Chương 34
"Nghiên nhi, hai ngày qua đã khiến nàng chịu khổ. Xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt cho nàng." Du Lợi ôm Tú Nghiên vào lòng, áy náy nói.
"Việc này vốn không phải lỗi của ngươi, chỉ trách chúng ta quá sơ ý mà thôi." Tú Nghiên thoải mái tựa vào lòng ngực của Du Lợi. Mặc dù nơi này không rộng lớn như nam nhân vẫn khiến nàng cảm thấy an lòng "A Lợi, chúng ta vốn không giống những đôi phu thê khác. Chúng ta cần lẫn nhau chiếu cố mà không phải một mình ngươi đảm nhiệm hết thảy. A Lợi, sau này đừng nói những lời như vậy, nó khiến ta cảm thấy ta chính là gánh nặng của ngươi."
"Ta không hề có ý như vậy. Nghiên nhi, ta... ta chỉ là..."
Tú Nghiên đưa tay chặn lại đôi môi của Du Lợi, mỉm cười lắc đầu "Ta đương nhiên biết ngươi không nghĩ như vậy. Ta chỉ muốn ngươi biết cảm nhận trong lòng ta mà thôi, không cần giải thích."
"Ân, là ta nói sai rồi." Du Lợi cũng cười. Nàng tách ra khoảng cách giữa hai người, đưa tay chạm vào bụng Tú Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve "hài nhi a, sau này phụ thân sẽ không khiến con chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa."
"Hài tử còn chưa được hai tháng làm sao nghe được ngươi nói gì."
"Đều nói phụ tử liền tâm. Hơn nữa, nó cũng có một nửa là của ta." Du Lợi cũng không nghĩ như vậy.
Tú Nghiên bị lời nói của Du Lợi khiến vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng mỉm cười "Được rồi, ngươi nói gì đều đúng. A Lợi, lần này người chịu khổ nhất chính là Thái Nghiên, nàng ấy chính là ân nhân của chúng ta lại vì chúng ta mà dính vào chuyện như vậy. Ta cảm thấy áy náy vô cùng."
"Ân" Du Lợi gật đầu. Những gì Thái Nghiên đã làm cho hai người quả thật khó mà trả hết. "Ta sẽ tận lực mà bảo vệ bọn họ."
"A Lợi, Thái Nghiên rõ ràng là... vì sao lại?"
Mặc dù Tú Nghiên không nói rõ những Du Lợi hiểu nàng ấy đang thắc mắc chuyện Thái Nghiên là nữ làm cách nào khiến cho quan chủ thẩm nghiệm thân lại không phát hiện "Việc này, không thể không kể đến công sức của Mỹ Anh."
"Mỹ Anh?"
"Ân." Du Lợi nhớ đến lúc Mỹ Anh cùng nàng đề cập việc này, bản thân bất ngờ như thế nào "Thân phận của Thái Nghiên đã bại lộ. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nói ra, Mỹ Anh liền tương kế tựu kế lợi dụng sự việc lần này khiến cho bọn họ không còn cách nói ra. Chỉ là ta không nghĩ, hai người bọn họ vốn yêu nhau lại thành thân lâu như vậy nhưng Mỹ Anh vẫn còn thân hoàn bích."
Tú Nghiên cũng bất khả tư nghị "Thật sự?"
"Nếu không phải chính tai nghe được muội ấy thừa nhận ta cũng không tin."
"Bọn họ có phải hay không hiểu lầm nhau chuyện gì?" Mặc dù nói đến chuyện này khiến Tú Nghiên có chút ngượng ngùng nhưng dù sao những người yêu nhau luôn có khát vọng muốn gần gũi người mình yêu, huống chi hai người họ đã thành thân.
"Việc này chỉ có thể đợi bọn họ tự giải quyết." Du Lợi cười nói "Mỹ Anh cố tình khiến cho người ra ngoài tung lời đồn Thái Nghiên không có khả năng có hài tử. Bọn người của đại hoàng tử nhắm đến chính là hài nhi của chúng ta, cho nên tin đồn này đối với chúng ta mà nói là vô cùng có lợi. Mặc dù ta đã có nhân chứng chứng minh Thúy Nhi nói dối nhưng nếu việc này không giải thích rõ, hài tử của chúng ta sau khi sinh ra nhất định sẽ có người sau lưng nói xấu. Sau khi lời đồn truyền khắp, trên công đường ta cùng Thái Nghiên tìm cơ hội thích hợp đề cập đến việc này. Muốn xác định, chỉ cần cho người kiểm tra Mỹ Anh cùng Thái Nghiên là được. Vấn đề chỉ ở chỗ Thái Nghiên, nhưng nếu việc này thành công, bọn người đại hoàng tử không thể nói Thái Nghiên là nữ."
"Các người làm bằng cách nào?"
"Nàng quên Thái Nghiên y thuật vô cùng cao minh sao. Nàng ấy khiến ta giúp nàng ấy chuẩn bị vài dược liệu, tạo thành ảo ảnh tán. Thứ này khi hít phải khiến người khác tạm thời sinh ra ảo ảnh. Cho nên mọi chuyện liền diễn ra dễ dàng."
Tú Nghiên nghe xong không khỏi gật đầu tán thưởng. Hai người kia trong lúc khó khăn còn có thể nghĩ ra cách lưỡng toàn như vậy quả thật không phải đơn giản.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng trước nằm xuống nghỉ ngơi một lát." Du Lợi ngồi dậy, đỡ Tú Nghiên nằm xuống giường, giúp nàng đắp chăn.
.
.
.
"Mau mau bước qua chậu than, mọi xui xẻo đều tan hết."
Thái Nghiên mỉm cười, làm theo lời nói của hoàng phu nhân. Nàng bước qua chậu thân trước mặt, tay vẫn nắm tay Mỹ Anh. Mỹ Anh đã sớm đợi Thái Nghiên bên ngoài đại lý tự, từ đó cho đến Hoàng phủ, tay hai người chưa hề tách ra.
Hoàng thái thú nhìn Thái Nghiên cùng Mỹ Anh, mày thoáng cau lại liền lập tức giãn ra, không hiểu thở dài một hơi "không có việc gì là tốt rồi. Mau vào trong nghỉ ngơi đi."
"Đúng đúng, Anh nhi mau dẫn Hiếu Nghiên trở về phòng tắm rửa thay y phục sạch sẽ nghỉ ngơi. Ta đi bảo hạ nhân chuẩn bị nhiều thức ăn ngon một chút. Mấy ngày này, Hiếu Nghiễn cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ." Hoàng phu nhân nói xong lập tức đi hướng trù phòng.
Thái Nghiên cùng Mỹ Anh đối với Hoàng thái thú nhẹ gật đầu liền trở về phòng.
Hoàng thái thú nhìn theo bóng lưng hai người không hiểu lại thở dài một hơi.
Trong phòng, hạ nhân sớm đã chuẩn bị nước nóng cho Thái Nghiên tẩy rửa. Mỹ Anh lúc này mới buông tay Thái Nghiên ra, giúp nàng đi lấy y phục sạch sẽ. Thái Nghiên cũng không nói gì, cởi y phục tiến vào thùng tắm. Y phục trên người vô cùng bẩn, nàng sớm đã vô cùng khó chịu.
Mỹ Anh đem y phục đặt ở bình phong liền ra bên ngoài ngồi ở mép giường, đợi Thái Nghiên.
Thái Nghiên sau khi tẩy xong cả người thoải mái vô cùng, gặp Mỹ Anh nhìn chằm chằm bản thân, nàng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng ấy "Anh nhi không có gì muốn nói với ta sao?"
Mỹ Anh vội vàng lắc đầu "Không phải."
"Vậy vì sao từ khi gặp ta đến giờ, nàng cũng không nói với ta một câu." Thái Nghiên vừa bước ra khỏi đại lý tự Mỹ Anh đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài. Hai người lập tức lên xe ngựa trở về Hoàng phủ. Mỹ Anh chỉ một mực nắm tay nàng nhưng không hề nói câu nào. "Anh nhi, nàng đang suy nghĩ những gì? Nói cho ta biết có được hay không?"
Mỹ Anh nghe được Thái Nghiên quan tâm, khóe mắt lập tức dâng lên lệ ngân sau đó cũng thành công rơi xuống "Ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi. Không hiểu vì sao, sau khi gặp ngươi lại không biết nói thế nào."
"Không biết nói thế nào liền không cần nói." Thái Nghiên yêu thương ôm Mỹ Anh vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành "Đừng khóc. Ta ở đây, đã không có việc gì. Anh nhi đừng sợ."
Mỹ Anh ôm lấy vòng eo của Thái Nghiên, bàn tay siết chặt y phục của nàng ấy "Nghiên, ta thật sợ, thật sợ. Ngươi ôm ta chặt một chút, ôm chặt thêm chút nữa có được hay không."
Thái Nghiên nghe lời đem người ôm chặt trong lòng cho đến khi nàng nghĩ rằng chỉ cần bản thân dùng thêm chút lực có thể khiến Mỹ Anh không thể thở được mới dừng lại. Tuy nhiên, cơ thể trong vòng tay vẫn nho nhỏ run rẩy "Đừng sợ, đừng sợ." Thái Nghiên chỉ có thể bên tai nàng không ngừng trấn an "Không cần nói gì hết, Ta hiểu, tất cả ta đều hiểu."
Mặc dù hít thở có chút khó khăn, nhưng được ở trong vòng tay Thái Nghiên mới khiến Mỹ Anh an tâm phần nào. Nàng không nghĩ bản thân lại sợ hãi như vậy, lại nhát gan như vậy. Trước đó, chỉ do nàng cố ép bản thân phải tỉnh táo cùng Thái Nghiên đối mặt. Cho đến khi mọi chuyện đã qua đi, mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu đều bất chợt xông đến khiến nàng không biết phải phản ứng thế nào "Nghiên."
"Ân, không cần nói. Ta ôm nàng, chúng ta đi ngủ. Ngủ một giấc thật tốt. Khi tỉnh lại sẽ không còn cảm thấy sợ hãi. Đem mọi chuyện không vui đều quên hết có được hay không?" Thái Nghiên nhẹ nhàng khiến hai người ngã xuống giường, điều chỉnh một chút tư thế, khiến Mỹ Anh có thể thoải mái tựa vào nàng. Tay Thái Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an, cằm tựa trên đỉnh đầu Mỹ Anh, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên mái tóc nàng. "Ngủ đi. Khi nàng tỉnh dậy, mọi chuyện đều đã qua. Nàng chỉ cần mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy ta."
Mỹ Anh vẫn một mực nắm chặt vạt áo Thái Nghiên. Cảm nhận hơi ấm từ Thái Nghiên, nghe nàng trấn an, từ từ nhắm mắt lại.
Thái Nghiên cảm nhận được nhịp thở của Mỹ Anh trở nên đều đặn, biết nàng đã ngủ lại đau lòng hôn lên tóc nàng ấy. Tay vẫn tiếp tục vỗ về trấn an, sau một lúc nàng cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Mấy ngày ở đại lao, mặc dù không bị tra tấn nhưng vẫn chịu không ít khổ, thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Mỹ Anh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh dậy. Nàng nhập nhèm mở mắt ra liền nhìn thấy Thái Nghiên an tĩnh ngủ bên cạnh không khỏi vẽ lên nụ cười.
Thiện Khuê nghe được bên trong có động tĩnh liền nói "Tiểu thư, cô gia, cơm đã chuẩn bị xong, phu nhân cho muội đến gọi hai người. Lão gia cùng phu nhân đang chờ."
"Đã biết."
Thiện Khuê nghe được bên trong đáp lại không tiếp tục thúc dục , rời đi.
Thái Nghiên rốt cuộc bị động tĩnh của hai người làm cho thức giấc.
"Đã tỉnh, đứng dậy đi dùng cơm, sau đó lại trở về ngủ tiếp có được hay không."
"Ân" Thái Nghiên gặp Mỹ Anh đối với nàng quá mức cẩn thận không khỏi bật cười "Có phải hay không vừa ngủ dậy liền có thể nhìn thấy ta?"
"Ân"
"Ta không có gạt nàng. Sau này, mỗi ngày khi nàng mở mắt bảo đảm đều có thể đầu tiên nhìn thấy ta." Thái Nghiên cười nói cùng Mỹ Anh đứng dậy thu thập bản thân một chút "Đi thôi, đừng để nhạc phụ cùng nhạc mẫu đợi lâu."
Đợi hai người dùng xong cơm tối trở về phòng cả người Thái Nghiên đã thoải mái không ít, tinh thần cũng phấn chấn hơn trước.
"Nghiên, ngươi có cảm thấy phụ thân hôm nay có chút khác lạ hay không?" Mỹ Anh không nhịn được hỏi. Nàng không biết Thái Nghiên có cảm nhận giống nàng hay không.
"Ân." Ta cũng cảm thấy như vậy." Thái Nghiên ngồi xuống cạnh bàn, giúp hai người rót một ly trà, cũng đem trà đầy đến trước mặt Mỹ Anh.
"Có phải hay không phụ thân đã biết cái gì?" Mỹ Anh biết Thái Nghiên cũng cảm nhận giống nàng, bắt đầu trở nên lo lắng.
Thái Nghiên nhìn nàng, thở dài một hơi. Nàng biết thân phận của nàng sớm muộn gì cũng bị phát hiện "Ta nghĩ, nhạc phụ có lẽ đã biết được thân phận thật sự của ta. Chỉ là trong lòng của ông ấy còn có băn khuân nên chưa nói ra."
"Sao có thể?" Mỹ Anh khó có thể tin, trong lòng lại càng thêm lo lắng "Phụ thân có phải hay không lại muốn tách ra chúng ta." Nàng cùng Thái Nghiên vừa mới trải qua khó khăn không muốn lại tiếp tục phải xa nhau.
Thái Nghiên vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng cười lắc đầu "Sẽ không. Chưa kể đến việc chúng ta đã thành thân cho dù không, ta cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng." Thấy Mỹ Anh vẫn còn lo lắng, Thái Nghiên cười đem nàng ôm vào trong lòng "ta xem thái độ của nhạc phụ cũng không gay gắt như lúc trước, có lẽ ông ấy đối với chuyện của chúng ta đã có thể chấp nhận."
"Thật sao." Mỹ Anh nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
"Ân."
Lòng Mỹ Anh mới thoáng an tâm. Mỹ Anh lúc này mới nhớ đến Thái Nghiên lúc ở nhà lao đã bị dùng hình, trước đó vì cảm xúc không yên nàng cũng chưa giúp Thái Nghiên cẩn thận xem kỹ "Nghiên, cho ta xem vết thương của ngươi."
"Không cần, đã không hề đau."
"Không được, ta muốn xem, ta giúp ngươi bôi thuốc, nếu không xử lý tốt sau này dễ dàng lưu lại di chứng." Mỹ Anh kiên quyết nói. Thái Nghiên ở nhà lao mặc dù có người chiếu cố nhưng làm sao có thể thật tốt đối đãi, thân phận của nàng cũng không phải ai đều có thể biết được.
Nhìn Mỹ Anh cố chấp, Thái Nghiên biết nếu nàng ấy không tận mắt nhìn thấy sẽ không an lòng, bất đắc dĩ gật đầu.
Thái Nghiên đi đến bên giường, đem y phục từng cái cởi ra, ngoại bào, trung y, áo lót cho đến nịt ngực, cho đến khi da thịt sáng bóng hiện diện trước không khí Mỹ Anh không nhịn được mà rơi nước mắt. Mặc dù vết thương đã kết vảy nhưng những vết sẹo đỏ tươi chằng chịt trên da thịt tuyết trắng khiến người khác nhìn thấy mà ghê người.
"Bọn họ sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy." Mỹ Anh đau lòng, chạm nhẹ vào từng vết roi trên người Thái Nghiên. Dấu vết sâu như vậy đủ biết lúc đó Thái Nghiên có bao nhiêu đau.
Thái Nghiên nhìn Mỹ Anh cẩn thận từng chút nhẹ chạm vào vết thương trên người, nội tâm sớm mềm mại không chịu nổi "Đã không đau. Mỗi ngày kiên trì bôi thuốc, sau đó sẽ không lưu lại sẹo."
"Ân... Ta giúp ngươi." Mỹ Anh để Thái Nghiên ngồi xuống giường, nàng đến bên bàn kiếm lọ thuốc mỡ trước đó Thái Nghiên đã cho nàng. Nàng rất nhanh trở lại bên giường, đem thuốc mỡ dính vào tay cẩn thận giúp Thái Nghiên bôi thuốc, rất chăm chú không muốn bỏ sót bất cứ nơi nào.
Thái Nghiên cảm nhận Mỹ Anh nhẹ nhàng giúp nàng thoa thuốc rất sợ bản thân lỡ tay khiến nàng bị đau. Thuốc mỡ mát lạnh, cùng đầu ngón tay mảnh khảnh từng chỗ lướt qua khiến Thái Nghiên cảm giác không nói nên lời, cho đến khi tay Mỹ Anh thoa lên vết thương trước ngực nàng, Thái Nghiên rốt cuộc không chịu được mà đè lại tay nàng.
Mỹ Anh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn liền thấy được Thái Nghiên thâm tình nhìn nàng, trong mắt còn ẩn ẩn chứa đựng gì đó mà nàng không thể lý giải "làm sao?"
Thái Nghiên nhẹ nuốt một ngụm nước bọt "Nàng không phải lo lắng nhạc phụ sẽ tách ra chúng ta sao.Vậy khiến chúng ta thật sự là của nhau, nàng là của ta, lúc đó nhạc phụ cũng không thể chia rẽ chúng ta."
Mỹ Anh chưa rõ ràng lắm, tay bất giác co lại liền cảm nhận được một mảnh mềm mại cũng thấy được đáy mắt Thái Nghiên ba động. Nàng rốt cuộc có thể hiểu rõ ràng, mặt thoáng cái đỏ bừng nhưng không hề có định từ chối.
"Cho ta có được hay không?" Thái Nghiên kề sát Mỹ Anh, chăm chú nhìn nàng.
"Ta không phải sớm đã là của ngươi rồi hay sao?" Mỹ Anh nói, ngượng ngùng cúi đầu không dám đối mặt Thái Nghiên.
Môi Thái Nghiên kéo thành một độ cong, lòng tràn đầy ngọt ngào. Nàng buông ra tay Mỹ Anh, ôm eo nàng xoay người khiến Mỹ Anh nằm xuống giường bản thân cũng theo sau áp sát lên. Thái Nghiên dùng mũi nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Mỹ Anh hít lấy hương thơm từ người mình yêu, sau đó chuyển đến bên tai nhỏ giọng thì thầm "Sẽ không hối hận."
"Không hối hận." Mỹ Anh lập tức khẳng định.
Thái Nghiên ngọt ngào mỉm cười "Anh nhi, ta yêu nàng."
Mỹ Anh vòng tay ôm lấy người phía trên "Ta cũng yêu ngươi."
Nàng vừa nói xong đôi môi liền bị Thái Nghiên chiếm trọn. Thái Nghiên nhẹ nhàng mút lấy môi nàng, từng chút một hưởng thụ sự mềm mại từ hai cánh anh đào. Đầu lưỡi đảo quanh, chốc lát liền tìm thấy khe hở thẳng tiến xông vào, nhẹ đảo quanh, lại hấp lại duẩn khiến cho Mỹ Anh không thể trốn tránh chỉ có thể để mặc Thái Nghiên làm càn, cho đến răng môi đều cảm giác tê dại, đầu lưỡi nho nhỏ truyền đến cảm giác đau, Thái Nghiên mới hài lòng rời đi.
Nhìn Mỹ Anh dưới người bị bản thân hôn đến ý loạn tình mê, hai mắt nữa híp lại mâu quang gợn sóng, môi bị bản thân hôn đến đỏ bừng, Thái Nghiên hài lòng mỉm cười. Nàng cúi người hôn nhẹ lên môi Mỹ Anh sau đó chuyển xuống hàm dưới một đường hôn đến vành tai non mềm.
"Ân" Mỹ Anh không nhịn được mà bật ra âm thanh mê người. Nàng nghiêng đầu muốn né tránh cảm giác nóng bỏng cùng ướt át từ vành tai truyền đến. Chỉ là nàng như vậy càng thuận lợi cho Thái Nghiên hôn lên vành tai sớm đỏ bừng kia.
Thái Nghiên chẳng những liếm hôn, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ khiến cho Mỹ Anh bắt đầu thở gấp liên tục "Nghiên... ân"
Thái Nghiên lại một đường hôn dọc xuống cổ, hai tay bắt đầu cởi bỏ y phục của Mỹ Anh. Cho đến khi Mỹ Anh trên người chỉ còn cái yếm che đậy, vì thở gấp mà bộ ngực liên tục phập phồng. Ánh mắt Thái Nghiên thêm âm trầm, cổ họng lại bắt đầu cảm giác khô khốc khó chịu.
Thái Nghiên cúi đầu hôn lên xương quai xanh mê người, lực đạo tăng lên mấy phần khiến nơi nàng vừa chạm qua lập tức hiện lên vết hồng mê người, một tay vuốt ve eo lưng Mỹ Anh, tay còn lại đặt lên nơi mềm mại kia, cách cái yếm nhẹ nhàng nhu niết.
"Ân..." Mỹ Anh mày liễu thoáng nhíu lại. Mặc dù Thái Nghiên đã từng đối với nàng như vậy nhưng cảm giác lần này so với lần trước mãnh liệt hơn nhiều. Nàng rõ ràng cảm giác được Thái Nghiên nhiệt tình cùng xúc động. Mỗi nơi tay Thái Nghiên chạm qua nàng đều cảm thấy da thịt nóng bỏng, trước ngực bị Thái Nghiên xoa nắn mà bắt đầu trướng lên khó chịu. Hai tay Mỹ Anh ôm lấy vai Thái Nghiên bất giác siết chặt hơn "Nghiên, Khó chịu... ta thật khó chịu."
"Ân, chốc lát liền thoải mái." Thái Nghiên nhẹ giọng dỗ dành, đem cái yếm của Mỹ Anh cởi ra. Bộ ngực thiếu nữ lập tức hiện lên trước mắt, hai quả hồng anh mê người đã sớm ngẩng cao chờ nàng hái lấy. Môi Thái Nghiên không chần chờ mà hôn lên, đầu lưỡi liếm lộng, trêu đùa, một bên dùng tay ra sức nhu niết, nàng có chút kiềm chế không được lực đạo, khiến cho hai nơi mềm mại sớm đỏ bừng.
Mỹ Anh không chịu được Thái Nghiên cuồng nhiệt như vậy đã sớm nhỏ giọng khóc nức nở "Đau... Nghiên... ân"
Thái Nghiên nghe nàng kêu đau lập tức giảm nhẹ lực đạo, vội hôn lên môi nàng xin lỗi.
Thái Nghiên một tay âm thầm đi xuống bên dưới, đem phòng tuyến cuối cùng của Mỹ Anh cởi bỏ, cũng đem y phục còn xót lại của bản thân cởi. Hai người liền thẳng thắn thành khẩn ôm cùng một chỗ.
Thái Nghiên chen người vào giữa hai chân Mỹ Anh, tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi nàng từ ngoài vào trong, từ từ hướng lên cho đến khi chạm được một mảnh thấp hoạt.
"Nghiên..." Mỹ Anh run rẩy hô, hai mắt mê ly mở ra nhìn người phía trên, trong cơ thể không ngừng vì động chạm của Thái Nghiên mà truyền đến cảm giác khó tả.
"Không muốn sao?" Thái Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn nàng "Ta làm đau nàng?"
Mỹ Anh thẹn thùng lắc đầu "Ta,... ta chỉ là không biết làm sao?"
Thái Nghiên nhìn Mỹ Anh ngượng ngùng, quẩn bách, thân thể bị bản thân khơi gợi dục vọng mà đỏ bừng cưng chiều hôn lên trán nàng "Không biết làm sao liền không cần làm, chỉ cần cảm nhận là được rồi." Thái Nghiên lại hôn lên đôi môi mê người kia đến khi người dưới thân bị nụ hôn của nàng dẫn dắt khiến cho mê loạn lại tiếp tục hôn một đường xuống dưới.
Thái Nghiên tách ra hai chân của Mỹ Anh, nhìn thánh địa kia đã sớm ướt át, nàng nuốt một ngụm nước bọt liền hôn lên.
"Ân..." Mỹ Anh níu chặt đệm chăn dưới thân, nơi riêng tư truyền đến cảm giác mãnh liệt khiến nàng bật thốt rên rĩ.
Thái Nghiên trườn lên phía trên, nhìn nét mặt ẩn nhân của Mỹ Anh, nội tâm đã không ngừng kêu gào, tay ở nơi riêng tư nhất của nữ nhân vuốt ve, tìm được nụ hoa đang ẩn nấp dùng sức nhu niết liền hài lòng nhìn thấy Mỹ Anh thở gấp liên tục.
"Nghiên...ân..."Mỹ Anh bản năng muốn kẹp chặt hai chân nhưng vì thân thể của Thái Nghiên chặn lại mà không thể. Cảm giác mãnh liệt khiến nàng có chút chịu không nổi.
Thái Nghiên hôn bả vai nàng, tay bắt đầu thăm dò vào bên trong cho đến khi toàn bộ ngón tay đều xỏ xuyên đi vào.
"Đau.." Mỹ Anh nhíu mày, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nàng đưa tay bấu chặt lấy vai Thái Nghiên, nhỏ giọng khóc nức nở "Nghiên, đau quá..."
"Chịu một chút liền không sao" Thái Nghiên hôn lên giọt nước mắt của Mỹ Anh, đem khổ sáp hàm vào trong miệng nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Tay bên dưới nhẹ nhàng bắt đầu cử động cho đến khi cảm nhận được Mỹ Anh thả lỏng liền không tiếp tục kiềm chế nhiệt tình ra vào, môi cũng hôn lên hai nơi mềm mại của người dưới thân.
"Ân...a" Mỹ Anh bấu chặt người phía trên, nàng chịu không nổi Thái Nghiên cuồng nhiệt như vậy, nức nở cầu xin "Nghiên,... chịu không nổi."
Thái Nghiên bị bộ dáng của nàng làm cho mê đắm, dục vọng sớm bùng nổ, trên tay động tác không ngừng "Anh nhi, nàng đẹp quá"
"Đừng... Nghiên... chậm một chút..." Mỹ Anh không chịu nổi cảm giác mãnh liệt, bắt đầu giãy dụa, muốn trốn khỏi cảm giác xa lạ kia nhưng cả người đều bị Thái Nghiên kìm gắt gao.
"Đừng sợ, ân, sẽ rất thoải mái." Thái Nghiên tay còn lại không ngừng vuốt ve trấn an, Mỹ Anh cuối cùng cũng bị Thái Nghiên dẫn dắt khiến cho dục vọng chi phối chỉ có thể ôm chặt người bên trên không ngừng nức nở.
Đợi đến khi nàng không chịu được hét lên một tiếng cũng mệt mỏi thiếp đi, Thái Nghiên mới ngừng lại trên tay động tác. Nàng nằm xuống bên cạnh đem người ôm vào trong lòng, hôn lên trán của nàng, cũng mặc kệ hai người thân thể đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro