Gặp thoáng qua - 3
Seok Jin mỗi buổi sáng tám giờ nhắn tin cho Tae Hyung, nội dung cơ bản là về cuộc sống thường ngày của mình. Thí dụ "Buổi sáng anh tự mình làm bữa sáng, chiên trứng gà không có dầu anh lấy bơ thay. Anh còn dẫn Gâu Đần tản bộ nữa, cục cưng à, em cũng mau dậy đi thôi!" Loại tin nhắn này, Tae Hyung nhìn mà vui vẻ. Ít nhất Seok Jin xác thực vì mình mà thay đổi, cho dù không thể vãn hồi, cậu vẫn hi vọng Seok Jin có thể hảo hảo chăm sóc bản thân tốt. Cho nên sáng sớm cậu đều chờ đợi tin nhắn từ Seok Jin, cho dù chưa bao giờ hồi âm.
Nhưng mà cậu không biết, Seok Jin vừa gởi tin nhắn xong liền bò lăn ra giường. Rạng sáng ba bốn giờ mới ngủ, buổi sáng tám giờ rời giường? Quả thực sức trâu mới làm được, huống chi quán bar bận rộn như vậy, anh phải giải quyết chứ.
Duy trì như vậy đúng một tuần, cuối tuần Hoseok mang một người thanh niên tới.
Vì biết Hoseok là thẳng, nếu không anh nhất định nghĩ Hoseok có ý đồ với mình, mỗi lần cậu ta đến vào đúng lúc mình đang ngủ. Nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi.
Seok Jin đi pha cà phê cho hai người đang an tọa trên so pha, anh lặng lẽ đưa mắt đánh giá người Hoseok đưa tới.
Thanh niên nhìn lướt qua nhỏ nhắn như con gái, mắt mũi miệng cũng vậy, da thì trắng bệch,. Môi hồng răng trắng, bộ dáng trầm mặc mang chút thần thái à nha, nhưng Seok Jin lại không biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy theo góc độ của mình thì người này cũng được. Hoseok khi nào lại quen kiểu người thế này? Làm Seok Jin cảm giác có gì đó thật nguy hiểm.
Đúng, chính là nguy hiểm, thanh niên từ đầu đến chân đều mang theo hơi thở nguy hiểm lạnh như băng, làm cho người ta khó có thể tiếp cận.
Mang cà phê lên, vừa vặn đồng hồ báo thức vang, Gâu Đần sủa vang, Seok Jin chạy vào phòng ngủ tắt đồng hồ báo thức, lại chạy ra.
Hoseok nói: "Giới thiệu với anh một chút, Seok Jin là bạn của tôi, Seok Jin, anh ấy tên Min Yoon Gi."
"A chào......" Seok Jin nghe tên vươn tay đến, hai người bắt tay, chợt anh bật người dậy: "Min Yoon Gi?! Là tội phạm giết người?!"
Sắc mặt Min Yoon Gi thật vất vả mới dịu đi, giờ lại đen như đít nồi. Da đầu Hoseok run lên biết vậy gọi điện trước cho rồi. Đầu óc Seok Jin này thiếu cân hay sao ấy, thiệt tình.
"Tôi chỉ ngộ sát." Yoon Gi yên lặng nhìn anh.
Seok Jin tự biết nhỡ mồm, nhưng anh cũng đâu nói sai, bởi vậy cúi đầu, chân bắt đầu đung đưa.
Hoseok chà trán, nói: "Yoon Gi vừa mới ra, chưa có việc làm, anh từng nói muốn hợp tác làm ăn đúng không, em sẽ nhập cổ phần, cho Yoon Gi làm ở chổ anh."
Seok Jin nghe xong lời này sắp khóc mất, liên tiếp nháy mắt với Hoseok. Hoseok bất đắc dĩ kéo anh đứng dậy: "Đi theo em."
Đến ban công, một trận gió lạnh thổi trúng Seok Jin lạnh run, Hoseok mở cửa sổ, xoay người lại: "Em biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng anh ấy không phải người xấu, anh hoàn toàn không cần lo lắng."
Seok Jin run run :"Không cần lo lắng? Trên tay cậu ta có một cái mạng người! Lúc ra tù không phải trả thù em nên mới vô tù lại sao?"
"Lần đầu anh ta bị bỏ tù đúng là do giết người, nhưng đó là phòng vệ, lại bị em phán thành ngộ sát, cho nên nguyên bản tù một năm cuối cùng lại bị phán tù ba năm. Cũng bởi vì dạng này, anh ta mới trả thù em...... Mọi chuyện qua rồi, em thấy có lỗi lắm luôn, cho nên mới muốn giúp anh ấy."
Seok Jin do dự nói: "Nhưng cậu ta vẫn là sát nhân, anh......"
"Anh là người tính toán khi nào thế, Seok Jin." Hoseok nhíu mày:"Em thấy anh cũng đang bận, muốn tìm người giúp anh, với lại tự anh ấy cảm thấy có lỗi với em, tất nhiên sẽ hết sức tận tâm với anh."
"Cậu đúng là công dân lương thiện của năm mà." Seok Jin liếc y một cái. Hoseok nở nụ cười.
"Vậy em xác định cậu ta không có bệnh hoạn gì chứ?" Seok Jin nửa tin nửa ngờ hỏi, Hoseok ôm vai anh vào phòng khách, vừa đi vừa cười:"Mỗi tuần em sẽ tới xem, nếu anh ấy làm không được việc thì thôi, em sẽ không làm khó anh đâu."
Vào phòng, thấy Gâu Đần vây quanh Yoon Gi lúc lắc cái đuôi, Seok Jin nhìn Hoseok, Hoseok cười:"Con của anh thích người ta."
Yoon Gi thấy Seok Jin trở về, đứng lên bình tĩnh nói:"Nếu khó quá để tôi tìm việc khác."
Seok Jin nhanh xua tay:"Không không, vừa rồi là tôi lỡ lời, xin lỗi, Hoseok đã giải thích với tôi, về sau...... hảo hảo ở chung."
Yoon Gi nhìn phía Hoseok, Hoseok gật gật đầu, hắn do dự, cuối cùng môi nhếch lên cười mỉm.
Cái mỉm cười này, khiến Seok Jin lập tức dại ra.
Đúng lúc này, di động Seok Jin vang lên, cúi đầu nhìn thấy dãy số xa lạ, bĩu môi nghe máy:"Gì đó?"
Bên kia chuyển được, nhưng lại không có người nói chuyện.
"Ai vậy?" Seok Jin không kiên nhẫn lại hỏi một lần, bên kia vẫn im lặng, nhưng hai giây sau ngắt máy.
"Mới sang sớm đã gặp thằng điên!" Seok Jin có chút căm tức, vừa định ném điện thoại, lại giật mình ỉnh lại:"Chẳng lẽ là Tae Hyung?!"
Hoseok "Phụt" một tiếng cười, nói:"Thằng điên nào thì có, chứ Tae Hyung gọi làm gì?"
"Sao lại không?!" Seok Jin tiến lên nắm áo y phân tích:"Mỗi buổi sáng anh đều nhắn tin cho em ấy, nhưng hôm nay lại quên mất, xem mấy giờ rồi! Nhất định là em ấy chưa thấy tin nhắn nên mới gọi tới coi anh thế nào!"
"Ủa đầu óc anh hết úng nước rồi hả, sao nay lanh lẹ thế?" Hoseok xoa xoa sau ót anh:"Tỉnh mộng dùm cái, không phải nó đâu, nó đổi số rồi."
"Anh biết! Hôm bữa anh nhìn lén từ di động em mà, nên anh nhớ rõ lắm!"
"......" Hoseok bó tay nhìn anh. Seok Jin chẳng quan tâm, ôm Gâu Đần nhảy nhót trên sô pha:"Con! Cha của con gọi điện cho chúng ta đó! Ha ha......"
"Tôi ở cùng với kẻ tưng tửng này có bị nguy hiểm gì không?" Yoon Gi khều khều cánh tay Hoseok. Hoseok khụ một tiếng:"Đi thôi, tôi tìm phòng ở cho anh trước."
"Tìm cái gì, không cần tìm, nhà của anh còn phòng, ở nhà anh đi!" Seok Jin gặm gặm lỗ tai Gâu Đần:"Ha ha...... Đần Đần, để ba lấy đồ cho con ăn nha! Ôi ôi, sao con hôi quá vậy, để tắm cái đã......"
------------
Tae Hyung cúp điện thoại, trả lại cho trợ lý. Sau đó đến bên cửa sổ đốt điếu thuốc.
Xuyên qua làn khói, hốc mắt cậu nhè nhẹ lóe sáng.
------------
Hoseok ban ngày bận việc, cho nên việc chuyển nhà liền giao cho Seok Jin xử lý. Yoon Gi thật sự đáng thương, Seok Jin thấy chỉ một cái túi liền trợn mắt há hốc mồm, anh xoay người trợn mắt nhìn Hoseok, lặng thầm chỉ trích tên điêu ngoa. Chuyển nhà? Cái này gọi là chuyển nhà?
Yoon Gi lại vô cùng bình tĩnh, mang ba lô vào phòng:"Tôi ở phòng nào?"
Seok Jin chỉa chỉa phương hướng gần phòng tắm:"Phòng kia, để tôi dọn dẹp, phòng bừa bộn lắm......"
"Chả sao, để tự tôi dọn." Yoon Gi sảng khoái cười với anh, mang ba lô đi vào. Hoseok nháy mắt với Seok Jin:"Lúc trước anh ấy ở nhà của em, chẳng khác gì bảo mẫu, khỏi cần anh nói, tự động anh ấy lau dọn, mới đầu em nghĩ anh ấy ngại nên làm vậy thì ra là do thói quen. Đã vậy anh ấy nấu ăn ngon lắm nha, nói thật, em mà không bận em chả giao cho anh."
Seok Jin khinh bỉ:"Ngủ với người ta rồi à?"
Sắc mặt Hoseok trầm xuống, đấm Seok Jin một cái:"Em thẳng, cảm ơn."
------------
Trong phòng lâu lắm không có thanh âm nói chuyện với nhau, Seok Jin vốn cảm thấy cao hứng, nhưng bởi vì quá khứ của Yoon Gi mà có chút kiêng kị, còn Yoon Gi lại có vẻ tự nhiên, đến phòng bếp làm cơm trưa. Seok Jin vừa cầm bánh đậu đỏ ăn, vừa không dám thả lỏng cảnh giác. Vừa rồi bởi vì cao hứng nên bảo Yoon Gi ở chung, hiện tại đành ôm bụng héo rũ. Đều do Jung Hoseok phiền toái, Jung Hoseok đáng ghét, bóp chết cậu......
Mặt đối mặt ngồi trên bàn cơm, lực chú ý của Seok Jin rất nhanh bị thức ăn đủ mọi màu sắc hấp dẫn. Nếm thử, oa, quả là cực phẩm, không thua gì mình! Xem ra Hoseok nói đúng, Min Yoon Gi quả nhiên là bảo mẫu. Có ăn, Seok Jin vui vẻ, vùi đầu ăn. Yoon Gi gắp một miếng bánh gạo vào trong miệng, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Seok Jin, sau đó hỏi:"Anh bị người ta đá?"
"Khụ! Khụ!!" Seok Jin vừa uống canh cá, đã nóng rồi còn bị Yoon Gi hỏi một câu như vậy, thiếu chút nữa sặc ra nước mắt:"Jung Hoseok kể cậu nghe?"
"Biểu hiện vừa rồi cuả anh còn chưa đủ rõ ràng?" Yoon Gi cười mỉm nhợt nhạt. Seok Jin xám xịt, lo lắng phản bác:"Làm gì nghiêm trọng vậy, em ấy chỉ giận tôi mà thôi, tôi hò hét vài câu là em ấy về ngay ý mà."
"Người ta kết hôn rồi còn bảo không nghiêm trọng, vậy như thế nào mới tính nghiêm trọng? Chờ gạo nấu thành cơm?" Yoon Gi tiếp tục nói nói mát.
"Này!" Seok Jin tức giận quăng đũa trên bàn, Yoon Gi vừa rồi còn cười, sắc mặt lập tức thay đổi. Seok Jin thấy, nhất thời thành thật, ủy khuất mười phần lại cầm lấy chiếc đũa, không thèm nhắc lại.
Thấy Seok Jin như vậy, Yoon Gi cảm thấy anh đáng yêu, nghiêng đầu qua, mang theo làn điệu:"Anh không muốn tìm người mới?"
Seok Jin nuốt nước miếng, kinh hồn nhìn hắn:"Ho... Hoseok chưa nói với tôi ... cậu đồng tính luyến ái......"
"Cậu ta hiểu tôi được bao nhiêu?" Yoon Gi khinh miệt cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn Seok Jin.
"Tôi chỉ thích Tae Hyung thôi! Tôi là của em ấy! Cậu, cậu đừng vọng tưởng! Tôi không bao giờ thích người khác. Tôi không phải đồng tính, cậu không phải kiểu người tôi thích, tọi......"
"Anh là 0?" (nằm dưới)
"Cái gì?" Seok Jin ngớ người.
Yoon Gi nhắc lại:"Thì ra anh là 0......"
"Tôi... tôi không có đồng tính luyến ái!" (khổ ghê chối làm gì :D)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro