Chương 117: Em lo lắng cho hắn sao?
Kể từ khi Woo Jeong San tự mình đến nhà mafia Italy trộm sợi dây chuyền màu tím kia đến bây giờ đã qua rất nhiều ngày rồi, nhưng hắn chờ mòn chờ mỏi, còn là động tĩnh gì cũng không có, theo lý mà nói không nên yên tĩnh như thế mới phải, vì để cho Fany sớm biết sợi dây chuyền kia đang ở trong tay hắn, hắn còn đặc biệt lên tin tức, lộ liễu to vậy, nàng không thể nào không có phát hiện, hơn nữa căn cứ biểu hiện điều tra, sợi dây chuyền kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nàng.
Woo Jeong San nhắc nhở mình phải có tính nhẫn nại, tin tưởng nàng sớm muộn sẽ xuất hiện, Woo Jeong San phân tích không sai, đến buổi tối, hắn quả thật chờ được một người, một người không ngờ được.
Đêm, trăng sáng rỡ, ánh sao thưa thớt, tất cả chung quanh đều quy về yên tĩnh.
Giờ phút này, trong thư phòng lầu ba biệt thự Woo Jeong San ở, một tiếng huyên náo thật nhỏ vang lên, không để ý nghe thật không thể nghe ra, ngay sau đó một người áo đen che mặt linh hoạt nhảy vào trong thư phòng từ cửa sổ.
Người áo đen cẩn thận đảo một vòng ở thư phòng, vẫn không tìm được thứ mình muốn, trong lòng nhất thời rất giận, ngay vào lúc này, cô liền cảm thấy không ổn, có hơi thở xa lạ nhào qua, cô không hề nghĩ ngợi, cánh tay như sắt nắm thành đấm mạnh mẽ đấm tới một bên, còn không đợi đối phương phản ứng kịp, cô lại tung một cú đá xoáy, cơ hồ phát tiết tất cả tức giận trên người vào trong đó, bịch một tiếng, chỉ nghe thanh âm vật thể rơi, người áo đen nháy mắt thu hồi chân của mình, nhanh chóng vọt ra.
Cạch một tiếng, chỉ là chuyện trong nháy mắt, thư phòng vốn đen như mực trong nháy mắt bị cây đèn treo nhập khẩu chiếu sáng, người áo đen hí mắt để thích ứng ánh sáng thình lình đến, tròng mắt sắc bén rất nhanh nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp anh tuấn đang tựa bên bàn học, người nọ chính là người có quyền lực nhất thành A, thị trưởng Woo Jeong San.
"Ngươi là ai?" Woo Jeong San híp mắt hỏi, trên người đã tiến vào trạng thái đề phòng, mặc dù vì để một cô gái có thể nhẹ nhàng tiến vào thư phòng 'cầm lấy' sợi dây chuyền màu tím kia mà tắt bớt một vài hệ thống phòng vệ, nhưng năng lực phòng vệ của biệt thự hắn cũng không giảm đến trình độ bất kỳ mèo mèo chó chó nào cũng có thể tiến vào, trừ phi bản lĩnh đối phương cực kỳ không tệ, Woo Jeong San mới vừa giao thủ với đối phương dĩ nhiên biết người áo đen trước mắt này có năng lực mạnh bao nhiêu, nhưng đối phương đột nhiên xông vào thư phòng của hắn có mục đích gì? Chẳng lẽ vì sợi dây chuyền màu tím này mà đến? Hắn nghi ngờ nghĩ.
Người áo đen hình như không muốn nói thêm cái gì, đáy mắt mang theo sát ý khát máu, giống như một trận gió, nhanh chóng vọt đến bên người Woo Jeong San, lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó, cô liền ra tay đánh thẳng đến cổ họng Woo Jeong San, bước chân cực nhanh, mang theo một lực lượng tấn công rất mạnh.
Woo Jeong San kinh ngạc, không ngờ người áo đen bản lĩnh không tệ trước mắt lại ra chiêu trí mạng với hắn, mục đích là khiến hắn chết, cảm thấy có thế công đột kích hắn, phản ứng phòng ngự trời sanh khiến hắn nhanh chóng lách qua, ngay sau đó cánh tay dài của hắn duỗi ra nắm chặt cánh tay đưa tới của người áo đen, muốn làm vậy để kềm lại lực lượng từ cánh tay cô.
Đối với sự tấn công và kiềm chế của Woo Jeong San, người áo đen không chút nào tránh né, mượn lực chống lực, chỉ thấy cô cúi người lách qua, thuận đường thấp người quay người đá xoáy, sức lực ngoan độc ước chừng có thể đá nát một bức tường.
Mà Woo Jeong San không ngờ bản lĩnh của người áo đen này lại bén nhạy như thế, hắn bị trúng một cước mạnh, lập tức trọng tâm không vững liên tiếp lui về phía sau mấy bước —— rõ ràng bị thương, trong lòng lại hô to thú vị, nguyên bản hắn chờ lâu vậy vẫn không đợi được cô gái mà hắn muốn, trong lòng đang phiền muộn, không ngờ lúc này lại có người chủ động đưa tới cửa, hắn đương nhiên phải chơi thật vui, thuận đường phát tiết sự muộn phiền trong lòng, về phần tại sao người áo đen lại ra nhiều chiêu trí mạng với hắn, hắn đã không cách nào truy cứu, chỉ muốn tỷ thí một phen.
Khi Woo Jeong Sann còn chưa phản ứng kịp, người áo đen đã đánh tới lần nữa, quả đấm thật mạnh hung hăng vung lên, khiến cho Woo Jeong San chỉ có thể vung tay của mình theo bản năng, bốp một tiếng, hai người mạnh mẽ chạm tay một cái, sau đó tách ra riêng, cảm giác đó sợ rằng chỉ có bọn họ hiểu, dù sao nắm tay của họ cũng làm bằng thịt, chứ không phải bằng sắt, xung lực mạnh vậy mà không đau thì là chuyện lạ rồi.
Người áo đen không ngờ Woo Jeong San khó trị thế, vốn là cô muốn đánh ngã đối phương, sau đó làm chuyện của cô , sớm kết thúc thì sớm về, không ngờ bản lĩnh của Woo Jeong San đã tốt hơn trước nhiều, muốn đánh hắn còn cần tốn hao một ít thời gian, nhưng bây giờ căn bản không có bao nhiêu thời gian.
Nghĩ tới đây, người áo đen tức giận, nhanh chóng đánh úp tới Woo Jeong San, rồi chợt phất tay đánh tới bụng hắn, hình như biết được đối phương sẽ mau tránh ra, người áo đen không có dừng lại, tăng theo một cú đá xoay mang theo gió mạnh về phía hắn, động tác còn nhanh và ác hơn vừa rồi, hung hăng đánh hắn té xuống đất.
Khi người áo đen tính toán đá Woo Jeong San thêm một cước, ho hắn xuống Địa ngục trong nháy mắt, nhưng từ cửa sổ đang đóng lại có một bóng dáng nhỏ nhắn tiến vào, nàng khẽ quát một tiếng: "Dừng tay!" sau đó giống vọt đến bên cạnh người áo đen giống như một cơn gió.
Lúc người áo đen nghe được thanh âm quen thuộc này, nhất thời dừng bước, quay đầu quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, nhất thời trong lòng vừa nóng vừa giận, nhưng vô luận trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang như thế nào, tất cả tình cảm đều biến thành than thở cam chịu, nhất thời tiến lên thận trọng ôm cô gái nhỏ to bụng.
Dù bây giờ Woo Jeong San rất nhếch nhác nằm trên mặt đất nhưng vẫn không tổn hại hình tượng anh tuấn của hắn, tròng mắt như mực từ lúc Tiffany đi vào đã lan tỏa nhiều đợt sóng, trong mắt trừ cô gái vừa đến ra không còn ai khác, ngay cả người phụ nữ còn lại cũng không thèm để vào mắt, chẳng qua là khi đôi mắt hắn không cẩn thận liếc đến bụng nhỏ hơi nhô ra của nàng, thì trong mắt nhất thời thoáng qua khổ sở, sáng tỏ, quyết tâm, cuối cùng chuyển thành si ngốc yêu say đắm.
"Có phải Tae muốn giết chết hắn mới cam tâm không?" Tiffany gắt giọng, bây giờ nàng không có mặc áo đen, cũng không có che dung nhan tuyệt mỹ, chỉ mặc áo rộng của phụ nữ có thai, mắt phượng nũng nịu phong tình vạn chủng, giọng nói mềm mại dịu dàng, quả thực là chìm vào trong lòng của người ta, tim của một nữ nhân cũng một nam nhân trong thư phòng hơi dừng lại vì chấn động bởi sự phong tình này.
"Em không nỡ à?" Taeyeon mặc áo đen ghen tỵ nói, bá đạo ôm eo của Fany, trong giọng nói tràn đầy chua xót và ghen tỵ, nàng lo lắng cô sẽ thương tổn Woo Jeong San, cho nên mới không để ý em bé, vội vàng chạy tới nơi này sao? Nghĩ đến có thể là nguyên nhân này, trong lòng Taeyeon nhất thời sinh ra ghen tỵ mãnh liệt, cô nhớ lúc cô đi ra, nàng rõ ràng đã ngủ, hơn nữa bởi vì mang thai, nàng luôn luôn ngủ rất ngon, cho dù cô không ở bên người, Fany cũng có thể ngủ bình yên, như vậy lúc này nàng xuất hiện ở đây là vì Woo Jeong San?
Nghe được lời người áo đen nói, trong lòng Woo Jeong San nằm dưới đất nổi lên mừng rỡ, trong lòng nàng có hắn, nhưng sự mừng rỡ của hắn còn chưa duy trì được một phút,lời kế tiếp của Tiffany đã hoàn toàn đánh hắn vào vực sâu không đáy, kích thích toàn thân hắn đều run rẩy.
"Tae đang nói bậy bạ gì đó? Hắn là thị trưởng thành A, nếu hắn có chuyện gì, Tae sẽ phiền toái." Tifany trợn trắng mắt, không vui nói, nữ nhân này của nàng sao lại trở nên ngốc thế,Woo Jeong San là ai của nàng chứ, tại sao nàng không nỡ, thiệt là.
"Tốt nhất là như vậy, Tae mới không sợ phiền toái." khóe miệng Taeyeon nhếch lên một đường cong đẹp mắt, không mặn không nhạt nói, trong lòng lại hồi hộp.
"Tae không sợ, nhưng mà em lại sợ, được chưa! Tae có phải ngại chuyện trong nhà còn chưa đủ nhiều, cho nên muốn ôm thêm chuyện trên người không?" Tiffany không vui nói, biết năng lực của cô rất mạnh, căn bản là không sợ trời không sợ đất, nhưng bình thường cô đã bận rộn lắm rồi, không cần thiết gây chuyện nữa, hơn nữa Taeyeon còn là trùm xã hội đen, thân phận ngầm không tiện bị cảnh sát biết được.
Tiffany không nói gì nữa, từ từ quét mắt chung quanh, nhìn hết các nơi có thể giấu đồ nàng muốn tìm, nhưng mà không tìm được gì cả, nàng nghi ngờ nhìn về phía Woo Jeong San nằm dưới đất, đến tột cùng hắn giấu dây chuyền đi đâu? Trên ti vi nàng đã từng thấy hắn có, tuyệt đối không phải gạt người.
"Em tìm thứ này sao?" Woo Jeong San chống người lên, thận trọng từ trong lòng ngực móc ra một sợi dây chuyền màu tím, tham lam nhìn Fany, cười ôn hòa.
Tiffany nhìn thấy sợi dây chuyền quen thuộc này, không kiềm hãm được muốn đi đến bên người Woo Jeong San, muốn cầm lấy sợi dây chuyền kia xem kỹ, nhưng nàng mới bước ra một bước nhỏ, bả vai của nàng đã bị người khác nắm lại, khiến Fany không thể động đậy, nàng chỉ có thể nghi vấn nhìn bên cạnh, không hiểu dụng ý của Taeyeon, dây chuyền đang ở trước mắt nhưng cô lại không cho nàng qua lấy, chẳng lẽ Taeyeon lo lắng Woo Jeong San sẽ tổn thương nàng? Nhưng Woo Jeong San đã bị thương thành thế này, làm sao có năng lực gì thương tổn Fany nữa.
"Em đừng đi! Để Tae đi." Taeyeon trầm thấp nói, vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng trấn an, Woo Jeong San nầy rất xảo trá, cô sẽ không cho vợ yêu của mình qua.
"Muốn sợi dây chuyền này thì em tự tới lấy đi." Woo Jeong San đến gần tham lam nhìn Fany nói, hắn chỉ hy vọng nhìn kỹ nàng thôi, không ngờ nàng lại phòng bị hắn, điều này làm cho hắn rất đau lòng, nhưng về sau vẫn còn thời gian cho họ ở chung, một ngày nào đó nàng sẽ quen với hắn.
"Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có quyền lợi ra điều kiện sao?" Taeyeon khinh thường nói, không ngờ Woo Jeong San này chết cũng không lĩnh ngộ, còn dám nhớ nhung bà xã bảo bối của cô.
Woo Jeong San không nói lời gì, chỉ nửa nằm, mắt thẳng tắp nhìn Tiffany, ý tứ trong đó làm cho người ta nhìn không rõ.
Tiffany thở dài một tiếng, cầm tay Taeyeon an ủi, sau đó chạy về phía Woo Jeong San.
Nhưng Kim Taeyeon là ai chứ? Bá đạo như cô, có dục vọng độc chiếm mạnh mẽ thế, có người nhớ nhung bà xã đại nhân của cô, Kim Taeyeon cô làm sao chịu, nên cứ giữ chặt nàng không cho nàng đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro