Chương 29
"Đau không?" Mỹ Anh dùng khăn tay thấm nước, cẩn thận giúp Thái Nghiên tẩy rửa vết thương trên mặt.
Vết thương trên mặt của Thái Nghiên thực chất chỉ là vết xước nhẹ, rất cạn cũng rất mỏng chỉ vì da mặt Thái Nghiên thật sự quá trắng nên làm người xem cảm thấy rất dọa người.
Thái Nghiên nhíu mày, khăn tay chạm qua miệng vết thương quả thật có chút rát nhưng có thể chịu được. Nàng cười trấn an Mỹ Anh "Chỉ rát một chút." Thái Nghiên thành thật nói. Nếu nàng nói không đau, nhìn bộ dạng Mỹ Anh lúc này chắc chắn không tin "Nàng xem, chỉ là vết thương ngoài da."
Quả thật sau khi vết máu được lau đi, Mỹ Anh nhìn thấy vết thương mới an tâm một chút, cầm lấy bình thuốc bên cạnh nhẹ nhàng giúp Thái Nghiên thoa lên miệng vết thương.
Đợi Mỹ Anh làm xong, Thái Nghiên mới cười nắm tay nàng "Đừng lo lắng, hai ba ngày liền khỏi."
Mặc dù vết thương không nặng nhưng tâm trạng Mỹ Anh không có tốt lên bao nhiêu. Lúc nhìn Thấy mũi kiếm sắp đâm vào Thái Nghiên nàng hầu như không thở được. Đến lúc kế thúc, nàng mới phát hiện bản thân vì quá sợ hãi mà bất giác nín thở, lòng ngực vô cùng buồn bực, khó chịu. Mỹ Anh nhìn Thái Nghiên ngồi đối diện, tay được nàng nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng truyền đến độ ấm nội tâm mới thả lỏng một chút "Ngươi không biết lúc ấy ta có bao nhiêu sợ hãi. Sợ sau đó không thể mỗi ngày nhìn thấy ngươi, không nghe được tiếng của ngươi cũng không cảm nhận được hơi ấm của ngươi như lúc này." Mỹ Anh nói, lệ không kìm được mà trào lên khóe mắt.
Thái Nghiên đau lòng đem người ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán nàng "Đừng sợ, ta ở đây, ngay bên cạnh nàng." Tay Thái Nghiên vuốt dọc theo mái tóc suông mượt của Mỹ Anh "Nàng nghe xem, trái tim của ta vẫn vững vàng đập trong lòng ngực không phải sao."
Thái Nghiên thấy Mỹ Anh không nói gì chỉ im lặng ôm nàng, không muốn Mỹ Anh đối với chuyện này suy nghĩ nhiều liền nói "Hôm nay đáng lẽ nên vui vẻ chúc mừng mới đúng. Mặc dù ta không lấy được võ trạng nguyên nhưng vẫn đứng thứ hai thôi." Trong lời nói thể hiện chút nuối tiếc.
Mỹ Anh quả nhiên ngẩng đầu nhìn Thái Nghiên.
"Ta lợi hại như vậy, nàng có phải hay không nên hôn ta một cái khen thưởng." Thái Nghiên nói xong lập tức đưa mặt đến trước mặt Mỹ Anh.
Nói đến chuyện này, Mỹ Anh quả thật bất ngờ. Nàng không nghĩ Thái Nghiên lại giỏi võ đến vậy. Nhìn gương mặt phóng đại của Thái Nghiên, Mỹ Anh không chút do dự mà hôn lên má Thái Nghiên một cái.
Thái Nghiên vô cùng hưởng thụ còn hôn nhẹ lên môi Mỹ Anh một cái mới vui vẻ ngồi thẳng dậy. Chỉ là không để nàng thoải mái quá lâu, liền thấy Mỹ Anh rất có thâm ý nhìn nàng.
"Tướng công quả thật lợi hại nhưng tiếc là cũng không có thắng được võ trạng nguyên. Như vậy, cá cược của chúng ta Anh nhi chính là người thắng cuộc. Cho nên, tướng công có phải hay không nên thành thật cùng Anh nhi chuyện kia."
"Ách..." Thái Nghiên có chút hối hận bản thân lại nhắc đến chuyện này. Nàng cười trừ một cái, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc. "Anh nhi, ta không phải cố tình không muốn nói chuyện kia cho nàng biết mà là ta sợ khi ta nói ra nàng sẽ không tin."
Gặp Thái Nghiên nghiêm túc, Mỹ Anh cũng đề cao tin thần chuẩn bị "Ngươi không nói làm sao biết ta sẽ không tin."
Thái Nghiên thở dài một hơi, chăm chú nhìn Mỹ Anh "Được rồi, dù sao ta không hề dự định giấu nàng suốt đời. Nếu như bây giờ nàng muốn nghe, ta liền nói cho nàng nghe."
Mỹ Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Thái Nghiên, tỏ vẻ bản thân đã sẵn sàng.
Thái Nghiên nhìn Mỹ Anh như vậy liền chậm rãi mở miệng "Ta thực chất cũng không phải là Kim Thái Nghiên thật sự. Nói đúng hơn là từ bảy tuổi năm ấy, Kim Thái Nghiên nữ nhi của Kim gia ở Hàng Châu đã không còn mà được thay thế bởi ta."
Hai hàng chân mày thanh tú của Mỹ Anh lập tức nhíu lại nhưng nàng cũng không có mở miệng.
Thái Nghiên chầm chậm nhớ lại tình huống lúc đó. Khi đó, nàng ở hiện đại đã hai mươi tám tuổi, giữ chức vị phó tổng trong tập đoàn Kim thị. Bản thân đêm đó vì áp lực công việc có chút khó ngủ liền uống hai viên thuốc ngủ không nghĩ đến lúc bản thân tỉnh dậy cũng không phải ở trong căn phòng của mình mà trên một chiếc giường gỗ nhỏ, trong một căn nhà gỗ đơn sơ.
Thái Nghiên hốt hoảng bật dậy muốn nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Nàng vội vàng xuống giường muốn đi xem lại phát hiện chân tay của bản thân đều vô cùng nhỏ nhắn. Nàng hốt hoảng nhìn xuống, tay chân, cơ thể đều nhỏ nhắn, trước ngực hoàn toàn bằng phẳng không hề là cơ thể của một nữ nhân đã trưởng thành.
Sau đó, nàng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước vào cũng chính là Nam Sơn bà bà. Sau một thời gian, nàng mới có thể tiếp nhận được chuyện này là sự thật cũng biết được, thân thế của cơ thể này. Người này gọi Kim Thái Nghiên, là nữ nhi của Kim gia chuyên kinh doanh tơ lụa ở Hàng châu cũng chỉ vừa bái Nam Sơn bà bà làm sư phụ hơn ba tháng. Còn có cơ thể này cũng chỉ mới bảy tuổi. Kim Thái Nghiên mới đến đây không quen thuộc hoàn cảnh, một lần bất cẩn trượt chân ngã xuống sươn núi bất tỉnh đến khi tỉnh lại liền biến thành nàng.
Mọi chuyện đến nước này, nàng chỉ có thể chấp nhận tiếp tục cuộc sống của Kim Thái Nghiên. Nàng chạy đến bờ sông, muốn nhìn rõ diện mạo của bản thân. Đợi đến khi hình bóng của bản thân hiện trên mặt nước nàng không khỏi bất ngờ đưa tay sờ lên gương mặt kia. Bộ dáng của người này hoàn toàn giống nàng lúc bảy tuổi, một chút khác biệt cũng không có, có thể nói dường như nàng chỉ đơn giản bị thu nhỏ lại. Nàng quả thật không hiểu nhưng trong nội tâm lại thoải mái không ít. Ít ra, nàng không cần phải đối mặt với một gương mặt khác cho nên cũng không cảm nhận được thân thể này vốn không thuộc về nàng. Từ đó, nàng liền xem bản thân chính là Kim Thái Nghiên.
Thái Nghiên theo Nam Sơn bà bà học kiếm nhưng nôi tâm không hề thích cảnh chém giết cho nên chỉ học qua để phòng thân không lắm chú trọng. Vì ở hiện đại, Kim thị kinh doanh chính là dược phẩm, cho nên Thái Nghiên đối với dược lý vốn có hứng thú liền theo Nam Sơn bà bà học y thuật. Mỗi năm nàng sẽ về Kim gia một lần nhìn xem phụ mẫu. Kim phu phụ lúc đầu cũng phát hiện tính cách của Thái Nghiên thay đổi nhưng nghĩ rằng vì nàng theo sư phụ quanh năm, ít gặp phụ mẫu cho nên so với lúc xưa có chút khác biệt vì vậy không có suy nghĩ nhiều.
Nàng theo Nam Sơn bà bà đến lúc mười lăm tuổi thì chính thức trở về Kim gia. Nhưng Thái Nghiên vốn là người ở thế kỉ hai mươi mốt, hoàn toàn không thích cuộc sống bó buộc của nữ tử cổ đai vì vậy thường xuyên trốn nhà ra bên ngoài du ngoạn.
"Sau đó, ta gặp được nàng. Những chuyện tiếp theo nàng đều đã biết." Thái Nghiên nói xong, cảm giác tảng đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Nàng nhìn sắc mặt Mỹ Anh đã trắng bệt, dùng ánh mắt khó có thể tin mà nhìn bản thân "Chuyện ta đã nói xong rồi. Tin hay không do nàng vậy."
Trong đầu Mỹ Anh không ngừng lập lại những gì mình vừa được nghe. Kim Thái Nghiên vốn dĩ không phải Kim Thái Nghiên mà là một người đến từ một thế giới khác, chuyện này quả thật khó tin vô cùng. Đợi một lúc lâu, Mỹ Anh mới có thể bình tĩnh đôi chút, nàng thông thông cổ họng khiến cho tiếng nói của bản thân không quá run "Ngươi nói, ngươi không phải là người ở nơi này, vốn dĩ là một nữ tử hai mươi tám tuổi ở một thế giới khác lại không hiểu vì sao biến thành Kim Thái Nghiên bảy tuổi."
"Ân" Thái Nghiên gật gật đầu "Ta biết chuyện này khó có thể tin nhưng đây chính là sự thật. Anh nhi, nàng tin ta sao?"
"Tin." Mỹ Anh mặc dù chưa hết bàng hoàng hoàn toàn không chút nghi ngờ.
"Thật sự?"
"Ân" Mỹ Anh gật đầu.
Thái Nghiên không nghĩ đến chuyện nàng đắn đo nhiều lần sau khi nói ra Mỹ Anh lại dễ dàng tin tưởng. Nàng nghi ngờ bản thân có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều "Ta còn sợ rằng ta nói xong nàng sẽ bảo ta là kẻ điên."
Mỹ Anh mỉm cười, trong lòng nàng giờ đây cũng không còn hoảng loạn như vừa rồi. Cho dù chuyện có hoang đường thế nào, chỉ cần là người trước mặt nói ra, nàng nhất định sẽ tin. Quan trọng là nàng tin tưởng Thái Nghiên sẽ không gạt nàng cũng không có lý do gì để bịa ra câu chuyện hoang đường như vậy "Trước đây ngươi thường nói những thứ linh tinh kỳ quái. Ta hỏi, ngươi còn bảo đọc trong một quyển sách nhưng lại không nhớ sách gì. Trong lòng ta lúc đó còn buồn bực, bản thân cho rằng đã đọc rất nhiều sách hóa ra vẫn có thứ ta không biết. Bây giờ, xem ra những thứ đó là tri thức ở thế giới kia của ngươi đi."
Thái Nghiên cười ngượng "Cái này, lúc đó ta thói quen nói ra sau đó không biết giải thích thế nào liền bịa ra chuyện này. Còn có, nàng đừng mở miệng mỗi câu đều là thế giới kia. Nghe giống như ta chính là cô hồn dạ quỷ từ chỗ đó đến đây."
"Không đúng sao?" Mỹ Anh đuôi mắt chứa đầy ý cười hỏi lại. Nàng nghe Thái Nghiên nói cũng cảm giác được không thích hợp nhưng lại muốn trêu Thái Nghiên một chút.
Sự thật đúng là như vậy nhưng nghe vào trong tai vẫn khiến Thái Nghiên cảm giác không được tự nhiên "Ta mặc kệ, không cho nàng dùng ba từ kia."
"Bá đạo." Mỹ Anh cười nói, giọng điệu không chút ý tứ trách cứ "Nếu không ta gọi đó là cố hương của ngươi có được hay không?"
Thái Nghiên không cần suy xét liền gật đầu. Từ này quả thật vô cùng thích hợp.
Mỹ Anh sau khi bàng hoàng lúc này đối với cố hương của Thái Nghiên vô cùng tò mò "Ở cố hương của ngươi, ngươi tên gọi là gì?"
"Kim Thái Nghiên, ở đó tên của ta cũng là Kim Thái Nghiên." Thái Nghiên nghĩ tên hai nơi đều giống nhau nên không hề nói cho Mỹ Anh.
"Ngươi ở đó làm gì?" Mỹ Anh quả thật tò mò.
"Ta a, ở cố hương của ta nam nhân cùng nữ nhân là bình đẳng, không có giống nơi đây. Ở chỗ đó, nữ nhân thoải mái ra đường, được đi học, có thể làm mọi chuyện mình thích. Ta ở đó làm phó tổng giám đốc của Kim thị, là công ty của gia đình ta." Gặp Mỹ Anh khó hiểu nhìn mình, Thái Nghiên biết những từ ngữ này Mỹ Anh hoàn toàn không hiểu "Đại khái là giống như hiện tại phụ thân ta mở cửa hàng tơ lụa ở Hàng Châu, ta cũng giống như trưởng quầy, ở cửa hàn quản lý chuyện buôn bán."
Mỹ Anh lúc này mới hiểu đôi chút.
Thái Nghiên biết Mỹ Anh lúc này đối với nàng vô cùng tò mò, có chút bất đắc dĩ "Ai nha, ta biết nàng muốn biết những thứ về ta. Nhưng ta hôm nay mệt quá, chúng ta trước nằm xuống, sau đó ta từ từ kể cho nàng nghe có được hay không?"
Thái Nghiên cả ngày vì thi tuyển võ trạng nguyên quả thật vô cùng mệt mỏi. Mỹ Anh liền y theo ý nàng. Hai người nằm xuống giường, Thái Nghiên liền theo thói quen ôm nàng vào lòng.
"Được rồi, nàng muốn biết cái gì?"
"Nói về người thân của ngươi đi."
"Người nhà của ta." Nghĩ đến những người thân ở hiện đại, Thái Nghiên trong lòng có chút khó chịu.
Mỹ Anh cũng cảm nhận được tâm trạng Thái Nghiên thay đổi. Biết Thái Nghiên đang nhớ đến người thân "Xin lỗi, ngươi không nói cũng được."
Thái Nghiên cười hôn nhẹ lên môi nàng "Ta chỉ nhớ nhà một chút. Ta ở cố hương sống cùng phụ mẫu còn có một đại ca cùng một tiểu muội."
"Vậy ngươi muốn trở về đó sao?" Mỹ Anh lo lắng nhất chính là điều này, nếu như một ngày nào đó, Thái Nghiên muốn quay về cố hương của nàng ấy. Nàng phải làm sao đây.
"Đương nhiên muốn a." Thái Nghiên vừa nói ra, gương mặt Mỹ Anh lập tức trở nên tái mét. Thái Nghiên lại đem nàng ôm sát vào một chút "Nhưng cũng là chuyện trước kia. Lúc mới đến đây, thế giới này đối với ta vô cùng lạ lẫm ta đương nhiên muốn quay về. Nhưng mà giờ đây ta có nàng, ta làm sao có thể bỏ nàng ở đây."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại phụ mẫu cùng huynh muôi của ngươi?"
"Ta đương nhiên muốn. Thật ra, thỉnh thoảng ta vẫn sẽ nghĩ đến bọn họ. Ta đến đây cũng không biết ta ở cố hương như thế nào? Nhưng mà ở đó còn có đại ca cùng tiểu muội, chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc cho phụ mẫu thật tốt."
Lúc này, Mỹ Anh mới có thể yên tâm nhưng nàng vẫn còn một chuyện canh cánh trong lòng "Ngươi nói, ngươi ở cố hương đã hai mươi tám tuổi?"
"Ân" Thái Nghiên nhìn nét mặt Mỹ Anh lúc này, lập tức muốn trêu chọc nàng "Nếu tính ra, cộng số tuổi ở cố hương và ở đây ta so với nhạc mẫu còn lớn hơn mấy tuổi. Đều có thể làm mẫu thân của nàng" Câu cuối, Thái Nghiên còn cố tình cúi sát vào tai Mỹ Anh thì thầm. Quả nhiên nàng vừa nói xong sắc mặt Mỹ Anh liền thay đổi, còn tức giận trừng nàng.
"Ăn nói lung tung." Mỹ Anh tức giận véo lấy eo Thái Nghiên. Cái gì mà mẫu thân của nàng. Nếu là mẫu thân của nàng làm sao có thể như hai người lúc này. Mỹ Anh càng nghĩ càng thấy không được tự nhiên.
Thái Nghiên nắm lấy bàn tay đang véo lấy eo của nàng nắm trong lòng bàn tay, cảm thấy Mỹ Anh lúc này vô cùng thú vị "Nhưng ta không thể làm mẫu thân của nàng a. Nếu ta là mẫu thân của nàng làm sao có thể đối với nàng như vây," Thái Nghiên cười khẽ, như có như không hôn lên vành tai Mỹ Anh, thỉnh thoảng còn liếm nhẹ.
Cả gương mặt Mỹ Anh lập tức đỏ bừng "Bại hoại." Mỹ Anh đưa tay che lại miệng của Thái Nghiên "Không cho nói nữa."
Thái Nghiên liếm nhẹ lòng bàn tay của Mỹ Anh khiến nàng nhột mà rút tay lại. Nàng cười cũng không có ý định tiếp tục trêu chọc Mỹ Anh "Nàng không cho ta nói, ta làm sao kể cho nàng biết về cố hương của ta. Đến lúc đó, nàng có tò mò cũng không được trách ta."
Mỹ Anh tức giận trừng Thái Nghiên. Nàng mới hiểu được, bản chất của Thái Nghiên quả thật vô cùng xấu xa. Chỉ là nàng quả thật bị cố hương bí ẩn của Thái Nghiên gợi lên sự tò mò. "Vậy ngươi nói cho ta biết, cuộc sống ở đó như thế nào. Giống chúng ta ở đây sao? Còn có, thành thật nói ngươi ở đó có tướng công sao? Hoặc là thê tử?" Mỹ Anh nói đến điều này lại xấu hổ nhưng là Thái Nghiên ở đó đều đã hai mươi tám tuổi.
"Có a." Thái Nghiên lập tức trả lời liền thấy Mỹ Anh nhăn mày khó chịu. Thái Nghiên véo véo mũi nàng "Lừa nàng thôi, ta ở đó vẫn chưa thành thân." Đương nhiên mấy người tình gì gì đó, nàng sẽ không nói cho Mỹ Anh.
Mỹ Anh mặc dù không hoàn toàn tin nhưng trong lòng thoải mái không ít.
Sau đó, Mỹ Anh lại hỏi một vài thứ linh tinh. Thái Nghiên ngoan ngoãn trả lời. Một người hỏi, một người trả lời, đến lúc Thái Nghiên mệt mỏi thiếp đi, Mỹ Anh đành im lặng dựa vào lòng người kia ngủ.
.
.
.
Ba ngày sau hoàng thượng cũng sắc phong cho văn võ trạng nguyên tại triều đình. Tú Anh được phong là phó đô úy, thống lĩnh năm trăm ngự lâm quân bảo vệ hoàng cung. Thái Nghiên tuy thua nhưng biểu hiện ngày đó vô cùng xuất sắc, Hoàng thượng không muốn bỏ sót người tài, dưới sự đề cử của tam hoàng tử, phong Thái Nghiên làm vệ úy, thống lĩnh một trăm ngự lâm quân, dưới trướng của Tú Anh. Lý Mẫn Hạo cũng được đại hoàng tử đề nghị phong làm vệ úy tương tự Thái Nghiên thống lĩnh một trăm ngự lâm quân.
Thế cục triều đình hiện tại bề ngoài vô cùng bình thản nhưng bên trong không ngừng ngấm ngầm dậy sóng. Hoàng thượng thân thể ngày càng kém, việc lập thái tử xem như chắc chắn mà ứng viên chỉ có Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Đại hoàng tử tính tình độc đoán, làm việc nham hiểm. Tam hoàng tử tính tình đoan chính có chút âm nhu. Tuy không ác liệt như đại hoàng tử nhưng xử lý mọi chuyện vô cùng sắc sảo.
Thái tử cũng chính là hoàng thượng tương lai, quan lại trong triều trong lòng không ngừng tính toán.
"Tam hoàng tử hôm nay lên triều xem ra cũng không được thuận lợi cho lắm" Thái Nghiên nhìn sắc mặt Du Lợi không mấy dễ chịu liền đoán. Tuy nói nàng dưới trướng của Tú Anh, nhưng thực chất chính là làm việc cho Du Lợi. Đây chính là ý định của nàng. Trước khi tham gia võ trang nguyên, nàng đã dùng lệnh bài lần trước Du Lợi đưa nàng, dựa vào ân tình nàng từng cứu Du Lơi một mạng muốn Du Lợi bảo đảm tính mạng cho những người trong Hoàng phủ. Thái Nghiên hoàn toàn không có hứng thú với vị trí trạng nguyên nhưng nàng cần một chức vị, cho nên hai người liền bàn bạc ra kết quả hiện tại.
"Hôm nay trên triều đề cập đến chuyện làm thế nào để thu thập ngân lượng nuôi binh. Quốc khố hiện tại vốn chỉ còn vẻ bề ngoài. Đại hoàng tử đề nghị tăng thuế, ta vốn không đồng ý. Hai bên liền tranh chấp. Đa phần võ tướng đều đồng ý tăng thuế. Bọn họ là người trực tiếp lãnh binh ra chiến trường sinh tử sớm không biết đương nhiên không muốn cuộc sống ở chiến trường đã khổ cực còn phải chịu cảnh thiếu lương. Đối với hoàng thượng kể ra một loạt khó khăn cũng như nguy cơ khi quân lương không đủ. Cho dù ta khuyên thế nào, hoàng thượng cuối cùng vẫn đồng ý ý kiến của đại hoàng tử." Du Lợi nói đến chuyện này, hai hàng chân mày lại bắt đầu nhíu lại.
"Ân" Thái Nghiên mặc dù không có tư cách thượng triều nhưng thân ở hoàng cung cũng nghe được chút ít "Những võ tướng kia đương nhiên sẽ nghiêng về Đại Hoàng tử. Ngài đừng quên gia thế của Hoàng hậu, bà ấy chính là thiên kim của trấn quốc đại tướng quân. Còn có phụ tử Lý đô đốc cùng Lý Mẫn Hạo đã hoàn toàn theo phe đại hoàng tử." Thái Nghiên nghĩ đến chuyện này cũng đau đầu. Tên Lý Mẫn Hạo kia quả thật là kẻ thù dai, luôn tìm cách gây khó dễ với nàng. Du Lợi không tiện ra mặt, cũng mai còn có Tú Anh.
"Người ta nói thù đoạt thê không đội trời chung." Du Lợi cười nói. Sau khi biết rõ thân phận Thái Nghiên cùng mọi chuyện nàng mới hiểu được tại sao trước kia, Thái Nghiên biết được nàng là nữ còn đem lòng yêu mến Tú Nghiên lại hoàn toàn không chút ngạc nhiên cùng phản đối.
"Hừ, hắn ta có chỗ nào xứng với Anh nhi. Đáng lẽ lần trước ta nên lỡ tay tiễn hắn đi như vậy sẽ không rắc rối như hiện tại."
"Nếu ngươi thật sự giết hắn. Lý đô đốc sẽ không tha cho ngươi." Du Lợi biết Thái Nghiên là người thông minh, mấy lời kia cũng chỉ vì nhất thời tức giận mà nói ra.
Thái Nghiên hừ lạnh một tiếng cũng không tiếp tục đề tài này "Hiện tại Đại hoàng tử khẳng định xem ngài là cái đinh trong mắt. Nếu như để hắn đoạt được ngôi vị Thái tử khẳng định điều đầu tiên hắn làm chính là giết chúng ta."
Tình hình hiện tại quả thật không có lợi cho Du Lợi. Tất cả võ tướng đều nghiêng về phía Đại hoàng tử. Lúc trước có Trịnh thừa tướng, hai bên xem như thế lực ngang bằng. Hiện tại, Trịnh thừa tướng trong mắt Hoàng thượng cũng không được xem trọng như trước.
"Ta có ý này, không biết ngài có đồng ý hay không?"
"Ân, nói thử xem"
"Tuy Đại hoàng tử chiếm thế nhưng hắn chưa lập Hoàng phi cũng không có con nối dòng. Lúc này, nếu tam hoàng phi mang thai, giúp Hoàng thượng sinh tôn tử. Thế cục cũng chưa biết được." Thái Nghiên đề nghị.
"Không được." Du Lợi lập tức bác bỏ "Ngươi không phải không biết thân phận của ta, ta cùng Tú Nghiên làm sao có thể có hài tử." Nếu muốn Tú Nghiên có hài tử, không phải bảo Quyền Du Lời nàng đem Tú Nghiên cho một nam tử khác. Chuyện này, quả thật không thể chấp nhận.
"Ngài đừng nóng." Thái Nghiên biết Du Lợi hiểu lầm ý của bản thân "Ta không hề có ý kia."
"Ngươi còn nói không có ý kia." Du Lợi tức giận không thèm nhìn Thái Nghiên, phất tay áo rời khỏi phòng "Sau này, đừng cùng ta đề cập đến chuyện này. Nếu như phải làm như vậy, ngôi thái tử kia ta liền không cần."
"Ngươi nóng vội cái gì a." Thái Nghiên cũng nóng nãi, xưng hô với Du Lợi không có khuôn phép như vừa rồi "Ai bảo ngươi cùng Tú Nghiên không thể có hài tử. Ta không có bắt ngươi đem Tú Nghiên thế nào a."
Du Lợi vốn đã đi đến cửa, nghe Thái Nghiên nói vậy thoáng nhíu mày quay lại "Ý ngươi là thế nào?"
"Chính là ý trong lời nói ngươi vừa nghe." Thái Nghiên cũng tức giận không nhẹ. Người này lúc trước chính là một tên mặt lạnh, hiện tại chỉ cần đụng đến Tú Nghiên liền nhảy dựng lên. Dù vậy cũng không được nghĩ Kim Thái Nghiên nàng xấu xa như vậy có được không.
Du Lợi trợn mắt, khó có thể tin muốn xác nhận lại lần nữa "Con của ta cùng Nghiên Nhi?"
Thái Nghiên chỉ hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn gật đầu. Mấy ngày trước nàng nhận được một phong thư của sư phụ, điều trong thư nói khiến nàng cũng khó mà tin. Nhưng nàng biết sư phụ sẽ không gạt nàng cũng không có lý do gì để gạt nàng.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro