ."

Thái Nghiên chỉ nhếch môi cười cũng không muốn tiếp tục cùng hắn nhiều lời.

Lý Mẫn Hạo lời lẽ so với Thái Nghiên không chiếm được tiện nghi, phất tay áo trở về vị trí của mình.

"Tiểu thư, hình như Lý biểu công tử rất tức giận." Thiện Khuê đối với Mỹ Anh nói.

"Ân" Mỹ Anh đương nhiên cũng thấy được Lý Mẫn Hạo tức giận nhưng ở quá xa nàng không nghe được hai người bọn họ nói gì. Nhưng miệng lưỡi của Thái Nghiên nàng sớm rõ ràng. Lý Mẫn Hạo xem ra, tức giận không nhẹ.

Thời gian nghỉ ngơi nhanh chóng kết thúc. Trận tỷ thí đầu tiên chính là Lý Mẫn Hạo cùng Thái Nghiên. Hai người nhanh chóng tiến lên lôi đài chỉ thấy Thái Nghiên khóe môi ôm cười, thong dong nhìn người đối diện. Ngược lại Lý Mẫn Hạo sát khí đằng đằng, con ngươi không che giấu tức giận, nhìn chằm chằm Thái Nghiên.

"Đao kiếm không có mắt, nếu như lát nữa Hiếu Nghiên lỡ tay làm bị thương biểu ca, mong rằng biểu ca sau này không để trong lòng." Thái Nghiên khiêm tốn ôm quyền nói.

"Đừng khoát lát, còn không biết ai bị thương ai đâu." Lý Mẫn Hạo nói xong trên tay kiếm liền xong tới, không muốn nhiều lời.

Lý Mẫn Hạo tuy tự phụ nhưng công phu của hắn quả thật không tệ. Kiếm chiêu mãnh liệt, mạnh mẽ, mỗi chiêu đều muốn đánh là điểm yếu của Thái Nghiên không chút lưu tình.

Thái Nghiên lúc trước đã cùng Lý Mẫn Hạo đấu qua vài chiêu. Lần này, sau khi cùng Lý Mẫn Hạo tiếp xuống mười chiêu nàng cũng không có qua loa như trước, tinh thần chăm chú mười phần.

Thái Nghiên vốn là nữ tử nên kiếm chiêu không như Lý Mẫn Hạo mãnh liệt mà có phần lả lướt như gió. Chiêu thức của nàng chú trong nhanh mà chuẩn. Lúc trước nàng học võ cũng chỉ để phòng thân vốn không mấy chú trọng, hơn nữa thể lực so với Lý Mẫn Hạo chênh lệch liền quyết định tốc chiến tốc thắng.

Lý Mẫn Hạo một kiếm chém tới, nhắm ngay bả vai của Thái Nghiên, không cho nàng có cơ hội né tránh, lực đạo đều sử dụng mười phần.

Thái Nghiên chỉ có thể dơ kiếm đón đỡ bị lực đạo đẩy lùi về phía sau mấy bước. Rõ ràng nói tỷ thí điểm đến liền ngừng nhưng Lý Mẫn Hạo mỗi chiêu đều muốn lấy mạng nàng. Thái Nghiên bị Lý Mẫn Hạo ép sát đến góc lôi đài.

"Cẩn thận." Mỹ Anh thấy Thái Nghiên gặp nguy hiểm lo lắng vạn phần, bản năng hét lên. Phát hiện người xung quanh đều nhìn nàng cười, biết bản thân thất lễ vô cùng xấu hổ. Nàng lo lắng nhìn xem Thái Nghiên.

Thái Nghiên cùng Lý Mẫn Hạo đều nghe được tiếng của Mỹ Anh. Trên mặt Thái Nghiên hiện thêm mấy phần tiếu ý. Lý Mẫn Hạo sắc mặt lại âm trầm mấy phần "Hôm nay, ta liền để Kim Hiếu Nghiên ngươi ở tại nơi này, chết không nhắm mắt."

"Nga... có bản lĩnh người liền làm, đừng khua môi múa mép." Thái Nghiên khinh thường nói "Hôm nay, bổn thiếu gia tâm trạng tốt, cùng ngươi đùa, cho ngươi muốn khóc không được muốn cười không xong." Thái Nghiên trên tay dồn lực, mạnh đẩy Lý Mẫn Hạo lùi ra.

Trên lôi đài hai người lúc này đều dùng mười phần lực, tiếng binh khí va chạm liên hồi.

Chỉ thấy Lý Mẫn Hạo mũi kiếm thẳng bức hướng về mặt Thái Nghiên nhưng Thái Nghiên không tránh né đến khi mũi kiếm hầu như dán vào mắt nàng Thái Nghiên lại dùng tốc độ nhanh nhẹn nghiêng đầu đồng thời kiếm cũng hướng thẳng về yết hầu của Lý Mẫn Hạo.

Chiêu này của Lý Mẫn Hạo đều dùng hết lực tập trung tấn công mà hoàn toàn không phòng bị, chiêu kiếm của hắn nhanh, mạnh, chuẩn cũng là chiêu thức hắn tự tin mười phần. Hắn tin rằng Thái Nghiên khó tránh khỏi một chiêu kia lại không ngờ trong một cái chớp mắt hắn khó có thể tin tưởng. Hắn nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào, Thái Nghiên lại nghiêng đầu kiếm chuẩn xác hướng về yết hầu của hắn mà hắn hoàn toàn không thể trong nháy mắt thu hồi lực để phòng thủ, thân theo quán tính mà hướng về phía trước.

Tuy Thái Nghiên thoát hiểm trong gang tất nhưng trên mặt vẫn bị kiếm chiêu làm bị thương, lập tức trên gương mặt trắng trẻo hiện lên vệt máu đỏ chói mắt mà tóc mai bên tai cũng bị kiếm của Lý Mẫn Hạo chặt đứt mấy loạn.

Nhưng nàng lại không chút quan tâm, ánh mắt giễu cợt nhìn gương mặt trắng bệch của Lý Mẫn Hạo, trên môi nhẹ tạo một đường cong.

Lý Mẫn Hạo còn không có từ khiếp sợ trong khôi phục. Hắn nhẹ nuốt liền cảm giác được yết hầu đau đớn cùng cảm giác lạnh lẽo từ mũi kiếm truyền đến.

Trên đài cao mấy vị chủ trì cũng bị một màn vừa rồi khiếp sợ mà đứng dậy. Lý đô đốc càng nóng nãy mà hô lớn "Dừng tay."

Mỹ Anh sớm đã khiếp sợ đến mặt mũi trắng bệch, thậm chí cảm giác khó khăn hít thở.

Thái Nghiên thu kiếm, tay ôm quyền đối với Lý Mẫn Hạo nói "Biểu ca khiêm nhường."

Lý Mẫn Hạo không nói một lời, sắc mặt xanh mét vội vã bước xuống đài.

Quyền Khả Triết nhìn Thái Nghiên thong thả xuống lôi đài, trong mắt chợt lóe u ám. Hắn không nghĩ đến Thái Nghiên lại có thân thủ tốt như vậy. Nếu có thể thu phục quả thật là một quân cờ tốt. Hắn liếc sang bên cạnh liền thấy Quyền Du Lợi cùng Hoàng Thái thú cười nói vui vẻ trong mắt u ám càng tăng. Người tài giỏi nếu hắn không dùng được đương nhiên cũng không thể làm người khác sở dụng.

Trận tỷ thí của Tú Anh tuy cũng đặc sắc không kém nhưng không có nguy hiểm như vừa rồi. Mặc dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng Tú Anh vẫn giành được thắng lợi. Cho nên, trận cuối chính là Thái Nghiên cùng Tú Anh.

Hai người thoáng gật đầu xem như chào hỏi liền xuất chiêu. Lại ngoài mọi người dự đoán người thắng cuộc chính là Tú Anh.

Tú Anh mỉm cười, ôm quyền đối với Thái Nghiên "Nghiên đệ, khiêm nhường rồi."

Thái Nghiên cũng ôm quyền đáp lễ "Là đại ca kiếm thuật tinh diệu, tiểu đệ cam bái hạ phong."

Tú Anh chỉ nhìn Thái Nghiên một chốc không tiếp tục nói gì, xoay người về hướng ban chủ khảo.

Cho đến giờ thân, Võ trạng nguyên cuối cùng cũng có kết quả.

TBC

Miêu tả đánh nhau, chém giết. kiếm chiêu gì đó Pon chỉ nói bừa thôi. Thật sự không biết viết, mấy bạn thông cảm. Ai thích thì để lại một lời nhắn nhủ cho Pon biết nhé.

Kamsa~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro