Đừng..
Có người từng nói, khi một cô gái đã từng tổn thương quyết định yêu thêm lần nữa thì tình cảm đó chắc chắn vô cùng sâu đậm, nhưng nếu chẳng may lại nhận về tổn thương như ngày trước thì cô gái ấy sẽ trở thành một kẻ không biết cười cũng không biết khóc.
Kim Taeyeon là một cô gái rất kì lạ, đôi lúc cô thích làm những việc không giống với bất kì ai, cô tự cho mình là một kẻ cô độc trong cái thế giới ồn ả này, cô chẳng muốn thế, nhiều khi cô cũng mong nhận được sự thấu hiểu từ một người nào đó nhưng điều ấy mới xa vời làm sao.
Ngoài giờ làm ở công ty, Taeyeon đều dành thời gian còn lại cho việc viết tiểu thuyết. Phải, cô là một tác giả mạng và cũng có khá nhiều người biết về cô. Nhưng biết chỉ là biết vậy thôi, họ chẳng thể hiểu đằng sau những câu chuyện Kim Taeyeon viết đang ẩn chứa điều gì cả. Vậy đấy, trái đất có tận mấy tỷ người mà tìm một người hiểu được bản thân mình lại vô cùng khó khăn.
Ngày vừa bắt đầu viết, Taeyeon cứ thật thà trải lòng mình qua các nhân vật, cô khi ấy chỉ mong có một người phát hiện ra rằng số phận nhân vật ấy cũng là một phần cuộc đời màu xám tro của cô. Kim Taeyeon cứ mãi trông đợi nhưng chẳng một ai có thể nhìn thấu nó. Tháng ngày sau đó, Kim Taeyeon gom bớt đi nỗi buồn rồi chuyển sang viết một thể loại tươi màu hơn, cô cho rằng cuộc đời của mình đã lắm chuyện đau buồn, có kể thì cũng chẳng khá khẩm hơn, chi bằng viết gì đó vui vẻ để còn có thể hy vọng phép màu từ cuộc sống này chứ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Kim Taeyeon cho in một vài quyển sách và tặng cho những người bạn đọc may mắn nhất của mình trên diễn đàn. Cô không bán chúng, cô chỉ muốn đem tâm huyết của mình tặng cho những người đã ủng hộ cô mà thôi.
Taeyeon nhớ cái hôm đầy mưa đó, khi cô ngồi chờ xe bus ở trạm thì trông thấy một cô gái nhỏ ôm lấy quyển sách của cô chạy vào. Nàng giữ chặt quyển sách nọ trong tay, có chút buồn bã khi nhìn thấy thứ nàng tốn công che chắn bị mưa làm ướt một góc.
Trong khoảnh khắc đó, Kim Taeyeon có chút cảm động, cô chẳng nghĩ ngợi gì, đột ngột đem chiếc áo khoác trong tay choàng cho nàng khi nhìn thấy thân người bé nhỏ khẽ run.
"Cô...sao lại..."
Nàng bối rối đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Taeyeon, gò má nàng thoáng hồng.
"Xin...xin lỗi...tôi nghĩ em lạnh..."
Taeyeon cũng sực tỉnh, cô thu tay về, ngượng ngùng gãi gãi đầu giải thích. Cô cũng chẳng biết vì sao lại hành xử một cách mất kiểm soát như vậy.
Cô gái bên cạnh căng thẳng xiết chặt quyển sách trong tay, nàng cũng chẳng rõ hành động vừa rồi của Taeyeon có ý gì nhưng nhìn kĩ thì cô không giống người xấu. Mùi hương trên chiếc áo khoác kia khiến nàng có chút an tâm, tuy vậy nàng vẫn quyết định đem áo trả lại cho Taeyeon. Bàn tay vừa chạm đến đã bị Kim Taeyeon ngăn lại, cô lắc đầu.
"Người em ướt cả rồi, cứ dùng nó đi, tôi không có ý gì xấu đâu."
Nàng nhíu mày, tần ngần hồi lâu mới bẽn lẽn gật đầu một cái.
"Cảm...cảm ơn."
Taeyeon khẽ cười một tiếng, lại chú ý vào quyển sách trong tay nàng, liền hiếu kỳ hỏi.
"Sách này em mua ở đâu vậy?"
Được hỏi, nàng mới nhìn đến quyển sách, môi nở một nụ cười xinh đẹp trước tên tác giả, nàng tâm đắc đáp.
"Sách này không xuất bản chính thức, là tác giả viết nó in tặng cho tôi. Sách này thật sự hay lắm."
Taeyeon khựng lại một chút vì nụ cười của nàng. Đẹp quá. Nó cứ như đốt một tia lửa vào trái tim Taeyeon vậy. Cô cười, đột nhiên cảm thấy có chút an ủi.
"Hay là em bán nó lại cho tôi đi? Tôi cũng muốn đọc thử xem nó hay thế nào."
Taeyeon giả vờ đề nghị, ngay lập tức nàng lắc đầu từ chối, đem quyển sách ôm vào trong lòng, cứ như sợ sẽ bị cô cướp đi vật quý báu nhất của mình vậy.
"Không được, đây là món quà khó khăn lắm tôi mới xin được đấy."
"Vậy thì tiếc quá. À, xe đến rồi, tôi đi trước nhé."
Taeyeon thật sự muốn trò chuyện cùng nàng thêm chút nữa nhưng lúc này xe bus đã đến trạm. Cô mỉm cười tạm biệt nàng rồi leo lên xe, vội vàng đến mức áo khoác cũng chưa kịp lấy lại.
"Thôi chết, cô ấy bỏ quên áo khoác rồi."
Nàng nhìn chiếc áo khoác rồi nhìn chiếc xe đã khuất xa kia, áy náy nói.
Tối đó Taeyeon theo thói quen cũ ngồi viết tiếp phần truyện còn dang dở của mình, thật ra đầu óc cô có chút không tập trung, hình ảnh của cô gái lúc chiều bỗng nhiên xuất hiện, Taeyeon vu vơ mỉm cười khi nhớ lại. Đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cô vươn tay lấy nó, nhìn dãy số lạ trên màn hình hồi lâu rồi cũng nghe máy.
"Xin chào, Taeyeon đây..."
"A...tôi là cô gái lúc chiều đây, cái áo khoác của chị bỏ quên ở chỗ tôi rồi."
Là cô ấy! Hai mắt Taeyeon sáng ngời. Lúc này mới chợt nhớ khi rời đi không có mang theo áo khoác, cô liền đáp lại người bên kia.
"Tệ quá, lúc đi tôi lại quên mất. Nhưng sao em lại biết số điện thoại của tôi?"
"Tôi nhìn thấy một mẫu bìa nhỏ trong túi áo khoác có ghi số điện thoại, tôi đoán là số chị nên gọi thử. À, khi nào chị rảnh? Tôi sẽ mang đến cho chị."
"A, không cần, phiền em lắm, em chỉ cần cho địa chỉ để tôi đến lấy là được rồi."
Người bên kia lưỡng lự một chút rồi quyết định vào cuối tuần sẽ hẹn gặp mặt để trả áo khoác. Taeyeon nhanh chóng đồng ý, cô gái kia sau đó liền kết thúc cuộc điện thoại ấy.
"Thôi chết, mình quên hỏi tên cô ấy..."
Kim Taeyeon đột nhiên trở nên ngớ ngẩn đến buồn cười.
------------------------
"Trả cho chị, thật tình cảm ơn chị rất nhiều."
Nàng đưa chiếc áo khoác cho Taeyeon, khách sáo cảm ơn cô. Taeyeon nhận áo, mỉm cười đáp lại nàng.
"Không có gì đâu. Tôi còn lo hôm đó hành động như vậy khiến em sợ đấy. Thật xin lỗi em nhé."
Taeyeon gãi gãi đầu, lời nói có chút lung tung. Kỳ lạ, khi vừa nhìn vào đôi mắt lấp lánh của nàng, cô lại cảm thấy lòng không thể yên ổn, nó chợt gợn sóng, căng thẳng nhưng cũng có vài phần ngọt ngào. Phải chăng vì nàng yêu thích tác phẩm của Taeyeon nên cô mới nảy sinh những hảo cảm như thế với nàng?
"Không có, không có."
Nàng cười, xua xua tay, nụ cười ấy khiến Taeyeon lại một phen xao động.
"Phải rồi, tôi còn chưa biết tên em là gì?"
"Tôi là Tiffany Hwang, còn tên chị là gì?"
"Tôi là Kim Taeyeon."
Tiffany gật đầu với câu trả lời Taeyeon. Nàng định nói tiếp nhưng trong đầu chợt lóe ra điều gì đó khiến nàng giật mình.
"Tên của chị thật giống với tên tác giả mà tôi thích."
"Trên đời có chuyện trùng hợp vậy sao?"
Taeyeon cười ẩn ý.
Tiffany không thể nghĩ chuyện này đơn giản như vậy khi trông thấy nụ cười kia.
"Đừng có nói Taeyeon là...là tác giả đó nhé?"
"Nếu thật như vậy thì sao? Em tin không?"
Vẻ mặt đắc ý đó không thể nào là giả được, Tiffany kinh ngạc nhìn chằm chằm người đối diện. Thật trùng hợp! Thật sự là quá trùng hợp rồi! Tim nàng đập gia tốc, căng thẳng trước vị thần tượng của mình.
"Thật là trùng hợp mà. Em không nghĩ có thể gặp được Taeyeon đâu."
"Chúng ta có duyên rồi đó cô gái nhỏ."
Taeyeon tươi cười, vươn tay xoa đầu Tiffany.
"Em thật sự vui lắm. Hôm nay đúng là một ngày ý nghĩa với em."
Nụ cười của Tiffany xinh đẹp như hoa, khiến những dòng cảm xúc trong lòng người đối diện trở nên bay bổng. Cho đến hôm nay Kim Taeyeon vĩnh viễn không thể quên được nụ cười của nàng khi đó.
-------------------
Tháng năm vật vã với niềm thương nỗi nhớ dành cho một người vừa quen biết, là những buổi sáng mong chờ đêm nhanh đến để được cùng Tiffany trò chuyện. Cô đã từng cho rằng không ai hiểu được những gì ẩn sau con chữ của mình ngoài bản thân nhưng rốt cuộc Tiffany Hwang đã xuất hiện, nàng hiểu mọi thứ, nàng là người đầu tiên nghe Kim Taeyeon trải lòng về mối tình đơn phương 4 năm của cô.
Dần dà, sự đồng cảm biến thành rung động, Kim Taeyeon biết cô lại yêu thêm lần nữa, cô biết chính mình lại biến thành một tay mạo hiểm khi đặt chân đến vùng đất tình yêu đầy cạm bẫy nơi nàng. Taeyeon không dám chắc, nhưng đôi lúc mơ hồ lại cảm nhận vài phần tình cảm của Tiffany dành cho cô, những lúc nàng nói vài câu vu vơ ngọt ngào khiến tim Taeyeon lại ấm áp, rồi lại ngu ngơ hi vọng được có nàng.
"Fany, Tae định sẽ viết tặng cho em một truyện hehe."
Taeyeon ngồi cạnh Tiffany, khuôn mặt hân hoan nhìn bầu trời đang dần tắt nắng, trong khi đó nàng tựa đầu vào vai cô, ung dung ăn lấy ăn để que kem trong tay.
"Được mà, em rất thích luôn."
Nàng cười, đưa que kem cho Taeyeon cắn một miếng.
"Ưm...nhưng Tae định khi viết xong mới cho em xem."
Taeyeon vừa nhai vừa nói.
"Vậy thì hơi lâu rồi, em lười đợi muốn chết."
Tiffany rốt cuộc cũng ăn hết que kem kia, nàng vùi phần miệng còn dính một ít kem vào áo Taeyeon khiến cô không hài lòng đưa tay véo má nàng.
"Em chơi dơ quá nhé cô Hwang."
"Hehehe..."
Nàng cười khanh khách rồi vùi vào lòng Taeyeon không ngừng cựa quậy như một đứa trẻ đến giờ làm nũng. Quen nhau 4 tháng, Taeyeon dường như hiểu được bản tính của Tiffany, hành động này của nàng có nghĩa nàng lại muốn xin xỏ điều gì rồi. Cô ôm nàng, xoa nhè nhẹ tấm lưng ấy, khẽ hỏi.
"Lại muốn cái gì đây?"
"Taeyeon, ngày mai người thương của em trở về Hàn, Taeyeon đi đón cô ấy cùng em được không?"
Taeyeon khựng lại trước hai từ người thương nàng vừa thốt ra. Người thương nào? Tiffany Hwang có người thương sao? Nàng chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với Taeyeon mà.
"Người thương nào vậy?"
Taeyeon thầm cầu mong nàng sẽ phũ nhận nhưng giọng điệu ngượng ngùng của Tiffany sau đó đã đánh một cái vào tim cô.
"Là một người bạn của em, thật ra bọn em...thích nhau, nhưng vì cô ấy đi du học cho nên...em phải chờ đến tận bây giờ."
Taeyeon định hỏi vì sao ngay từ đầu nàng không nói điều này cho cô nghe nhưng cổ họng lại nghẹn ắng. Con tim cô sau bao lâu rồi mới phải đau thêm một lần nữa. Trên mi mắt nặng trĩu khi phải gồng gánh giọt lệ sắp sửa rơi xuống. Kim Taeyeon biết mà, trong tình yêu ai động lòng trước chính là kẻ thua cuộc.
Nhiều năm như vậy thế mà vẫn đi vào vết xe đổ của mình khi ấy. Kim Taeyeon đến cuối cùng cũng chỉ có thể bầu bạn với cô độc, với những thương tổn mà thôi. Không sao, ổn mà, cô cũng không phải lần đầu bị tướt đoạt hi vọng như thế này, rồi mọi chuyện sẽ qua, chẳng có nỗi buồn nào là mãi mãi cả. Taeyeon cười, lén lút lau nước mắt.
"Em định khi bọn em có một mối quan hệ rõ ràng mới nói cho Taeyeon biết."
Tiffany định tách ra, nhưng bị âm giọng run rẩy và vòng tay mạnh mẽ của Taeyeon giữ chặt. Nàng có chút khó hiểu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ở yên trong lòng Taeyeon.
"Tae...mong là em sẽ có một kết thúc tốt đẹp với cô ấy. Ngày mai Tae sẽ đi cùng em..."
"Cảm ơn Tae."
Taeyeon nghe thấy tiếng nàng cười, nhưng đó không còn là niềm vui của cô nữa. Cô im lặng, khó nhọc hít lấy từng ngụm không khí lạnh lẽo vào lồng ngực.
---------------------
"Chị thật sự sẽ đi sao?"
Taeyeon thở dài trước câu hỏi của cô gái bên cạnh, ánh mắt từ lâu đã bị nhuốm đầy màu bi thương.
Ông trời quả nhiên rất biết trêu ngươi, cô gái Tiffany đem lòng yêu thương hiện tại lại là người trước đây Taeyeon đã yêu đến ngây dại. Thế mà chẳng hiểu vì sao hôm nay ngồi cạnh cô ấy, được trò chuyện cùng cô ấy lại không thể khiến Taeyeon có chút vui vẻ như trước.
Tình yêu là một chuỗi những câu chuyện, những cảm xúc thật phức tạp và khó hiểu...Taeyeon chẳng thể nào lí giải nổi nó nữa rồi.
"Công ty chuyển công tác cho tôi sang Anh, tôi không thể không đi."
Đó chỉ là lí do gián tiếp mà thôi.
"Thật sự như thế hay vì chị muốn trốn tránh Tiffany?"
Seohyun làm sao không nhận ra tình cảm của Taeyeon dành cho Tiffany, ánh mắt của người nọ chẳng khác ánh mắt dành cho cô ngày ấy là mấy. Trớ trêu thật, sau ngần ấy năm, hai người họ lại đứng ở vị trí đối đầu nhau khi đều yêu cùng một cô gái.
"Tôi không việc gì phải trốn tránh cả."
Kim Taeyeon đứng dậy, muốn bỏ khỏi cuộc nói chuyện chỉ toàn làm tim mình đau buốt kia, nhưng Seohyun lại giữ lấy cổ tay cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Chị yêu Fany, có đúng vậy không?"
Kim Taeyeon im lặng không đáp, sự thật nào rồi cũng đến hồi bị phát giác, cô cúi đầu cật lực nuốt xuống những nỗi đau đang vỡ oà kia.
"Chị có thể không thừa nhận, nhưng ánh mắt chị chẳng biết nói dối đâu Taeyeon. Chị có biết khi chị nhìn Fany ánh mắt chị đều ngập tràn yêu thương hay không?"
Seohyun ghét phải nói ra những lời này, cô ghét phải trở thành tình địch với người đã từng yêu thương mình nhiều đến thế.
"Ở lại và cạnh tranh công bằng với tôi đi Kim Taeyeon."
Cạnh tranh? Taeyeon cười cay đắng. Cô có quyền cạnh tranh sao? Hãy nói cho cô biết làm sao để cạnh tranh khi ngay từ đầu tim nàng đã hướng về Seo Juhyun? Hãy nói cho Taeyeon biết làm sao để cạnh tranh khi kết cục đã mặc định và chẳng thể nào thay đổi? Kim Taeyeon thà rằng im lặng làm bạn và chúc phúc cho Tiffany Hwang từ một nơi xa còn hơn nhìn nàng cắt đứt tình bạn của cả hai khi nhận ra thứ tình cảm không chính đáng từ nơi cô.
"Ngay từ đầu Fany đã chọn em rồi. Tôi không muốn phá hỏng mục tiêu mà cô ấy đã hướng tới từ trước."
Seohyun nhìn thấy vẻ bất lực hiện rõ trên gương mặt Taeyeon. Nó dường như còn hơn cả bộ dạng của nhiều năm về trước khi Taeyeon bị cô từ chối tình cảm.
"Tôi chỉ xin em, đừng nói cho cô ấy biết...về thứ tình cảm ngu ngốc này của tôi."
Taeyeon nói xong thì lẫn mình trong màn đêm lạnh lẽo ấy và biến mất.
Đó cũng là lần cuối cùng Seohyun nhìn thấy Taeyeon ở Hàn Quốc, cô gái đáng thương đã mang nỗi đau khổ của bản thân một mình rời khỏi nơi này.
---------------------
Xin hãy nói với cô ấy, tôi không yêu cô ấy
Cười cượt đau buồn, là tôi tự trừng phạt chính mình
Muốn chấm dứt mọi vật lộn trong tim, tôi đành nói ra một lời lừa dối chân thành
Đừng cho cô ấy biết, tôi vẫn nhớ cô ấy
Mùa hoa nở năm thứ hai, Taeyeon vẫn như năm trước ngồi dưới tán hoa trông chờ những cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay mình. Tiffany từng nói nàng thích nét đẹp của Anh, và thật lãng mạn làm sao nếu được sống nơi đây rồi ngắm những mùa hoa nở.
Tim Taeyeon lại nhói đau, mi mắt khẽ động khi cánh hoa tím kia rơi dần xuống lòng bàn tay mình. Một phút giây nào đó thoáng qua cô lại ước nhìn thấy nàng, ôm nàng vào lòng và thì thầm "tôi rất nhớ em".
"Không sao, ổn mà Taeyeon, đây không phải lần đầu cô bị tổn thương đâu. Sẽ nhanh quên thôi mà. Sẽ ổn mà."
Taeyeon mỉm cười, tự an ủi chính mình.
"Có thật sẽ ổn không?"
Khoảng khắc Kim Taeyeon có mơ cũng nghĩ đến cuối cùng cũng xuất hiện, cô chết lặng nơi đó nhìn Tiffany chân thật đứng trước mặt mình.
Gió thổi qua, cánh hoa trong tay Taeyeon bị cuốn đến chỗ nàng, càng làm cô tin đây là sự thật. Kim Taeyeon
đứng dậy, đôi chân run rẩy đến mức không thể bước đến chỗ nàng, cô chôn chân tại đó, trái tim trong lồng ngực điên cuồng co rút đầy đau đớn.
"Xin chào, em là nhân viên của công ty do cô Tiffany Hwang làm chủ, được phân công đi chuyến này để mang Kim Taeyeon ngốc nghếch trở về. Chị có thể hợp tác cùng em chuyến này không?"
Nàng tiến lên, chìa bàn tay ra trước mặt Taeyeon.
"Được thôi..."
Taeyeon bắt lấy bàn tay mềm mại ấy, ngốc nghếch nở một nụ cười trong khi nước mắt từ lâu đã rơi ướt đầm khuôn mặt.
Thì ra Chúa vẫn còn yêu thương đứa con này của người nhiều lắm...
------------HOÀN------------
Sẽ không có mấy người may mắn như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro